“Cái gì? Anh ném nó ở ven đường sao?” Hạ Nhã Thi ngồi bật dậy, trong lòng khá bất mãn với cách làm việc hời hợt của Lưu Hải Phi nhưng không dám thể hiện quá rõ ra bên ngoài. Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm nhăn lại, than thở, “Giờ tìm khác nào mò kim dưới đáy biển, haiz.”
“Lúc đấy, em bảo ném nó đi cho khuất mắt em. Anh lại chẳng biết đưa nó đi đâu, nên đành vứt lại bên đường.” Lưu Hải Phi vội giải thích, tỏ ra bản thân cũng bất đắc dĩ mới làm vậy.
Hạ Nhã Thi xua tay, quyết định không tính toán chuyện cũ nữa: “Thôi. Mọi chuyện dù sao cũng đã lỡ rồi, có truy cứu thêm nữa cũng vô ích. Việc quan trọng bây giờ là tìm ra nó.”
“Tìm ra đứa bé gái đó thì có ích gì? Chẳng lẽ...” Lưu Hải Phi nhìn chằm chằm cô ta, nói ra suy đoán của mình, “Kẻ đứng sau tung tin đồn thất thiệt Dương Uyển Linh là em à?”
Nghe vậy, Hạ Nhã Thi phản ứng vô cùng gay gắt, gần như là hét vào mặt Lưu Hải Phi: “Thất thiệt chỗ nào? Bịa đặt chỗ nào? Mấy tin đó rõ ràng là thật. Hừ, chỉ có những bọn mất não, mắt mù mới không chịu tin thôi.”
Không nghĩ Hạ Nhã Thi lại kích động như thế, Lưu Hải Phi vươn tay ôm cô ta vào lòng hùa theo: “Đúng vây, đúng vậy. Là do bọn họ có mắt không tròng, em đừng tức giận nữa, anh sẽ cố hết sức tìm ra nó.”
“Không phải cố hết sức, mà là nhất định phải tìm ra cho bằng được.” Hạ Nhã Thi giãy ra khỏi lòng anh ta, buồn bực sửa lời.
Cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, cô ta ngừng lại cười xòa, ôm lấy cổ Lưu Hải Phi, rót vào tai anh ta những lời đường mật: “Hải Phi, em làm thế cũng là vì tương lai hai đứa mình sau này. Chỉ cần em được gả vào Diệp gia, thì tài sản của họ sớm muộn gì cũng về tay em với anh. Chúng ta đã mất rất nhiều năm toan tính như vậy, em không thể cứ thế buông tay được. Hải Phi, anh phải giúp em tìm ra đứa bé đó, nó là lá bùa hộ mệnh của chúng ta.”
“Em yên tâm anh nhất đinh sẽ tìm ra nó.” Lưu Hải Phi gật đầu đồng ý.
"Hải Phi, anh thật tốt. Em nhớ không nhầm thì trên cánh tay trái của đứa bé đó có một vết bớt hình bông hoa.” Hạ Nhã Thi mừng rỡ, rướn cổ hôn lên môi anh ta, “Em chờ tin tốt của anh.”
Dương Uyển Linh để xem lần này may mắn có đứng về phía mày nữa không?
Hắt xì.
Dương Uyển Linh khịt khịt mũi, hắt xì liên tục mấy cái.
“Bệnh rồi?” Diệp Gia Quân lo lắng đặt tay lên trán cô, sau đó đặt tay lên trán mình, “Không nóng.”
Dương Uyển Linh kéo tay anh xuống nắm trong tay, nửa đùa nửa thật nói: “Không có sốt, chắc ai đang nhắc tới em đấy.”
Diệp Gia Quân rất nhanh chấp nhận lý do cô đưa ra, còn hùa theo: “Nói không chừng là Hạ Nhã Thi đấy.”
Dương Uyển Linh phì cười, người đàn ông này không ngờ lại trẻ con đến thế nhưng mà cô thích.
Bất ngờ, cửa phòng bị gõ mấy cái. Dương Uyển Linh giật nảy, hốt hoảng leo xuống khỏi đùi Diệp Gia Quân, lúng túng sửa sang lại quần áo.
Người đẹp rời đi, khiến lòng Diệp Gia Quân tiếc nuối hùi hụi, anh lên tiếng gọi vào, trong giọng nói khó nén vẻ buồn bực: “Vào đi.”
Bạch Hải ló đầu vào, cười hì hì đi đến, tỏ ra áy náy: “Xin lỗi đã quấy rầy Diệp tổng cùng Diệp phu nhân, nhưng tôi có việc gấp không thể không thông báo với anh được.” Cậu ta đưa thông tin cho Diệp Gia Quân, “Đây là lịch trình của ngài Watson.”
Dương Uyển Linh nghe cậu chàng nói vậy, khuôn mặt lập tức nóng bừng, quay sang Diệp Gia Quân nói: “Anh với trợ lý Bạch cứ từ từ bàn chuyện, em về phòng ban trước đây.”
Diệp Gia Quân rời mắt khỏi tờ thông tin Bạch Hải đưa, lên tiếng giữ cô ở lại: “Khoan đã anh có việc muốn nói với em.”
Bạch Hải rất hiểu ý vội vàng cáo lui ra ngoài.
Đợi Bạch Hải đi khuất, Dương Uyển Linh tò mò hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?”
Diệp Gia Quân đặt thông tin lịch trình lên bàn, vươn tay kéo Dương Uyển Linh vào lòng: “Cuối tuần này anh sẽ đi công tác ở nước Z.”
“Gì cơ?” Dương Uyển Linh vô cùng bất ngờ cho nên nhất thời chưa phản ứng kịp.
Trong mắt Diệp Gia Quân lóe lên ánh sáng kì lạ nhưng rất nhanh biến mất: “Có một vài chuyện xảy ra, anh phải tìm ngài Watson. Ngài ấy là nhân vật truyền kỳ trong giới thương nghiệp nhưng mà hành tung của ông ta cũng rất bí ẩn. Lần này nghe nói ông ta sẽ xuất hiện ở nước Z, anh phải đích thân đi gặp ông ấy.” Anh ngẫm nghĩ trong chốc lát mới đưa ra thời gian cụ thể, “Chắc tầm một tuần sẽ về.”
Mặc dù còn mấy hôm nữa Diệp Gia Quân mới đi nhưng không hiểu sao Dương Uyển Linh đã cảm thấy lưu luyến, không nỡ xa rời. Cô vòng tay ôm anh, bùi ngùi dặn dò: “Trên đường đi... anh nhớ cẩn thận, đến nơi phải gọi ngay cho em đó.”
Diệp Gia Quân bật cười, xoa đầu cô: “Ngốc.”
Rõ ràng cô đang thương cảm mà cái người này không những cười còn bảo cô ngốc nữa chứ.
Dương Uyển Linh buông anh ra, trừng mắt không vui: “Anh bảo ai ngốc đấy?”
Thấy Dương Uyển Linh trừng mắt, Diệp Gia Quân chẳng thấy cô hung dữ xíu nào, ngược lại cảm thấy rất đáng yêu. Anh véo nhẹ lên chóp mũi cô, hắng giọng cười: “Còn tận mấy hôm nữa anh mới đi, bà Diệp căn dặn anh có hơi sớm rồi đấy.”
Dương Uyển Linh mạnh miệng nói trái với lòng: “Em nói trước sợ tới lúc anh đi lại quên. Như vậy không được sao?”
Diệp Gia Quân bày ra bộ dáng biết sai, nhận hết lỗi về mình chọc cho Dương Uyên Linh cười vui vẻ: “Là anh sai, là anh sai. Bà Diệp muốn nói lúc nào cũng được hết.”
Sau khi Dương Uyển Linh rời đi, Diệp Gia Quân trầm mặc suy tư, mày hơi nhíu lại, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp trên bàn. Lát sau, anh ngừng gõ, vươn tay nhấc điện thoại bàn, quay số gọi: “Cậu vào đây.”
Bạch Hải nhanh chóng đi vào phòng hướng tới bóng người đang đứng bên cửa sổ: “Diệp tổng, anh cho gọi tôi?”
Diệp Gia Quân xoay người lại, chậm rãi cất giọng phân phó: “Cuối tuần này, câu đặt vé máy bay cho tôi đến nước Z, còn vé về từ từ hẵng đặt. Tuy nhiên, thông tin tôi đi nước Z, cậu cứ lộ ra bên ngoài là tôi đi công tác một tuần. Nếu Uyển Linh có hỏi cậu thì cậu cũng nói tôi đi một tuần.”
Bạch Hải nghiêm túc gật đầu: “Vâng. Anh cứ yên tâm.”
Có điều nói xong, cậu chàng vẫn đứng lóng ngóng ở đó mãi không chịu rời đi, vẻ mặt cứ muốn nói rồi lại thôi.
Diệp Gia Quân nhìn không nổi nữa, cau mày hỏi anh ta muốn nói gì thì hãy mau nói.
Bạch Hải ngập ngừng hỏi: “Anh không định nói cho Diệp phu nhân biết thật sao?”
Diệp Gia Quân không trả lời, quay mặt đi, phóng tầm mắt nhìn thành phố từ trên cao.
Khi Bạch Hải cho rằng Diệp Gia Quân sẽ không nói thì anh bỗng lên tiếng: “Không cần, tôi không muốn cô ấy phải lo nghĩ nhiều.”
Thời gian thấm thoát tựa thoi đưa, mới đó mà đã sắp tới ngày Diệp Gia Quân đi công tác ở nước Z.
Buổi tối trước ngày đi, Dương Uyển Linh bận rộn sắp xếp quần áo bỏ vào vali cho Diệp Gia Quân. Anh ngược lại khá thảnh thơi, đứng cách đó không xa lười biếng ngắm cô, được một lúc anh đi qua ôm lấy cô từ đằng sau.
Động tác trên tay Dương Uyển Linh cũng không dừng lại, vừa gấp áo len vừa dặn: “Nghe nói nước Z đang trở lạnh, em có xếp mấy cái áo len và áo khoác bỏ vào vali rồi, anh bay đến đó nhớ mặc vào để giữ ấm đó, đừng để bị cảm lạnh.”
Trong mắt Diệp Gia Quân lóe lên ý cười, anh ghé sát vào tai cô thủ thỉ: “Lấy vợ xong thật tốt.”
Dương Uyển Linh đặt chiếc áo cuối cùng vào vali, xong xoay người lại ôm cổ Diệp Gia Quân, vờ tỏ ra hung dữ: “Con gái nước Z nghe đồn rất đẹp, trong khoảng thời gian không có em ở bên, anh không được liếc mắt đưa tình với bọn họ đâu đấy. Nếu để em phát hiện thì chớ trách em.”
Diệp Gia Quân rất hưởng thụ cảm giác bị quản lý, ôm người vào lòng thật chặt: “Tuân lệnh bà xã.”
Dương Uyển Linh tựa đầu lên vai Diệp Gia Quân, nụ cười trên môi dần biến mất, kể từ lúc biết tin anh đi công tác trong lòng cô không hiểu sao cứ cảm thấy rất bất an, chỉ hi vọng rằng là do cô nghĩ quá nhiều thôi.
Trong lúc, cô đang suy nghĩ mông lung, trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói của Diệp Gia Quân: “Ngày mai năm giờ anh đã đi rồi. Em cứ ngủ tiếp, không cần phải dậy tiễn anh.”