Kết Hôn Bừa

Chương 39: Hoa các tang (2)



Sắc mặt của Phó Đoàn Đoàn sầm xuống, bé không thèm để ý tới Tạ Chi Dục, ngược lại còn cười tủm tỉm mà tặng một bông hoa cách tang cho Dư Đàn: "Chị Cá nhỏ, em tặng chị đó."

Tạ Chi Dục còn chưa đợi Dư Đàn nhận hoa là đã cướp đi, anh cảnh cáo Phó Đoàn Đoàn: "Nhóc con, ba em không dạy em là không được hái hoa dại bên đường hả?"

"Hoa này là em tự trồng đó!" Phó Đoàn Đoàn thở phì phò: "Trả hoa lại cho em!"

Cái tên con nít Tạ Chi Dục này đã ném hẳn hoa của người ta đi còn lên tiếng dọa dẫm người ta: "Ông đây trả cái rắm ấy! Em dám tặng nữa thử xem?"

Phó Đoàn Đoàn giận đến mức la to "oa oa" một tiếng, bé xoay người chạy đi tìm ba mình.

Dư Đàn không nhìn nổi nữa, cô véo mạnh lên cánh tay của Tạ Chi Dục một cái: "Anh bị khùng hả? Anh đi so đo với một đứa con nít làm gì?"

Tạ Chi Dục giang tay ôm Dư Đàn: “Sao lại không so đo chứ? Cuỗm mất vợ anh đi rồi anh biết tìm ai để mà đòi lại đây?"

Thật ra Dư Đàn khá thích con nít.

Nguyện vọng hồi nhỏ của cô là được lấy chồng, sau đó sinh một cặp song sinh. Vì chuyện này mà không ít lần cô đã bị Tạ Chi Dục trêu ghẹo là không có chuyện gì để làm.

Tạ Chi Dục không thích con nít lắm nhưng cũng sẽ không thể hiện cảm xúc chán ghét ra ngoài mặt. Ở tuổi này, nếu nói họ lớn thì họ cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không còn nhỏ nữa. Theo tập tục của xã hội, đa số người ở tuổi này đều đã kết hôn và sinh con cả rồi.

Cho nên chỉ cần là có cuộc tụ tập, mấy người bằng tuổi họ không đưa vợ theo thì sẽ đưa con cái theo.

Đây cũng là lần đầu tiên bên cạnh Tạ Chi Dục xuất hiện một người khác giới, có người vừa nghe tin này là đã chạy từ phương xa đến chỉ vì muốn được thấy mặt mũi của Dư Đàn.

Họ muốn xem thử rốt cuộc thần thánh phương nào đã nắm bắt được trái tim của Tạ Chi Dục.

Dư Đàn không hề quen biết những người có mặt ở đây ngày hôm nay. Tạ Chi Dục sống ở nước ngoài sáu năm, dường như đám bạn bên cạnh anh cũng đã thay đổi cả. Những người ở trước mắt cô có lẽ đều là những người thuộc giới điện ảnh và phim hoạt hình. So với Tạ Chi Dục, chắc hẳn tuổi tác của họ cũng hơn anh mấy tuổi, phần lớn bọn họ trông rất trưởng thành và hiểu biết.

Dư Đàn không thích mấy người bạn chơi với Tạ Chi Dục hồi còn niên thiếu lắm, thế mà không ngờ rốt cuộc mình vẫn không thể tránh khỏi việc phải gặp mặt với những người đó.

Khi buổi tụ họp gần kết thúc thì có vài người lái xe thể thao tới đây, xem chừng là họ muốn tới để xem vui.

Vừa thấy Dư Đàn, nụ cười trên mặt mấy người này hơi khựng lại nhưng vẫn đến chào hỏi với cô một tiếng: "Đây chẳng phải là chị Dư của chúng ta đây sao? Lâu lắm rồi không gặp lại nhau đấy."

Dư Đàn nói chuyện phiếm với họ bằng vẻ mặt dửng dưng, không nhìn ra được vẻ vui hay buồn trên gương mặt của cô.

Dư Đàn không thích họ.

Họ đang đánh giá Dư Đàn.

Cô giống như một con chim hoàng yến trong đoàn xiếc thú bị người ta quan sát và xem xét mua vui.

Tác phong của đám người này vẫn chẳng khác gì lúc trước cả. Bọn họ lái xe thể thao mang nhãn mác hàng hiệu, rêu rao khắp nơi, nơi nào vui là sẽ bâu vào nơi đó như đám ong thấy mật. Trước giờ tất cả bọn họ không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, thậm chí họ còn rất thu hút ánh nhìn của người khác.

Tạ Chi Dục không giống họ. Tính anh kiêu ngạo, ương bướng nhưng sẽ không khoe khoang.

Mấy người này đều là đám người trong giới cậu ấm cô chiêu mà Nguyên Nghi quen biết. Nguyên Nghi đã giới thiệu mấy người này cho Tạ Chi Dục để họ thường xuyên qua lại với nhau, sau này có chuyện gì còn dễ giúp đỡ nhau.

Cách Tạ Chi Dục quen người khác là dùng nắm đấm. Anh chịu nghe lời Nguyên Nghi chơi với nhóm người này chứ đó không phải là tích cách thật của anh.

Thế mà nhóm người này lại rất thích cái tính tự kiêu tự đại của Tạ Chi Dục mới lạ. Không đánh không quen nhau, lúc nào họ cũng dính vào anh mà không cần liêm sỉ.

Muốn nói ưu điểm của họ thì cũng không phải là không có. Mấy người này chơi là ra chơi, rất có tình nghĩa, điều kiện gia đình của người nào người nấy đều thuộc dạng đỉnh nhất, ưu tú nhất.

Gọi là cậu ấm cô chiêu chứ thật ra họ không hề thuộc kiểu học sinh yếu kém như trong ấn tượng của Dư Đàn mà hoàn toàn trái ngược. Thành tích học tập của họ không những thuộc loại xuất sắc mà bây giờ người nào người nấy còn là những người xuất sắc nhất trong từng lĩnh vực mà họ làm. Càng đứng trên đỉnh kim tự tháp, họ càng nhìn thấu bản chất của sự vật, càng thích chơi hơn, đã vậy còn chơi rất đa dạng và cực kỳ phức tạp.

Thành phố này nói lớn cũng không lớn lắm, đúng là mấy năm nay Dư Đàn đã không còn tiếp xúc và giao thiệp gì với họ nữa. Suy cho cùng cô và họ đứng ở góc độ hoàn toàn khác nhau. Ví dụ như lúc vào quán ăn chẳng hạn, nơi cô vào là những tiệm cơm bình thường còn người ta thì tất nhiên sẽ vào những nhà hàng xa hoa. Cho dù chỉ cách có một con đường, họ có muốn gặp nhau cũng đã là chuyện không dễ dàng rồi.

Mà giờ đây sau khi gặp lại ai nấy đều trở nên tự phụ, dáng vẻ đã có sự thay đổi. Cử chỉ hành động của họ thì vẫn giữ phong cách như năm đó, vừa mở miệng là những hình ảnh quen thuộc đã ập đến.

Thậm chí Dư Đàn còn nhớ rõ là có lần trong lúc vô tình cô đã nghe họ nhắc đến Tạ Chi Dục, hỏi cô nhóc bên cạnh Tạ Chi Dục có lai lịch như thế nào.

Có người trả lời: “Rất bình thường, không có xuất thân gì cao cả.”

Có người "ồ" một tiếng: "Thế thì Tạ Chi Dục cứ đưa cô ta theo làm gì chứ?"

"Mặt mũi cô ấy xinh xắn, thú vị thôi."

“Được rồi được rồi, nói riêng với nhau là được rồi. Tên kia mà không vui là nắm đấm sẽ không tha cho ai đâu."

"Mấy người cứ đợi mà xem, cảm giác mới mẻ chỉ nhất thời mà thôi."

"Cái này thì đúng thật đấy, xem chừng chẳng được bao lâu là cậu ấy chán rồi."

Cho nên Dư Đàn không thích những người này chút nào.

Cô cũng không còn ra ngoài chơi với Tạ Chi Dục nữa.

Trong số đó có một người tên là Đậu Du. Dư Đàn chưa từng gặp người đó, nghe giới thiệu thì là bạn hợp tác của Tạ Chi Dục ở nước ngoài, là một hoa kiều có quốc tịch Mỹ. Anh ấy nhíu mày nhìn chằm chằm Dư Đàn thật lâu nhưng cũng không nói lời nào.

Đậu Du cảm thấy Dư Đàn rất quen mắt nhưng anh ấy nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được mình đã gặp cô ở đâu cả.

Rốt cuộc thì Dư Đàn vẫn không ở lại nổi nữa. Cô đưa tay giật nhẹ góc áo của Tạ Chi Dục.

Tạ Chi Dục ngầm hiểu ý cô. Anh không thèm để ý đến ánh mắt của người khác mà đưa Dư Đàn đi ngay.

Tác dụng của rượu anh đào dần dần phát tác, hai má của Dư Đàn đã dần trở nên đỏ ửng. Cơn gió buốt vào ban đêm thổi đến, Dư Đàn run lên bần bật. Trên người cô được khoác thêm một chiếc áo khoác nam, Tạ Chi Dục nép sát nửa người vào cô, dáng người cao lớn của anh đã chắn lại gió cho cô.

Tối nay Tạ Chi Dục cũng không khỏi uống vào mấy ly nhưng thứ mà anh đã uống là bia, có uống nhiều đến mấy cũng không bằng mấy ngụm rượu mà Dư Đàn đã uống.

Tài xế lái thay tới lái xe, Tạ Chi Dục và Dư Đàn đều ngồi ở hàng ghế sau.

Anh hỏi Dư Đàn một câu không đầu không đuôi: "Sao thế?"

Dư Đàn lắc đầu: "Chẳng sao cả."

Làm sao mà Tạ Chi Dục không nhìn ra tâm trạng của Dư Đàn không tốt được cơ chứ?

Tối nay Tạ Chi Dục có làm thế nào cũng không dỗ được Dư Đàn, rõ ràng vừa rồi cô còn đang chơi với vợ và con của Phó Chước rất vui vẻ mà?

Ngày mai là cuối tuần, Dư Đàn không cần đi làm. Tạ Chi Dục hỏi cô tối nay có muốn tới biệt thự ở không.

Sắc mặt Dư Đàn dửng dưng, cô không từ chối.

Đổi lại bất cứ thời điểm nào trước đây, ít nhiều gì Dư Đàn cũng sẽ đấu võ mồm với anh vài câu, thế mà tối nay cô lại quá im lặng.

Tạ Chi Dục bỗng cảm thấy bức bối. Có tài xế lái thay ở đây, anh cũng ngại làm ra hành động thân mật gì với Dư Đàn.

Nhưng không ngờ bỗng nhiên Dư Đàn lại mở miệng nói: “Tạ Chi Dục, em có thể ôm anh không?”

Nháy mắt là Dư Đàn đã cảm thấy hối hận. Có lẽ là tác dụng của cồn nên cảm xúc của cô tới rất nhanh. Nhưng Dư Đàn không hề say, cả người cô đều rất tỉnh táo.

Dư Đàn mở cửa sổ xe xuống, kề đầu sang một bên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không muốn để ý đến anh nữa.

Rốt cuộc thì Tạ Chi Dục vẫn tùy hứng làm bậy. Anh đưa tay kéo Dư Đàn vào lòng mình, ngực của anh dán vào sau lưng cô, anh bắt lấy tay cô rồi nắm trong lòng bàn tay mình. Tạ Chi Dục thấy cô vẫn chưa mang chiếc nhẫn mà anh đã tặng trên ngón áp út của cô.

"Heo Lặc Lặc, em muốn ôm anh thì cứ ôm thôi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Môi của Tạ Chi Dục dán bên tai Dư Đàn, giọng nói trầm thấp của anh khiến màng tai cô run lên. Cô cảm thấy tai mình ngứa ngáy tê rần.

Dư Đàn hơi né đi, cô nghiêng đầu nhìn Tạ Chi Dục.

Dưới ánh sáng mông lung, gương mặt kia của anh đẹp đến mức có hơi không chân thật.

"Lỡ anh chán em rồi thì phải làm sao đây?" Dư Đàn nói với giọng rất nhỏ, nghe có vẻ như có hơi ấm ức.

“Em nói gì? Anh không nghe rõ.” Tạ Chi Dục dán mặt tới bên môi Dư Đàn. Má hai người họ dính vào nhau, anh có thể ngửi được mùi rượu bên môi cô.

“Anh không nghe rõ thì thôi.”

Dư Đàn hơi bực mình, cảm xúc trong lòng không biết từ đâu mà dâng lên, cô cũng không nói rõ nguyên do được.

Hôm nay cô đã gặp Nguyên Nghi, còn gặp mấy người bạn trước kia của Tạ Chi Dục, cô đều không thích họ.

Tạ Chi Dục kéo người Dư Đàn thẳng lại. Hai người mặt đối mặt, anh không cho cô trốn tránh. Anh không nghe rõ lời cô nói nhưng anh muốn nói cho rõ ràng. Anh nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Anh là chồng em, là người có quan hệ thân thiết nhất với em. Nếu em có nhu cầu hay yêu cầu gì với anh thì cứ việc nói ra. Thậm chí em còn không cần phải nói ra nữa, em muốn làm gì anh thì cứ làm đi."

Dư Đàn không nói chuyện nữa. Cô cụp mắt xuống, tầm mắt vừa vặn đặt ở chỗ yết hầu nhô lên của Tạ Chi Dục.

Chỉ cần Tạ Chi Dục nói chuyện là yết hầu như viên đá quý của anh sẽ chuyển động lên xuống.

Dư Đàn cảm thấy tò mò, cô đưa tay sờ lên yết hầu của anh.

Tạ Chi Dục không ngăn cản cô. Anh cúi đầu nhìn cô một cái, hỏi: "Chơi vui không?"

Dư Đàn gật đầu: "Ừ."

Ngón trỏ của Dư Đàn còn đang nhẹ nhàng kích thích yết hầu của anh là cô đã bị anh ôm vào lòng, chẳng hiểu sao mà cô đã ngồi trên đùi anh.

Tạ Chi Dục hôn chụt lên trán của Dư Đàn một cái, giọng điệu mang theo ý cười: “Chơi đủ chưa?”

“Chưa.” Dư Đàn ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Tạ Chi Dục: "Không phải anh nói em cứ làm đi sao?"

"Ừ, tùy em."

Dư Đàn cứ chơi đùa với yết hầu của Tạ Chi Dục như vậy. Hình như còn cảm thấy chưa đủ, cô không chỉ muốn đụng vào mà còn muốn nếm thử nó có vị gì. Vì thế, vào khoảnh khắc mà Tạ Chi Dục không kịp phòng, cô khẽ cắn lên yết hầu của anh.

Cô cắn không nhẹ cũng không mạnh khiến hô hấp anh ngừng lại. Trong lòng anh rối như tơ vò, cho dù có làm cách nào thì anh cũng không thể làm vơi bớt cảm xúc đang rối loạn này được.

Dư Đàn hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cô chỉ cảm thấy tư tế ngồi bị đâm từ dưới lên của mình không thoải mái lắm, muốn dịch chuyển đi.

Bàn tay của Tạ Chi Dục giữ lấy eo của Dư Đàn, anh không hề nhúc nhích.

Cô cứ chơi, còn anh thì cứ tiếp tục chịu đựng.

Sau khi đã chơi đủ, Dư Đàn đưa tay khoác lấy cổ anh. Lần này cô thật sự đã chủ động ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ của cô vùi vào cổ anh, hơi thở ấm áp phả vào da anh.

Bàn tay của Tạ Chi Dục khẽ vuốt đằng sau lưng của Dư Đàn, anh gắng sức thở ra một hơi nặng nề.

Chết mất thôi.

Anh ước gì có thể khiến tài xế lái thay dừng lại ven đường rồi cút ngay đi.

Chẳng bao lâu, Dư Đàn lại ngẩng đầu lên. Cô giơ tay ra muốn lấy túi xách của mình.

Tạ Chi Dục lấy nó sang cho cô.

Trên mặt Dư Đàn đã xuất hiện nụ cười: “Tạ Chi Dục, em mua cho anh một chiếc điện thoại mới đó.”

Khoé miệng Tạ Chi Dục cũng cong lên: "Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện mua điện thoại cho anh thế?"

“Không phải màn hình điện thoại của anh nứt rồi sao? Sớm muộn gì cũng phải đổi mà?" Dư Đàn lấy chiếc điện thoại ra như báu vật, sau đó lại lấy ra hai chiếc ốp điện thoại mới tinh: “Anh chọn một cái đi.”

"Lấy cái giống em."

"Loại của em là kiểu đáng yêu đó."

“Ai quy định đàn ông không được lấy kiểu đáng yêu chứ?”

Dư Đàn bóc chiếc điện thoại mới ra, cô mang chiếc ốp lên chiếc điện thoại cho Tạ Chi Dục. Cô lấy điện thoại của mình ra, kích cỡ điện thoại của họ giống nhau như đúc, ốp điện thoại cũng giống y hệt nhau. Nếu không nhấn vào màn hình, không thấy hai màn hình khác nhau thì nhất thời sẽ chẳng ai có thể phân biệt được đâu là điện thoại của anh còn đâu là điện thoại của cô.

Có điều Dư Đàn không biết mật mã điện thoại của Tạ Chi Dục, cô nghĩ họ sẽ không lấy nhầm được.

“Tạ Chi Dục.”

"Ừ?"

"Đợi mai mốt em thắt lại cho anh một sợi dây đỏ khác đi, cái trên tay anh cũ quá rồi."

"Được."

Dư Đàn nói xong thì lại dựa lên người Tạ Chi Dục, chẳng biết lúc nào mà cô đã ngủ say.

Cô vừa ngủ là đã ngủ đến lúc xe dừng lại ở cửa biệt thự.

Tài xế lái thay bước xuống xe. Anh ta đi nhẹ nói khẽ, không dám phát ra tiếng động nào.

Tạ Chi Dục ôm Dư Đàn ngồi trên xe thật lâu. Anh nhìn gương mặt ngủ say của cô, nghĩ đến sự khác thường tối nay của cô, sắc mặt anh trở nên thâm trầm.

Đêm đã khuya, Tạ Chi Dục đẩy cửa xe rồi bế cô vào biệt thự, động tác của anh vô cùng dịu nhàng.

Uống rượu có thể giúp ngủ ngon. Cả đoạn đường Dư Đàn bị ôm lên lầu mà cô chỉ hơi nhíu mày chứ không hề tỉnh lại.

Vào đến phòng ngủ, Tạ Chi Dục đặt cô lên giường. Anh đắp chăn lại cho Dư Đàn một cách ân cần rồi tiến sát lại sờ lên mặt cô.

Dư Đàn ngủ nhưng vẫn nhíu chặt mày lại, trông có vẻ chẳng vui vẻ là bao.

Tạ Chi Dục đưa ngón tay vuốt phẳng đầu mày của Dư Đàn, anh nhẹ nhàng hôn lên trán của cô một cái.

Chẳng bao lâu, Tạ Chi Dục cầm điện thoại bước ra khỏi phòng ngủ. Anh đóng cửa phòng một cách cẩn thận sao cho không tạo ra tiếng vang nào.

Anh ấn một dãy số một cách lưu loát, đặt điện thoại bên tai rồi bước xuống cầu thang, chờ người ở đầu bên kia nghe máy.

Mười giờ rưỡi tối.

Khi Nguyên Nghi nhận được cuộc gọi mà Tạ Chi Dục gọi tới, bà ta bỗng có một dự cảm không lành.

Vừa bắt máy, bà ta đã nghe thấy giọng nói mang theo sự tức giận của Tạ Chi Dục: "Nguyên Nghi."

"Sao thế?"

Tạ Chi Dục cười hừ một tiếng với vẻ chế nhạo: "Sao thế ư? Bà tưởng có mấy chuyện bà có thể gạt tôi nhất thời là có thể gạt được tôi cả đời sao?”

Đây là phép khích tướng rất đơn giản và vụng về, Tạ Chi Dục đang thử Nguyên Nghi.

Nếu Nguyên Nghi không chột dạ, bà ta sẽ không hoảng loạn ngay lập tức.

Nguyên Nghi lo lắng ngần ấy năm, cuối cùng vẫn nhận được mấy lời chất vấn này. Trong lòng bà ta vô cùng rối bời, bà ta hỏi lại Tạ Chi Dục: “Dư Đàn đã nói với con hết rồi à?”

“Nếu cô ấy không nói, bà định giấu ông đây tới lúc nào?”

“Chi Dục…”

"Bà phải nói cho rõ ràng với ông đây."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv