CHƯƠNG 607: NHẤT ĐỊNH BỊ NGƯỜI PHỤ LÒNG
Trong khoảnh khắc này, dường như cả thế giới trở nên yên tĩnh. Ân Thiên Thiên sững sờ nhìn Đổng Khánh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nhìn anh ôm mình xoay một vòng nhưng vẫn giữ cho cơ thể của cô ổn định, mà một tiếng ngắn ngủi vang lên bên tai kia rõ ràng là tiếng vật sắc nhọn đâm vào trong thân thể.
“Thiên Thiên!”
“Anh Đổng.”
Hai tiếng gọi đồng thời vang lên, Cảnh Liêm Bình gần đó vội vã xông lại, sau lưng còn có trợ lý của Đổng Khánh, vẻ mặt hai người đều hốt hoảng.
“Mẹ kiếp.” Kha Tiềm chửi thề một tiếng, đưa tay rút dao ra, gần như theo bản năng vẫn là nghĩ đang đâm một dao trên bụng Ân Thiên Thiên, nhưng Đổng Khánh lại xoay người bảo vệ Ân Thiên Thiên ở phía sau, mắt thấy người xung quanh đã hồi phục tinh thần, Kha Tiềm trừng mắt với Ân Thiên Thiên rồi xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
“Đuổi theo cho tôi.” Quản lý Hoàng hét lớn một tiếng, bảo vệ ‘Nhà hàng Long Phượng’ nhanh chóng đuổi theo.
“Thiên Thiên, Đổng Khánh?” Cảnh Liêm Bình xông lại, đưa tay đỡ lấy Đổng Khánh lo lắng nhìn bọn họ, khi nhìn thấy trên người Đổng Khánh máu chảy không ngừng nhiễm cả sang quần áo của Ân Thiên Thiên, anh nhíu chặt mày: “Hai người không sao chứ?”
Ân Thiên Thiên nhìn Đổng Khánh, rồi ngơ ngác lắc đầu, đứng ở đó hoàn toàn không biết nên làm gì.
“Cậu Đổng, chúng ta lập tức trở về nhà họ Đổng thôi.” Trợ lý tiến lên xem vết thương của Đổng Khánh, mặt tái đi, bị đâm mạnh một dao đằng sau eo như vậy thì ai chịu được chứ, Đổng Khánh cũng không phải người đã trải qua huấn luyện.
Cảnh Liêm Bình đỡ lấy Đổng Khánh, trợ lý định gọi điện thoại cho nhà họ Đổng, nhưng Đổng Khánh lại đưa tay lấy điện thoại của mình gọi cho bác sĩ gia đình, nói: “Cử mấy bác sĩ ngoại khoa đến nhà họ Ân, kiểm tra cẩn thận một chút, khám cả đứa bé nữa, cả người lớn và trẻ con đều không được xảy ra sai sót gì.”
Ân Thiên Thiên đứng im tại chỗ, nghe vậy, trong lòng cảm thấy hết sức phức tạp.
Từ trong phòng nghe được tin tức, vợ chồng Ân Bách Phú và Lý Mẫn chạy ra ngoài thì nhìn thấy con gái mình máu me khắp người sợ hãi đứng ở đó, vội vàng tiến lên khẽ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, Thiên Thiên con thế nào rồi, là ai làm?”
Lúc này Ân Thiên Thiên không thốt lên được một câu, chỉ có thể là đứng đó ngây ngốc nhìn Đổng Khánh.
Sau khi cúp điện thoại, Đổng Khánh nhìn sang cô mỉm cười yếu ớt, nói: “Thiên Thiên, anh đi về trước.”
Ân Thiên Thiên lập tức cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên không hề tốt đẹp như vậy. Tại sao người mà Đổng Khánh yêu lại là cô chứ?
…
Cảnh Liêm Bình tự mình lái xe đưa Đổng Khánh trở về nhà họ Đổng, nhìn bác sĩ cả phòng vì Đổng Khánh bị thương mà hết sức căng thẳng thì hơi nhíu nhíu mày lại, nếu là năm đó nhà họ Cảnh cũng quan tâm chuyện nhân viên y tế một chút, có lẽ giờ cũng không lâm vào tình hình này.
Sau khi xác định Đổng Khánh không bị thương vào chỗ hiểm, Cảnh Liêm Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao nếu là Đổng Khánh mà xảy ra chuyện gì, thì nhà họ Cảnh sẽ rất khó ăn nói, sau khi quay người rời đi, Cảnh Liêm Bình lái chiếc Land Rover của Cảnh Liêm Uy trở về.
Khi quay về nhà chính nhà họ Cảnh, từ xa Gia Huệ đã nhìn thấy Cảnh Liêm Bình lái Land Rover trở về, không khỏi nhíu mày, đợi khi người đi vào không kìm được trách cứ: “Con không có xe sao, tại sao suốt ngày đi xe của em trai con, khiến mẹ còn cứ tưởng là… có phải nó trở về hay không.”
Cảnh Liêm Bình hơi nhíu mày ngồi xuống bên cạnh Gia Huệ khẽ trêu chọc nói: “Chà, mẹ, mẹ lại nhớ con trai rồi hả?”
Gia Huệ trừng mắt liếc anh một cái không trả lời, chỉ nói lảng sang chuyện khác: “Con và Đổng Khánh đã nói chuyện gì thế, mẹ vừa về đã nghe nói hai đứa cùng ra ngoài ăn cơm.”
“Chưa thảo luận xong, vừa đi vào đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cậu ta bị thương nhẹ.” Cảnh Liêm Bình chỉ hờ hững nói mấy câu rồi không nói thêm gì, ánh mắt nhìn Gia Huệ thử mở miệng hỏi: “Mẹ, đứa bé trong bụng Thiên Thiên, mẹ định làm như thế nào?”
Gia Huệ lập tức dừng tay lại, hơi sững sờ không biết trả lời như thế nào.
Cảnh Liêm Bình dường như bỗng dưng trở nên kiên nhẫn, cứ như vậy yên lặng chờ đợi.
Rất lâu sau đó, Gia Huệ mới khẽ mở miệng nói: “Liêm Bình, có lẽ các con đều cảm thấy mẹ làm sai, mẹ quá nhẫn tâm, nhưng mẹ thật không thể chịu đựng con của mẹ ra đi trước mẹ. Chuyện nhà họ Ân các con cũng đã nhìn thấy, chẳng lẽ con muốn nhà họ Cảnh chúng ta cũng lâm vào hoàn cảnh như vậy? Mẹ không chịu được. Đứa bé trong bụng Thiên Thiên, mẹ không yêu cầu quá đáng.”
“Mẹ không yêu cầu quá đáng” Mấy chữ vừa dứt, trái tim Cảnh Liêm Bình lập tức nhảy lên.
Gia Huệ đứng lên, kiên quyết nói: “Chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng con trai mẹ thì dù phải trả bất cứ giá nào mẹ cũng sẵn sàng.”
Dứt lời, Gia Huệ liền rời đi, để lại Cảnh Liêm Bình ngồi trên ghế sô pha da đầu tê dại.
Ý của Gia Huệ rất đơn giản, thậm chí có thể nói nếu như sau này người nhà họ Đổng có làm ra hành động gì thì bà cũng không ngăn cản.
Anh chưa bao giờ cảm thấy bực bội như bây giờ, rốt cuộc anh vẫn không thể không giúp em trai của mình.
Ra khỏi ‘Nhà hàng Long Phượng’ ra, Ân Bách Phú và Lý Mẫn vẫn cảm thấy sợ hãi vì chuyện mà Kha Tiềm đã làm trước đó.
Lý Mẫn dìu Ân Thiên Thiên lên phía trước đón xe của Cát Thành Phong, Ân Bách Phú thì bắt đầu điên cuồng gọi điện cho Ân Tinh, nhưng dù ông gọi như thế nào, Ân Tinh cũng không nghe.
“Mợ Ba, cô không sao chứ?” Cát Thành Phong căng thẳng quan sát Ân Thiên Thiên, khi nhận được điện thoại của quản lý Hoàng, tim cậu cũng sắp nhảy ra ngoài rồi, Cảnh Liêm Uy còn đang bị giám sát, nếu lúc này mà Ân Thiên Thiên xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ xong đời: “Người bên quản lý Hoàng vẫn đang đuổi theo, nhưng là…”
Cát Thành Phong hơi dừng lại, có chút áy náy nhìn Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên khẽ thở dài, đáp lại nói: “Đuổi không kịp thì bỏ đi, dù sao tôi cũng không có chuyện gì, anh ta đã đắc tội người nhà họ Đổng nên chắc sau này cũng khó sống, hãy bảo quản lý Hoàng rút người về đi, sau này chúng ta không quan tâm đến chuyện này nữa.”
“Vâng, mợ Ba.” Cát Thành Phong khẽ trả lời, rồi khởi động xe đi về nhà họ Ân.
Dọc đường, Ân Thiên Thiên cũng không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu tràn đầy cảnh tượng Đổng Khánh xuất hiện. Chỉ đáng tiếc, có một số người, cô nhất định phải phụ lòng.
Nhà họ Ân.
Nhận được tin tức Ân Thiên Tuấn cả kinh đứng ngồi không yên, khi nghe thấy tiếng xe lập tức ra đón, cùng lúc đó bác sĩ nhà họ Đổng được lệnh ở nhà họ Ân cũng cùng nhau tiến lên, bắt đầu đầu tiến hành một loạt kiểm tra cho Ân Thiên Thiên. Thấy Ân Thiên Thiên không có việc gì, Ân Thiên Tuấn mới yên tâm.
“Tên Kha Tiềm rốt cuộc là kẻ nào?” Ân Thiên Tuấn khẽ hỏi, lúc này trong lòng hết sức tức giận.
Ân Bách Phú và Lý Mẫn không nói gì, Cát Thành Phong trả lời: “Nhà anh ta từng là nhà giàu ở phương nam, sau khi trong nhà xảy ra chuyện anh ta một mình chạy đến thành phố T, vẫn luôn… sống bám vào cô Ân Tinh, đồng thời bản thân anh ta còn có dính đến một số ham mê không tốt, dù như thế nào, trong nhà vẫn nên chú ý tới mợ Ba nhiều một chút.”
Nghe Cát Thành Phong nói vậy, Ân Thiên Tuấn khẽ gật đầu để người ta rời đi, hoàn toàn không có ý giữ người.
Nói đùa, Cảnh Liêm Uy đã ly hôn với Ân Thiên Thiên rồi, hiện tại còn để Cát Thành Phong ở bên cạnh là có ý gì? Giám sát sao? Trở ngại sao? Dù là cái gì cũng không thể chấp nhận được.
Cát Thành Phong cũng biết thân phận của mình có chút xấu hổ, nên nói xong thì quay người rời đi.
…
Kiểm tra xong, Ân Thiên Thiên cũng không hề về phòng nghỉ ngơi mà thay quần áo chuẩn bị rời đi, vừa lúc người nhà họ Ân đều đi hết, tạo thuận tiện rất lớn cho Ân Thiên Thiên.
Trong đầu Ân Thiên Thiên một mảnh hỗn loạn, nhưng giờ cô phải nhìn thấy Cảnh Liêm Uy ngay. Cô nhớ anh vô cùng.
Ân Thiên Thiên bắt taxi đi thắng đến Nhã Uyển, lần đầu tiên cô có cảm giác chỉ muốn về nhà, nhiều lần thúc giục: “Tài xế, phiền anh đi nhanh một chút.”
Rốt cục sau khi thúc giục không biết đến lần thứ mấy, xe taxi đã dừng ở cổng Nhã Uyển, vội vã trả tiền xong Ân Thiên Thiên bước luôn vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa lại rồi mới đi về phòng ngủ, nhưng khi đứng trước cửa xoay thì bỗng dưng cô lại chùn bước.
Hiện mới bốn giờ chiều, cô có thể đi sang chưa?
Cảnh Liêm Uy không có phương thức liên lạc, thậm chí cô cũng không biết lúc này trong phòng anh có người hay không, nếu cô cứ đường đột đi sang như vậy có thể gặp phải người khác hay không, có thể sẽ khiến cho bọn họ rơi vào tuyệt cảnh hay không. Đầu óc Ân Thiên Thiên hỗn loạn, cô đẩy cửa ra, đi qua từng bậc thang, rồi bước chân chợt dừng trước cửa. Cô không dám tùy tiện đẩy cửa ra.
Cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp bất đắc dĩ ngồi ở cầu thang, cô ôm thật chặt lấy mình yên lặng chờ đợi, chờ đợi đến thời gian bọn họ đã hẹn trước, khi thời gian vừa đến cô có thể thoải mái đẩy cửa đi vào. Nhưng sự chờ đợi này cứ dài dằng dặc khiến người ta cảm thấy thất khó tiếp nhận.
Ngồi trên cầu thang, trong đầu Ân Thiên Thiên hiện lên hình ảnh từ khi quen biết Đổng Khánh đến nay, từ ngày gương mặt bọn họ còn non nớt ngây thơ cho đến dáng vẻ như bây giờ cô đều có thể nhớ rõ, cô còn nhớ rõ anh đã bảo vệ cô như thế nào, tin tưởng cô, giúp đỡ cô, hết lần này đến lần khác giúp cơ vượt qua khó khăn, nhưng mà cuối cùng trên thế giới này có một số người phải bị phụ lòng.
Tất cả những gì Đổng Khánh đã làm, nếu là cô gái khác chắc chắn sẽ bị cảm động, sau đó hai người sẽ yêu nhau, nhưng những chuyện này lại xảy ra với Ân Thiên Thiên, nên cô cũng chỉ có thể cảm động chứ không thể yêu.
Trong những năm tháng dài như vậy, dù anh làm bất cứ cái gì cũng đều không thể thay đổi được.
Tình yêu chính là như vậy, không thèm nói đạo lý, không hề tuân theo quy tắc.
Chỉ trách anh không phải Cảnh Liêm Uy mà cô yêu.
Khi Ân Thiên Thiên đang đắm chìm trong thế giới của mình thì cửa phía sau chợt bị người khẽ đẩy ra, cô quay đầu kinh ngạc nhìn Cảnh Liêm Uy đột ngột xuất hiện trước mặ, vào giây phút đó, Ân Thiên Thiên cảm thấy trái tim mình đã được lấp đầy.
Ngược chiều ánh sáng, Cảnh Liêm Uy cứ như vậy ngồi tại trên xe lăn nhìn cô khẽ mỉm cười, gọi một tiếng: “Thiên Thiên lại đây.”
Lời nói đơn giản như vậy mà khiến cô cảm thấy như mình đã có được cả thế giới, đây chính là tình yêu của cô, lựa chọn của cô.
Cô đứng lên mỉm cười nhào tới, ở trước mặt anh dường như cô mãi mãi cũng chỉ là một đứa trẻ không chịu lớn, ngây thơ mà rực rỡ.
Anh dang hai tay ôm lấy Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt phượng đều là hình ảnh cô, nhếch môi cười cũng có thể hòa tan cả tuyết mùa đông, anh đưa tay dịu dàng xoa xoa bàn tay nhỏ của cô, nói: “Đi ăn chút gì đó với anh nhé, mấy ngày nay anh vẫn ăn không ngon.”
Ân Thiên Thiên mỉm cười gật đầu, không hề phát hiện chút nào không đúng.