CHƯƠNG 498: CÓ PHẢI ANH HIỂU LẦM CÁI GÌ RỒI HAY KHÔNG?
Cát Thành Phong đi theo sau lưng Ân Thiên Thiên đã gấp đến độ giống như là kiến bò trên chảo nóng, anh ta quay người lại nhìn hết lần này tới lần khác người lúc này nên xuất hiện nhưng mãi vẫn chưa thấy xuất hiện mới cho Thừa Phó Lân một cái liếc mắt sau đó người đàn ông ngu ngơ này mới lập tức đuổi theo, Ân Thiên Thiên giống như không hề trông thấy gì vẫn cứ làm theo từng bước một theo như trình tự bình thường.
Lúc đứng ở lối đi VIP, rốt cuộc Cát Thành Phong mới đánh bạo tiến lên một bước ngăn cản lại đường đi của Ân Thiên Thiên, khẽ nói một câu: “Mợ ba, chúng ta đợi cậu ba một chút đi nếu không một mình cô đi qua đó ở bên kia cũng không quen thuộc không phải sao?”
Cứ như vậy, Ân Thiên Thiên mới dừng bước chân đang tiếp tục đi tới của mình, cứ như vậy đứng tại chỗ chờ đợi.
Cát Thành Phong khẽ thở dài một hơi, đôi mắt kia lại tiếp tục nhìn về phía rất lâu rồi mà người không thấy đến…
Mà ở bên kia, Cảnh Liêm Uy và Liên mẫn từ trong sân bay đi ra liền đứng ở bên lề đường.
Liên mẫn đứng trong sân bay gió lớn khiến cho làn váy bay lên nhìn qua vô cùng thanh thuần xinh đẹp, hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh…
“Có chuyện gì thế?” Nhẹ giọng hỏi một câu, trong giọng nói của Cảnh Liêm Uy rõ ràng đã mang theo sự cảnh cáo, cặp mắt phượng kia lại càng tràn đầy khí tức nguy hiểm: “Chẳng lẽ cô không biết hôm nay là ngày nghỉ của tôi à?”
Lần đầu tiên đối mặt với Cảnh Liêm Uy như thế này nên Liên mẫn có chút khẩn trương nhưng vẫn cố chống đỡ đứng ở trước mặt anh ngước mắt lên nhìn anh, trong đôi mắt đẹp kia tràn đầy ủy khuất và không hiểu, khẽ nói: “Bác sĩ Cảnh, không phải tôi muốn làm phiền anh, tôi chỉ là…”
“Nói vào chuyện chính, vợ tôi còn đang ở bên trong chờ tôi!” Cảnh Liêm Uy không nhịn được đánh gãy lời của cô ta, nếu không phải vì Liên mẫn thật sự là một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi đồng thời còn là người phụ nữ mà học trò của mình ngưỡng mộ trong lòng thì anh đã sớm để cho cô ta lăn đi được bao xa thì lăn rồi chứ sao có thể cứ tiếp tục dây dưa với cô ta khiến cho Thiên Thiên phải hiểu lầm như vậy: “Tôi không có thời gian để lãng phí với cô!”
Liên mẫn bị sự đột nhiên nghiêm túc lên của Cảnh Liêm Uy làm cho giật mình kêu lên, sau khi trầm mặc hai giây mới sâu sắc cảm nhận được Cảnh Liêm Uy đã không kiên nhẫn lập tức mở miệng, vừa mở miệng liền hỏi: “Bác sĩ Cảnh, có phải anh hiểu lầm cái gì rồi hay không?”
Đuôi lông mày chau lên, Cảnh Liêm Uy cụp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt rất giống với Ân Thiên Thiên mấy năm trước nhưng cũng rất không giống.
Trong mắt anh, trên thế giới này chỉ có một người phụ nữ tên là Ân Thiên Thiên, không phải ai cũng có thể bắt chước được!
Liên mẫn thấy Cảnh Liêm Uy không nói gì mà chỉ đứng nhìn mình liền vội vàng tiếp tục mở miệng nói, hai tay nhỏ nhắn không tự chủ xoắn lại với nhau nhìn qua vô cùng bất lực và ủy khuất, gương mặt cô ta hơi phiếm hồng, nhẹ giọng hỏi anh: “Bác sĩ Cảnh, có phải anh nghe được mấy lời đàm tiếu trong bệnh viện kia rồi hay không? Hoặc là, có phải anh cảm thấy tôi đã làm sai chuyện gì hay không? Cho nên…”
Liên mẫn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy, đánh bạo hỏi ra: “Cho nên, anh mới hiểu lầm là tôi thích anh?”
Mắt phượng của anh hung hăng híp lại một chút, Cảnh Liêm Uy đứng vững thân thể của mình ở trước mặt cô ta, hai tay đút vào trong túi quần của mình không nói gì.
Hiểu lầm?
Nếu như nói năm năm qua cô ta vẫn luôn giúp anh quản lý văn phòng mà không hề có ý gì khác, năm năm qua vẫn luôn giúp anh giặt sấy áo khoác trắng mà không hề có ý khác, thậm chí năm năm qua còn thường xuyên quan tâm anh có ăn cơm đúng bữa hay không mà không hề có ý khác, năm năm qua từ đầu đến cuối cố gắng xâm nhập vào cuộc sống của anh mà không hề có ý khác hơn nữa sau khi Ân Thiên Thiên trở về lại có phản ứng lớn như vậy cũng không phải có ý khác, như vậy thật xin lỗi, mắt anh bị mù rồi…
Mặc dù Cảnh Liêm Uy không hiểu được mấy chuyện tình yêu này nhưng anh vẫn có thể hiểu và phân biệt được phụ nữ ở xung quanh đối với mình là loại tình cảm gì.
Lúc trước là bác sĩ Sầm và bác sĩ Chu bây giờ lại là Liên mẫn, chỉ có điều may mắn của cô ta tốt hơn rất nhiều vì tận đến sau khi Ân Thiên Thiên trở về anh mới có thời gian để chú ý tới tình huống bên cạnh mình…
Anh không nhạy bén trong chuyện tình cảm nhưng cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu.
Cảnh Liêm Uy không nói gì mà cứ đứng nhìn cô ta như vậy khiến Liên mẫn cũng có chút khẩn trương, cô ta lộ ra hàm răng cắn cắn bờ môi chính mình, lập tức lại nói tiếp: “Bác sĩ Cảnh, anh đừng hiểu lầm, tôi đối với anh thật sự không có ý kia, vì trước đó mợ ba đã hiểu lầm tôi nên sau đó mấy y tá kia nghe thấy mới loạn truyền ra, tôi đối với anh thật sự không có ý kia, anh phải tin tưởng tôi…”
Nói xong Liên mẫn còn có vẻ hơi vội vàng tiến về phía trước một bước, nói: “Nói cho cùng thì đều là vấn đề của chính tôi, do con người của tôi có thói quen thích đi chăm sóc cho người khác lại vừa vặn anh lại là người thiếu mất người chăm sóc nhất ở trong bệnh viện cho nên tôi mới thường xuyện thuận tay giúp anh, tôi cũng không ngờ sẽ ầm ĩ thành nhiều chuyện như vậy, tôi thật sự rất xin lỗi anh, tôi không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào nhưng tôi không thể không nói ra, nếu như bởi vì chuyện này dẫn đến hao tổn tình cảm cộng tác hữu nghị nhiều năm qua giữa chúng ta thì tôi sẽ rất khó chịu…”
Từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Uy vẫn không nói một lời mà chỉ bình tĩnh nhìn cô ta như vậy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Liên mẫn nói tiếp, lông mày khẽ nhíu lại giống như bị vấn đề này khiến cho cô ta cực kỳ bối rồi.
“Năm năm qua chúng ta vẫn luôn cộng tác với nhau làm qua không biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật nên tôi biết rất rõ ràng trong khi làm phẫu thuật tay anh có một vài thói quen nhỏ và anh cũng vô cùng rõ ràng ở trên bàn mổ tôi có khuyết điểm ở những chỗ nào, lần xét duyệt nội bộ này anh cũng đã nói tôi không hề làm gì sai nhưng cuối cùng tôi vẫn bị đào thải nên tôi mới suy nghĩ có phải bởi vì liên quan tới những lời đồn đại kia hay không, tôi rất xin lỗi bởi vì mấy lời đồn đại đó cho nên mới dẫn tới nhiều chuyện phía sau như vậy…” Liên mẫn ngước mắt lên nhìn anh rồi mới lại nói tiếp, trong mắt đều là áy náy và bất an: “Tôi rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi vì đã mang đến rắc rối cho anh và mợ ba, hôm nay tôi đến đây chính là vì muốn làm sáng tỏ một vài chuyện với anh, anh yên tâm đi, tôi thật sự không hề thích anh, tối đa cũng chỉ là rất thưởng thức năng lực bác sĩ ngoại khoa của anh mà thôi, tôi sẽ không làm tiểu tam trong nhà người khác và cũng không muốn phá hư gia đình người khác, cho nên xin anh đừng hiểu lầm tôi…”
Mắt phượng của Cảnh Liêm Uy hung hăng híp lại một chút nhìn người phụ nữ trước mặt này.
Liên mẫn, hình như mới hai mươi bảy tuổi gì đó? Một bác sĩ ngoại khoa hai mươi bảy tuổi có thể đạt được trình độ như ngày hôm nay đã là rất hiếm thấy, nếu không phải vì quý nhân tài thì anh thật sự đã đuổi cô ta đi, hôm nay cô ta nói những lời này nghe xong có vẻ như đã thông suốt nhưng đến cùng có phải sự thật hay không thì cũng chỉ có mình cô ta biết…
Từ trước đến nay Cảnh Liêm Uy đều không phải là người tự luyến nhưng anh là đàn ông nên có thể cảm nhận được rõ ràng sự mời gọi từ những người phụ nữ khác đối với mình, chỉ là việc người ta tự mình tìm tới cửa thì anh nhất thời cũng có chút không hiểu…
Gật đầu, Cảnh Liêm Uy thể hiện rằng mình đã biết sau đó không nói gì thêm mà chỉ quay người muốn rời đi.
Liên mẫn đứng ở sau lưng nhìn bóng lưng không có chút lưu luyến nào của anh chỉ biết cắn chặt bờ môi của mình thật lâu không có cách nào động đậy.
Vậy mà anh thật sự, thật sự không có một chút xíu phản ứng nào!
Hung hăng hít thở sâu một hơi, sắc mặt Liên mẫn có chút khó coi nhưng căn bản cũng không có biện pháp nào khác…
Cảnh Liêm Uy, cho dù cô ta có làm bạn ở bên cạnh anh trong mấy năm anh khó khăn nhất kia thì anh vẫn thủy chung không hề động lòng với cô ta một chút nào, cho dù là suy nghĩ đến một lần cũng không có!
Thừa Phó Lân đứng ở bên cạnh cũng không dám tiến lại quá gần mà chỉ đứng ở xa xa nhìn nhưng không nhìn ra được cái gì nên chỉ có thể gấp đến mức không được, chờ đến khi Cảnh Liêm Uy đi tới liền vội vàng báo cho anh biết là có thể lên máy bay rồi, hơn nữa Ân Thiên Thiên đã đi lên máy bay trước không biết Cát Thành Phong có bảo cô đợi được hay không thôi…
Lông mày Cảnh Liêm Uy cau lại tăng nhanh bước chân của mình cứ như vậy đi vào còn Thừa Phó Lân thì nhanh chóng đi xử lý mấy chuyện cần thiết.
Ở cửa lối đi VIP, Ân Thiên Thiên đã chờ đến mức sắp mất hết tính nhẫn nại, cô cụp mắt nhìn hộ chiếu trong tay mình, sau lưng ngoài cửa sổ sát đất to lớn kia là mấy chiếc máy bay đang chờ cất cánh hoặc là cất cánh bay lên chở mọi người bay lên bầu trời xanh thẳm lưu lại từng vệt khói đẹp đến mức có chút khó tin…
Mắt thấy hành khách trên máy bay càng ngày càng ít dần đi, nhân viên của sân bay từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười mỉm nhìn Ân Thiên Thiên nhưng tâm tình của cô lại càng ngày càng kém…
Cát Thành Phong đã gấp đến độ hận không thể trực tiếp xoay người đi tìm Cảnh Liêm Uy nhưng lại không dám làm ra động tác lớn như vậy, như vậy sẽ chỉ khiến cho Ân Thiên Thiên càng thêm khó xử nên hai người cứ chờ như vậy.
Cuối cùng Ân Thiên Thiên không chờ nữa, lúc chỉ còn năm phút cuối cùng, Ân Thiên Thiên khẽ nói một câu: “Tôi đi trước.”
Dứt lời cô liền xoay người đi vào, Cát Thành Phong vội vàng quay đầu lại nhìn cô nhưng một câu cũng không nói được nên lời mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cô từng bước một đi vào bên trong như vậy.
Bỗng nhiên, không khí xung quanh dường như dừng lại.
Không hiểu sao Ân Thiên Thiên tự nhiên lại quay đầu lại, ngay cả bản thân cô cũng không biết là vì sao nhưng lại cứ theo bản năng làm ra động tác này, đập vào mi mắt cô chính là người đàn ông mặc âu phục kia đang từng bước một đi đến gần cô.
Đẹp trai mà bức người.
Ân Thiên Thiên cứ ngốc ngốc đứng tại chỗ nhìn anh từng bước một tới gần như vậy, trong đôi mắt phượng kia có một chút trêu tức giống như đang chất vấn cô vì sao lại không tin tưởng anh hoặc là vì sao lại không muốn tiếp tục chờ anh?
Không tự chủ được, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên đỏ mặt yên lặng quay đầu nhìn theo anh, lúc vừa mới quay đầu lại liền cảm nhận được người đàn ông quen thuộc kia đang đứng bên cạnh mình, anh đưa tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, cúi người nhỏ giọng ở bên tai cô hỏi: “Sao lại không đợi anh? Hả?”
Mím chặt môi của mình, Ân Thiên Thiên không phản bác lại được, căn bản là nói không ra lời.
Nhìn bên tai cô có chút phiếm hồng, lúc này Cảnh Liêm Uy mới đưa tay ra nắm lấy tay cô cùng nhau đi lên máy bay, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân thật vất vả ở đằng sau hung hăng thở dài một hơi đồng thời cũng có chút cảnh giác hơn đối với Liên mẫn…
Làm một chuyện rất đơn giản như vậy nhưng đã dễ dàng châm ngòi được vấn đề giữa Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên.
Có lúc, tình cảm không chỉ là chuyện quan trọng như tin tưởng mà còn có cả tự do không can thiệp.
…
Trên máy bay, Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối luôn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô không hề buông ra, Ân Thiên Thiên tựa lưng vào ghế ngồi mặc cho Cảnh Liêm Uy một tay đắp chăn lên cho cô chỉ quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, nhẹ giọng hỏi: “Hai người nói chuyện gì vậy?”
Cảnh Liêm Uy không nhịn được cong lên khóe miệng, nói: “Em ghen rồi?”
Ân Thiên Thiên vô cùng thành thật gật đầu không chút do dự thừa nhận mà sự thừa nhận này của cô lại đổi lấy được sự rung động trong lòng Cảnh Liêm Uy sau đó anh còn không chút do dự cúi người xuống hôn cô một cái khiến cho tiếp viên hàng không đứng gần đó có chút xấu hổ chỉ có thể tiếp tục đứng chờ như vậy.
Sau khi nụ hôn kết thúc, lúc Ân Thiên Thiên trông thấy tiếp viên hàng không đứng ở đó khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt bạo đỏ lập tức quay đầu nhắm mắt lại giả làm đà điểu, Cảnh Liêm Uy thì chỉ cười đưa tay ra xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tâm tình anh rất tốt, chờ đến khi tiếp viên hàng không chuẩn bị xong tất cả cho bọn họ rồi Cảnh Liêm Uy mới ở trong chăn hơi dùng sức xoa bóp bàn tay nhỏ của cô, khẽ nói: “Cô ấy đi rồi, em vẫn còn muốn giả vờ tiếp nữa à?”
Ân Thiên Thiên vùng vẫy một hồi cuối cùng vẫn không chịu được dụ hoặc xoay đầu lại nhìn anh.