Lý Thùy Châu hớn hở, nói một tràng: “Ơ? Cậu không biết gì hả? Trên mạng sáng giờ lan truyền tin của cậu rầm rộ lắm đó. Không biết kẻ điên nào ghen ăn tức ở cố tình bêu riếu để hại cậu nữa. Tớ chỉ vừa giúp cậu nói mấy câu đã bị bọn họ chửi bới tới tấp, kéo nhau vào tường tớ mắng chửi, làm tớ vuốt mặt không kịp luôn. May thay chồng cậu đã đứng ra, giờ ai ai cũng hâm mộ cậu hết đó. Uyển Linh giờ ở trên mạng cậu nổi tiếng lắm lắm luôn... Ơ? Tớ vẫn chưa nói xong...”
“Để cậu nói chắc tới mai cũng chưa vào chuyện chính quá.” Đầu dây bên kia chuyển thành giọng nói của Vũ Lam Hạ: “Trên mạng đang đồn ầm lên cậu là kẻ thứ ba, chen chân hòng phá hoại gia đình của người khác, còn ngược đãi con chồng, ngấp nghé tài sản của người ta."
“Hả?” Dương Uyển Linh nghệch mặt ra, cảm thấy bản thân giống như “người tối cổ” vậy, thảo nào hôm nay mọi người trong phòng ban cứ là lạ sao đấy.
So với Lý Thùy Châu, Vũ Lam Hạ hưng phấn cũng không kém: “Cậu nhanh lên mạng xem đi. Chẳng cần chúng tớ ra tay, chồng cậu đã lấy một địch mười xoay chuyển tình thế rồi, đánh cho kẻ giật giây phía sau không kịp trở tay luôn.”
“Mau vào tài khoản chồng cậu xem ngay đi, lãng mạn quá đi mất thôi.” Lý Thùy Châu hưng phấn chen vào.
Anh ấy lập tài khoản rồi sao?
“Tớ xem ngay đây. Nói chuyện với mấy cậu sau nhé.”
Dương Uyển Linh vừa mở mạng lên, thông báo tin nhắn, bình luận ùa đến tới tấp như vũ bão khiến cô giật mình, xém chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
Giống như lời Vũ Lam Hạ, Lý Thùy Châu nói, trên mạng quả nhiên tràn ngập ảnh và tin tức về cô, ngay cả tài khoản cô cũng có rất nhiều người kéo tới bình luận, thậm chí là nhắn tin riêng, xen kẻ giữa những bình luận tiêu cực chửi mắng chính là tỏ ra hâm mộ khi cô cưới được một người chồng đẹp trai, tài giỏi, gả được vào gia đình danh giá, nức tiếng.
“Diệp thiếu kết hôn rồi sao? Sao không ai nói cho tôi biết vậy? Tại sao? Tại sao? Tại sao?”
“Thần tượng của tôi kết hôn rồi nhưng cô dâu không phải là tôi? Dương Uyển Linh kia thật may mắn quá đi, chắc kiếp trước đã giải cứu cả thế giới. Ganh tỵ quá đi mất.”
“Có người chồng trên trời khó tìm, dưới đất khó kiếm thế này. Có kẻ ngốc mới đi ngoại tình.”
Chẳng cần tốn bao nhiêu công sức, Dương Uyển Linh đã nhanh chóng tìm ra tài khoản Diệp Gia Quân. Cô bấm vào xem, tài khoản mới lập nhưng lượt theo dõi và tương tác rất cao, chỉ có một bài đăng duy nhất nên cô rất nhanh đã nhìn thấy.
“Diệp phu nhân nổi tiếng đến trên mạng luôn rồi, có phải nên cho anh một danh phận rồi không? Ông xã cũng muốn được nổi tiếng [icon mặt gian]”
Dương Uyển Linh cười tủm tìm, lòng như nở hoa, ngọt ngào quá đỗi. Cô vào bình luận: Diệp Gia Quân là chồng hợp pháp của Dương Uyển Linh. Xin mọi người đừng mong nhớ. Đã đóng dấu.
Bình luận vừa được đăng tải đã có hàng loạt người vào thích và phản hồi, trong đó có Diệp Gia Quân: Diệp phu nhân mau qua đây.
Sự tương tác của hai người khiến cư dân mạng bùng nổ.
“Trời ơi! Giết tôi đi. Hai anh chị như thế khiến bọn độc thân chúng tôi sống sao đây?”
“Qua đây là qua đâu? Có phải giống tôi đang nghĩ không? [icon cười gian]”
"Mọi người đều đang trực trên này à?" Dương Uyển Linh thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, cô nhét điện thoại vào túi, không trực tiếp quay về phòng ban của mình xin phép mà lên thẳng phòng của Diệp Gia Quân luôn. Bởi, anh công khai gọi cô như vậy, không cần nói mọi người đều đã biết rồi.
Quãng đương từ tầng mười đến tầng hai mươi lăm, Dương Uyển Linh không biết đã chạm mặt bao nhiêu người, người nào người nấy đều dùng loại ánh mắt nóng rực để quan sát cô, điều đó làm cô rất xấu hổ, mặt nóng hết cả lên.
Khó khăn lắm mới lên đến tầng hai mươi lăm thì Dương Uyển Linh lại đụng độ Bạch Hải ở ngoài cửa. Anh ta cười tủm tỉm, lộ ra ánh mắt ý vị xâu xa, chỉ chỉ vào trong phòng, kích động nói: “Diệp phu nhân, cô đến tìm Diệp tổng à? Anh ấy ở bên trong.”
“Cảm ơn anh.” Dương Uyển Linh bối rối quá chừng, vội mở cửa đi nhanh vào phòng.
“Bà Diệp dù có nhớ anh cũng không cần vội thế đâu.”
Cửa phòng vừa đóng lại, giọng nói mang theo trêu chọc của Diệp Gia Quân lập tức vang lên ngay sau đó.
Dương Uyển Linh ngượng ngùng lườm Diệp Gia Quân một cái, tiến đến chỗ anh, cúi đầu dòm xem, sau khi thấy rõ, không khỏi bất ngờ thốt lên: “Anh đang xem bình luận của cư dận mạng sao?”
“Ừ.” Diệp Gia Quân không chút che giấu đáp.
Dương Uyển Linh ghé sát mặt đến, khi cách mặt Diệp Gia Quân một tấc thì dừng lại, học theo giọng điệu anh lúc chọc ghẹo mình: “Nói. Anh là ai? Mau trả Gia Quận lạnh lùng của em về đây.”
Diệp Gia Quân bình tĩnh đặt điện thoại lên bàn, tiếp đó nâng tay chạm vào gáy Dương Uyển Linh kéo về trước, bá đạo hôn lên môi cô.
Dương Uyển Linh ngẩn người nhưng nhanh chóng hoàn hồn, chủ động đáp lại anh.
Hôn một lúc lâu, Diệp Gia Quân mới thỏa mãn buông ra, hai tay ôm lấy mặt Dương Uyển Linh, không chút xấu hổ, nhếch môi cười nói: “Bọn họ khen anh đẹp trai tài giỏi, em giữ anh còn không kịp, lấy đâu ra thời gian làm kẻ thứ ba, Anh xem bình luận của họ xem như là khen ngợi mắt nhìn người của bọn họ rất chuẩn xác đấy."
Dương Uyển Linh phì cười, tự nhiên ngồi lên đùi Diệp Gia Quân: “Xem anh đắc ý chưa kìa.”
Diệp Gia Quân buông mặt Dương Uyển Linh ra, véo nhẹ lên chóp mũi cô, nhướng mày hỏi: “Bà Diệp không cảm thấy mắt nhìn của mình rất chuẩn sao?”
Dương Uyển Linh ôm cổ anh, dở khóc dở cười hùa theo: “Phải, phải, phải. Mắt nhìn của em rất chuẩn, mới lấy được một người chồng tốt nhất quả đất thế này.”
“Chuyện đó còn phải nói.” Diệp Gia Quân hơi hắt cằm, khuôn mặt điển trai tràn ngập sự kiêu ngạo.
Anh dứt lời, hai người nhìn nhau cười. Cười đùa thêm một lúc, bầu không khí trong phòng dần trở nên im ắng.
Dương Uyển Linh tựa cằm lên vai Diệp Gia Quân, ngước mắt lên, hỏi vào chuyện chính: “Là Hạ Nhã Thi làm đúng không anh?”
“Ừ.” Diệp Gia Quân cười lạnh, trong mắt xẹt qua tia chế nhạo, “Tự lấy đá đập chân mình, giờ cô ta hẳn là không dễ chịu đâu.”
Giống như những gì Diệp Gia Quân nói, tâm trạng của Hạ Nhã Thi quả thật rất tệ, cái cảm giác mất cả chì lẫn chài làm cô ta gần như muốn phát điên.
“Tại sao lại như thế này?” Hạ Nhã Thi hung tợn nhìn chằm chằm bài viết Diệp Gia Quân đăng, hận không thể bóp nát điện thoại trong tay, “Mình đánh đổi cả thể xác, ngậm đắng nuốt cay, chịu đủ loại tủi nhục cuối cùng con hồ ly tinh đó lại là người được lợi. Thật đáng ghét mà... A... A... A.”
Hạ Nhã Thi giận dữ rống lên, đứng bật dậy hất đổ bàn trà, giây sau đau nhứt như vỡ đê kéo tới, khiến cô ta suýt xoa nhăn mặt. Nỗi đau đớn khiến cô ta nhớ lại cái đêm nhục nhã hôm đó, và càng thêm căm ghét Dương Uyển Linh.
Hạ Nhã Thi khom người tìm kiếm chiếc điện thoại bị ném đi ban nãy. Lát sau, cô ta tìm thấy nó dưới đống sách báo, cầm lên gọi cho Lý Thành Long.