Dương Uyển Linh chột dạ, cào cào lên thành ghế mây, ánh mắt đảo lung tung. Đêm qua vừa mới có một trận mưa xong, trong không khí hãy còn tràn ngập hơi ẩm ướt, mấy chậu cây trên ban công trông tươi tỉnh hẳn, cánh lá sum sê xanh tươi mơn mởn thích thú đong đưa trong gió. Có điều, cô không có tâm trạng để thưởng thức, bởi còn đang bận nghĩ cách.
“À... thì.” Dương Uyển Linh ngập ngừng, mãi một lúc vẫn không biết nên nói thế nào cho phải.
Diệp Gia Quân đợi một lát vẫn không nghe được đáp án mình mong muốn mất kiên nhẫn nói toạc ra: “Anh đã xem tin tức trên mạng rồi.”
“Anh xem rồi?” Dương Uyển Linh ngỡ ngàng, cứ cho rằng Diệp Gia Quân công việc bộn bề sẽ không có thời gian quan tâm đến mấy tin tức lá cải trên mạng.
“Bà Diệp làm anh buồn quá.” Diệp Gia Quân thở dài, “Nếu anh không hỏi thì em tính giấu anh đến khi anh đi công tác xong rồi về nước luôn à?”
Dương Uyển Linh không biết Diệp Gia Quân buồn thật hay buồn giả nhưng cô sốt ruột lắm, cuống quýt giải thích: “Em thấy anh đang đi công tác, sợ anh phân tâm nên chưa nói với anh. Anh đừng giận em mà.”
Giọng cô càng nói càng nhỏ dần, chỉ giải thích xong vế đầu thì dừng lại, còn về sau thì giữ ở trong lòng, thật ra cô cảm thấy bản thân thật phiền phức, thật vô dụng bởi lúc nào cũng để Diệp Gia Quân đứng ra thay mình giải quyết rắc rối và thu dọn tàn cuộc.
Giọng Diệp Gia Quân chua chua: “Ờ, lại nói với Hoàng Lâm.”
Dương Uyển Linh dở khóc dở cười: “Em không có gọi anh ấy. Hình như dạo này anh ấy khá thân thiết với Thùy Châu, có lẽ Thùy Châu gọi anh ấy đấy.” Tiếp đó, cô không quên nịnh nọt, “Vả lại anh Hoàng Lâm là bạn tốt của anh, vì nể mặt anh nên mới chịu đến giúp em thôi.”
Đầu dây bên kia chợt rơi vào im lặng. Dương Uyển Linh dừng động tác cào trên ghế mây, ngồi thẳng lưng lo lắng, không nhẽ Diệp Gia Quân giận thật rồi?
Giữa lúc cô đang xoắn xuýt trong điện thoại truyền tới giọng nói quyết đoán của Diệp Gia Quân.
“Trợ lý Bạch đưa tôi ra sân bay.”
Giây sau, giọng Bạch Hải vang lên, nghe qua có vẻ gấp gáp và chần chừ: “Diệp tổng... chúng ta vừa điều tra ra hành trình của ngài Watson, anh thật sự muốn về nước ngay bây giờ mà không đi gặp ông ây sao?”
“Không gặp nữa.” Diệp Gia Quân không chút do dự nói ngay.
Dương Uyển Linh giật mình, cuống quýt bật dậy khỏi ghế mây nắm chặt lấy lan can, nói vội vào điện thoại hòng ngăn cản Diệp Gia Quân: “Gia Quân, anh cứ lo xử lý công việc của mình đi, em không sao thật mà, anh đừng lo. Tin em có được không?”
Diệp Gia Quân có vẻ mất hứng: “Sao? Diệp phu nhân không muốn gặp anh à?”
“Không phải. Em không có ý đó. Anh không tin em à?” Dương Uyển Linh nhịn cười tỏ ra rầu rĩ, “Với lại, chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm, em có thể tự giải quyết được. Hơn nữa, anh xem em còn có mấy người bạn giúp đỡ nữa mà. Anh cứ yên tâm ở nước Z tìm ngài Watson bàn chuyện làm ăn có được không?”
Đầu dây bên kia, Diệp Gia Quân lặng thin. Dương Uyển Linh nắm chặt di động, im lặng chờ đợi.
“Được rồi.” Sau một hồi chờ đợi, Diệp Gia Quân cuối cùng đã thỏa hiệp.
Sau khi trò chuyện thêm ít câu nữa với Diệp Gia Quân, Dương Uyển Linh trở vào trong phòng khách. Lý Thùy Châu và Vũ Lam Hạ nhìn cô cười tủm tỉm.
“Các cậu nhìn tớ ghê thế?” Dương Uyển Linh ngượng ngùng vô cùng hắng giọng hỏi, “Mặt tớ dính gì à?”
Cô giơ tay lau lau mặt mình.
Lý Thùy Châu nháy mắt cười hớn hở: “Nói chuyện với chồng yêu xong rồi? Nhanh thế? Tớ còn tưởng hai người phải tâm sự với nhau tới chiều cơ. Chàng nhớ nàng, nàng nhớ chàng thế cơ mà.”
Dương Uyển Linh gật đầu bừa, sợ cô nàng lại nói mấy câu khó đỡ, cô vội quay sang Cao Hoàng Lâm nói: “Hoàng Lâm, em có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Cao Hoàng Lâm chưa cần biết Dương Uyển Linh sẽ nhờ vả việc gì đã lập tức đồng ý ngay: “Được, em nói đi. Anh luôn sẵn lòng.”
Dương Uyển Linh ngồi xuống, ngước mắt lên nghiêm túc nói: “Em muốn xét nghiệm ADN với Gia Minh.”
Trong mắt Cao Hoàng Lâm lóe lên vẻ kinh ngạc nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều gật đầu đồng ý: “Chuyện này không khó, anh giúp em.”
Vũ Lam Hạ cảm thấy khó tinh cực kì, quay phắt sang cô lắp bắp hỏi: “Cậu muốn xét nghiệm ADN với Gia Minh, lẽ nào cậu nghi thằng bé là con cậu? Ôi chúa ơi! Chuyện này có khả năng sao?”
Vũ Lam Hạ cũng cảm thấy hết sức mông lung: “Trước đó không phải cậu nói Gia Minh là con của Hạ Nhã Thi sao? Vì sao lại muốn xét nghiệm huyết thống với thằng bé? Uyển Linh không có nhầm lẫn gì đấy chứ?”
“Có nhiều thứ tớ chỉ đang suy đoán thôi chưa thể nói với mấy cậu được.” Dương Uyển Linh lắc đầu, trên mặt thoáng hiện vẻ mờ mịt: “Tớ không chắc nữa chỉ là muốn thử một chút để xem suy đoán trong lòng tớ là thật hay giả.”
Lý Thùy Châu rút điện thoạt bật lên tấm hình của Châu Lan Khánh được lan truyền rộng rãi trên mạng. Cô nàng chỉ chỉ vào con bé: “Nhưng Uyển Linh à, cậu không cảm thấy đứa bé gái xuất hiện trong clip rất giống cậu sao... liệu có khả năng không?”
Dương Uyển Linh cụp mắt nhìn Châu Lan Khánh, vẻ mờ mịt trên mặt càng thêm giăng đầy, giọng cô nghèn nghẹn mông lung: “Về phần con bé... tớ cũng không rõ nữa, nhưng tớ có cảm giác rất thân thiết với con bé giống như có một sợi dây vô hình buộc chặt hai bọn tớ vào lại với nhau vậy. Cho nên tớ mới xét nghiệm ADN với Gia Minh trước để tìm ra câu trả lời cho chính mình.”
“Thật sự quá rắc rối rồi.” Vũ Lam Hạ dường như đã tiêu tốn khá nhiều tế bào não mệt mỏi ngã người lên thành ghế, “Cậu làm gì tớ cũng đều ủng hộ cậu hết. Không biết còn có cơ hội gặp lại đứa bé gái ấy không nếu có cậu thử xét nghiệm với con bé luôn xem sao.”
Dương Uyển Linh trầm ngâm trong chốc lát: “Tớ có linh cảm mình sẽ sớm gặp lại con bé thôi.”
Trí tưởng tượng của Lý Thùy Châu đã trôi đi rất xa rồi, xoắn xuýt hỏi dồn dập: “Nếu con bé ấy thật sự là con cậu thì cậu tính giải quyết chuyện này thế nào? Nhà họ Diệp sẽ đồng ý cho cậu nhận lại con bé không? Còn người đàn ông bịt mặt kia là ai? Có phải bố đứa nhỏ... Không vậy?”