Lần đầu tiên hai người đi trượt tuyết, Dư Đàn cứ không chịu đi bước đầu tiên mãi, nhất là từ trên cây cầu trượt hàng trăm mét nhìn xuống khiến cô có cảm giác dường như chỉ một giây tiếp theo thôi cô cũng có thể ngã xuống tan xương nát thịt.
Tạ Chi Dục làm động tác mẫu trước, chốc chốc lại quay người lại, động tác của anh vô cùng lưu loát dứt khoát khiến cho người vây quanh nhìn xem đều vỗ tay khen ngợi.
Có người thầy xuất sắc như Tạ Chi Dục ở bên cạnh, Dư Đàn có kém như thế nào đi nữa thì lá gan cũng sẽ to hơn một ít.
Vì vậy khi bàn tay Tạ Chi Dục bao phủ lấy mu bàn tay cô, cô lại càng trở nên bạo dạn hơn, dựa vào hình ảnh trong trí nhớ tiếp tục sờ tới sờ lui một hồi.
Cách một lớp quần áo, cũng không được tính là tiếp xúc trực tiếp, Dư Đàn nhìn Tạ Chi Dục bằng cặp mắt tràn đầy sự nhiệt huyết, cô thấp giọng hỏi anh: "Tại sao của anh lại lớn như vậy chứ?"
Nhìn dáng vẻ của cô không khác nào một đứa trẻ đang tò mò điều gì đó.
Chỉ là cô cảm giác nó thật sự còn lớn hơn cả "hàng" Âu Mỹ mà cô vừa mới nhìn qua hồi nãy.
Hay là cô có nhầm không nhỉ?
Hai người vẫn còn đứng trước cửa phòng tắm, lúc này trong hơi thở của Tạ Chi Dục đều tràn ngập hương thơm ngọt ngào trên người Dư Đàn, chúng như muốn đòi mạng anh vậy.
Tạ Chi Dục không biết phải dùng từ ngữ gì để mô tả cảm giác của anh lúc này. Anh yêu thích loại vận động cảm giác mạnh, cũng thích cả những kích thích và khoái cảm ấy. Thế nhưng những trải nghiệm của cả nửa cuộc đời này cộng lại cũng chẳng thể sánh được với cảm giác trong chớp mắt ấy khi anh được bàn tay nhỏ bé mềm mại kia nắm lấy thật chặt.
Tạ Chi Dục hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, anh cam chịu số phận cúi đầu tựa lên vai Dư Đàn, giọng nói cực kì khàn khàn hỏi cô: "Cá nhỏ, em có biết mình đang làm cái gì không?"
Dư Đàn còn mang vẻ mặt ngây thơ trả lời: "Em biết mà."
Cô thì biết cái quái gì chứ.
Cô chỉ biết trêu chọc anh thôi.
Tạ Chi Dục chỉ hận bản thân không thể cắn một cái lên động mạch trên cổ Dư Đàn để uống cạn máu trên người cô, cắn một cái kết thúc mọi chuyện luôn.
Dư Đàn vẫn đang ngu ngơ không hiểu gì, cô không hiểu sao Tạ Chi Dục lại phản ứng như vậy. Cô muốn nhìn gương mặt anh, muốn thấy biểu cảm của anh nhưng anh cứ vùi đầu mãi không chịu ngẩng lên.
Trên cổ cô là hơi thở anh phả ra khiến cô cảm thấy ngưa ngứa. Cô dùng sức đẩy anh ra, cười hì hì trông như một cô yêu tinh với vẻ mặt tinh quái.
Cuối cùng Tạ Chi Dục cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Dư Đàn, giọng nói lại vừa vô tội vừa đáng thương: "Em chơi chán chưa?"
Dư Đàn nháy mắt mấy cái rồi nhanh chóng buông tay.
Hàng mi dài như cánh bướm chợt chớp chớp, dáng vẻ vô cùng ngây thơ vậy mà giây tiếp theo lại có thể nói ra lời khiến người ta không tài nào chống đỡ nổi: "Em muốn nhìn nó một chút."
Tạ Chi Dục dứt khoát nâng Dư Đàn lên và nói: "Được thôi, đợi một lát nữa anh cho em xem đã luôn."
Dư Đàn bị anh vác lên vai, hai chân lơ lửng, mặt hướng xuống đất khiến cô bị kích thích hét chói tai.
Chỉ trong chốc lát cô đã bị ném lên chiếc giường mềm mại, cô nảy người lên theo độ đàn hồi của đệm.
Cô xoay người ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc rơi vào nơi đó của Tạ Chi Dục.
Dư Đàn nhấp môi rồi lại nháy nháy mắt mấy cái.
Cô mới vừa được nắm lấy, được cảm nhận, lòng bàn tay cô dường như còn mang theo chút hơi ấm.
Vành tai Tạ Chi Dục lập tức ửng đỏ, anh vội vàng đưa tay che đi ánh mắt của Dư Đàn.
Dư Đàn để mặc anh che mắt mình cũng không phản kháng, cô chỉ cong môi cười: "Tạ Chi Dục, anh xấu hổ đấy à?"
Dư Đàn ngồi ở trên giường, cô mặc một bộ đồ ngủ trắng thuần, mái tóc dài sau khi tắm đã được sấy khô buông xõa trên người. Cô cũng nóng, gò má đỏ bừng.
Đôi mắt bị che khuất, bờ môi đỏ mọng vừa hé mở để nói chuyện để lộ phần hồng hồng non nớt nhìn ngoan ngoãn cực kì.
Tạ Chi Dục cúi đầu hôn môi Dư Đàn, đồng thời nuốt xuống toàn bộ những lời cô vừa nói.
Anh chôn giấu hết thảy những cảm giác chưa từng có cùng sự rối bời trong nụ hôn này và cũng là để cho bản thân bình tĩnh lại, tỉnh táo hơn.
Ai ngờ đây chính là hành động tự đổ thêm dầu vào lửa.
Quả thực mà nói Dư Đàn cũng không phải kiểu người dễ bị đánh lừa. Đêm nay cô ôm một lòng đi tìm tòi kết quả, lúc này một khi sự tò mò đã được gợi lên thì không cách nào kiềm chế được.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Tạ Chi Dục lại ham mê những trò vận động mạnh có tính kích thích cực hạn như vậy. Cô như được khai sáng, sau khi đã thử hết những thứ kích thích đặc sắc thì tất cả những thứ khác lại trở nên thật bình thường không có gì hiếm lạ.
Chẳng qua đối với Tạ Chi Dục, đây là Dư Đàn đang đùa với lửa.
Anh không đành lòng từ chối cô, mà hơn cả chính là ngọn lửa nóng kia rất cần có người tới dập tắt.
Thế là Tạ Chi Dục dẫn dắt Dư Đàn, để mặc cho cô tự tung tự tác.
Lại nói, Dư Đàn cực kì thích mở chiếc hộp bí mật. Mỗi lần đi dạo phố thấy có máy bán chiếc hộp bí mật là lần nào cô cũng sẽ chủ động bỏ tiền ra mua một hộp để bóc.
Để bóc được một cái hộp đem đến sự thỏa mãn thật giống như trúng số giải độc đắc vậy. Tiếc là Dư Đàn đã tháo rất nhiều chiếc hộp bí mật mà chẳng có cái nào khiến cô hài lòng cả.
Mà hiện giờ đây Dư Đàn đang phải tháo một chiếc hộp vô cùng thần bí.
Cô cũng vừa mới được cảm nhận nó xong, có vẻ kích thước cũng không phải dạng vừa đâu.
Nhưng khi vật thật hiện ra trước mắt mình, Dư Đàn mới thực sự cảm thấy chấn động.
Giá trị của thứ ấy vượt xa bất kì lần cô mở ra chiếc hộp bí mật nào.
Cô ngạc nhiên mừng rỡ, cô kinh ngạc, và cả thán phục nữa.
Dư Đàn bị hù dọa, cô muốn chạy trốn mặc kệ hậu quả do mình gây ra.
Chỉ là Dư Đàn đương nhiên không thể nào thoát khỏi bàn tay của Tạ Chi Dục rồi.
Tạ Chi Dục vươn cánh tay ôm lấy Dư Đàn, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, giọng nói khàn khàn khe khẽ nói bên tai cô: "Em chơi xong chưa, sao không tiếp tục chơi nữa đi?"
Dư Đàn trộm liếc một cái, khóc không ra nước mắt: "Tạ Chi Dục, sao anh có thể như vậy chứ?"
"Anh làm sao nào?"
"Sao của anh còn ghê gớm hơn cả trong video kia chứ?"
Tạ Chi Dục lập tức bị chọc cười: "Video gì cơ? Em ở trong phòng tắm lâu như vậy hóa ra là để xem video à?"
Dư Đàn không muốn thừa nhận điều đó.
Cái gì cũng mất công học hết thế mà giờ cô lại bị chấn động đến mức đầu óc trống rỗng.
Sai lầm mà biết sửa là chuyện tốt.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Quân tử báo thù mười năm không muộn.
Là một cô gái nhỏ biết co biết duỗi*, Dư Đàn lập tức đầu hàng: "Tạ Chi Dục à, cầu xin anh bỏ qua cho em đi mà."
*Biết co biết duỗi: biết ứng phó linh hoạt trong tình huống cụ thể.
Tạ Chi Dục không nói lời nào, cặp mắt anh hơi cụp xuống, lông mày nhướng lên trông dáng vẻ hết sức bướng bỉnh, dường như anh đang muốn nói: Nhìn anh giống như muốn bỏ qua cho em sao?
Dư Đàn luôn giỏi trong khoản đánh trống lảng, cô đột nhiên kéo cánh tay đầy hình xăm của Tạ Chi Dục, chỉ chỉ trỏ trỏ nói: "Tự nhiên anh xăm nhiều hình như vậy làm gì? Anh muốn làm đại ca xã hội đen hả? Mẹ em mà thấy nhất định sẽ mắng chết anh."
Tạ Chi Dục lười biếng tựa người trên giường giống hệt con hổ lớn đang ẩn náu, vô cùng kiên nhẫn để mặc cô nghịch nghịch cánh tay mình.
Nhưng nếu cô muốn biết, anh cũng có thể tiết lộ một chút.
Tất cả những hình xăm này đều có liên quan đến cô, chỉ là mỗi một cái lại mang một hàm ý kín đáo.
Dư Đàn để ý một hình xăm của Tạ Chi Dục y hệt bức tranh treo trên tường, đều là bóng lưng một cô gái.
Dư Đàn chỉ vào hình xăm ấy và hỏi anh: "Bóng lưng này là ai vậy?"
Là em đó.
Tạ Chi Dục không nói không rằng nhìn Dư Đàn, trong thâm tâm âm thầm trả lời.
Chẳng mấy ai biết được bóng lưng mình trông ra sao thế nhưng người thường xuyên đi phía sau cô thì dù có nhắm mắt cũng có thể khắc họa ra được.
Vì thế nên Dư Đàn không nhận ra bóng lưng ấy chính là cô.
Khi Tạ Chi Dục vừa mới đi ra nước ngoài hai năm kia, anh thường xuyên gặp giấc mơ giống như vậy. Anh mơ thấy Dư Đàn chạy ngay trước mặt mình nhưng cho dù anh có kêu đến mấy cô cũng không chịu dừng lại. Anh chỉ có thể đuổi theo bóng lưng của cô, nhìn cô ngày càng rời xa anh. Mãi cho đến khi bóng dáng ấy biến mất trong màn mưa thì cũng là lúc anh bừng tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Trong lồng ngực lại từng trận từng trận nhâm nhẩm đau.
Mà nay người ấy ở ngay trước mắt mình nhưng dường như khoảng cách lại quá xa vời.
Bàn tay Tạ Chi Dục nhẹ nhàng mơn man gò má Dư Đàn, ánh mắt toát lên vẻ cô đơn cùng mất mát nồng đượm.
Dư Đàn ngẩn người, cô hỏi Tạ Chi Dục: "Anh sao vậy?"
Tạ Chi Dục kéo Dư Đàn đối diện với mình, trán kề trán với cô, đôi môi cũng dán sát môi cô nhưng anh không chủ động hôn mà chỉ khàn khàn mở miệng nói: "Cá nhỏ à, anh đau lắm."
Dư Đàn bỗng chốc cũng xót xa trước sắc mặt của Tạ Chi Dục, cô cẩn thận hỏi: "Nơi đó của anh đau lắm hả?"
Thế nhưng Tạ Chi Dục chỉ nói: "Anh muốn em hôn anh."
Dư Đàn vốn không giỏi hôn môi nhưng cô dễ mềm lòng, đưa tay quàng lấy cổ Tạ Chi Dục vận dụng hết khả năng của mình.
Tất thảy những gì xảy ra tiếp đó cô không cách nào trốn tránh khỏi.
Quá trình khá dài khiến hai tay cô mỏi nhừ.
Chính cô khơi mào thì cô phải tự mình chịu trách nhiệm.
Có thế Dư Đàn mới biết được bản thân cô là một người không kiên nhẫn tới nhường nào, cô luôn muốn hỏi rốt cuộc Tạ Chi Dục đã xong chưa vậy.
Suốt nửa tiếng đồng hồ.
Mọi âm thanh dường như ngừng lại.
Cuối cùng Tạ Chi Dục cũng ôm Dư Đàn tới phòng tắm, cẩn thận lấy nước sạch lau từng ngón tay cho cô.
Thứ chất lỏng đậm đặc kia theo dòng nước chảy bị rửa trôi sạch sẽ.
Mặc dù đã lau sạch nhưng cảm xúc trơn mịn cùng mùi hương dường như vẫn còn quấn quýt xung quanh Dư Đàn.
Có thể thấy lời nói của Bách Dung Dung cũng không hoàn toàn đúng lắm, cái gì mà phụ nữ chỉ cần biết hưởng thụ, rõ ràng là tay cô mỏi gần chết.
Dư Đàn tức giận giống như một con cá nóc nhỏ, Tạ Chi Dục bóp bóp một bên má cô, giọng nói khàn khàn: "Vẫn giận anh à?"
"Anh đừng đụng vào em!" Cô vừa nói vừa phải cách anh ra thật xa.
Tạ Chi Dục chỉ có thể thuận theo cô: "Ừ, anh không đụng vào em."
"Tối nay anh qua phòng khác ngủ đi, chúng mình tách nhau ra đi." Cô chỉ sợ qua đêm nay cái tay của mình sẽ gãy mất.
Tạ Chi Dục mở to mắt thuyết phục cô: "Không còn phòng khác đâu."
"Thế thì để em đi về."
"Dư Đàn!" Tạ Chi Dục nghiêm nghị: "Nếu như em không muốn, anh tuyệt đối sẽ không ép buộc em. Vì thế em đừng né tránh anh."
"Thật sao?"
"Thật."
Dư Đàn tin tưởng lời Tạ Chi Dục nói, cô đưa tay ngoắc ngoắc lấy vạt áo của anh, muốn thẳng thắn nói với anh một chuyện: "Tạ Chi Dục, anh cúi thấp đầu xuống một chút."
"Ừm." Tạ Chi Dục cúi người xuống.
Dư Đàn nói nhỏ bên tai Tạ Chi Dục: "Cho tới tận bây giờ em vẫn chẳng có một chút kinh nghiệm nào cả."
Sự mềm mại cùng tê dại truyền đến bên tai Tạ Chi Dục, có hơi thở ấm áp của cô và cả câu nói kia của cô vẫn văng vẳng bên tai anh.
Anh không thể hiện quá nhiều phản ứng hay đưa ra câu trả lời nào, thậm chí dường như anh chỉ hờ hững nhìn cô một cái.
Cái nhìn của anh khiến Dư Đàn cảm thấy chột dạ: "Tạ Chi Dục, anh mà dám cười em thì cả đời này đừng có mơ chạm vào em!"
Tạ Chi Dục không nói gì, lần đầu tiên anh không nói đùa với cô. Anh ôm lấy cô, hôn cô một cái thật kêu rồi thủ thỉ bên tai cô: "Mau ngủ đi thôi, không còn sớm nữa rồi."
Làm sao anh có thể cười nhạo cô được.
Anh trân trọng còn không kịp nữa là.
Đêm dài đằng đẵng, Tạ Chi Dục không biết làm sao để có thể áp chế nội tâm mừng rỡ điên cuồng của mình. Trong thâm tâm anh không hề tôn thờ chủ nghĩa nam quyền, cũng không theo tư tưởng truyền thống cứng nhắc, cho dù cô đã từng cùng ai trải qua chuyện gì anh cũng không quá để ý.
Chỉ là tại thời khắc này, anh chỉ muốn chiếm lấy Dư Đàn làm của riêng mình.
Anh chỉ có thể đợi lúc cô ngủ say mà dè dặt ngắm nhìn cô, từng chút từng chút hôn cô giống như một đứa trẻ vậy, vô cùng thân mật lại dịu dàng.