Xe chậm rãi lái vào khuôn viên biệt thự của ông bà Diệp.
Trước khi xuống xe, Dương Uyển Linh nói với chú Trương: “Chú về nghỉ ngơi trước đi, không cần ở lại đây đợi con đâu. Khi nào con về, con sẽ gọi điện bảo chú tới đón.”
“Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn thiếu phu nhân.” Chú Trương cảm kích vô cùng.
Đối với sự thấu tình đạt lý, không bởi vì bọn họ là kẻ hầu người hạ mà đối xử tệ bạc hay hống hách giống như những người chủ khác, khiến chú Trương rất quý mến và có hảo cảm với Dương Uyển Linh.
“Vậy con xuống trước. Chú lái xe cẩn thận.” Dương Uyển Linh dặn dò xong thì leo xuống xe.
Đợi xe quay đầu, cô xốc lại tinh thần mới xoay người đi vào nhà.
“Đến rồi hả con?” Lâm Hồng Nguyệt chạy ra đón, từ đầu mày đuôi mắt đều toát lên nét cười. Bà nắm tay cô dắt đi vào trong, “Vào nhà thôi con.”
“Vâng thưa mẹ.” Dương Uyển Linh nhẻn miệng cười đi theo bà, ngó nghiêng xung quanh hỏi, “Bố đâu mẹ?”
“Ngồi đi con.” Lâm Hồng Nguyệt kéo cô ngồi xuống ghế sofa, tiếp đó bà trả lời, “Bố con có hẹn với mấy người bạn đi chơi cầu lông chắc cũng sắp về rồi đấy.”
“Phu nhân, thiếu phu nhân mời hai người dùng nước.” Dì Trần bưng khay đồ uống từ dưới bếp đi lên.
“Cảm ơn dì.” Dương Uyển Linh nhận lấy cốc nước cam tươi cười cảm ơn.
“Thiếu phu nhân đừng khách sáo đây là việc tôi nên làm.” Dì Trần có ấn tượng rất tốt với Dương Uyển Linh. Bà cười tươi rói, “Phu nhân, thiếu phu nhân tôi xin phép đi trước.”
Lâm Hồng Nguyệt rời mắt khỏi bóng lưng dì Trần, sự chú ý lại tập trung lên người Dương Uyển Linh, bà vuốt thở phào: “Thấy tin tức trên mạng mẹ đã rất lo lắng, trời đất phù hộ thật may đã tai qua nạn khỏi.”
Mặc dù hiện tại Lâm Hồng Nguyệt đã đối xử với cô bình thường trở lại, nhưng nhớ đến phản ứng gay gắt lần trước của bà khi biết quá khứ của mình, Dương Uyển Linh vẫn rất thấp thỏm: “Xin lỗi mẹ đã khiến mẹ phải lo lắng rồi.”
Lâm Hồng Nguyệt nắm lấy tay Dương Uyển Linh vừa thương vừa buồn cười sửa lời lại? “Con bé này nói cái gì vậy không biết. Con là người bị hại, mẹ phải là người lo lắng cho con mới đúng. Haiz, cũng trải qua chuyện trên mạng lần này, mẹ mới biết con chịu nhiều thiệt thòi như vậy.”
Dương Uyển Linh rưng rưng nước mắt, trong lòng cảm động và ấm áp cực kì: “Mẹ đối xử với con thật tốt.”
“Mẹ con với nhau không cần khách sáo với mẹ thế đâu.” Lâm Hồng Nguyệt lộ vẻ sầu lo, “Phải rồi có biết kẻ hại con là ai không? Liệu có phải... là kẻ thù hay người ghen ghét con không? Chứ không ai lại vô duyên vô cớ đi bới móc quá khứ của người khác, lại còn làm rầm rộ thế.”
“Mặc dù chưa có bằng chứng nhưng con với Gia Quân đều nhất trí, cho rằng kẻ đó chính là Hạ Nhã Thi.” Khi nhắc tới tên người phụ nữ đó, lòng Dương Uyển Linh chợt lạnh đi.
Lâm Hồng Nguyệt dường như không tin vào tai mình, giật mình hỏi lại: “Cái gì con nói là Hạ Nhã Thi làm? Con nhỏ đó đã về nước rồi sao? Nó về khi nào? Mẹ chẳng biết gì hết.”
Dương Uyển Linh cũng ngạc nhiên không kém bà, buột miệng nói: “Con tưởng anh Gia Tuấn nói cho mẹ nghe rồi chứ?”
“Ôi! Cái thằng bé này.” Lâm Hồng Nguyệt lắc đầu, trong giọng nói tràn ngập bất lực xen lẫn đau lòng khôn xiết, "Gia Tuấn vì con nhỏ đó mới bị tàn phế, thế mà nó vẫn một mực che chở, bảo vệ cô ta, còn chúng ta thì lại ngày càng xa cách, thật sự chẳng hiểu nổi thằng bé đang nghĩ gì nữa. Đúng là oan nghiệt mà.”
Tình yêu mù quáng bất chấp đúng sai của Diệp Gia Tuấn, Dương Uyển Linh đã được “may mắn” diện kiến nên cô vô cùng thấu hiểu cho nỗi khổ tâm của Lâm Hồng Nguyệt. Có điều, cô không biết giúp thế nào chỉ đành an ủi, “Con tin rằng sẽ có một ngày anh Gia Tuấn hiểu ra thôi.”
“Hi vọng sẽ giống như những gì con nói.” Lâm Hồng Nguyệt cười, sau đó phất tay, “Thôi không nói mấy chuyện không vui này nữa.”
Hai mẹ con ngồi trò chuyện thêm một lúc thì Diệp Gia Kha trở về.
Dương Uyển Linh đứng lên lễ phép chào: “Con chào bố ạ!”
“Uyển Linh đến chơi đó hả?” Diệp Gia Kha đi tới phất tay ra hiệu, “Cứ ngồi đi con, ngồi đi con. Con bé này không cần đứng đâu.”
Dương Uyển Linh vâng dạ ngồi xuống, Diệp Gia Kha ngồi ở phía đối diện cô và Lâm Hồng Nguyệt.
“Uyên Linh con đã tìm ra tên khốn đứng sau vụ này chưa?”
Dương Uyển Linh hiểu Diệp Gia Kha là đang nói đến kẻ đứng sau tiết lộ quá khứ của cô lên mạng. Cô còn chưa kịp trả lời, Lâm Hồng Nguyệt đã thay cô nói.
“Là con nhỏ Hạ Nhã Thi, nó về nước rồi. Nhìn là biết nó đang rắp tâm muổn chia rẽ vợ chồng Uyển Linh đây mà.” Bà bất mãn hừ lạnh.
Diệp Gia Kha nghe được đáp án sắc mặt cũng trầm hẳn xuống. Ông bóp bóp trán: “Nhiều năm như vậy rồi, con bé đó sao vẫn chưa buông bỏ được nhỉ?”
Ông dứt lời, cả ba đều rơi vào trầm mặc. Ngoài Hạ Nhã Thi thì có lẽ ai cũng sẽ không trả lời được câu hỏi này.
Dì Trần lần nữa đi vào phòng khách, không hề nhận ra bầu không khí khác lạ giữa ba người, quy củ thưa: “Lão gia, phu nhân, thiếu phu nhân, tôi đã chuẩn bị xong cơm trưa rồi.”
“Ừ. Ăn cơm thôi.” Diệp Gia Kha lắc đầu xua tan phiền muộn, đứng dậy khỏi ghế, “Chị dọn thức ăn lên đi.”
“Vâng.” Dì Trần nhận lệnh lui xuống.
Làm Hồng Nguyệt quay sang nói với Dương Uyển Linh: “Con lên gọi Gia Tuấn giúp mẹ nhé con.”
Dương Uyển Linh dạ một tiếng đồng ý rồi nhanh chóng đi lên phòng Diệp Gia Tuấn.
Khác với lần trước, hiện tại cửa phòng Diệp Gia Tuấn đóng kín bưng, điều đó vô hình chung làm tăng áp lực cho Dương Uyển Linh. Và cô cũng không rõ tại sao mình lại sợ anh ta đến thế nhưng theo bản năng lại cảm thấy nguy hiểm.
Dương Uyển Linh lấy hết can đảm giơ tay gõ cửa. Tuy nhiên gõ một hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì.
“Chẳng nhẽ anh ta không có ở phòng?” Dương Uyển Linh khó hiểu lẩm bẩm, “Nhưng trước đó mọi người đều nói anh ta hiếm khi ra ngoài mà?”
Nghĩ vậy, Dương Uyển Linh bèn giơ tay gõ tiếp, không ngờ lần này lại thật sự có người lên tiếng.
“Cửa không khóa vào đi.” Giọng nói đều đều không nghe ra bất kì cảm xúc gì.
Dương Uyển Linh nuốt nước miếng, xoay nắm cửa rồi đẩy cửa đi vào phòng.
Vừa vào Dương Uyển Linh đã giật mình khiếp sợ bởi trên tường dán kín ảnh Hạ Nhã Thi, to có, nhỏ có, lưu giữ muôn vàn khoảnh khắc đẹp đẽ, rực rỡ nhất của cô ta.
Sự chú ý của cô rất nhanh rơi lên một tấm áp phích lớn nhất trong phòng. Trên hình Hạ Nhã Thi mặc chiếc đầm cúp ngực đen giúp tôn lên làn da trắng như tuyết và ba vòng đầy đặn, nóng bỏng, nhưng thứ thu hút cô không phải những thứ ấy mà là nốt ruồi son đỏ tươi như máu bên ngực trái của cô ta.