Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 516





CHƯƠNG 516: KHÔNG THỂ NÀO!

Hành động này của Ân Nhạc Vy không nghi ngờ gì nữa đã đẩy nhà họ Đổng tới đỉnh của cơn bão, đồng thời trực tiếp chuyển áp lực cực lớn của những ánh mắt kia đổ lên người nhà họ Đổng!

Ôm chặt lấy Ân Khiết, có lẽ là bởi vì sự run rẩy của Ân Nhạc Vy đã làm cho Ân Khiết sợ hãi, đứa bé cũng vươn hai tay ra ôm chặt mẹ của mình, ánh mắt run rẩy nhìn ông cụ Đổng, tràn đầy sợ hãi.

Ông cụ Đổng không chút quan tâm đến sức ép kinh khủng của những ánh mắt kia, chỉ nhìn Ân Nhạc Vy nói: “Ân Nhạc Vy, đừng có nói là già này không nhắc nhở cô, cho dù hôm nay cô vẫn còn là một cô gái trong sạch, thì cô cũng không bò được vào cửa của nhà họ Đổng tôi đâu! Một đứa bé gái nhỏ, nhà họ Đổng tôi thật sự không để ý, nhà họ Đổng tôi không cần cô hoàn toàn là bởi vì cô không lọt vào mắt của nhà họ Đổng!”

Nói vô cùng thẳng thừng, xuyên thẳng qua Ân Nhạc Vy, một nhát thấy máu!

Động tác ôm lấy Ân Khiết của Ân Nhạc Vy dừng lại, rất lâu cũng không hồi thần lại được, khuôn mặt nhỏ trắng toát!

Đột nhiên, Ân Nhạc Vy đưa tay đẩy Ân Khiết ra rồi đứng dậy khỏi mặt đất, Ân Thiên Thiên quá quen với cô ta nên biết, Ân Nhạc Vy tức giận rồi, quả nhiên, một giây sau, Ân Nhạc Vy hét lớn với người nhà họ Đổng: “Nhà họ Đổng của ông tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc, sao lại hành sự như vậy chứ? Cháu nội của ông đụng vào tôi, khiến tôi mang thai con của nhà họ Đổng các người, không lẽ không nên chịu trách nhiệm sao? Tôi nói cho các người biết, tuy nhà họ Đổng của các người lớn, nhưng Ân Nhạc Vy tôi cũng không phải dễ chọc đâu!”

Ân Khiết quỳ ở bên cạnh bị bộ dạng này của Ân Nhạc Vy làm cho hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, vươn tay nắm lấy tay cô ta, gọi: “Mẹ ơi…’

“Cút ra!” Bàn tay lớn hất một cái, nghiêm giọng quát, Ân Nhạc Vy không còn là vẻ dịu dàng như vừa rồi nữa, ánh mắt nhìn Ân Khiết toàn là sự căm hận và phẫn nộ: “Mày chính là đứa con ghẻ của tao, nếu như không phải tại mày, tao sẽ ở đây chịu sỉ nhục sao? Mày cút cho tao! Tao không muốn nhìn thấy mày nữa! Mày cũng nên giống như ba của mày, cút ra khỏi cuộc sống của tao đi!”

Ân Khiết bị quát có chút ngây ngốc, bị Ân Nhạc Vy đẩy ngã xuống đất, không đứng dậy được, vẫn là Ân Thiên Tuấn tiến lên trước bế Ân Khiết vào lòng mình, lúc quay đầu lại định quở trách thì Ân Nhạc Vy lại đối mặt với nhà họ Đổng lần nữa!

Tiến lên trước một bước, dáng đứng của Ân Nhạc Vy vô cùng bá khí, cái bụng bự bày ra trước mặt mọi người, những ngày tháng có chút bần cùng mấy năm nay đã khiến cô ta phát điên rồi, từ lâu cô đã ghét loại cuộc sống ngửa tay xin tiền của Ân Thiên Tuấn rồi, nhưng bản thân cô ta lại không chịu ra ngoài làm việc, lúc này gần như là tất cả hoả khí đều bị bùng phát ra!

“Tôi nói cho các người biết, hôm nay tôi đến đây chỉ có một mục đích, còn nhà họ Đổng các người chỉ có hai lựa chọn! Nếu không, tôi cũng không ngại làm chuyện này ầm ĩ lên đâu, cũng không ngại ra toà với các người!” Mạnh mẽ có lực mà hét lên, khuôn mặt nhỏ của Ân Nhạc Vy nhịn không được mà khẽ nhăn nhó, trong đôi con ngươi lúc này giống như đã có một loại điên cuồng sau khi nhìn thấy kim tiền: “Thứ nhất, nhà họ Đổng của ông lấy Ân Nhạc Vy tôi về nhà một cách quang minh chính đại, tôi chính là chủ mẫu đương gia của nhà họ Đổng, vậy thì chuyện này kết thúc viên mãn, nhà họ Đổng của ông cũng để lại một danh tiếng tốt với bên ngoài, nhà họ Đổng muốn đứng vững ở thành phố T, anh trai tôi là người nắm quyền của ‘Thiên Ân’, chị gái tôi là con dâu nhà họ Cảnh, có bối cảnh của tôi, còn sợ không đứng vững được sao?”

Nói xong, trên mặt cô ta nhịn không được mà có chút đắc ý, còn Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên bị điểm danh thì không khỏi đỏ mặt mà cúi đầu xuống..

Em gái như vậy, thật đúng là…

“Thứ hai, nhà họ Đổng của ông không muốn lấy tôi cũng được, nhưng mà các người không có tất cả những lợi ích mà các người muốn có được thông qua tôi ở thành phố T, thậm chí các người còn có thể có khả năng đắc tội đến nhà họ Cảnh và nhà họ Ân, không muốn lấy tôi thì đương nhiên đứa bé này cũng không phải của nhà họ Đổng các người mà là của nhà họ Ân bọn tôi, Ân Nhạc Vy tôi muốn thế nào thì là thế đó! Nhưng nhà họ Đổng các người phải trả tiền nuôi dưỡng!” Ân Nhạc Vy nói vô cùng kiên định có lực, mỗi một chữ đều tròn vành vạnh: “Tôi cũng đã tính qua rồi, tôi nuôi dạy hai đứa con, mỗi năm các người phải chi trả 150 tỷ tiền nuôi dưỡng, mà đợi sau khi đứa trẻ đi học, giá cả này sẽ phải nâng lên 240 tỷ! Chỉ cần các người đồng ý, bây giờ tôi lập tức rời khỏi!”

Thanh âm vừa dứt, toàn bộ hiện trường đều im lặng.

Ân Nhạc Vy đứng ở đó, bất tri bất giác đưa tay vuốt ve bụng, chỉ là trong đôi con ngươi đó hoàn toàn không nhìn thấy chút dịu dàng và trìu mến nào, mà tràn đầy những sự khôn ngoan và toan tính.

Ngay từ đầu, tất cả những gì mà Ân Nhạc Vy muốn nói chẳng qua cũng chỉ có vài câu này mà thôi, mà bây giờ cô ta cuối cùng cũng nói ra mà không chút gánh nặng nào!

Ông cụ Đổng đứng trên bậc thềm nhìn Ân Nhạc Vy, đột nhiên tiến lên trước một bước, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm, người có mặt tại hiện trường lập tức nín thở mà nhìn ông ta, ngay cả Đổng Khánh cũng không khỏi nhíu mày.

“Ân Nhạc Vy, cô cũng thật là lớn gan dám ra điều kiện với tôi, dám uy hiếp tôi?” Một câu hỏi ngược lại thốt ra, cho dù là Ân Nhạc Vy cũng không khỏi có chút kinh hãi, đảo mắt qua, cố gắng chờ ông cụ, không dám lên tiếng: “Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem?”

Ân Nhạc Vy mím môi của mình, không chịu nhượng bộ, tuy không có nói lại lần nữa, nhưng thái độ kiên định đó là không thể nghi ngờ được, lúc ánh mắt nhìn thấy Ân Thiên Thiên ở trong đám người thì theo bản năng mở miệng trào phúng: “Ha, tôi vốn còn tưởng nhà họ Đổng các người có mặt mũi lớn đến thế nào, cuối cùng cũng không phải là muốn lấy một đôi giày rách sao? Ân Thiên Thiên còn nát hơn cả tôi nhiều nữa a, ai mà biết năm năm nay chị ta ở bên ngoài đã chịu những gì chứ…”

Một câu nói, khiến cho khí áp xung quanh Cảnh Liêm Uy liền thấp xuống vài độ, mi tâm Ân Thiên Thiên khẽ nhíu lại nhìn cô ta, không có lên tiếng.

Có những chuyện, cô thật không thèm đi giải thích, ngược lại còn nổi gió thêm cho loại người này thôi!

Ông cụ hung hăng híp mắt lại, sau đó lên tiếng nói: “Được, muốn nhà họ Đổng của tôi chịu trách nhiệm đúng không? Bây giờ chúng ta đi làm chọc ối, xem xem con của cô rốt cuộc có phải là của nhà họ Đổng chúng tôi không!’

Nói xong, ông cụ liền vén áo dài của mình ra bước xuống bậc thềm, nhưng vào lúc ai cũng tưởng rằng chuyện này sẽ càng lúc càng lớn chuyện, thì Cảnh Liêm Uy ở trong đám đông đột nhiên mở miệng, một câu kinh người!

Một tay ôm lấy phần eo thon thả của Ân Thiên Thiên, nghiêng người với cô, đôi mắt phượng ôn nhu nhìn cô, thậm chí tay còn lại còn đang chỉnh sửa những sợi tóc rối của cô, nhưng Cảnh Liêm Uy chỉ nhẹ tâng mà nói một câu: “Đừng đi nữa, đứa bé trong bụng của Ân Nhạc Vy không phải là của nhà họ Đổng đâu, là giống nòi của một tên đàn ông nào đó ở bên ngoài thôi, đứa bé bây giờ cũng không phải là sáu bảy tháng mà chỉ mới ba hoặc bốn tháng, lý do là cặp song sinh nên mới trông có hơi lớn…

Bước chân của ông cụ Đổng lập tức dừng lại nhìn Ân Nhạc Vy, còn tất cả những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Cảnh Liêm Uy, rồi lại nhìn Ân Nhạc Vy, ai nấy đều đang ở trong trạng thái ngây người…

Cảnh Liêm Uy ngừng động tác tay của mình, một tay nhét vào túi quần, nhìn Ân Nhạc Vy chỉ nói một câu: “Ân Nhạc Vy, nếu cô từ đầu đến cuối đều không ngoan ngoãn lên được, vậy thì tôi sẽ khiến cho cô ngã sấp mặt một phát, để cô nhớ cho thật rõ, lúc nào có thể sủa bậy, lúc nào không được cắn người lung tung!”

Ân Nhạc Vy cũng bị lời nói vừa rồi của Cảnh Liêm Uy làm cho hoảng sợ, sắc mặt tái mét đi mấy phần!

Làm sao anh ta biết được?

Làm sao anh ta có thể biết được?

Rõ ràng là cô ta lăn lộn với những người đó, bên cạnh ngoại trừ ngày cuối cùng đó bị Lý Mẫn bắt gặp thì cũng chỉ có Ân Khiết biết, bởi vì cô ta phải dắt con theo, bất đắc dĩ đưa Ân Khiết đi qua vài lần, ngoài ra không còn ai khác biết nữa, nhưng mà bây giờ Cảnh Liêm Uy biết rồi!

Gần như là theo bản năng, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Ân Khiết, đứa bé nhỏ xíu sợ hãi trốn trong vòng tay của Ân Thiên Tuấn, cơ thể càng thêm run rẩy.

“Người đàn ông đó tên là lão Từ, 37 tuổi, người thành phố T, trong nhà có vợ cũng có con, ở nhà làm nông, đứa con mới bảy tuổi, cả gia đình đều dựa vào vợ hắn ta chống đỡ, trách nhiệm duy nhất của hắn ta là ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú, đánh bạc, thậm chí là dùng ma túy…” Cảnh Liêm Uy dung dung chậm rãi nói, ánh mắt nóng hừng hực nhìn Ân Nhạc Vy, mỗi lần nói một câu là lại nhịn không được mà nhướng khoé miệng lên, cả người trông vô cùng quỷ dị: “Tôi nói có đúng không? Ân Nhạc Vy.”

Chữ cuối cùng vừa dứt, Ân Nhạc Vy gần như là không đứng vững nữa!

Lúc cô ta muốn phủ nhận, thì Cảnh Liêm Uy lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, quên nói, người đàn ông đó đã đúng lúc đụng vào một phụ nữ mắc bệnh AIDS trước khi đụng vào cô, cho nên, cô đã bị truyền nhiễm rồi, nói đơn giản hơn, là bây giờ cô đã bị nhiễm HIV.”

Lời này vừa nói ra, những người xung quanh đang ở gần với Ân Nhạc Vy liền lũ lượt lùi lại một chút, giống như là như vậy mới có thể an toàn hơn.

Cả người Ân Thiên Thiên đều kinh ngạc, cô không biết tại sao Ân Nhạc Vy lại đột nhiên đi đến bước đường này rồi nữa!

Cảnh Liêm Uy nói xong lời của mình thì quay đầu nhìn về phía Ân Thiên Thiên, khoé miệng mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại là lạnh lẽo.

Bất cứ ai làm tổn thương đến Ân Thiên Thiên bằng bất kỳ cách nào, anh cũng sẽ không bỏ qua!

Anh vốn không định tham gia vào chuyện của Ân Nhạc Vy, nhưng nếu cô ta đã cắn người lung tung vậy thì anh sẽ khiến cô ta không thể nào cắn người nữa!

“Không thể! Không thể được!” Nghe những lời mà Cảnh Liêm Uy nói, cả người Ân Nhạc Vy đều sụp đổ, cơ thể loạng choạng lùi về sau vài bước, đôi mắt đầy hoảng sợ, lớn tiếng nói: “Không thể, anh gạt tôi! Anh gạt tôi! Cảnh Liêm Uy, anh gạt tôi! Tôi không có bị AIDS, tôi không có!”

Tại hiện trường chỉ còn lại tiếng gào thét điên cuồng của Ân Nhạc Vy, những người xung quanh đều cau chặt mày.

Sắc mặt của cả Đổng Khánh và Ân Thiên Tuấn đều không tốt lắm, chuyện này ai cũng nói không chắc a…

Có 3 con đường lây truyền bệnh AIDS là lây truyền từ mẹ sang con, lây truyền qua đường tình dục và lây truyền qua đường máu…

Mà giữa Đổng Khánh và Ân Nhạc Vy, ai mà biết được? Nếu như nhà họ Ân huỷ hoại một người thừa kế của nhà họ Đổng thì chắc hẳn nhà họ Ân cũng sẽ giống như nhà họ Hướng, sẽ biến mất ở thành phố T không chút vết tích…

Gần như là theo bản năng, sắc mặt của mỗi người đều có chút khó hiểu.

Ân Nhạc Vy không dám tin mà tiến lên trước muốn hét lớn với Cảnh Liêm Uy, nhưng bảo vệ của nhà họ Đổng đã khống chế cô ta lại, hoàn toàn không cho cô ta cơ hội, sau đó thì thấy cô ta gào lên giống như điên rồi: “Không thể nào! Không thể! Cảnh Liêm Uy, anh gạt tôi! Tôi không thể mắc bệnh AIDS, lão Từ sẽ không tuỳ tiện đụng vào phụ nữ, khi tôi đến tìm anh ta bốn tháng trước, anh ta hẳn vẫn chưa bị nhiễm bệnh, đúng không? Có đúng không?’

Một lời nói, khiến cho Đổng Khánh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói thật là anh ta cũng không nhớ rốt cuộc là mình có phát sinh quan hệ gì với Ân Nhạc Vy hay không, nhưng một câu bốn tháng trước đã hoàn toàn rút sự nghi ngờ của anh ta ra, dù sao lúc anh ta và Ân Nhạc Vy xảy ra chuyện đã là mùa đông năm ngoái rồi, đã là chuyện bảy tháng rồi…

“Không thể, không thể nào!” Ân Nhạc Vy giãy dụa như phát điên, lúc này cũng hoàn toàn không để ý đến đứa nhỏ trong bụng nữa, chỉ muốn cố gắng phủ nhận sự thật này: “Không thể!”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv