“Cậu chủ, cậu chủ, không xong rồi, cậu chủ ơi không xong rồi, cậu chủ ơi.”
Tiếng gọi dồn dập phía sau cửa nhanh chóng đánh thức Lưu Hải Phi đang ngủ say. Anh ta xỏ dép buồn bực xuống giường đi mở cửa.
“Mới sáng sớm đã ồn ào cái gì không biết, có chuyện gì mau nói.” Anh ta hằn học nhìn người phụ nữ trung niên phía đối diện.
Dáng vẻ hung dữ của Lưu Hải Phi làm người phụ nữ vốn đã sợ nay lại càng sợ hơn. Bà ta run như cày sấy, lắp bắp báo tin: “Cậu... cậu chủ... không nhìn thấy đứa bé gái kia đâu nữa.”
“Bà nói cái gì?” Lưu Hải Phi tỉnh ngủ hẳn, rảo nhanh bước chân đến phòng Châu Lan Khánh, "Không thấy là thế nào? Một con người lù lù ra đó, nói không thấy mà nghe được hả?”
Người phụ nữ rụt cổ, mặt mày tái mét, cuống quýt đuổi theo thuật lại: “Tôi... tôi cũng không biết nữa. Đêm qua tôi rõ ràng đi ngủ cùng với con bé... sáng nay thức dậy nhìn bên cạnh thấy trống trơn, không thấy nó đâu nữa.”
Lưu Hải Phi đẩy cửa xông vào phòng, quả nhiên giống như người phụ nữ nói bóng dáng Châu Lan Khánh chẳng thấy đâu. Anh ta đến bên cửa sổ vươn tay mở tung cửa, nhìn xuống khuôn viên, quét mắt tìm kiếm. Đáng tiếc bóng dáng Châu Lan Khánh vẫn chẳng thấy đâu.
“Bà đã thử đi tìm chưa?” Giọng Lưu Hải Phi lạnh tanh nhưng lại ẩn chứa cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Người phụ nữ không dám giấu gật đầu lia lịa: “Có tôi đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không nhìn thấy.” Sợ Lưu Hải Phi không tin, bà ta bật khóc hu hu, giơ tay thề thốt, nói năng có chút lộn xộn lung tung, “Tôi thề tôi thật sự không biết con bé đi đâu. Tối qua, tối qua rõ ràng nó vẫn còn ngủ bên cạnh tôi, chỉ cần hơi vươn tay ra là chạm được nó. Mọi khi tôi hay trực giấc giữa đêm lắm nhưng đêm qua không hiểu sao lại ngủ say như chết. Hu hu hu, tôi nói thật đó cậu chủ. Tôi không biết gì hết, thật sự không biết gì hết.”
Lưu Hải Phi siết chặt khung cửa, trong lòng cuồn cuộn dấy lên ngọn lửa, anh ta rít từng chữ qua kẻ răng: “Chắc chắn là con tiện nhân Hạ Nhã Thi giở trò rồi.”
“Dạ? Cậu chủ nói gì tôi nghe không rõ?” Giờ đầu óc bà ta rối loạn lắm, không nghe rõ những gì Lưu Hải Phi nói, sợ sệt hỏi lại.
Lưu Hải Phi thấy bà ta thì càng thêm chán, buồn bực phất tay đuổi người: “Thôi không còn chuyện của bà nữa, đi đi. Đi khuất mắt hộ tôi.”
Người phụ nữ nghe thấy Lưu Hải Phi nói thế thì giống như được ân xá. Bà ta mừng rỡ như điên, rối rít cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng vì lo anh ta sẽ đổi ý.
Bà ta vừa đi khỏi, cơn tức trong lòng Lưu Hải Phi cũng không thể kìm nén thêm. Anh ta vung chân đạp rơi lọ hoa trên tủ đầu giường xuống.
Giữa tiếng thủy tinh đổ vỡ là tiếng rống giận dữ của anh ta: “Mẹ nó! Con đàn bà thối. Dám chơi tao à?”
Lưu Hải Phi chửi mắng một lúc, xong sực nhớ ra chuyện chính vội vã chạy về phòng cầm lấy điện thoại gọi cho đám đàn em của mình đi tìm Châu Lan Khánh.
Sau khi gọi xong, Lưu Hải Phi vẫn cảm thấy không yên tâm, khoác vội áo khoác đi ra cửa: “Đám rác rưởi đó chẳng biết có làm nên cơm cháo gì không?”
Lưu Hải Phi vừa đẩy cửa ra đã có hơn chục người đàn ông cao to vạn xông vào nhà.
“Đứng yên đây. Không được đi đâu hết.”
“Các anh là ai? Tự tiện xông vào nhà tôi, tôi báo cảnh sát bây giờ.” Lưu Hải Phi bị đẩy lùi vào giữa phòng, anh ta đanh mặt cảnh giác nhìn đám người xa lạ, “Tôi còn có việc bận, các anh có chuyện gì mau nói nhanh đi.”
“Lưu Hải Phi dạo này anh có khỏe không?”
Trả lời anh ta không phải là đám đàn ông thô kệch mà là một người phụ nữ.
Lưu Hải Phi nhíu mày nghiêng mặt về hướng phát ra giọng nói.
Đám đàn ông tách ra, Dương Uyển Linh xuất hiện trong tầm mắt Lưu Hải Phi đi theo bên cạnh còn có Cao Hoàng Lâm, Vũ Lam Hạ và Lý Thùy Châu.
Kinh ngạc qua đi, Lưu Hải Phi nhìn chòng chọc Dương Uyển Linh, không hề che giấu vẻ mất hứng trong giọng nói: “Dương Uyển Linh cô tới đây làm gì? Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để nói hết.”
“Tất nhiên đến để chính thức chào hỏi anh rồi. Trên danh nghĩa chúng ta vẫn tính là họ hàng cơ mà.” Dương Uyển Linh đáp tỉnh bơ, còn sợ chưa đủ chọc tức anh ta liền bồi thêm một câu, “Không mời vào nhà ngồi sao?”
Tâm trạng Lưu Hải Phi vốn đã không tốt, bây giờ nghe Dương Uyển Linh nói móc nói mỉa liền nổi khùng lên: “Nhà tôi không hoan nghênh cô. Khi tôi còn nói nhẹ nhàng, mau cút.”
Dương Uyển Linh vờ như nghe không hiểu, lướt qua Lưu Hải Phi hướng đến ghế sofa trong phòng khách.
“Má nó. Cô nghe không hiểu tiếng người à?” Lưu Hải Phi đen mặt giơ tay muốn cản Dương Uyển Linh lại.
“Này, này làm gì đó. Tránh bàn tay bẩn thỉu của mày ra.” Lý Thùy Châu phản ứng rất nhanh hất bàn tay Lưu Hải Phi ra.
Cao Hoàng Lâm chen tới trước mặt Lý Thùy Châu, trực tiếp đối đầu với Lưu Hải Phi, hai người đàn ông cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường ai.
Nối tiếp theo đó, đám đàn ông chính là vệ sĩ Dương Uyển Linh mang tới, trực tiếp nhào qua kìm hãm Lưu Hải Phi, thắng lợi liền nghiêng về phía Dương Uyển Linh.
“Mẹ chúng mày buông tao ra.” Lưu Hải Phi ra sức chống trả, anh ta cũng thuộc dạng sức dài vai rộng thế nhưng đối mặt với đám đàn ông khỏe như voi cũng chỉ đánh bó tay chịu trói.
Dương Uyển Linh ngồi xuống ghế, nhìn Lưu Hải Phi với vẻ mặt không cảm xúc. Cô nói với mấy người vệ sĩ: “Mấy anh chia nhau ra tìm đi.”
“Vâng.” Đám vệ sĩ đồng thanh hô, sau đó bắt đầu chia nhau ra tìm và chỉ để lại hai người kìm chế Lưu Hải Phi.
Lưu Hải Phi sau một hồi giãy giụa đã trở nên chật vật, tóc tai rối bời. Mặt mũi đỏ bừng, dữ tợn hướng Dương Uyển Linh hâm dọa: “Dương Uyển Linh, cô đang làm cái trò gì trong nhà tôi. Mau bảo bọn họ cút hết ra ngoài, nếu không chớ trách tôi kiện cô tội đột nhập trái phép nhà người khác”