CHƯƠNG 618: GIẾT GÀ DỌA KHỈ
Đã bao nhiêu năm rồi, giờ nhà họ Đổng của ông đã lớn mạnh, nên nhiều năm qua ông chưa bị ai dám uy hiếp thế này.
Ông cụ Đổng ngước nhìn bóng lưng rời đi khoan thai của người nhà họ Cảnh, gần như không còn dùng cách mà hồi trẻ ông thích dùng nhất, đó là tức đến mức hạ lệnh tiêu diệt nhà họ Cảnh ngay vì giờ ông đang ở trong địa bàn người khác, cho dù là rồng cũng phải ngoan ngoãn cuộn lại.
Trợ lý đặc biệt đứng cạnh ông cụ Đổng nhíu chặt mày, không dám thở mạnh.
Ông cụ Đổng mà nổi giận thì cục diện sau này sẽ càng tồi tệ hơn.
Trong phòng bệnh, Ân Thiên Thiên lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, ánh nắng mùa đông như phủ lên một lớp màu vàng dịu nhẹ, thậm chí còn nhìn thấy những lông tơ nho nhỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, hàng mi cong dài ngoan ngoãn nằm im tạo ra bóng râm mờ ảo, như cánh bướm đang nghỉ ngơi, đôi môi hơi tái nhợt nhưng không giấu được màu hồng phấn mềm mại…
Cửa phòng bệnh được mở ra, tiếp đó là tiếng xe lăn di chuyển một cách trầm ổn.
Lúc này trong phòng bệnh không có một bóng người, chỉ còn lại Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, xe lăn đi về phía cô, anh khẽ nhíu mày, đôi mắt phượng chứa đầy vẻ đau lòng, cuối cùng cũng đợi tới lúc đến gần cô lần nữa, lần đầu tiên anh vươn bàn tay hơi run rẩy ra định nắm lấy tay cô, đôi môi mỏng khẽ mím lại tràn đầy thương tiếc.
Thiên Thiên… Thiên Thiên của anh…
Nếu không tại anh, có lẽ bây giờ cô đã có cuộc sống tốt hơn rồi.
Cô sẽ gả cho một người bình thường, hàng ngày lo toan cuộc sống, cười nói vui vẻ.
Mặc dù là thế, nhưng anh vẫn không có cách nào buông tay cô được, thậm chí dù biết hai người đã sớm ly hôn, không còn chút quan hệ nào, anh vẫn không thể buông cô ra như thế…
Dần dần, Cảnh Liêm Uy nắm tay Ân Thiên Thiên áp lên má mình, giống như cô đang vuốt ve anh, ánh mắt thâm tình như biển, nhìn chằm chằm người phụ nữ vẫn luôn ngủ say, không hề hay biết anh đang ở bên cạnh.
Anh rất ích kỷ đúng không, dù biết mình rất ích kỷ, nhưng anh không thể thuyết phục mình rằng, cuộc sống sau này của anh sẽ không có cô, cũng không thể thuyết phục mình buông cô ra, càng không thể để cô sống một mình trên đời mà không có anh bầu bạn.
Có lẽ, cô sẽ sống tốt hơn nếu không có anh, nhưng vậy thì sao chứ, anh sẽ không buông cô ra đâu.
Nói anh ích kỷ hay ngang ngược gì cũng được, bởi vì con người anh là thế.
Nếu ban đầu cô tới tìm anh, rồi hai người cứ thế dây dưa nhau đến đời đời kiếp kiếp, trừ khi anh chết trẻ, bằng không anh chắc chắn không buông tay cô.
Anh vươn tay, khẽ vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của Ân Thiên Thiên, cảm nhận được đứa bé trong bụng hơi động, Cảnh Liêm Uy không khỏi nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười hơi đau khổ cũng hơi ngọt ngào.
Cục cưng, cảm ơn con vẫn luôn ở bên cạnh mẹ, những lúc ba không có cách nào ở bên mẹ được.
Nhưng nếu anh biết đứa bé này làm cô đau khổ như vậy, có lẽ anh sẽ tình nguyện không cần đứa bé này.
Cảnh Liêm Uy bỗng ngước lên nhìn Ân Thiên Thiên, rồi vươn tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào môi cô, giờ ngay cả việc anh muốn đứng dậy hôn cô cũng trở nên khó khăn, nhưng anh vẫn cố gắng không để cô khổ sở.
Không biết Cảnh Liêm Uy ở trong phòng bệnh bao lâu, một lúc lâu sau, anh mới một mình ngồi xe lăn rời đi, phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có lòng bàn tay đang đặt bên giường của Ân Thiên Thiên có thêm thứ gì đó lấp lánh, rất bắt mắt, toát ra ánh sáng nhu hòa hạnh phúc.
Biệt thự Nam Sơn.
Cảnh Liêm Uy ngồi trong phòng khách, phía sau có một nhóm người đang đứng, phần lớn đều là nhân viên y tế mặc áo blouse, những người hung hăng đắc ý lúc trước đều hoảng loạn, lo sợ bất an nhìn TV rồi nhìn bóng lưng Cảnh Liêm Uy.
Vẻ mặt Thừa Phó Lân lạnh nhạt, anh ta lặng lẽ đứng cạnh Cảnh Liêm Uy, trong tay còn cầm mấy tập tài liệu, Liên Mẫn thì đứng bên cạnh với sắc mặt tái nhợt.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng MC đang phát bản tin trên TV.
— Theo bản tin, hôm nay cục cảnh sát đã nhận được bảy đơn thư tố cáo, người tố cáo không hề để lại thông tin gì, nhưng nội dung đơn tố cáo lại gây chấn động toàn ngành y, đồng thời chuyện này cũng thu hút sự chú ý của chủ tịch thành phố T, ông ấy đã hạ lệnh điều tra chuyện này ngay, giờ cảnh sát đã bắt tay vào điều tra rồi…
— Trong nội dung đơn tố cáo, cách đây năm năm, lúc bác sĩ Trần vẫn còn làm việc trong một bệnh viện nào đó, từng nhận chức trưởng khoa nội trẻ tuổi nhất trong bệnh viện, với danh tiếng lẫy lừng, mấy bài luận văn mà anh ấy phát biểu càng dấy lên một làn sóng khen ngợi trong ngành y, trong lúc mọi người đều cho rằng, vị bác sĩ Trần này sẽ tiếp tục cống hiến cho ngành y thì phát hiện ra, vì áp lực nhất thời mà anh ấy tự tay giết chết vợ mình trong nhà anh ấy…
— Hiện tại chuyện này đã gây ra một làn sóng lớn trong thành phố T, nhiều người không khỏi thở dài, đồng thời cơ quan kiểm sát và cơ quan tư pháp cũng tham gia việc điều tra, năm đó bác sĩ Trần cũng bị tòa kết án, nhưng giờ trong nội dung đơn tố cáo này lại nói, bác sĩ Trần chỉ ngồi tù trong ba tháng ngắn ngủi rồi được thả ra…
— Hiện tại, người phụ trách có liên quan trong thành phố T đều bị đình chỉ công tác, để tiến hành việc điều tra, nội dung đơn tố cáo sẽ được chúng ta phổ biến trong các bản tin tiếp theo…
…
Trên TV xuất hiện ảnh bác sĩ Trần, đây chẳng phải là một trong những bác sĩ luôn đi theo chữa trị cho Cảnh Liêm Uy gần đây ư? Những sự thật mà nhà họ Đổng từng thề thốt rằng sẽ đè xuống mãi mãi, không ai đào ra được chuyện này, nhưng giờ lại phơi bày một cách trắng trợn trước mặt mọi người, nhất thời làm lòng người hoang mang, không ai dám làm loạn.
Cảnh Liêm Uy nhàn nhã uống một hớp nước, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thừa Phó Lân quay đầu nhìn bác sĩ Thượng đang đứng trước nhất, rồi mỉm cười vươn tay đưa mấy tập tài liệu trong tay mình qua, mỉa mai nói: “Bác sĩ Thượng, đây là tài liệu hôm nay tôi mang tới, lúc nãy cậu ba mới xem qua rồi, anh có muốn kiểm tra xem bên trong có thông tin gì bị rò rỉ ra ngoài không?”
Dứt lời, toàn bộ bác sĩ trong này đều nín thở không dám lên tiếng ngay, bọn họ đều cúi thấp đầu, hận không thể làm mình biến mất, lúc trước mặc kệ là tài liệu quan trọng đến đâu, bọn họ cũng sẽ kiểm tra, nhưng giờ bọn họ không dám làm thế nữa.
Sắc mặt bác sĩ Thượng tái nhợt nhìn Thừa Phó Lân, một lúc sau, anh mới dời mắt nhìn xuống người đàn ông vẫn luôn im lặng, đang đưa lưng về phía họ, giờ anh ta chỉ có thể dựa vào xe lăn mới di chuyển được, anh hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm rồi nhíu mày khẽ nói: “Tôi đâu dám chứ, trước giờ cậu ba luôn làm việc có chừng mực, nên tôi tin cậu ba.”
Vừa dứt lời, đuôi mày Thừa Phó Lân không khỏi nhướng lên, ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được khẽ mỉm cười, xoay người lặng lẽ nhìn bác sĩ Thượng.
Nhất thời một cỗ áp lực bắt đầu khuếch tán một cách trắng trợn khắp căn phòng.
Thừa Phó Lân thu hồi tài liệu trong tay, lặng lẽ đứng sau Cảnh Liêm Uy.
Hầu kết bác sĩ Thượng chuyển động, cố gắng lấy can đảm tiến lên một bước, rồi mở miệng nói: “Cậu ba, chúng tôi biết thế nào là ‘Giết gà dọa khỉ’, hơn nữa chúng tôi đều là người thức thời, bằng không ban đầu đã không tiến vào nhà họ Đổng rồi, anh cũng từng qua lại với họ mà, có lẽ anh hiểu rất rõ bọn họ là hạng người gì, tôi biết anh rất có năng lực, chắc anh cũng biết, có những chuyện chúng tôi cũng bị bất đắc dĩ, mong cậu ba giơ cao đánh khẽ.”
Nói xong, một nhóm người lấy bác sĩ Thượng làm chủ, đồng loạt cúi đầu với Cảnh Liêm Uy một lúc lâu.
Trong đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy chứa đầy sự lạnh lùng, nhưng anh không nói gì, còn Thừa Phó Lân thì không khỏi lạnh mặt.
Mấy người này đúng là điển hình cho hạng người ba phải.
Cảnh Liêm Uy không nói gì, nên không ai dám đứng thẳng dậy, chỉ kinh hồn bạt vía cúi người, muốn truyền hết sự sợ hãi và chân thành trong lòng mình cho anh, không biết qua bao lâu, lâu đến mức eo bọn họ gần như cứng đờ, cuối cùng anh cũng mở miệng.
“Giết gà dọa khỉ ư? Mấy người hiểu ý tôi như thế thì tốt, đừng giẫm lên giới hạn của tôi, ngay cả ông cụ Đổng cũng không dám tùy ý ra tay với tôi, đừng tưởng mấy người có can đảm và may mắn đó, Cảnh Liêm Uy tôi mà muốn diệt trừ mấy người, thì sẽ có cách tốt hơn đơn tố cáo kia, nếu các người không tin thì cứ thử xem…” Giọng nói anh lạnh nhạt, toát ra cảm giác giá lạnh vào ngày đông, ánh mắt chứa đầy ý lạnh nhìn nhóm người trước mặt rồi nói tiếp: “Tôi hy vọng mấy người nhớ kỹ, giờ mấy người đang nằm trong tay ai.”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy không đoái hoài đến ai nữa, mà xoay người trở về thư phòng, Thừa Phó Lân cũng nhanh chóng đuổi theo.
Một nhóm nhân viên y tế và Liên Mẫn đứng trong phòng khách, giờ họ mới nhận ra rằng, lúc nãy mình lại bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, thậm chí đến giờ họ mới dám hít thở từng ngụm, còn Liên Mẫn thì không còn chút sức lực ngồi bệch xuống đất.
Cảnh Liêm Uy… Thế mà anh dám thách thức thẳng nhà họ Đổng trong hoàn cảnh thế này?
Anh thật sự không sợ nhà họ Đổng thu hết người về, rồi mình anh cứ thế phát điên ư?
Trên đời này, xưa nay chỉ có người không sợ chết mới đáng sợ nhất.
Mà Cảnh Liêm Uy lúc này đã tạo cho bọn họ cảm giác đó.
Liên Mẫn dè dặt bước lên phía trước, đứng trước mặt bác sĩ Thượng hỏi: “Bác sĩ Thượng, vậy sau này chúng ta có cần thêm thêm thành phần vào nước không?”
Câu nói này đã làm toàn bộ phòng khách rơi vào trầm mặc lần nữa, mấy vị bác sĩ còn lại đều lộ ra vẻ hoảng loạn, lo lắng nhìn về phía thư phòng, rồi đồng loạt nói nhỏ: “Không cần thêm nữa đâu, cô muốn hại chết chúng ta à?”
“Đúng đó, không cần thêm nữa đâu, sau này cũng đừng thêm nữa, lần này còn làm anh ta nổi đóa với vợ cũ, nếu lần sau anh ta biết chúng ta tính kế anh ta, nói không chừng chúng ta càng chết thảm hơn.” Một bác sĩ khác mặt đầy mồ hôi lạnh nói, dáng vẻ như rất sợ hãi, cả người toát ra cảm giác bất lực: “Tôi không muốn tiếp tục qua lại với người nhà họ Cảnh nữa, bác sĩ Thượng, anh mau chữa khỏi cho anh ta đi, rồi chúng ta cùng rời khỏi đây.”
“Đúng đó, bác sĩ Thượng, chúng ta mau đẩy nhanh tiến độ đi!”
“Chúng ta mau chữa khỏi cho anh ta đi, rồi rời khỏi đây, Cảnh Liêm Uy thật sự quá đáng sợ.”
…
Các bác sĩ xung quanh lần lượt mở miệng, nhưng bác sĩ Thượng luôn im lặng, chỉ lặng lẽ dời mắt nhìn về phía thư phòng.
Nếu có thể, anh cũng muốn rời khỏi đây lắm chứ, ai biết được lần sau nhà họ Đổng sẽ làm ra chuyện gì với Cảnh Liêm Uy, rồi mang bọn họ ra chém giết, hoặc bọn họ chưa kịp chữa khỏi cho anh ta, anh ta đã trở nên khát máu tàn nhẫn, mà tác dụng của bọn họ có thể đợi đến lúc đó ư?