Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên hết sức của Diệp La Bình, Hồ Mỹ Hạnh hả hê lắm, bởi cô ta biết càng kinh ngạc thì chứng tỏ độ hảo cảm của Diệp La Bình đối với cô ta càng thấp: “Chính xác. Tôi là em ruột của chị Uyển Linh. Chị không thấy hai chúng tôi giống nhau sao?”
Hồ Mỹ Hạnh chớp chớp mắt, giơ tay ôm mặt mình chồm tới trước, dí sát vào người Diệp La Bình.
Diệp La Bình khó chịu lùi về sau nhưng thật sự quan sát khuôn mặt Hồ Mỹ Hạnh.
“Sao cô lại đến đây? Mau ra ngoài cho tôi.” Trần Huy Cường bất ngờ xuất hiện, tóm lấy cánh tay Hồ Mỹ Hạnh gằn giọng.
“Đau.” Hồ Mỹ Hạnh nhăn mặt, giãy giụa gỡ tay Trần Huy Mạnh. Sau khi thoát được, cô ta lùi về sau hai bước, viền mắt nhoáng cái đỏ hoe, lớn giọng chất vấn: “Huy Cường, anh quá đáng thật đó. Nếu không phải chị Uyển Linh nói cho em biết về lễ đính hôn, còn đặc biệt cho em một tấm thiệp thì anh định giấu em luôn đúng không? Anh đừng quên em là vợ anh, là người nhà họ Trần đấy. Sao anh lại quá đáng với em như thế?”
Nói xong, cô ta bật khóc nức nở giống như bản thân oan ức lắm.
“Hồ Mỹ Hạnh, cô là cái thứ không biết xấu hổ, dám đứng ở đây nói mình là vợ tôi? Tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, giữa chúng ta đã sớm không còn bất cứ quan hệ nào nữa.” Sắc mặt Trần Huy Cường sa sầm, đối với Hồ Mỹ Hạnh anh ta chẳng còn chút kiên nhẫn nào, trực tiếp xông qua chụp lấy cổ tay cô ta, giận dữ đe dọa, “Đừng có làm loạn nữa, mau cút khỏi đây ngay lập tức, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận khi đã quen biết tôi đó.”
“Tôi có thiệp mời đàng hoàng dựa vào đâu mà bắt tôi cút?” Hồ Mỹ Hạnh ghì người lại, gào lên.
“Mẹ nó. Cô trơ trẽn vừa phải thôi.” Trần Huy Cường nghiến răng nghiến lợi, dùng lực mạnh hơn lôi cô ta đi.
Hồ Mỹ Hạnh dùng tay còn lại bấu mạnh vào tay Trần Huy Cường, hòng ngăn cản anh ta: “Tôi không đi.”
Khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Khách mời bị dọa sợ, vội vã lùi ra xa để tránh bị vạ lây.
“Người phụ nữ đang quậy phá kia là chị dâu của Diệp đại tiểu thư thật à? Trông giống như cái loại vô giáo dục đầu đường xó chợ ấy.”
“Không biết cô Diệp đã làm gì mà khiến người phụ nữ đó chạy đến lễ đính hôn quậy phá thành ra thế này nhỉ?”
Diệp La Bình càng nghe càng đen mặt, kéo tay Trần Huy Mạnh: “Huy Mạnh, anh mau giải thích cho em biết chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Vẻ mặt của Trần Huy Mạnh cũng không khá hơn Diệp La Bình là bao, mờ mịt trả lời: “Anh...không rõ nữa.”
Diệp La Bình nhìn thấy Trần Huy Mạnh như vậy thì không đành lòng nói nặng, quay sang hai kẻ của ngọn nguồn mọi chuyện, trút hết bực tức ra: “Các người đang làm gì ở lễ đính hôn tôi thế?”
Không ai trả lời Diệp La Bình, điều đó càng khiến cô ta sôi máu, quên luôn hình tượng thục nữ rống lên: “Người đâu? Bảo vệ đâu? Nhanh lôi người đàn bà điên này ra ngoài cho tôi?”
Chuyện gì vậy?
Dương Uyển Linh từ xa đi đến vừa hay nghe thấy tiếng rống giận dữ của Diệp La Bình, lại thấy mọi người vây xem vòng trong vòng ngoài chỉ trỏ, bàn tán xôn xao. Cô nhíu mày khó hiểu, tăng nhanh nhịp bước, chen vào đám đông.
“Hồ Mỹ Hạnh?” Trông thấy người đã lâu không gặp, Dương Uyển Linh không khỏi giật mình.
“Chị Uyển Linh.” Hồ Mỹ Hạnh cũng nhìn thấy Dương Uyển Linh, cô ta tỏ ra mừng rỡ, “Chị tới đúng lúc lắm mau nói giúp em với, Huy Cường và Diệp đại tiểu thư muốn đuổi em ra ngoài.”
Dương Uyển Linh lạnh lùng nhìn cô ta, không hề có ý định muốn nói giúp.
Trần Huy Cường khựng lại, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi thấy Dương Uyển Linh, anh ta vẫn khó tránh kích động cùng ngỡ ngàng. Hôm nay, cô thật đẹp, diện trên người chiếc váy đen tuyền lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, vòng eo nhỏ nhắn và càng làm tôn thêm nước da trắng ngần như ngọc. Quái lạ. Trước đây sao anh ta không thấy cô đẹp như thế?
Trần Huy Cường bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng, khẽ gọi: “Uyển Linh.”
Nhân lúc Trần Huy Cường mất tập trung, Hồ Mỹ Hạnh giãy thoát, chạy nhanh tới chỗ Dương Uyển Linh, gấp gấp hỏi: “Chị đưa thiệp cho em chứng tỏ chỉ cũng muốn em tới tham dự mà đúng không?”
Dương Uyển Linh không cần động não cũng biết Hồ Mỹ Hạnh đây là đang muốn hãm hại mình. Cô cười lạnh chất vấn: “Cô nói nhăng nói cuội gì vậy? Thiệp mời gì? Tôi đưa cô lúc nào cơ chứ?”
“Đây thiệp mời chị đưa em đây.” Hồ Mỹ Hạnh thế nhưng thật sự rút ra tấm thiệp mời. Cô ta cố ý giơ lên cao cho mọi người cùng thấy, trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ lộ vẻ hoang mang, mờ mịt, “Chị nói thế là có ý gì? Tại sao chị lại phủ nhận?”
Dương Uyển Linh tức đến bật cười: “Giờ chỉ cần nhìn thấy cô thôi, tôi đã ăn không ngon, thì có lý do gì tôi phải mời cô tới đây lượn qua lượn lại trước mặt tôi để tôi chướng mắt thêm?”
Hồ Mỹ Hạnh nức nở, tỏ ra khiếp sợ xen lẫn đau lòng tột độ: “Sao chị có thể nói với em gái mình như thế? Là chị mời em tới, bây giờ lại đổi trắng thay đen. Rốt cuộc chị có mục đích gì?”
“Hừ, có gan làm không có gan nhận.” Diệp La Binh hùng hổ đi qua, trừng mắt hừ lạnh, “Hóa ra ngày ấy cô giả vờ ủng hộ chuyện đính hôn của tôi, chính là vì rắp tâm muốn khiến tôi mất mặt trước nhiều người phải không?”
“Cháu không có ý đó. Cô đừng nghe Hồ Mỹ Hạnh nói bậy. Cô ta không phải hạng người tốt lành gì, cháu sẽ từ từ giải thích cho cô nghe.” Lòng Dương Uyển Linh lạnh đi, dẫu trước đó đã mơ hồ đoán ra Hồ Mỹ Hạnh muốn gài bẫy mình nhưng phải đến tận lúc này mới biết được cô ta định nhắm vào cái gì.
“Tới nước này, đừng có già mồm cãi láo trước mặt tôi." Diệp La Bình nào tin, một mực khẳng định Dương Uyển Linh cố tình chơi xỏ cô ta, “Cô ôm hận vì lần đó ở Diệp Khang tôi khiến cô bị bẽ mặt, nên giờ cố tình đưa thiệp mời cho người phụ nữ điên này tới lễ đính hôn tôi phá đám phải không? Con người cô cũng thâm độc, ghê gớm lắm.”
Hồ Mỹ Hạnh tỏ ra bản thân là người bị hại, bi thương trách móc: “Thì ra em cũng chỉ là một quân cờ cho chị lợi dụng.”
Dương Uyển Linh mặc kệ Hồ Mỹ Hạnh nói hưu nói vượn, sốt ruột giải thích với Diệp La Bình: “Quan hệ giữa cháu và cô ta từ nhỏ đã không tốt, nếu là người quen biết chúng cháu thì đều biết cả, sao cháu có thể mời cô ta chứ? Cô ta là đang hãm hại cháu. Cô đừng tin.”
Dương Uyển Linh nhất thời rơi vào tình cảnh trăm miệng cũng khó giải thích nổi, bí quá đành quay sang Trần Huy Cường cái người nãy giờ vẫn đứng như tượng, nhờ anh ta giúp đỡ: “Huy Cường, anh nói một câu công bằng đi, anh cũng biết rõ giữa tôi và Hồ Mỹ Hạnh có hiềm khích với nhau mà phải không?”
Trần Huy Cường há miệng, ngay lúc định nói giúp Dương Uyển Linh trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ điên cuồng: Nếu cô xảy ra xích mích với Diệp La Bình, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng. Người ta thường nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, không biết chừng Diệp Gia Quân sẽ đứng về phía Diệp La Bình. Đến lúc đó, hôn nhân giữa bọn họ sẽ “cơm không lành, canh không ngọt”, mất đi chỗ dựa, Dương Uyển Linh sẽ tự khắc rơi vào tay anh ta.
Trần Huy Cường nắm chặt tay thanh đấm, nghiêng mặt sang nơi khác vờ như không nghe thấy.
Dương Uyển Linh mím môi, có xúc động muốn chửi thề. Trần Huy Cường thật sự là tên cặn bã, cô ngốc mới đi nhờ anh ta.
“Ai biết được có phải cô tính kế cả tôi và con mụ điên này không.” Diệp La Bình có vẻ tin lời nói của Hồ Mỹ Hạnh hơn, “Còn dám mày qua mắt lại với người yêu cũ, cô đặt Gia Quân của chúng tôi ở đâu vậy? Không biết xấu hổ mà.”
Trước dáng vẻ kích động không cần biết đúng sai của Diệp La Bình, Dương Uyển Linh thật sự cạn lời, đồng thời cảm thấy buồn lắm, bởi cô ta thà tin một người lạ mới vừa gặp mặt không lâu chứ không chịu tin cô: “Cháu không có.”
“Giả vờ giả vịt giỏi lắm.” Diệp La Bình khinh miệt bĩu môi, quy chụp tất cả tội lỗi lên người Dương Uyển Linh, “Trước mặt giả bộ tha thứ cho tôi, sau lưng lại âm thầm lập mưu hại tôi. Đúng là chưa từng thấy ai đê tiện, thâm độc qua cô.”
“Ở đây xảy ra chuyện gì mà ồn ào thế?” Lâm Hồng Nguyệt nhíu mày đi đến, theo bên cạnh là Đỗ Quỳnh Hương.
Mặt mày Đỗ Quỳnh Hương đang hồ hởi mong xem kịch vui, khi trông thấy Hồ Mỹ Hạnh liền biến thành khiếp sợ, hoang mang. Bà ta dáo dác nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lưu Mỹ Nga đâu. Biết ngay bản thân bị lừa, bà ta tức đến lộn ruột, lẩm bẩm mắng trong miệng: “Mẹ kiếp, mụ già đó dám chơi mình.”
“Mẹ.” Dương Uyển Linh thấy người tới là Lâm Hồng Nguyệt, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Diệp La Bình có hiểu lầm cô hay không cũng không quan trọng nhưng nếu mẹ hiểu lầm cô...
Dương Uyển Linh siết chặt góc váy, mồ hôi thấm ướt đầy tay.
Diệp La Bình như một cơn gió lao nhanh về phía Lâm Hồng Nguyệt, ấm ức nói: “Chị dâu chị tới đúng lúc lắm, chị nhất định phải đứng ra đòi lại công bằng cho em.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho chị nghe xem nào.” Lâm Hồng Nguyệt lo lắng hỏi.
Diệp La Bình chỉ về phía Dương Uyển Linh và Hồ Mỹ Hạnh, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ kể: “Uyển Linh cố ý kêu người phụ nữ điên này đến quậy phá, làm cho nhà họ Diệp chúng ta mất hết mặt mũi.”
Lâm Hồng Nguyệt khó tin nhìn sang Dương Uyển Linh: “Có chuyện này nữa sao?”
Dương Uyển Linh vội vã tiến lên, lắc đầu nguầy nguậy, gấp gấp thanh minh: “Con không có. Xin mẹ hãy tin con. Là cô hiểu lầm con, con thật sự không có chút quan hệ nào với Hồ Mỹ Hạnh, cô ta muốn hãm hại con.”
“Hồ Mỹ Hạnh là ai? Tại sao cô ta lại muốn hại con?” Lâm Hồng Nguyệt đương nhiên tin con dâu của mình hỏi dồn.
“Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của con. Từ nhỏ con với cô ta đã không hợp nhau. Cô ta oán hận con, luôn tìm cách hãm hại con.” Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ khổ sở, Dương Uyển Linh buồn bã kể, “Con không biết cô ta lấy đâu ra thiệp mời, đến lễ đính hôn của cô náo loạn rồi vu khống cho con.”
Đỗ Quỳnh Hương giật thót, lo sợ Hồ Mỹ Hạnh sẽ bán đứng bà ta, chưa đợi Lâm Hồng Nguyệt lên tiếng đã tự mình đứng ra quyết định thay: “Quá đáng thiệt chứ, bảo vệ đâu mau tống cổ người đàn bà điên này đi.”
Lâm Hồng Nguyệt gật đầu đồng tình: “Gọi bảo vệ đi. Tốt nhất nên đưa cô ta đến đồn cảnh sát.”
“Cảm ơn mẹ đã tin con.” Cả người như trút hết được gánh nặng, Dương Uyển Linh mừng rỡ.
“Chị dâu.” Diệp La Bình nào chịu, dậm chân gọi.
Hồ Mỹ Hạnh bất ngờ xông tới trước mặt Dương Uyển Linh, quy sụp xuống, hốt hoảng cầu xin: “Chị ơi! Chị cứu em với, đừng để bọn họ bắt em. Em mất tất cả rồi, ngay tới đứa con đáng thương chưa kịp chào đời của em cũng đã mất rồi. Chị cũng từng làm mẹ, cũng từng mất con mà? Chị hiểu cảm giác của em đúng không? Nễ tình chúng ta cùng chung cảnh ngộ, chị cứu em đi chị.”