Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 546





DANH KHÔNG CHÍNH NGÔN KHÔNG THUẬN

Lúc này, cả hai vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, có nói gì đi nữa thì cũng sẽ không có kết quả.

Yết hầu di chuyển lên xuống kịch liệt, Cảnh Liêm Uy nắm tay Ân Thiên Thiên, lực không khỏi tăng lên một chút, cuối cùng cũng không thèm để ý đến mấy lời của Đổng Khánh, lập tức xoay người kéo Ân Thiên Thiên rời đi.

Nhìn bộ dáng tiều tụy của Đổng Khánh đang nằm trên mặt đất ở trong hẻm nhỏ, Ân Thiên Thiên không nói được lời nào.

Hai người lên xe Range Rover, Ân Thiên Thiên rõ ràng có thể nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đẫm nước thật lâu cũng không hề chuyển hướng, cứ như vậy nhìn anh, trong lòng có vô số câu hỏi, có vô số điều muốn hỏi ra, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào, mà Cảnh Liêm Uy đương nhiên là biết cô đang nhìn mình, nhưng một hồi lâu rồi cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái…

Sự yên tĩnh ngập tràn trong xe, hai người đột nhiên giống như đã mất đi khả năng nói chuyện.

Đó đều là bởi vì, không dám nói.

Có một số hậu quả, bọn họ không thể tự gánh chịu được.

Nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đó, Ân Thiên Thiên vẫn không thể tin được cảnh tượng vừa nhìn thấy, một Cảnh Liêm Uy xa lạ như vậy hoàn toàn khiến cô sợ hãi! Cho dù lúc này hai người đang ngồi cạnh nhau, Ân Thiên Thiên cũng có thể cảm nhận được người lúc này với người lúc đó là cùng một người.

Hít mạnh một hơi thật sâu, Cảnh Liêm Uy nghiêng về phía Ân Thiên Thiên, hơi mấp máy đôi môi mỏng của mình, mắt phượng đầy sự bất an và chật vật, nhưng lại mang theo một loại thoải mái sau khi đã biết rõ chân tướng mọi chuyện, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, điện thoại Cảnh Liêm Uy đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện lên cái tên Vi Gia Huệ, anh liếc mắt một cái nhìn về phía Ân Thiên Thiên, ý bảo cô là sau khi nghe điện thoại thì sẽ nói chuyện tiếp.

Tranh thủ lúc này, Ân Thiên Thiên cũng muốn điều chỉnh lại tâm trạng mình một chút.

“Mẹ, có chuyện gì thế?” Khẽ giọng nói, tiếng của Cảnh Liêm Uy vẫn trầm thấp như cũ.

“Liêm Uy, con mau chóng về đi, chị gái con cùng với một người phụ nữ đang gây rối kìa!” Giọng nói trên điện thoại của Vi Gia Huệ đầy vẻ mệt mỏi và chán nản, hiển nhiên là bất mãn khi có chuyện như này xảy ra: “Nếu chị gái con còn tiếp tục như thế thì qua khoảng thời gian này mẹ sẽ để nó kết hôn với tên nhóc nhà họ Trương kia thôi! Người đàn ông tên Trình Thiên Kiều kia đừng hòng, không muốn cũng bỏ!”

Nói hai câu, Vi Gia Huệ đã tức giận đến mức đặt điện thoại xuống, giống như là bởi vì chuyện này mà vô cùng khó chịu.

Sau đó, Cảnh Liêm Bình cũng gọi điện thoại tới cũng là bởi vì chuyện này, tạm thời Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cũng không có thời gian để nói thêm điều gì nữa, chỉ có thể tạm gác chuyện này lại rồi vội vàng về nhà.

Nhưng không hiểu sao cả hai người lại cảm thấy có chút thoải mái, ít nhất thì họ cũng không cần phải đối mặt với chuyện đó nhanh như thế, dù sao như vậy cũng sẽ khiến trong lòng người ta cảm giác dễ chịu hơn một chút, nhưng họ đều biết, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó!

…..

Nhà tổ nhà họ Cảnh…

Cảnh Liêm Uy đỗ xe trước cửa lớn nhà họ Cảnh, hai người cùng nhìn về phía ngôi nhà không xa ở đằng trước, nhíu mày lại.

Giờ phút này, ngôi nhà tổ của nhà họ Cảnh có vẻ vô cùng… chật vật và nực cười, hầu như tất cả bảo vệ trong nhà đều ra ngoài và canh giữ ở cổng sắt lớn, ngoại trừ người nhà họ Cảnh thì bất cứ ai cũng không được vào, mà lúc này trước mặt họ là một nhà ba người chưa từng gặp qua đang gào khóc ở đây.

“Mấy người đáng chết các ngươi, sao lại có thể bắt nạt con gái tôi như vậy? Con gái của tôi hoàng hoa khuê các mà các người lại chà đạp nó như vậy…” Phía trên là một người phụ nữ trung niên trên đầu quấn dải khăn trắng đang quỳ gối về phía nhà họ Cảnh mà khóc lóc ầm ĩ, vẻ mặt bi thương và phẫn nộ: “Cô là một thiên kim đại tiểu thư, không cần phải… tranh giành đàn ông với con gái tôi, con bé chỉ muốn sống một cuộc sống thật tốt, sao lại bị các người ép tới bước đường này chứ…”

Ở bên cạnh là một cô gái ăn mặc đơn giản thanh lịch, gương mặt nhỏ nhắn đang khóc lóc, đi tới kéo lấy mẹ mình, nhẹ giọng khuyên nhủ, nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, cũng đều là phụ nữ không ai nhường ai, là con không có năng lực, không thể níu giữ được Thiên Kiều… Mẹ, mẹ đừng tức giận, tức giận hại người, không đáng đâu…”

Vừa dứt lời, sắc mặt hai người Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy lập tức thay đổi.

Đây là, tiểu tam tìm tới cửa sao?

Cái này, đây chính là tiểu tam của người đàn ông trăng hoa Trình Thiên Kiều kia sao?

Hai mẹ con ở trước cổng sắt khóc lóc thảm thiết. từng câu từng chữ trong miệng đều là nói đến chuyện Cảnh Thiên Ngọc cướp đi người đàn ông của cô ta, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh tức giận xoay người, túm lấy người phụ nữ của mình đứng lên hét lớn: “Mày cũng chả thua kém gì, từ nhỏ tao với mẹ mày đã dạy mày như thế nào, thế mà bây giờ lại đi làm tình nhân nhà người ta! Hiện giờ thì sao, cho dù mày có sinh con cho nhà họ Trình, người ta vẫn sẽ không cần mày! Mày chính là tự làm tự chịu, đáng đời!”

“Ông quát con gái làm cái gì? Đều là do con gái ngoan mà nhà họ Cảnh dạy dỗ ra, đố kị! Nếu Cảnh Thiên Ngọc có bản lĩnh thì sao cô ta không tự mình sinh con trai đi? Tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn không sinh được? Con gái của tôi sinh được thì lại không được chấp nhận, đây là đạo lý gì chứ? Nếu cô ta không thể chấp nhận được sự tồn tại của con gái và cháu trai của tôi, vậy chúng ta phải làm sao đây?” Người mẹ vừa ôm lấy con gái vừa nói: “Con gái của tôi đúng là số khổ, lại gặp phải một quỷ dọa xoa như Cảnh Thiên Ngọc, nếu không phải do cô ta, có phải con bé đã ở cạnh Trình Thiên Kiều sống thật tốt rồi không!”

Nói xong, người phụ nữ liền ôm lấy con gái quay đầu nhìn về phía nhà họ Cảnh, lớn tiếng nói: “Cảnh Thiên Ngọc cô ta là một người phụ nữ không danh không phận không biết xấu hổ dẫn theo một đứa con gái đến nhà họ Trình, thực sự cô ta nghĩ rằng khi đã đính hôn thì mọi chuyện đều thuận lợi sao? Nếu cô ta có bản lĩnh, vậy thì trong năm năm ở nhà họ Trình cô ta sinh một đứa con trai xem nào! Bản thân không có năng lực thì trách ai được chứ?”

Trò hề trước mặt khiến cho Lâm Cảnh Uy và Ân Thiên Thiên phải cau mày, không nói được lời nào, mắt liếc nhìn xung quanh, lông mày càng ngày càng nhíu chặt. Hiện tại tuy rằng giới truyền thông ở thành phố T không dám đưa tin về nhà họ Cảnh, nhưng nhà họ Trình thì có thể đưa lên một chút, đến lúc đó cho dù không nói rõ họ tên, nhưng việc này nếu nhà họ Cảnh đã dính vào, thì cũng không thể cứ mặc kệ nó được, không phải sao? Mà xung quanh bây giờ không chỉ có lác đác vài tên phóng viên, mà còn có cả hàng xóm nữa…

Những người đang sống ở quanh đây, ngay khi tin tức bị truyền ra ngoài, tự nhiên sẽ lan truyền nhanh chóng ở trong giới, danh tiếng của Cảnh Thiên Ngọc sẽ bị hủy hoại…

Đứng trong đám người, Ân Thiên Thiên còn có thể nghe được giọng mấy người xung quanh đang bàn luận.

— Sao Cảnh Thiên Ngọc lại là người như vậy chứ? Ép người ta tới đường cùng?

— Điều này không thể, tính tình của Cảnh Thiên Ngọc như thế nào còn không biết sao? Là một người con gái rất dịu dàng…

— Cái này cũng không chính xác đâu, nếu không thể chiếm được trái tim người đàn ông, chuyện gì người phụ nữ này cũng có thể làm ra được!

….

Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy bàn tay to của Cảnh Liêm Uy hơi dùng sức, cô cũng từng là người bị đồn đại như vậy, từng câu từng chữ kia giống như một lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ đâm vào trái tim Cảnh Thiên Ngọc không phải sao? Nếu có thể, ai chả muốn mình có một danh tiếng tốt chứ? Huống chi còn là một người phụ nữ?

Chuyện Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều hủy bỏ hôn ước vốn đã gây ra rất nhiều chuyện ồn ào, thậm chí còn có người đồn rằng Cảnh Thiên Ngọc đang ở bên cạnh Trương Thế Anh của nhà họ Trương, có rất nhiều cuộc bàn tán xung quanh chuyện đó, hiện tại còn xảy ra chuyện này, không chừng người nhà họ Trương sẽ còn có suy nghĩ khác, điều đó cũng coi như là chuyện không tốt đối với Cảnh Thiên Ngọc!

Quay lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé, Cảnh Liêm Uy dắt Ân Thiên Thiên đi về hướng cửa lớn, thấy người nhà họ Cảnh xuất hiện ở xung quanh, rất nhiều người liền ngậm miệng không dám nói nữa, nhưng ánh mắt nhìn bọn họ đều mang theo sự tò mò.

Trước ánh mắt của mọi người, Ân Thiên Thiên cũng không có bất kì suy nghĩ nào, chỉ có suy nghĩ duy nhất, đó là chuyện của Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều, có vẻ như rất phiền phức! Cũng có thể ngang với chuyện trước kia Cảnh Thiên Ngọc bị bắt gặp qua đêm với Trình Thiên Kiều!

Thấy người nhà họ Cảnh đi tới, người phụ nữ trung niên làm mẹ kia nhất thời trở nên kích động đứng lên, quả trứng chim được đặt bên cạnh lập tức trở nên có ích, dường như là không mất chút sức nào đứng dậy vọt tới trước mặt Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, miệng còn nói: “Mấy kẻ có tiền chết tiệt, các người hủy hoại con gái ta, ai cho các người khinh thường chúng ta!”

Bịch!

Bịch!

Liên tiếp sau đó là trứng chim bị vỡ, Ân Thiên Thiên thậm chí còn chưa kịp định thần lại, lúc đầu cô còn rất kinh ngạc khi thấy người phụ nữ giơ cao quả trứng chim trên tay lên, giây tiếp theo liền bị người đàn ông bên cạnh bảo vệ chặt chẽ trong lòng ngực, trong lồng ngực rộng lớn quen thuộc của anh, trong mũi đều là mùi hương quen thuộc của anh, cánh tay anh đang gắt gao che chở cho cô, không để mặt cô có cơ hội lọt vào tầm tấn công…

Quả trứng thứ nhất, đập vào vai anh, cô nhìn người đàn ông sạch sẽ không chút sứt mẻ nào đang bảo vệ cô, tùy ý để cho mấy quả trứng chim từ trong ngực rơi xuống…

Lại một quả trứng nữa đập lên đầu, Ân Thiên Thiên theo bản năng cả kinh rời khỏi ngực anh, nhưng Cảnh Liêm Uy bảo vệ cô rất chặt, không thể cử động, đợi cho đến khi bảo vệ tóm lấy người phụ nữ hung hăng kia lại thì mới buông lỏng một chút…

Lòng đỏ trứng chậm rãi chảy xuống, Ân Thiên Thiên vươn tay muốn lau đi cho anh, Cảnh Liêm Uy vẫn như cũ không hề buông lỏng cảnh giác, lấy bản thân che cho cô bước nhanh vào trong nhà, ở đằng sau người phụ nữ vẫn còn kêu gào, giọng vô cùng lớn!

“Người nhà họ Cảnh các người chả phải thứ tốt đẹp gì! Tất cả các người đều đáng chết!” Người phụ nữ trung niên kêu gào, miệng không thốt lên được câu nào dễ nghe: “Cảnh Thiên Ngọc chính là một kỹ nữ, có bản lĩnh thì cô ta khiến cho Trình Thiên Kiều cưới mình đi chứ? Cho không người ta năm năm, kết quả cuối cùng lại hủy bỏ hôn ước, thì chính là do cô ta không có năng lực! Sao thế, con gái ta sinh được con trai, Trình Thiên Kiều kết hôn với con gái ta nên cô ta liền kích động, cô ta dựa vào cái gì mà vẫn còn quấn lấy Trình Thiên Kiều chứ! Danh không chính ngôn không thuận, hiểu không?”

Lời nói vô cùng khó nghe, khó nghe tới nỗi Ân Thiên Thiên không nhịn được mà quay đầu lại nhìn bà ta một cái, đúng là loại phụ nữ chợ búa!

Người con gái được coi là dịu dàng hiền lành kia, ở bên cạnh bộ dạng khóc lóc ủy khuất, nhưng trong mắt Ân Thiên Thiên chính là chán ghét và ghê tởm!

Nói trắng ra, cô không tin Cảnh Thiên Ngọc lại ngốc nghếch đến mức nông nổi như vậy! Nếu Trình Thiên Kiều thật sự có người bên cạnh, với sự kiêu ngạo của Cảnh Thiên Ngọc thì chị ấy đã sớm bỏ đi rồi, sao có thể cứ danh không chính ngôn không thuận ở trong nhà họ Trình lâu như vậy?

Vừa bước vào cửa nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy một gia đình lớn ngồi ở phòng khách, không ai mở miệng nói chuyện mà chỉ nhanh chóng tiến lên lấy khăn tay rồi đi tới bên cạnh Cảnh Liêm Uy, từng chút từng chút lau sạch dấu vết của trứng…

“Có chuyện gì vậy?” Vi Gia Huệ sửng sốt, từ trên ghế ngồi xông lên với đầy vẻ tức giận, ngay cả Cảnh Thiên Ngọc và Cảnh Liêm Bình cũng không khỏi quay lại nhìn Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Liêm Uy ngồi ở một bên quầy rượu, một chân đặt xuống đất, để cho Ân Thiên Thiên đứng trong lòng mình lau trứng ở trên đầu, đôi mắt phượng không khỏi trở nên dịu dàng, chỉ là vẫn nhẹ giọng đáp lại một câu: “Không có việc gì, chỉ là bị ném một chút.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv