CHƯƠNG 623: ĐIỀN VINH TỚI TÌM ANH À?
Phía sau Liên Mẫn vẫn đang lải nhải, nhưng Ân Thiên Thiên chỉ cúi người nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngủ say, rồi vươn tay nhẹ nhàng kéo chặt cổ áo của anh, ánh mắt mang theo lửa giận, đột nhiên bàn tay bị chăn bao phủ của cô được bàn tay đang buông xuôi bên người của anh nắm lấy, cả người Ân Thiên Thiên nhất thời sửng sốt.
Ánh mắt hơi tủi thân, cũng hơi ngọt ngào…
Dưới ánh trăng, Cảnh Liêm Uy vẫn luôn nhắm chặt mắt như đang ngủ say, khóe miệng còn khẽ cong lên.
Khuôn mặt mà Ân Thiên Thiên ngày nhớ đêm mong gần đây, cứ đột ngột xuất hiện trước mặt cô như thế, cô vươn tay khẽ vuốt ve gò má của Cảnh Liêm Uy, rồi lặng lẽ nhéo tai anh, làm người nằm trên người bất giác nhíu mày không dễ nhận ra.
“Ân Thiên Thiên, cô phải nhớ kỹ, cho dù tôi không thể khống chế Cảnh Liêm Uy cả đời, nhưng tôi có thể khống chế anh ấy một lát, mà một lát này đủ để cô cút khỏi thế giới của anh ấy rồi.” Ở phía sau, Liên Mẫn vẫn lạnh lùng nói, ánh mắt chứa đầy ý lạnh, rồi khoanh tay lại nói: “Đổng Khánh bảo tôi chia rẽ hai người, mặc dù hai người đã ly hôn rồi, nhưng cô phải biết rằng, nếu tôi nói chuyện này cho anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý định, mà Vi Gia Tuệ cũng không để cô tùy ý làm lỡ việc điều trị của con trai bà ấy đâu.”
Ân Thiên Thiên vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Cảnh Liêm Uy, cả người toát ra hơi thở yên bình.
Có lẽ cảnh tượng ban nãy sẽ làm cô tức giận, xấu hổ, nhưng nó không hề làm cô mất bình tĩnh.
Cô biết rất rõ Cảnh Liêm Uy là hạng người gì, không nói tới nơi này còn có Thừa Phó Lân canh chừng, cho dù không có anh ta, thì anh cũng không thể để người phụ nữ khác tùy ý nhiễm hơi thở của anh, bởi vì anh biết, cô sẽ không cho phép, tuyệt đối không cho!
Ở phía sau, Liên Mẫn vẫn đang nói gì đó, nhưng Ân Thiên Thiên không hề quan tâm, cô chỉ đặt chiếc nhẫn kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa lên môi Cảnh Liêm Uy, mặc dù hôm đó cô không tỉnh lại để gặp anh, nhưng chuyện này không có nghĩa là cô thật sự không biết gì.
Lúc Ân Thiên Thiên hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của Cảnh Liêm Uy, rõ ràng cảm nhận được, cơ thể người đàn ông bên dưới hơi cứng đờ, khóe miệng cô bất giác cong lên, nhưng không ngờ Liên Mẫn ở phía sau lại dập tắt nụ cười của mình ngay, cô cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng mình rồi đứng dậy đối mặt với cô ta.
“Liên Mẫn, Điền Vinh có biết mọi chuyện cô làm hôm nay không?” Ân Thiên Thiên khẽ hỏi một câu gần như không hề liên quan, nhưng lại làm Liên Mẫn hơi sửng sốt.
Liên Mẫn im lặng hai giây rồi bỗng ngửa đầu cười to: “Ha ha, cô thật nực cười, chẳng lẽ cô tưởng tôi thật sự Điền Vinh à? Nếu tôi thật sự thích anh ta, cô nghĩ giờ tôi sẽ ở đây ư, sẽ ở bên Cảnh Liêm Uy tính toán nhiều năm như vậy à? Cô không thấy nực cười khi dùng Điền Vinh để kiềm chế tôi à?”
Nói xong, Liên Mẫn còn khẽ hít thở sâu nhìn Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên luôn lặng lẽ nhìn cô ta, rồi bỗng cười lên nói: “Liên Mẫn, cô luôn ở trong này nên không hiểu rõ tình huống bên ngoài, hôm đó khi cô tới nhà họ Cảnh, cô đã chia tay Điền Vinh rồi đúng không? Nhưng cô có biết trong khoảng thời gian này, anh ta luôn tìm kiếm cô không?”
Dứt lời, Liên Mẫn bỗng im lặng.
Trong biệt thự Nam Sơn này, ai mà không bị phong tỏa tin tức chứ? Bác sĩ thì chỉ có thể liên lạc với nhà họ Đổng, còn cô thì chỉ có thể liên lạc với Vi Gia Tuệ, còn Đổng Khánh thì chưa từng liên lạc với cô, kể từ khi Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên ly hôn, còn tin tức của Cảnh Liêm Uy thì hoàn toàn dựa vào Thừa Phó Lân, nhưng phần lớn tin tức của Thừa Phó Lân đều không được mang vào, hơn nữa cho dù Điền Vinh thật sự đến tìm anh ta, chắc chắn với mối quan hệ hiện tại của họ, anh ta sẽ bao giờ nói cho cô biết đúng không?
Ân Thiên Thiên khẽ ngước mắt lên, ngồi bên giường Cảnh Liêm Uy nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay đang chống bên giường bị hai bàn tay khác nắm lấy, cô làm như không cảm nhận được rồi nói tiếp: “Cô có biết Điền Vinh không chỉ tới tìm Cát Thành Phong, Thừa Phó Lân, mà thậm chí còn tìm tới trước mặt tôi không? Nên cô hy vọng tôi phải nói gì với anh ta đây?”
Giờ nụ cười này của Ân Thiên Thiên làm cho người khác cảm thấy yên bình trầm ổn, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
“Ân Thiên Thiên, cô đừng ngốc nữa, tôi và Điền Vinh đã sớm chia tay, không còn quan hệ gì với nhau nữa đúng không? Sao tôi phải để tâm đến suy nghĩ anh ta, hà cớ gì tôi phải vì anh ta mà khuất phục hai người chứ?” Liên Mẫn ra sức nói, nhìn bề ngoài có vẻ rất có hiệu quả, nhưng cô ta càng ôm chặt chính mình hơn, rồi nói tiếp: “Ân Thiên Thiên, chẳng lẽ cô không biết tôi không yêu Điền Vinh à? Cô không biết tôi yêu ai à, có cần tôi nói cho cô biết không?”
“Cô không cần nói cho tôi biết cô yêu ai, vì nó không quan trọng.” Nói xong Ân Thiên Thiên đứng dậy, vươn tay xoa phần bụng hơi nhô lên của mình, rồi nhìn thẳng vào cô ta nói: “Bởi vì cô yêu ai thì người đó cũng phải yêu lại cô mới đạt được kết quả, nên tôi cần gì phải để tâm chứ?”
Câu nói này đã làm Liên Mẫn mím chặt môi không nói gì, một lúc sau, Ân Thiên Thiên mới nói tiếp: “Liên Mẫn, giống như các cô để Cảnh Liêm Uy kéo dài giác mê man vậy, cho dù có một ngày cô thật sự bò lên giường anh ấy cũng vô dụng, anh ấy chính là không yêu cô, thậm chí không hề muốn đáp trả tình yêu với cô, không phải ai trên đời này cũng là Điền Vinh, luôn luôn bao dung cô, lần nào cũng âm thầm bao dung không để lại vết tích.”
Nói xong, Ân Thiên Thiên lại nhìn Cảnh Liêm Uy đang nằm ngủ trên giường, sau đó xoay người nhặt tập tài liệu trên sàn lên, rồi mới rời đi.
Liên Mẫn vẫn đứng trong phòng, bỗng cảm thấy mình như người mới nổi lên khoải mặt nước, liên tục thở hổn hển.
Cô tưởng trên đời này sẽ không có ai quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn luôn có Điền Vinh…
Cho dù cô thật sự không yêu anh, nhưng cô cũng không nỡ dứt khoát chia tay anh như thế.
Giống như đàn ông cũng có lúc dao động, thì phụ nữ cũng sẽ xuất hiện tình trạng như thế, muốn theo đuổi những thứ tốt hơn, nhưng lại luyến tiếc những gì mình đang có, cuối cùng chẳng phải kết quả là mỗi sự lựa chọn có quan hệ mật thiết với ngày hôm nay ư? Liên Mẫn trơ mắt nhìn Ân Thiên Thiên rời đi, rồi ngồi bệch xuống sofa bên cạnh thở hổn hển, Thừa Phó Lân đứng bên ngoài nghe thấy tiếng động thì đi vào, nhìn thẳng về phía Cảnh Liêm Uy đang nằm ngủ yên trên giường trước tiên, rồi mới dời mắt nhìn xuống Liên Mẫn, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.
Những người đàn ông như anh ghét nhất là kiểu người phụ nữ như Liên Mẫn.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, chắc chắn Cảnh Liêm Uy không sao cả, Thừa Phó Lân mới đi tới nhìn cô từ trên cao: “Cô Liên, xin hỏi cô còn muốn không biết xấu hổ ở đây bao lâu nữa? Cậu ba nhà tôi không có tâm trạng để ý đến cô đâu…”
Cô còn có thể làm gì với một bệnh nhân được tăng thêm liều thuốc chứ?
Liên Mẫn ngước mắt nhìn Thừa Phó Lân, bỗng nhớ tới lời Ân Thiên Thiên nói khi nãy, nên đứng dậy vươn tay kéo chặt váy ngủ của mình, cố gắng mím chặt môi để mình không hỏi, nhưng lúc cửa vừa đóng, Thừa Phó Lân định đứng ngoài cửa tiếp tục canh chừng như thần giữ cửa, cuối cùng Liên Mẫn cũng không nhịn được bước chân ra ngoài hỏi: “Điền Vinh… tới tìm anh à?”
Thừa Phó Lân nghe Liên Mẫn nói thế thì khẽ nhướng mày, mỉa mai nói: “Ồ, chẳng phải cô Liên yêu cậu ba nhà tôi à? Sao giờ lại có tâm trạng quan tâm đến người đàn ông khác thế? Như vậy là không được gả vào nhà họ Cảnh đâu nhé!”
Anh vừa mỉa mai xong, mấy người nhà họ Cảnh xung quanh không khỏi nhìn cô xem thường.
Nhưng giờ Liên Mẫn không còn tâm trạng quan tâm đến cái nhìn của bọn họ, cô chỉ dời mắt nhìn chằm chằm Thừa Phó Lân, rồi cố chấp hỏi: “Anh ấy tới tìm anh à?”
Thừa Phó Lân nhìn Liên Mẫn hai giây rồi mở miệng nói: “Cô nói xem tại sao tôi phải trả lời cô chứ? Nếu cô muốn biết đáp án, tốt xấu gì cũng làm chút chuyện để tôi có ý định kể lại chuyện này cho cô chứ.”
Nói xong, Thừa Phó Lân cũng phớt lờ cô ta, chỉ lẳng lặng đứng canh gác ngoài cửa, giờ trong biệt thự Nam Sơn đâu đâu có bầy sói, anh không dám để mình Cảnh Liêm Uy trong phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Cảnh Liêm Uy nghe tiếng bước chân rời đi của Liên Mẫn, đến khi chắc chắn rằng cô ta không còn quay lại nữa, anh mới cố gắng ngồi dậy, nhìn về phía cửa xoay với ánh mắt sáng rực.
Thiên Thiên của anh giận rồi.
Không chỉ nhéo tai anh, mà còn cố ý nói mấy lời sâu xa đó nữa.
Khóe miệng anh bất giác nở nụ cười, Cảnh Liêm Uy vươn tay cầm cây gậy mà lúc trước Thừa Phó Lân đã chuẩn bị cho anh, bước chậm rãi về phía cánh cửa xoay, lúc tiếng chuông khẽ vang lên, mấy vệ sĩ nhà họ Cảnh đang đứng ngoài cửa bỗng cười ra tiếng, vừa khéo che đi tiếng vang lanh lảnh ở bên trong.
Cảnh Liêm Uy mở cửa ra, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, nhưng không hề thấy mệt mỏi khi nhìn con đường dài thăm thẳm kia, thậm chí trong lòng còn mang theo chút hưng phấn vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này, Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong đã âm thầm làm nhiều chuyện, phan phui lịch sử đen tối của nhà họ Đổng, tìm kiếm quá khứ của các bác sĩ đương nhiệm, cố gắng để mình nắm giữ đòn đả kích nghiệm trọng, khiến nhà họ Đổng lật đổ sẽ không thể nào vực dậy được, nhưng chuyện này luôn thiếu chút ngòi nổ, nhưng vẫn có thể làm cho mấy bác sĩ ở đây không dám làm loạn.
Ví dụ như, trong thuốc của anh đã không còn quá nhiều thuốc ngủ, cũng không có nhiều thuốc làm anh mất sức.
Anh cố gắng bước từng bước trên con đường đó, trong khoảng thời gian dài này, đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy chứa đầy niềm vui và hạnh phúc.
Cho dù anh bị Thiên Thiên hành hạ, anh cũng cam tâm tình nguyện…
Cuối cùng anh cũng cố gắng xuất hiện ngay trước cửa, Cảnh Liêm Uy run rẩy vươn tay mình ra, giờ anh bỗng có cảm giác nước mắt đong đầy, anh hít sâu một hơi rồi mở cửa ra, một bầu không khí đều là mùi hương của Ân Thiên Thiên ập vào mặt anh.
Cảnh Liêm Uy bước vào, cứ thể đứng bên cửa nhìn người phụ nữ bị đánh thức đang ngồi trên giường, vươn tay kéo chăn trên người mình ra, trong đôi mắt đen có chút mong đợi và sợ sệt, nhưng khi nhìn thấy anh, anh thấy khóe miệng cô khẽ cong lên rất rõ.
Trong nháy mắt này, lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy dùng sức vứt cây gậy đi như thể dùng xong rồi, thân hình cao lớn bỗng ngã xuống.
Nhưng một giây sau, người phụ nữ đang ngồi trên giường bỗng vén chăn ra, vươn tay ôm lấy anh, người đàn ông vốn không có chút sức lực bỗng ôm chặt lấy cô, tham lam hít sâu vào mùi hương trên người cô…