Người phụ nữ mắng chửi xối xả, cố giằng tay mình ra khỏi tay Dương Uyển Linh để đánh trả lại cô.
Cô ta không sợ? Lẽ nào không phải phóng viên?
Trong lòng Dương Uyển Linh dấy lên nghi hoặc, tay càng thêm dùng sức tránh cho cô ta thoát được.
Khi Dương Uyển Linh đang cùng với người phụ nữ tóc đuôi ngựa giằng co thì có một người phụ nữ khác đột ngột xông qua chỗ cô.
Mặt Dương Uyển Linh đanh lại, mím chặt môi, thầm tính toán xem phải đối phó cùng lúc với hai người như thế nào.
Ngay giữa lúc ngàn cân treo sợ tóc, một bóng người không biết từ đâu vọt tới cản đường người phụ nữ ấy giúp Dương Uyển Linh.
"Bà nội mày! Dám đụng đến bạn tao là mày tới số rồi đấy con.”
Thấy rõ người đến, Dương Uyển Linh mừng rỡ vô cùng. Cô kích động reo lên: “Thùy Châu.”
"Còn có tớ nữa.” Vũ Lam Hạ hất tóc chen tới.
Niềm vui nhân đôi, Dương Uyển Linh cười không khép được miệng. Sự xuất hiện của Lý Thùy Châu, Vũ Lam Hạ lúc này chẳng khác nào nhành cỏ cứu mạng cho cô vậy.
“Con mụ điên này cứ giao cho tớ.” Lý Thùy Châu dứt lời đã cùng người phụ nữ đó lao vào đánh nhau túi bụi.
Vũ Lam Hạ thì chạy qua giúp Dương Uyển Linh một tay.
Khung cảnh vốn đã loạn nay lại càng loạn thêm.
Bảo vệ từ mấy khu khác cũng đã được điều tới, một nửa khống chế đám người đang náo loạn, một nửa vây xung quanh Dương Uyển Linh để bảo vệ cô.
“Uyển Linh đi thôi. Nơi này không thể ở thêm được nữa đâu.” Vũ Lam Hạ gạc chân xô ngã gã đàn ông đang nhào tới, nghiêng đầu thở hồng hộc thúc giục Dương Uyên Linh.
“Chúng ta rời khỏi Diệp Khang trước đi.” Dương Uyển Linh cũng hiểu rõ chuyện này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Thùy Châu đi thôi.” Vũ Lam Hạ quay sang gọi Lý Thùy Châu.
Lý Thùy Châu đang đánh hăng máu, tuy có phần tiếc nuối nhưng cũng không “chiến” tiếp, nhanh chong theo sát Dương Uyển Linh và Vũ Lam Hạ.
Đám bảo vệ mở đường, Dương Uyển Linh, Lý Thùy Châu và Vũ Lam Hạ theo con đường họ mở mà chạy ra cổng.
Ba cô chạy ra khỏi cổng Diệp Khang đã thấy có một chiếc xe hơi đậu sẵn ở ven đường.
“Bên này.” Người trong xe hạ cửa kính xuống, cười nhe răng vẫy vẫy tay gọi.
Dương Uyển Linh khá bất ngờ khi trông thấy Cao Hoàng Lâm xuất hiện ở đây, nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để hỏi. Cô mở cửa chui vào trong xe.
Sau khi cả ba cô đã ngồi an vị trong xe, Cao Hoàng Lâm liền phóng xe như bay, bỏ lại cục diện hỗn loạn phía sau.
“Giờ chúng ta đi đâu đây?" Vũ Lam Hạ lên tiếng hỏi, “Nhà của Uyển Linh chắc hẳn cũng đã bị đám phong viên vây kín rồi.”
Dương Uyển Linh đồng tình với suy đoán của Vũ Lam Hạ, suy nghĩ trong chốc lát cô nói: “Hay tạm thời về nhà hai cậu đi.”
Lý Thùy Châu ngồi ở ghế phó lái quay đầu đề nghị: “Vậy về nhà tớ đi.”
Dương Uyển Linh vừa đang định lên tiếng, Cao Hoàng Lâm đã giành nói trước, còn trong có vẻ hí hửng lắm: “Tuân lệnh.”
Nhà Lý Thùy Châu khá gần Diệp Khang, lái xe tầm khoảng năm phút là tới nơi.
“Hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều.” Ngồi trong phòng khách, Dương Uyển Linh đưa mắt nhìn ba người cảm kích nói.
“Chúng ta là bạn bè với nhau cậu còn khách sáo với chúng tớ làm gì?” Vũ Lam Hạ choàng vai ôm Dương Uyển Linh.
Lý Thùy Châu ra dáng chủ nhà khom người rót nước cho cả ba, lúc này mở miệng hùa theo: “Chúng ta là chị em tốt mà có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.”
“Đúng đấy.” Cao Hoàng Lâm chen vào giữa cuộc trò chuyện của ba cô, nhìn qua đối diện quan sát Dương Uyển Linh rồi đưa tay vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, “Phù, may mà em không sao, nếu không Gia Quân trở về sẽ lột da anh mất.”
Lý Thùy Châu đặt ly nước xuống trước mặt anh ta bĩu môi: “Anh da dày thịt béo thế này ai lột cho nổi.”
Cao Hoàng Lâm cười hì hì, buông lời trêu ghẹo: “Nếu lột không nổi thì chỉ cần lột đồ anh thôi cũng được.”
Lý Thùy Châu xì một tiếng quay mặt đi, không cùng anh ta tiếp tục đôi co.
Dương Uyển Linh hết nhìn Cao Hoàng Lâm rồi lại nhìn sang Lý Thùy Châu, cứ cảm thấy hai người này có chuyện giấu mình, nhưng nếu hai người không nói cô cũng không tiện hỏi nhiều.
“Phải rồi, sao mọi người biết mà đến Diệp Khang vậy?” Dương Uyển Linh tò mò.
Vũ Lam Hạ bất bình kể: “Đám người đó ở trên mạng ầm ĩ đòi đến Diệp Khang tìm cậu. Tớ, Thùy Châu với anh Hoàng Lâm thấy vậy liền chạy tới tiếp ứng cho cậu. Thật may là kịp lúc.”
Lý Thùy Châu ngồi xuống bên cạnh Dương Uyển Linh, bất bình cũng không kém Vũ Lam Hạ: “Đám người đó là côn đồ chứ phóng viên gì, nghĩ sao mấy chục mạng người hùa nhau đi ức hiếp một người phụ nữ tay chói gà không chặt. Chỉ cần nghĩ lại thôi là tớ đã tức muốn lộn cả ruột rồi. Đúng rồi, Gia Quân nhà cậu đâu sao không ra mặt bảo vệ cậu?”
Dương Uyển Linh trả lời: “Anh ấy đi công tác rồi.” Nghĩ nghĩ một lúc lại nói tiếp, “Tớ cảm thấy bọn họ không chỉ có phóng viên không đâu.”
Cao Hoàng Lâm nhíu mày, cẩn thận hỏi lại: “Ý em là trong đó có trà trộn người khác nữa?”
Vũ Lam Hạ nói ra suy đoán của mình: “Có khi nào là đám cư dân mạng ăn không ngồi rồi kéo nhau tới kiếm chuyện không?”
Lý Thùy Châu gật gù, không hề che giấu vẻ chế nhạo trong giọng nói của cô: “Bọn họ là những kẻ thích lo chuyện bao đồng nhất mà.”
“Tớ cũng không rõ nữa, cũng có thể như lời cậu nói.” Dương Uyển Linh cũng cảm thấy Vũ Lam Hạ và Lý Thùy Châu nói rất có lý, bởi theo quan sát của cô những người xông vào đánh và chửi bới cô đều không cầm theo bất kì đạo cụ gì phục vụ cho công việc cả.