CHƯƠNG 621: THẬT SỰ CÓ THỂ Ư?
Mắt Kha Tiềm gần như lóe lên vẻ tham lam, nhìn Đổng Khánh với ánh mắt nóng lòng muốn thử.
Anh tin rằng trên đời này, không có đàn ông nào muốn làm người phòng hờ, cũng không có đàn ông nào ấm áp mãi mãi, chỉ cần anh ta yêu người phụ nữ đó sâu đậm, thì sẽ có cách vươn mình làm chủ, cho dù Đổng Khánh là người đàn ông thâm tình cũng không ngoại lệ.
Kha Tiềm tới gần Đổng Khánh hơn rồi nói tiếp: “Cậu Đổng, cô Ân vốn xinh đẹp, thuộc tuýp người phụ nữ được người khác tới xin số điện thoại khi đi trên đường, cộng thêm tính cách cô ấy như thế nào thì có lẽ anh sẽ hiểu rõ hơn tôi, nếu đứa bé đó mất đi, chẳng phải…”
Kha Tiềm nói đến đây thì ngừng lại, rồi nhìn Đổng Khánh cười sâu xa, sau đó mới nói tiếp: “Cậu Đổng, anh cũng nhìn thấy tình huống ngày hôm đó rồi đấy, mặc dù tôi bất cẩn làm anh bị thương, anh phải tin tôi, trái tim cô Ân đã bắt đầu hơi rung động khi anh làm anh hùng cứu mỹ nhân lúc đó rồi, sau này chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng, chắc chắn cô ấy sẽ yêu anh thôi.”
Đổng Khánh vẫn luôn im lặng lắng nghe Kha Tiềm nói.
Đúng vậy, có những lúc, anh cũng từng suy nghĩ như thế.
Chỉ cần anh cố gắng từng chút, sẽ có một ngày Ân Thiên Thiên ở lại bên anh, anh có lòng tin rằng, anh sẽ làm cô chuyển từ cảm động ban đầu sang động lòng vào giây phút cuối, rồi kết quả là hai người ở bên nhau hạnh phúc.
Nhưng từ khi nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên cổ Ân Thiên Thiên, anh bỗng dao động.
Anh thật sự có thể ư?
Ông cụ Đổng lặng lẽ lắng nghe Kha Tiềm nói, mặc dù ông không hề thích anh ta, nhưng sự xuất hiện của anh ta có thể lay động Đổng Khánh, như vậy ông cũng không ngại giữ lại người như này bên cạnh mình, đâu phải ông không bồi dưỡng được người này đâu đúng không? Ông quan sát kỹ sắc mặt của Đổng Khánh, lúc nhìn thấy vẻ mặt hơi thay đổi của anh, khóe miệng ông cụ Đổng không khỏi cong lên.
Có lẽ Kha Tiềm chính là kíp nổ.
Kha Tiềm thấy ông cụ Đổng cười thì hơi đắc ý ngay, vội xoay đầu muốn nói thêm với ông cụ, dáng vẻ cực kỳ hào hứng nói: “Ông cụ Đổng, ông phải tin tôi, chỉ cần tôi ra tay, tôi tin rằng…”
Nhất thời ông cụ Đổng bỗng nhíu mày ngay, thư ký Thôi vô thức ngước mắt lên nhìn Đổng Khánh, quả nhiên thấy anh cũng đang nhíu mày, dù gì anh cũng không phải đứa bé lớn lên trong nhà họ Đổng, nên có nhiều chuyện anh không thể chấp nhận được! Ông cụ Đổng khẽ quay đầy liếc nhìn thư ký Thôi, thư ký Thôi liền hiểu ý vươn tay kéo Kha Tiềm ra ngoài ngay, vệ sĩ đứng bên ngoài nghe thấy tiếng động cũng đi vào, cưỡng ép đưa Kha Tiềm ra ngoài…
“Chuyện, chuyện này là sao vậy?” Kha Tiềm chưa kịp định thần lại đã bị kéo ra ngoài rồi.
Kha Tiềm đứng ngoài cửa, đối mặt với hai vệ sĩ như hai pho tượng Phật, một lúc sau vẫn chưa định thần lại, rồi anh bỗng hét ầm lên bất chấp hình tượng: “Ông cụ Đổng, cậu Đổng, không phải chúng ta đang trò chuyện rất tốt ư? Tôi chắc chắn sẽ…”
Anh còn chưa dứt lời, cánh cửa trước mặt bỗng mở ra, thư ký Thôi lạnh mặt đứng trước mặt anh, nhất thời chặn lại lời nói sắp buột ra khỏi miệng Kha Tiềm, đợi đến khi ngoài cửa không còn tiếng động nào nữa, ông mới nói: “Cậu Kha, làm đàn ông nên biết im lặng đúng lúc.”
Câu nói này đã chặn lại mọi lời Kha Tiềm muốn nói, chỉ đứng ngơ ngác nhìn thư ký Thôi.
“Mấy người dẫn cậu Kha vào văn phòng tôi đi.” Nói xong, thư ký thôi khẽ gật đầu với Kha Tiềm rồi mới xoay người đi vào phòng nghỉ lần nữa.
Giờ Kha Tiềm mới dần tỉnh táo lại, chỉ là suy nghĩ hơi khác biệt với ông cụ Đổng.
Anh tưởng nhà họ Đổng không thích chuyện máu tanh thế này xuất hiện bên ngoài, nhưng trong lòng ông cụ Đổng chỉ quan tâm đến tâm lý Đổng Khánh thôi, nhà họ Đổng của ông vốn là thổ phỉ lập nghiệp, cần gì phải để tâm đến mấy hư danh đó? Nếu ông thật sự để tâm, có lẽ nhà họ Đổng đã sớm không tồn tại trên đời này rồi.
…
Trong phòng nghỉ ngơi, ông cụ Đổng đang ngồi trên ghế sofa đơn, thỉnh thoảng liếc nhìn Đổng Khánh với ánh mắt đầy suy tư.
Rốt cuộc Đổng Khánh khác biệt ở chỗ nào?
Một lúc sau, Đổng Khánh bỗng đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ, hơi phiền muộn nói: “Ông nội, ông thật sự không thể chấp nhận đứa bé trong bụng Thiên Thiên ư?”
Câu nói này đã làm ông cụ Đổng nhíu chặt mày.
“Hỗn xược!” Ông cụ Đổng nhất thời nổi giận, giơ tay đập mạnh vào tay vịn ghế sofa rồi nói: “Cháu mở to mắt ra mà nhìn, rồi bình ổn lại trái tim ngẫm nghĩ cho ông xem, cháu có thể đồng ý chuyện này không? Đây không phải chuyện nhà họ Đổng có thể đồng ý hay không, mà bất kỳ gia tộc nào cũng không thể đáp ứng yêu cầu này được! Ai mà không biết đứa con trong bụng Ân Thiên Thiên là của thằng ba nhà họ Cảnh chứ? Nếu cháu lấy cô ta về, sau này cháu làm sao thuyết phục được người nhà họ Đổng hả?”
Đúng vậy, anh còn phải gồng gánh cả nhà họ Đổng nữa, mặc dù anh không muốn, nhưng trọng trách này cứ đè nặng lên vai anh.
Nếu anh có chút vị trí trong tim Thiên Thiên, có lẽ anh sẽ không biến thành thế này.
Nếu bỏ đứa bé mà có thể quay về bên Cảnh Liêm Uy, anh tin chắc rằng, Ân Thiên Thiên sẽ không do dự mà bỏ đứa bé, nhưng với anh thì cô chưa từng đoái hoài đến.
Ông cụ Đổng lại tận tình khuyên nhủ lần nữa: “Đổng Khánh à, đâu phải cháu không biết tình huống hiện tại của nhà họ Đổng chứ, Cảnh Liêm Uy còn phản kích như vậy, giờ nhiều người đang nhìn chằm chằm hành động nhà chúng ta, đây đâu phải lúc cháu có thể tùy ý làm loạn chứ? Ông nói cho cháu biết, nếu không phải có người bên nhà họ Cảnh đang nhìn chằm chằm, thì giờ Ân Thiên Thiên đã xuất hiện trong phòng ngủ cháu rồi.”
Đổng Khánh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
“Đổng Khánh, không phải ông nội không muốn giúp cháu, mà là đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên thật sự không thể giữ lại được, cháu hiểu không?” Ông cụ Đổng khẽ hỏi ngược lại, ông đã nhấn mạnh chuyện này nhiều lần rồi, nhưng Đổng Khánh cứ như một con trâu ương bướng vậy, có kéo thế nào cũng không quay lại, trong tim chỉ có mình Ân Thiên Thiên thôi.
Đổng Khánh khẽ cúi đầu nhìn mũi giày da đắt tiền dưới chân mình, bỗng cảm thấy uể oải hơn bao giờ hết, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Ông nội, ông đi về trước đi, cháu sẽ tự quyết định chuyện này.”
Ông cụ Đổng hơi tức giận nhìn anh, cuối cùng vẫn là thư ký Thôi ra sức lắc đầu với ông, nên ông mới xoay người rời đi, chứ ông không hề muốn cứ thế buông tha cho Đổng Khánh.
Ra khỏi phòng nghỉ, ông cụ Đổng và thư ký Thôi cùng bước vào thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, cuối cùng ông cụ Đổng cũng không nhịn được hạ lệnh với thư ký Thôi: “Ông đi đi, bảo Kha Tiềm dùng mọi cách diệt trừ đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên đi!”
Mặc dù thư ký Thôi không ngạc nhiên trước quyết định này, nhưng vẫn sửng sốt một lát rồi mới gật đầu đáp lại.
Ngực ông cụ Đổng phập phồng mãnh liệt, lúc trước ông vẫn chưa trả đũa lại thái độ hung hăng của Cảnh Liêm Uy đó! Lần này ông sẽ trút giận lên đứa con trong bụng Ân Thiên Thiên.
“Hừ, tôi ngược lại muốn nhìn xem, người nhà họ Cảnh sẽ gây phiền phức gì, khi tôi trút giận chuyện này lên nhà họ Ân?”
Ông cụ Đổng phẫn hận nói, đôi mắt đầy ý lạnh, trên mặt cũng tràn đầy lạnh lẽo bước ra khỏi thang máy,
Ân Thiên Thiên đã xuất viện được một thời gian rồi, đứa bé cũng được năm tháng rồi, bụng cô ngày càng hiện rõ hơn, vì chuyện của Kha Tiềm lần trước, nên người nhà họ Ân hơi lo lắng, nhưng không biết tại sao cô cứ muốn ở trong Nhã Uyển, vì thế họ đành phải cử vú Dương luôn làm việc trong nhà tới chăm sóc cho cô, còn Lý Mẫn và Ân Thiên Tuấn thì thỉnh thoảng sẽ tới thăm cô.
Lúc xuất viện, Ân Thiên Thiên đã đi khám thai một lần rồi, thời tiết ngày càng lạnh, vì cô đang mang thai nên thường xuyên không muốn di chuyển, mà khoảng thời gian này, cô cũng không tiện làm phiền Cảnh Liêm Uy.
Hôm nay, Ân Thiên Thiên đang đi dạo trong vườn hoa, ánh mắt bất giác nhìn về phía biệt thự sát vách.
Anh đang làm gì thế? Đã ăn cơm chưa? Có phải lại tức giận không?
Ân Thiên Thiên bỗng nhớ tới bên cạnh Cảnh Liêm Uy vẫn còn một Liên Mẫn, khóe miệng cô bất giác khẽ cong lên.
Giờ anh đã là người điên rồi, có lẽ Liên Mẫn sẽ không tranh giành người điên với cô đâu?
Ân Thiên Thiên xoay người đi về nhà, giờ thời tiết ngày càng lạnh, cô lại đang mang thai không thích hợp ở bên ngoài quá lâu, đúng lúc vú Dương cũng đang gọi cô về nhà để uống canh.
Cô ngồi bên bàn ăn nhàm chán uống canh, ngay cả chuông cửa vang lên cũng không làm cô hứng thú nổi.
Lúc Cát Thành Phong mang theo gió lạnh bên ngoài bước vào, Ân Thiên Thiên mới ngước mắt lên nhìn anh.
Giờ cô còn gặp Cát Thành Phong nhiều hơn Cảnh Liêm Uy nữa.
“Mợ ba…” Cát Thành Phong cười lúng túng khi thấy ánh mắt ai oán của Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên cúi đầu, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của anh ta, mà tập trung uống canh của mình.
Cát Thành Phong gãi đầu mình, lúng túng ho hai tiếng rồi mới lấy mấy tập tài liệu trong túi ra đưa cho Ân Thiên Thiên: “Mợ ba, mấy tài liệu này cần chữ ký của cô.”
Ân Thiên Thiên nhìn tài liệu trên bàn, rồi lông mày không khỏi nhíu lại.
Cát Thành Phong vội nói: “Mợ ba, đây đều là tài liệu về ‘Khách sạn Nocturne’ và ‘Nhà hàng Long Phương’, giờ tài sản đều đứng tên cô, nên có rất nhiều thứ cần chữ ký của cô mới giải quyết được, cô xem thử đi, chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi.”
Anh còn chưa nói xong thì Ân Thiên Thiên đã không nhịn được nhướng mày lên rồi.
Cát Thành Phong không biết cô bị gì, chỉ ngơ ngác nhìn Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên vội uống hết phần canh còn lại, rồi mỉm cười vươn tay ôm phần tài liệu này vào ngực, sau đó quay đầu với vú Dương và Cát Thành Phong: “Vú Dương, tôi uống hết canh rồi, tôi đi ngủ trước đây, tối nay vú không cần mang đồ lên cho tôi đâu, vú mau đi nghỉ sớm đi, còn Cát Thành Phong, mai tôi sẽ đưa cho anh tập tài liệu này, mai anh tới lấy nhé.”
Nói xong, Ân Thiên Thiên vui vẻ ôm tập tài liệu đi lên lầu, làm Cát Thành Phong và vú Dương nhìn nhau không hiểu gì.
Cô đang trúng thưởng à?
…
Trong phòng ngủ, Ân Thiên Thiên ôm tập tài liệu trong tay như bảo bối, khóe miệng không ngừng nở nụ cười.
Ha ha, cuối cùng lần này cô cũng có một lý do hợp lý, thỏa đáng không thể chê vào đâu được, để đi tìm Cảnh Liêm Uy rồi! Trước khi mang thai, cô luôn bất ổn, tối nào cũng ngủ rất sớm nên không có cơ hội đi tìm anh, đợi đến khi cô về rồi thì bên kia lại truyền tin đến nói, khoảng thời gian này, cô không được đi qua đó, nhưng nói thì nói thế, chẳng phải chân cô là do cô kiểm soát à?
Ân Thiên Thiên cài báo thức rồi ôm tập tài liệu đi ngủ, bỗng nghĩ đến lúc gặp lại anh rồi, cô nên ôm anh, hôn anh hay lạnh mặt để anh dỗ cô trước đây?