Sự xuất hiện của Diệp Gia Kha khiến Dương Uyển Linh bất ngờ vô cùng, nhịn không được bật thốt lên thành tiếng: “Bố.”
Không riêng gì cô, đám cổ đông cũng bất ngờ không kém, xôn xao đứng dậy. Có vài người tỏ ra niềm nở lên tiếng hỏi: “Ngài Diệp sao ngài lại đến đây?”
Diệp Gia Kha đi đến bên cạnh Dương Uyển Linh, đảo mắt nhìn đám cáo già, cất giọng lạnh nhạt còn ẩn ẩn chế nhạo: “Con dâu nhà tôi cũng sắp bị người ta đuổi đi rồi, giờ tôi không đến thì còn chờ khi nào mới đến?”
Dương Uyển Linh ngước mắt lên nhìn Diệp Gia Kha. Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén của ông lúc này giống Diệp Gia Quân y đúc. Bây giờ, cô mới nghiệm ra không phải trời sinh ông đã ôn hòa, nho nhã mà là ông che dấu đi khí thế sắc bén vốn có của mình.
Mấy người cổ đông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng ai cũng hậm hực, không vui nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài, bởi dù sao Diệp Gia Kha cũng là cựu chủ tịch của bọn họ, hơn nữa thế lực nhà họ Diệp bọn họ cũng không thể triệt để đắc tội được.
Vẫn là gã đầu trọc đứng ra thay mặt cả đám. Ông ta cười cười, cố gắng nói giảm nói tránh nhất có thể để không làm phật lòng Diệp Gia Kha: “Thật ngại quá, cho dù ngài tự mình ra mặt thì quyết định mà ban giám đốc đã đưa ra cũng sẽ không thay đổi đâu.”
Gã đầu trọc vừa dứt lời, gã béo lập tức tiếp lời, gã tỏ ra bất đắc dĩ nói: “Không phải chúng tôi không tin nhân cách của Diệp thiếu phu nhân nhưng vì danh dự của Diệp Khang, chúng tôi phải cho công chúng một câu trả lời thích đáng.”
Tiếp đó, lại có vài người nhao nhao nói tiếp. Kẻ xướng người họa, nói đến mức Dương Uyển Linh cũng phải nhịn không được cười lạnh.
“Đúng vậy, vì chuyện này mà cổ phiếu của Diệp Khang rớt giá nghiêm trọng. Chúng tôi cũng không còn cách nào khác mới đưa ra quyết định này.”
“Haiz, việc kinh doanh của Diệp Khang hai hôm nay không tốt, các sản phẩm và ngành nghề đều bị tẩy chay mạnh mẽ, ảnh hưởng đến chúng tôi không sao bởi đầu tư là có rủi ro nhưng hàng nghìn người lao động của Diệp khang phải làm thế nào đây? Bọn họ đâu thể uống nước lã mà sống qua ngày? Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Mong ngài và Diệp thiếu phu nhân hiểu cho.”
Có người còn đang định than vãn tiếp đã bị Diệp Gia Kha giơ tay ngăn lại. Ông hừ lạnh ra hiệu với người đàn ông trung niên đi theo mình: “Thôi không cần nói nhiều nữa. Cứ xem bây giờ trên mạng đã biến hóa như thế nào trước đi đã.”
Biến hóa trên mạng? Dương Uyển Linh kinh ngạc, nhìn theo người đàn ông kia, theo mỗi động tác của anh ta, nỗi tò mò trong lòng cô lại càng lúc càng lớn.
Người đàn ông nhanh chóng mở máy chiếu lên. Trên màn hình nhanh chóng hiện lên tin tức mới nhất được các báo đăng tải. Với những dòng tiêu đề vô cùng bắt mắt như: Tình huống lật ngược lại! Toàn bộ tin xấu của thiếu phu nhân nhà họ Diệp đều là lời đồn do thủy quân bịa đặt ra. Hay là: Nhà họ Hồ vừa ăn cắp vừa la làng. Hoặc là: Diệp thiếu phu nhân được minh oan, nhà họ Hồ tự vả xấu hổ ê chề.
Các bằng chứng liên quan tới việc nhà họ Hồ tự làm tự chịu được tung hết lên mạng, những tin tiêu cực trước đó đều được làm sáng tỏ.
Dương Uyển Linh xem một hồi mà choáng quá chừng đến độ mồm chữ O mắt chứ A.
Chưa dừng lại ở đó, danh tính của người đàn ông trong clip cũng đã được tìm ra. Hóa ra, anh ta là Lưu Hải Phi, là người nhà họ Lưu và cũng là cháu ruột của Lưu Mỹ Nga. Từ đó hàng loạt suy đoán nổ ra và mọi người bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của đoạn clip trước đó.
“Lưu Hải Phi? Hoá ra là anh ta.” Dương Uyển Linh khá bất ngờ khi biết được danh tính của người đàn ông nọ, thảo nào nghe giọng cô lại cảm thấy quen quen.
Dương Uyển Linh nhíu mày khó hiểu. Cô với Lưu Hải Phi từng có duyên gặp mặt hai lần, vốn cô chẳng thân thiết gì với anh ta nhưng cũng không đến mức phải thù hằn cô chứ? Lẽ nào anh ta báo thù giúp Lưu Mỹ Nga?
Đám người xung quanh bắt đầu xôn xao hết cả lên, khuôn mặt ai nấy đều tỏ ra ngạc nhiên hết sức.
“Cái này...” Gã đầu trọc rút khăn mùi xoa trong túi ra lau mồ hôi.
“Sao chỉ mới trong vài tiếng mọi chuyện lại đảo ngược thành như vậy?” Gã béo trông cũng không khá hơn là bao, lắp bắp tự hỏi.
Gã đeo kính cận im lặng từ đầu buổi đến giờ, hiện tại cũng nhịn không được lẩm bẩm: “Vốn là kẻ bị hại lại biến thành tội ác tày trời, còn người vốn là kẻ ác lại trở thành người vô tội.”
Dương Uyển Linh nhìn bọn họ, cảm xúc trong lòng rất khó diễn tả thành lời. Chỉ mới mấy tiếng, chiều hướng dư luận đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất rồi.
Diệp Gia Kha quét mắt nhìn đám người, cười như không cười: “Các người còn gì muốn nói nữa không?”
Đám cáo già trao đổi ánh mắt với nhau. Sau khi thống nhất ý kiến, gã đầu trọc lại tiếp tục thay mặt cả đám nói, nhưng lần này không còn mạnh miệng như ban nãy: “Dù mọi chuyện đã có chuyển biến nhưng việc Diệp thiếu phu nhân gây ra tổn thất nghiêm trọng cho Diệp Khang là thật. Hơn nữa... chuyện này có bị lật ngược lần nữa hay không trước mắt chúng ta còn chưa thể xác định được. Vì để tránh tạo thêm ảnh hưởng cho Diệp Khang, ban giám đốc vẫn kiên trì sa thải cô ấy.”
Sắc mặt Diệp Gia Kha trầm xuống, tuy nhiên Dương Uyển Linh vẫn không nhìn ra là ông có mất hứng hay là không. Có điều, chuyện này liên quan đến cô, cô phải tự mình xử lý không thể cứ mãi làm phiền tới người xung quanh được.
“Các vị cổ đông đây là thư từ chức của tôi.” Dương Uyển Linh rút đơn xin thôi việc đã chuẩn bị sẵn từ trước ra đặt lên bàn.
Cô hiểu rõ Hạ Nhã Thi và Lưu Hải Phi sẽ không dễ dàng dừng tay lại khi chưa đạt mục đích, vì thế để bảo vệ danh dự và lợi ích của Diệp Khang, cô chỉ có thể tạm thời rời khỏi đây một thời gian.
Hành động đột ngột của Dương Uyển Linh làm đám cổ đông trở tay không kịp, biểu cảm trên mặt có chút quái dị.
Dương Uyển Linh lười để ý tới tâm trạng của bọn họ, bởi cô chỉ đang làm những việc mình nên làm.
Diệp Gia Kha nhìn qua Dương Uyển Linh, trong mắt lóe lên ý cười và sự hài lòng. Đây mới là dáng vẻ con dâu nhà họ Diệp nên có.
Sau khi đã đạt được mục đích đám cổ đông không tiếp tục day dưa nữa, cuộc họp nhanh chóng kết thúc.
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai bố con, Dương Uyển Linh quay sang Diệp Gia Kha, nét cứng rắn trên mặt nhanh chóng thay thế bằng sự áy náy. Cô lập người xin lỗi: “Bố, con xin lỗi. Vì chuyện cá nhân của con mà gây thêm phiền phức cho nhà họ Diệp rồi.”
“Đứng thẳng lưng cho bố.” Trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng quát đầy nghiêm nghị.
Dương Uyển Linh giật mình lập tức đứng thẳng lưng, có chút lúng túng nhìn ông.
Diệp Gia Kha nghiêm khắc răn dạy: “Người Diệp gia chúng ta cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được dễ dàng cúi đầu, khom lưng, có hiểu không?”
Dương Uyển Linh nghiệm túc lắng nghe: “Dạ con nhớ kĩ rồi ạ!”
Diệp Gia Kha thoáng hài lòng, sắc mặt trở nên dịu đi trong thấy, vươn tay vỗ vỗ vai cô khích lệ: “Hôm nay con thể hiện tốt lắm, không làm mất mặt nhà họ Diệp chúng ta.”
Dương Uyển Linh nào không biết xấu hổ đến mức nhận hết công lao về mình. Cô lắc đầu, cảm kích nói: “Con mới là người phải cảm ơn bố mới đúng. Hôm nay cảm ơn bố đã giúp con lấy lại trong sạch.”
Diệp Gia Kha xua tay, không hề có ý định cướp công lao của con trai, ông thẳng thắn nói: “Không cần cảm ơn bố. Đợi Gia Quân về rồi cảm ơn nó đấy.”
“Dạ?” Dương Uyển Linh khá kinh ngạc nhưng phần nhiều là vui sướng và hạnh phúc.
“Trưa đưa Gia Minh về ăn cơm chung đi, mẹ con đã chuẩn một bàn thức ăn ngon cho hai đứa rồi đấy.”Diệp Gia Kha vừa đi ra khỏi phòng hội nghị vừa dặn dò.
“Vâng thưa bố.” Dương Uyển Linh sóng vai đi bên cạnh ông, trong lòng ấm áp vô hạn, cô cười tít mắt đồng ý.