Dương Thiều Mỹ và Dư Canh ra khỏi nhà của Dư Đàn, nhìn con gái đóng cửa lại.
Những con số thang máy đang nhảy, nó leo lên đến tầng mười một thì cửa mở.
Dương Thiều Mỹ im lặng bước vào trong thang máy, Dư Canh cũng không nhận ra có điều gì bất ổn.
Khi thang máy đi xuống, Dương Thiều Mỹ nghiêng đầu nhìn Dư Canh, vẻ mặt đầy nghiêm túc rồi híp mắt lại.
Dư Canh giật nảy mình: “Bà nhìn tôi như vậy làm gì? Thật là sợ chết khiếp.”
“Ông không phát hiện có chuyện gì bất ổn sao?”
“Chuyện gì bất ổn cơ.”
“Trong nhà Dư Đàn có người.”
“Hả?”
Dương Thiều Mỹ càng nghĩ càng cảm thấy không ổn: “Chẳng lẽ Dư Đàn lại dây dưa với cái thằng Lục Ngạn kia sao?”
Dư Canh vẫn còn ngơ ngác: “Người ở đâu cơ?”
“Không được, tôi phải lên đó xem thử. Tôi tuyệt đối không cho phép Dư Đàn và cái thằng họ Lục kia qua lại với nhau, cả cái nhà đó đều dị hợm!”
Thang máy xuống đến tầng một, Dương Thiều Mỹ lại ấn nút quay lại tầng mười một.
Dư Canh sẽ không phản đối lại lời vợ mình nói, vì vậy ông đã đi theo vợ quay lại tầng mười một.
Lần này, Dương Thiều Mỹ lén lén lút lút đến cửa nhà Dư Đàn, áp sát tai vào cửa nhà con gái mình nghe lén như một tên trộm.
Cái này không nghe thì không sao chứ vừa nghe Dương Thiều Mỹ đã vô cùng kinh ngạc.
“Là Chi Dục à?”
Dương Thiều Mỹ kéo Dư Canh tới nghe, hạ giọng nói: “Ý tôi là trong phòng của con bé có người. Nghe giọng này thì là của Chi Dục.”
Dư Canh ngoài miệng thì nói điều này không khả thi nhưng tai ông thì đã áp sát vào cửa.
Đúng là có thể nghe thấy tiếng động và tiếng đối thoại bên trong thật.
“Tạ Chi Dục! Anh thật không biết xấu hổ! Anh ăn của em uống của em, anh còn muốn em bồi thường gì nữa!”
Đó là giọng nói rất trung tính của Dư Đàn.
Không cần áp tai vào cửa cũng có thể nghe thấy.
Vẻ mặt của Dương Thiều Mỹ dịu đi và bà cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe ra Tạ Chi Dục đang ở bên trong.
Ngược lại, Dư Canh lại lo lắng: “Tại sao hai đứa này lại ở cùng với nhau? Chẳng phải Dư Đàn và Chi Dục giận dỗi nhau nên mấy năm rồi không liên hệ gì với nhau hay sao?”
Dương Thiều Mỹ cũng không thể hiểu được, Tạ Chi Dục ở thì có sao, có gì mà che che giấu giấu? Cũng không phải là không quen biết.
Ngay sau đó bên trong lại truyền ra âm thanh giống tiếng cãi nhau.
Dư Canh tính gõ cửa nhưng đã bị Dương Thiều Mỹ cản lại.
Dương Thiều Mỹ lập tức nghĩ đến vệt đỏ lúc nãy trên cổ Dư Đàn, bà kinh ngạc che miệng lại.
Bà đoán hai thanh niên này có lẽ đang lén lút qua lại với nhau, vì hôm nay bà bất ngờ đột kích làm cả hai trở tay không kịp nên Dư Đàn phải để Tạ Chi Dục trốn vào trong phòng.
Chắc là xấu hổ đây mà.
Dư Canh không hiểu: “Hai đứa hẳn là sẽ không đánh nhau đâu nhỉ? Khi còn nhỏ hai đứa đã đánh nhau không ít lần rồi.”
Dương Thiều Mỹ đột nhiên thấy vui vẻ, bà kéo Dư Canh: “Được rồi, đừng nghe nữa. Nào có ai lại ngồi nghe lén như ông, thật là già mà không nên nết.”
Vẻ mặt Dư Canh đầy vô tội, ông lại bị Dương Thiều Mỹ kéo xuống tầng.
Bên trong phòng.
Dư Đàn tự ăn một mình và phớt lờ Tạ Chi Dục. Cô đói đến mức da ngực đã dán vào da lưng nên cũng không hơi đâu mà tranh cãi với anh.
Vừa rồi cũng đã nói rõ ràng rồi: “Anh muốn đền bù phải không? Mẹ em vừa mang đến một con chim bồ câu và sâm Cao Ly, đến lúc đó em sẽ chưng cho anh bồi bổ.”
Tạ Chi Dục đang suy nghĩ, Dư Đàn là ngu thật hay đang giả ngu.
Theo sự hiểu biết của anh về cô thì có lẽ là ngu thật, ngu đến mức không nghe ra hàm ý trong lời nói của anh.
Trong phòng trọ đương nhiên là không có máy rửa bát, sau khi ăn xong Dư Đàn chủ động đi rửa bát mà không phiền Tạ Chi Dục. Thấy lông mày của Tạ Chi Dục nhíu chặt lại, Dư Đàn nói với anh một câu trước: “Trước em đã nói rồi đấy, em không phải đầy tớ của anh, anh nấu cơm thì em rửa bát, hai chúng ta nam nữ phối hợp làm việc nhà thì không ai chịu thiệt cả."
“Em tính toán với anh rõ đến vậy sao?”
Dư Đàn cầm một quả nho vừa mới rửa sạch lên nhét vào miệng Tạ Chi Dục, làm anh ngậm miệng trước.
Cắn quả nho, vị ngọt lan tỏa trong miệng, ngọt cả vào lòng Tạ Chi Dục.
Anh tạm thời không trêu chọc cô mà đứng bên cạnh Dư Đàn, cầm lấy chiếc bát cô đã rửa sạch, lau sạch nước trên đó rồi đặt ngay ngắn vào trong tủ bát.
Dư Đàn đột nhiên bừng tỉnh. Cô vốn cho rằng Tạ Chi Dục không thèm làm mấy loại việc nhà này, dù sao anh cũng là một cậu ấm quần áo đưa tới tay, cơm bưng nước rót tận miệng, lúc ở nhà ăn nho cũng phải có người lột sạch vỏ.
Thế nhưng vào giờ phút này, Tạ Chi Dục lại trông giống như một người đàn ông tốt ở nhà, anh lặng lẽ làm những việc sinh hoạt đời thường vặt vãnh cơm áo gạo tiền này. Trên người anh vẫn còn khí chất ương bướng đó, những chiếc bát những đôi đũa bình thường qua tay anh dường như cũng trở nên cao quý hơn.
Dư Đàn không muốn so sánh Tạ Chi Dục với bất kỳ ai, bởi vì Tạ Chi Dục chính là Tạ Chi Dục, anh ương bướng từ trong xương, tôn trọng phụ nữ và không bao giờ coi mọi thứ mình có được là chuyện đương nhiên. Anh hiểu rất rõ các quy tắc bất thành văn của thế tục, thế nhưng lại khinh thường tuân theo những quy tắc đó.
Đột nhiên cô lại cảm thấy may mắn, may mắn mang tên Tạ Chi Dục.
Tạ Chi Dục quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh tượng này. Dư Đàn nhìn anh chằm chằm một lúc, sau khi hai người nhìn vào mắt nhau thì cô nhanh chóng tránh đi, giống như một con nai giật mình hoảng sợ.
Tạ Chi Dục hỏi: “Làm sao vậy?”
Dư Đàn lắc đầu.
Trái tim cô lỗi nhịp vì khuôn mặt này của Tạ Chi Dục.
Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Vậy mà lại mê như điếu đổ trước cái đẹp ư?
Sau khi xong việc xong thì cũng đã hơn chín giờ rồi.
Tối hôm qua Dư Đàn thức khuya, hiện tại khó tránh buồn ngủ, thấy Tạ Chi Dục còn chưa muốn rời đi, cô không hề khách sáo mà nhắc nhở anh: “Này!”
Tạ Chi Dục vẫn đang ăn nho.
Đây là nghiện rồi phải không.
Dư Đàn hỏi: “Nho có ngọt không?”
Tạ Chi Dục đưa cho Dư Đàn một quả.
Dư Đàn từ chối: "Ý của em là, anh đã ăn đủ chưa?"
“Cũng sắp rồi.” Nghe vậy, Tạ Chi Dục giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, điều này tạo cho Dư Đàn một ảo giác rằng anh biết rõ bản thân mình không thích hợp ở lại.
Trước khi chia tay, không thể tránh khỏi việc tổng kết phân trần một số chuyện đã làm ngày hôm nay, Dư Đàn hắng giọng bày tỏ lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng: “Tạ Chi Dục, hôm nay cảm ơn anh đã giúp em xử lý chuyện chiếc xe, còn bữa tối hôm nay anh làm cũng làm em mở mang tầm mắt."
Tạ Chi Dục thờ ơ gật đầu, lại nhét một quả nho vào miệng: “Hẳn là phải vậy, dù sao thì anh cũng phải là chồng của em.”
Dư Đàn giật mình, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Cô lại quên mất chuyện anh là chồng mình.
Tạ Chi Dục nói: “Không còn sớm nữa, tối nay anh ngủ trong phòng em.”
“Không được!”
“Làm sao vậy?”
“Em không muốn ngủ cùng anh!”
“Vợ chồng mà không ngủ cùng nhau, nghe có hợp lý không?”
“Tạ Chi Dục! Anh có thể đừng làm loạn nữa được không!”
Tạ Chi Dục không có ý muốn gây chuyện với Dư Đàn: “Hoặc là em đi với anh, hoặc là anh ở lại, em chọn một cái đi.”
Dư Đàn sốt ruột cãi: “Em không chọn cái nào hết!”
Tạ Chi Dục: “Hình như em không ý thức được một chuyện.”
“Là chuyện gì?”
“Chúng ta là vợ chồng, anh là chồng hợp pháp của em, em là vợ của anh.”
“Vậy em muốn ly hôn!”
Sắc mặt của Tạ Chi Dục chợt nghiêm túc trong nháy mắt, anh chậm rãi đi về phía Dư Đàn, cảm giác bị áp bách xuất hiện: “Em đang chơi trò gia đình đấy à? Muốn kết hôn thì kết hôn? Muốn ly hôn thì ly hôn?”
“Em hối hận rồi!”
“Trên đời này có thuốc hối hận à? Thời gian có thể quay ngược lại? Chuyện đã quyết định rồi còn có thể đổi ý được sao?” Tạ Chi Dục cúi đầu nhìn Dư Đàn, giọng nói có chút trầm xuống: “Nếu như có thể, anh lại hi vọng mình có thể quay trở lại sáu năm về trước.”
Dư Đàn nghe không hiểu ý nghĩa cụ thể mà Tạ Chi Dục muốn bày tỏ là gì nhưng cô đã hiểu được đại khái. Vẻ mặt cô như đưa đám: “Tạ Chi Dục... anh muốn em phải làm sao bây giờ...”
“Rất đơn giản, em chỉ cần mau chóng làm quen với thân phận vợ của Tạ Chi Dục là được.”
“Nhưng mà nô tì không làm được.”
“Em không phải là thiếp, em là hoàng hậu, trong hậu cung chỉ có một mình em.”
Dư Đàn bĩu môi, không có tâm trạng để đùa với Tạ Chi Dục.
Chuyện kết hôn này quá bốc đồng, Dư Đàn vẫn còn đang lơ tơ mơ thì đã lập tức lĩnh giấy chứng nhận rồi.
Cục dân chính cũng thật là, hiện giờ trước khi ly hôn đều có thời hạn tạm dừng, tại sao trước khi kết hôn không có một cái thời hạn tạm dừng? Chỉ cần cô có thể bình tĩnh vài ngày thì cô cũng sẽ không kết hôn một cách bốc đồng như vậy.
“Em sai rồi.” Dư Đàn rũ vai xuống, sau chuyện đó cô cũng không biết làm sao.
Lúc nào cũng vậy, nhưng nếu Dư Đàn chịu xuống nước một chút, mềm mỏng một chút, Tạ Chi Dục sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc. Anh đã mềm lòng từ lâu rồi, giống như thuở thiếu thời cùng nhau làm chuyện xấu, anh đều gánh hết tai tiếng về phần mình vậy. Anh nhỏ nhẹ nói với Dư Đàn: “Em không sai, có điều sau này không được phép nhắc đến hai từ ly hôn này nữa, anh không thích nghe đâu."
Dư Đàn mông lung nhìn Tạ Chi Dục.
Tạ Chi Dục nói: “Muốn ly hôn với anh à, anh khuyên em nên dẹp cái suy nghĩ này càng sớm càng tốt.”
Chẳng lẽ thật sự cứ tiếp tục sống trong mơ hồ mãi sao?
Rốt cuộc vì sao Tạ Chi Dục lại cứng đầu như vậy chứ?
Dư Đàn buồn rầu.
Tự mình chuốc lấy khổ rồi.
Có người gõ cửa, Tạ Chi Dục đi vòng qua Dư Đàn ra mở cửa.
Là người đưa quần áo và đồ dùng đến cho Tạ Chi Dục, anh ta mang đến một va li rõ to.
Tâm trạng Dư Đàn kỳ lạ, cô hỏi Tạ Chi Dục: “Anh thật sự muốn ở lại đây à?”
“Chẳng phải em có hai căn phòng à? Anh sẽ ngủ ở phòng còn lại.”
“Thật sao?”
“Thử nói thêm câu nữa xem.”
“Được được được! Anh ngủ ở phòng khác!”
Thế này cũng coi như thoả hiệp nhường nhịn lẫn nhau.
Dư Đàn không còn nhàm chán đuổi người đi nữa mà thậm chí cô còn chủ động đi thay ga giường
Tạ Chi Dục không đến giúp, anh muốn đi rửa mặt.
Mệt mỏi trở về từ Hồng Kông, người đầu tiên anh muốn gặp là cô, cô thì hay rồi, lại còn muốn đuổi anh đi.
Cũng hết cách, vợ mình cưới thì mình đành phải chịu thôi.
Trước khi vào phòng tắm, Tạ Chi Dục còn không quên sờ vành tai Dư Đàn, điềm tĩnh nói: “Bà xã giỏi quá.”
Dư Đàn hung dữ lườm nguýt Tạ Chi Dục một cái.
Tạ Chi Dục còn chưa rửa mặt xong, Dư Đàn đã về phòng của mình, khoá trái cửa phòng rồi lên giường ngủ.
Tạm thời cô vẫn chưa ngủ ngay được, cô nằm trên giường trằn trọc, thỉnh thoảng lại nghe tiếng động bên ngoài. Kim phút kim giây trong lòng cô đang di chuyển tích tắc tích tắc, tiếng hít thở bị phóng đại.
Nhà có diện tích 90 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một phòng tắm. Nếu Tạ Chi Dục rửa mặt xong trở về phòng thì sẽ phải đi ngang qua cửa phòng của Dư Đàn.
Ước chừng khoảng mười phút sau, Dư Đàn nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Qua thêm mười phút nữa, Dư Đàn nghe không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào bên ngoài nữa
Bỗng dưng lại giống như cô đang chờ đợi thứ gì đó, Dư Đàn cảm thấy dường như tối nay quá yên bình.
Mưa gió ngoài trời đã tạnh hẳn, nhiệt độ không khí giảm xuống, thậm chí ban đêm không cần bật điều hòa cũng có thể thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng Dư Đàn chờ được một tin nhắn.
Tạ Chi Dục: [Sweet dreams]
Dư Đàn bỏ điện thoại xuống, không trả lời anh.
Trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Không biết cô ngủ thiếp đi từ lúc nào, đêm nay Dư Đàn không ngủ ngon giấc lắm.
Cô mơ thấy mình từ hôn với Lục Ngạn, lại mơ thấy kết hôn với Tạ Chi Dục, thậm chí còn mơ thấy ly hôn với Tạ Chi Dục. Cuối cùng cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị mọi người chỉ thẳng vào mặt và mắng to: “Đây là cái giá phải trả cho sự bốc đồng của cô!”
Dư Đàn muốn chạy trốn, rồi lại bị Tạ Chi Dục giam cầm chặt chẽ, anh hôn sâu lên môi cô, gần như khiến cô không thể thở nổi.
Hình ảnh thay đổi, người mẹ ung dung cao quý kia của Tạ Chi Dục thay một bộ trang phục cung đình, đưa cho Dư Đàn một ly rượu độc.
Lúc này tất cả những bảy cô tám dì kia đều biến thành cung nữ, mọi người dùng sức túm Dư Đàn, ép cô uống ly rượu độc kia.
Dư Đàn nhìn thấy hoa bỉ ngạn trên đường đến hoàng tuyền.
Toàn mấy thứ quái quỷ gì thế này!
Mơ thôi cũng mệt mỏi quá đấy!
Cuối cùng cũng đến bình minh.
Ác mộng biến mất.
Giới trẻ thời nay việc đầu tiên làm khi tỉnh giấc là vươn tay tìm cái điện thoại.
Mắt Dư Đàn còn đang díp lại mà vẫn mở màn hình điện thoại ra.
Trên màn hình có Weibo và thông báo đẩy tiêu đề, Dư Đàn tập trung nhìn kỹ.
#Lục Ngạn sao chép#
#[Vía thần tài] đạo nhái#
Xu hướng hot search của Weibo có liên tiếp mấy cái đều liên quan đến Lục Ngạn.
Rạng sáng có người tung tin hot, chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật đạo tác phẩm là ván đã đóng thuyền, fans thì tức giận, người trong nghề thì tiếc nuối.
Dư Đàn sực lấy lại tỉnh táo, chỉ cảm thấy giống như đã qua cả mấy đời rồi vậy.