Diệp Gia Quân nghe xong, mày hơi cau lại hỏi: “Nhân viên đó tên gì?”
Anh vừa dứt lời, điện thoại đặt trên bàn có tin nhắn gửi đến, thấy đó là tin nhắn Dương Uyển Linh gửi, anh liền cầm lên xem: Hình như cô hiểu lầm em chuyện gì đó, vừa rồi em cùng cô có xảy ra cãi vã. Giờ cô đang đi tìm anh, em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này nữa [Mặt khóc hu hu].
Quả nhiên, Diệp Gia Quân nghe Diệp La Bình nói: “Dương Uyển Linh.”
Diệp Gia Quân nâng mắt lên bình tĩnh nhìn Diệp La Bình, từ chỗ mẹ đã sớm nghe bạn trai của cô là Trần Huy Mạnh thì anh đã đoán được nhà họ Trần chắc chắn sẽ nói xấu Uyển Linh: “Được. Để cháu dạy dỗ lại cô ấy.”
Còn về phần dạy dỗ, đương nhiên là “làm” cô khóc đến ngất đi rồi.
Diệp La Bình nào biết được suy nghĩ đen tối của cháu trai, chỉ lo hả hê sung sướng khi sắp tống cổ được Dương Uyển Linh ra khỏi Diệp Khang. Sợ đêm dài lắm mộng, cô ta đưa ra đề nghị: “Loại tép riu như cô ta đâu cần phiền tới cháu phải đích thân ra tay, cứ trực tiếp nói cho phòng nhân sự một tiếng để bọn họ đuổi việc cô ta.”
Cô ta cầm túi đứng dậy: “Thôi cháu trăm công nghìn việc cứ để cô đi nói cho.”
Diệp Gia Quân cười cười, từ chối “ý tốt” của cô ta: “Cô giải quyết e rằng không thích hợp lắm.”
Nụ cười treo bên môi cứng lại, Diệp La Bình nhớ tới những lời sỉ nhục trước đó của Triệu Lâm Bình, hiểu lầm Diệp Gia Quân cũng giống như Triệu Lâm Bình cảm thấy cô ta không có tư cách nhúng tay vào chuyện nội bộ của Diệp Khang. Cô ta xị mặt xuống, không vui nói: “Có gì không thích hợp? Cô cũng là người của nhà họ Diệp đấy.”
Diệp Gia Quân ngã người ra ghế nói với vẻ đương nhiên: “Vợ cháu, tất nhiên để cháu xử lý là hợp lý nhất.”
“Vợ cháu…” Diệp La Bình ngẩn người, qua mấy giây mới phản ứng lại rống lên đầy khiếp sợ, “Cái gì? Dương Uyển Linh là vợ cháu?”
“Đúng vậy.” Diệp Gia Quân gật đầu thừa nhận.
Diệp La Bình choáng váng, theo lời Huy Mạnh, Dương Uyển Linh là tình nhân cũ của cháu trai cô ta mà, sao bây giờ lại biến thành vợ cháu trai rồi?
“Người phụ nữ như thế sao cháu có thể lấy làm vợ chứ?” Cô ta ngồi phịch xuống ghế, hỏi bằng giọng điệu hoang mang.
Diệp Gia Quân kiên nhẫn kể lại quá trình quen biết với Dương Uyển Linh, đương nhiên kể giống như những gì đã kể với bố mẹ trước đó và thuật lại tình cảnh éo le bị bắt ép cưới cô. Cuối cùng, anh tóm gọn: “Mặc dù ban đầu là mẹ ép cháu lấy Uyển Linh nhưng qua mấy ngày sống chung cháu cảm thấy tính cách cô ấy rất tốt, hoàn toàn khác những gì cô vừa nói.”
Diệp La Bình rối rắm, trên mặt hiện vẻ mờ mịt mông lung. Cô ta tin cháu trai nhưng cũng tin người yêu, cho nên nhất thời khó xử không biết phải làm thế nào: “Nhưng Huy Mạnh trước giờ chưa từng lừa gạt cô.”
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô mình, Diệp Gia Quân không khỏi thở dài, cố gắng lựa lời hay ý đẹp khuyên nhủ: “Lời của bạn trai nói cũng không thể tin hết. Cô quen anh ta được bao lâu? Hiểu rõ anh ta được bao nhiêu? Chưa kể anh ta còn có người anh trăng hoa tệ bạc, một người mẹ hám tiền thì bản thân anh ta chắc gì đã là người tốt đẹp? Hôn nhân không phải trò đùa, không nên vội vàng. Con thấy cô vẫn nên quan sát anh ta thêm một thời gian nữa thì hơn.” Hoặc tốt nhất bây giờ nên bỏ quách đi. Nhưng câu đó anh không nói toẹt ra, chỉ có thể âm thầm nghĩ trong bụng.
Diệp La Bình lắc đầu lia lịa đứng phắt dậy, gấp gáp nói đỡ cho Trần Huy Mạnh: “Huy Mạnh không phải là người như thế... anh ấy đối xử với cô rất tốt.”
Diệp Gia Quân lạnh mặt, gằn giọng gọi cả họ lẫn tên cô ta: “Diệp La Bình.”
Diệp La Bình ủ rủ ngồi lại xuống ghế, lý nhí thỏa hiệp: “Được rồi. Sau này cô sẽ quan sát anh ấy.”
“Tốt.” Diệp Gia Quân hài lòng gật đầu, thật có cảm giác một người cha già lo lắng cho con gái gả sai người.
“Mà cháu dâu cũng thật lạ, rõ ràng biết cô là cô nó mà còn ở trước mặt bao người nói cô như thế, thật sự không kính trọng cô chút nào. Cô không vui.” Thái độ Diệp La Bình tuy không còn gắt hỏng như lúc mới vào nhưng đối với cô cháu dâu này vẫn không hài lòng lắm.
“Cô đứng im cho em ấy nói à?” Diệp Gia Quân đến mặt cũng không ngẩng lên, ngón tay thon dài thoăn thoắt gõ tin nhắn trấn an Dương Uyển Linh: Không sao đâu. Mọi chuyện cứ để anh giải quyết.
Dương Uyển Linh rất nhanh nhắn tới: Cảm ơn anh.
Đối diện, Diệp La Bình ngập ngừng: “Ừ thì... cô cũng có nói mấy câu... không hay lắm.”
Tiếp đó, cô ta thở dài, không cố tình gây sự nữa: “Thôi được rồi. Chuyện cô với cháu dâu đến đây coi như xong đi.”
“Nên như thế từ sớm.” Diệp Gia Quân qua loa đáp lấy lệ, sự chú ý của anh đã dồn hết lên cuộc trò chuyện với Dương Uyển Linh. Anh soạn tin nhắn trả lời: Không cần cảm ơn. Tối nay chỉ cần tắm giúp anh là được.
Đợi một lúc vẫn không thấy Dương Uyển Linh nhắn lại, đoán có lẽ cô đang ngại ngùng, khóe môi anh nhịn không được cong lên.
“Cháu đang nhắn tin với ai đấy?” Diệp La Bình phát hiện cháu trai cứ mãi cắm đầu vào điện thoại, còn cười tủm tìm nữa. Cô ta chống cằm, hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Không có gì.” Diệp Gia Quân tắt điện thoại để sang bên cạnh, dời sự chú ý của Diệp La Bình sang chuyện khác, “Nếu cô hết giận rồi vậy tối nay cả gia đình chúng ta cùng nhau đi ăn nhé? Mọi người muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho cô.”
“Cháu trai ngoan của cô làm cô cảm động quá.” Diệp La Bình hí hửng lục túi xách lấy điện thoại, “Vậy để cô gọi Huy Mạnh đến, mọi người cùng nhau làm quen luôn.”
“Đừng quên những gì đã hứa với cháu.” Diệp Gia Quân thật sự cạn lời, có cảm giác bao công sức khuyên nhủ trước đó đổ sông đổ biển hết.
“Cô nhớ rồi mà, nhớ rồi mà, sẽ quan sát kĩ Huy Mạnh. Cháu cứ yên tâm đi.” Diệp La Bình miệng thì nói thế nhưng tay đã nhanh chóng bấm gọi cho Trần Huy Mạnh.
“Anh yêu có nhớ em không?” Ngại ánh mắt cháu trai quá mức nóng rực và không vui, Diệp La Bình vội đứng dậy đi nhanh đến bên cửa sổ sát vách, hạ thấp âm lượng, vui vẻ trò chuyện với Trần Huy Mạnh.
“Cục cưng của anh.” Trần Huy Mạnh đặt đũa xuống, lười biếng dựa vào thành ghế, buông lời sến sẩm, “Em biết không chỉ mới một ngày không gặp em thôi mà anh đã nhớ em đến phát điên rồi.”
Đỗ Quỳnh Hương đang ngồi ăn bên cạnh, mặt mày lập tức trở nên hớn hở dùng khẩu hình miệng hỏi: “Con dâu cưng của mẹ gọi hả?”
Trần Huy Mạnh đắc ý gật đầu, chiếc miệng dẻo quẹo tiếp tục bắn ra những lời sến súa.
Khuôn mặt Đỗ Quỳnh Hương như nở hoa, vội áp tai tới nghe trộm.
Trần Huy Cường có chút nhìn không nổi, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
“Cái gì?” Trần Huy Mạnh đột nhiên ngồi bật dậy, dọa cho Đỗ Quỳnh Hương giật mình theo.
Bà ta hoảng hốt hỏi nhỏ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Huy Mạnh đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng ra hiệu bà ta im lặng: “Tối nay 7 giờ cùng nhà em ăn tối ở nhà hàng Sophie à? Được chứ, tối nay anh rảnh. Được, cứ quyết định thế nhé.”
Hai mắt Đỗ Quỳnh Hương sáng lên, kéo ghế đứng phắt dậy, sải bước đi nhanh.
Trần Huy Cường ngẩng mặt lên, nhìn theo bà ta khó hiểu hỏi: “Mẹ đi đâu vậy? Cơm tối còn chưa ăn xong mà?”
Đỗ Quỳnh Hương liếc xéo anh ta, bước chân cũng không dừng: “Ăn cái gì mà ăn để dành bụng tối nay đi ăn với gia đình thông gia. Giờ mẹ đi trang điểm, làm tóc đây.” Bà ta xua tay, trong giọng nói tràn ngập nôn nóng, “Thôi mẹ đi đây, không nói chuyện với tụi mày nữa, tốn mất mấy phút làm đẹp của mẹ rồi.”
Trần Huy Cường thở dài nhìn bà ta đi ra khỏi phòng ăn.
“Hả? Em nói sao? Dương Uyển Linh là vợ của cháu em?” Trần Huy Mạnh trợn to mắt khiếp sợ, vội vã giải thích, “Anh thật sự không biết... anh tưởng cháu em chỉ quen cho vui. La Bình em phải tin anh. Anh thương em còn không hết sao có thể lừa dối em được.”
Trần Huy Cường quay phắt đầu về phía Trần Huy Mạnh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, ngỡ ngàng. Anh ta cứ đinh ninh rằng Diệp Gia Quân chỉ chơi qua đường cho vui với Dương Uyển Linh, không ngờ hai bọn họ đã bí mật kết hôn rồi.
Anh ta mím môi siết chặt đôi đũa trong tay, trong lòng bỗng thấy buồn bực, khó chịu vô cớ.
“Anh, mẹ đâu rồi?” Vất vả một lúc mới dỗ xong Diệp La Bình, Trần Huy Mạnh thở phào cúp máy, dáo dác nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Đỗ Quỳnh Hương.
Trần Huy Cường hoàn hồn, nói bằng giọng điệu chán nản: “Mẹ đi làm đẹp rồi.”
“Thôi chết rồi. Mẹ không biết Dương Uyển Linh đã trở thành thiếu phu nhân nhà họ Diệp.” Trần Huy Mạnh hoảng hốt mở điện thoại gọi cho Đỗ Quỳnh Hương.
Giây sau, tiếng chuông điện thoại kêu lên inh ỏi.
Trần Huy Mạnh nhìn về hướng chiếc điện thoại đang đổ chuông, rầu rĩ bóp chán: “Mẹ không mang theo điện thoại.”
Dứt lời, Trần Huy Mạnh ném điện thoại lên bàn, chạy như bay đuổi theo. Lát sau, anh ta thất thểu quay lại.
“Nói với mẹ chưa?”Trần Huy Cường hỏi lấy lệ.
Trần Huy Mạnh lắc đầu: “Đuổi theo không kịp. Tối nay đến nhà hàng nói chuyện với mẹ sau vậy. Hi vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.” Anh ta kéo ghế ngồi xuống, nghiêng mặt sang hỏi, “Tối nay anh có đi không?”
Trần Huy Cường gảy gảy hạt cơm trong bát, khẩu vị chợt mất sạch, cuối cùng buông đũa: “Anh không đi đâu, trông thấy bọn họ lại khó chịu thêm.”
Lại nói về Đỗ Quỳnh Hương, sau khi rời khỏi nhà bà ta bắt xe đi đến salon làm tóc.
“Ôi! Đỗ phu nhân lâu rồi mới thấy bà ghé tới.” Nhân viên trong tiệm thấy bà ta đến liền xun xoe tiến lên mở cửa.
Đỗ Quỳnh Hương tự nhiên đưa túi xách cho nhân viên cầm hộ, thong thả đi vào trong tiệm, kiêu căng đưa ra yêu cầu còn không quên lồng ghép khoe khoang vào: “Tối nay, tôi phải đi gặp mặt thông gia tại một nhà hàng cao cấp, tên gì nhỉ? À chính là Sophie. Các cô làm tóc với trang điểm sao cho trông tôi thật sang trọng, quý phái nhưng vẫn không mất đi vẻ nhẹ nhàng, thanh tao.”
Nụ cười trên môi cô nhân viên hơi cứng lại nhưng vẫn cất giọng đon đả: “Đỗ phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ làm cho bà nổi bật nhất đêm nay.”
“Đỗ phu nhân ngồi đi ạ.” Một cô nhân viên khác nịnh bợ kéo ghế mời.
Đỗ Quỳnh Hương không một lời cảm ơn ngược lại vẻ mặt càng thêm kênh kiệu, ngồi xuống ghế, vắt chéo chân.
Lúc làm tóc, cô nhân viên cười bắt chuyện hỏi bà ta có phải đi gặp mặt gia đình thông gia của con trai lớn không.
Suốt cả buổi, Đỗ Quỳnh Hương chờ chính là câu hỏi này, bà ta rung đùi, cằm hơi hếch lên, đắc ý khoe: “Không phải con trai lớn là gia đình ông bà thông gia của con trai nhỏ tôi đấy.”
“Ôi chao! Con trai nhỏ của phu nhân cũng sắp lập gia đình rồi sao? Nhanh thật.” Cô ta nghiêng người lấy máy uốn, cất giọng cảm thán.
Thấy cô ta không hỏi tiếp Đỗ Quỳnh Hương rủa thầm trong bụng, bèn tự mình gợi chuyện: “Mấy cô biết nhà họ Diệp chứ?”
Cô nhân viên đang làm đầu cho vị khách gần đấy lên tiếng đáp ngay: “Biết ạ. Nhà họ Diệp ở thành phố này có ai mà chưa từng nghe qua.”
Đỗ Quỳnh Hương không thể nhịn thêm, huênh hoang khoe tiếp: “Con trai tôi sắp đính hôn với tiểu thư nhà họ Diệp rồi. Sau này, tôi chính là sui gia của nhà họ.”
Cả đám nhân viên trong tiệm nghe thế liền bu đến chúc mình.
Đỗ Quỳnh Hương cười không khép được miệng, cả người lâng lâng như sắp sửa bay lên trời tới nơi.
Nửa tiếng sau, Đỗ Quỳnh Hương ngắm mình trong gương, khá hài lòng với kiểu tóc và cách trang điểm: “Khá đấy.”
Bà ta cầm túi xách đứng dậy rời đi.
Cô nhân viên vội đuổi theo ấp úng nói: “Đỗ... phu nhân... bà còn chưa thanh toán ạ.”
Đỗ Quỳnh Hương quay phắt lại, trừng mắt: “Ghi sổ cho tôi.”
Cô nhân viên lộ vẻ khó xử: “Mấy lần trước phu nhân cũng chưa thanh toán…”
Đỗ Quỳnh Hương buồn bực ngắt lời, cất cao giọng: “Có mấy đồng bạc làm như tôi đây không có tiền trả ấy? Biết tôi là ai không? Sui gia của nhà họ Diệp đấy, hừ.”
Cô nhân viên rối rít xin lỗi, bà ta hừ lạnh đi ra khỏi tiệm.
Bà ta vừa đi khuất, nhân viên trong tiền liền thay đổi sắc mặt, khinh thường mắng: “Bà già keo kiệt bủn xỉn, nói phét không biết ngượng mồm.”
Đỗ Quỳnh Hương ra khỏi tiệm mới phát hiện bản thân quên mang điện thoại, nhìn giờ đã gần sáu rưỡi. Nhận thấy quay về nhà đi cùng con trai không kịp, bà ta đành một mình bắt xe tới nhà hàng Sophie.
Vừa bước vào sảnh, Đỗ Quỳnh Hương đã trông thấy Dương Uyển Linh, người mà ta ghét cay ghét đắng. Sắc mặt nhoáng cái sa sầm, bà ta khó chịu hẳn ra: “Sao con nhỏ đó lại ở đây? Hừ, đúng là oan hồn đeo bám mà, xúi quẩy thật.”
Bà ta hùng hổ đi qua, khinh miệt chế nhạo: “Ôi trời tưởng ai. Hóa ra là cái thứ thấp kém, không ngờ cũng dám vác mặt tới nơi cao cấp này.”