CHƯƠNG 477: ÁM THỊ
Tiểu Ân Khiết đưa tay ra ôm lấy Ân Thiên Thiên thật chặt không chịu buông tay, khó lắm mới ngừng được tiếng khóc, bác sĩ Dương vội vàng bắt đầu xem thử vết thương trên người bé, cũng may là bé không gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng, trên người có chút vết thương nhỏ, đều không có nghiêm trọng gì, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.
Cảnh Liêm Uy nhìn bé, đột nhiên nhẹ giọng nói một câu: “Đúng lúc bây giờ cũng tan ca rồi, chúng ta đứa nó về nhà họ Ân đi.”
Một câu nói khiến trái tim của Ân Khiết liền trở nên thấp thỏm dữ dội, ánh mắt nhìn Cảnh Liêm Uy cũng có mang theo sự sợ hãi nhát gan.
Bé muốn lên tiếng nói là không về, nhưng mà bé không dám nói chuyện với Cảnh Liêm Uy…
Con người như Cảnh Liêm Uy, không tức giận nhưng cũng lộ vẻ uy nghiêm, mang theo một sự áp bức, khiến cho bé không dám tuỳ tiện vận dụng năng lực trẻ con của mình.
Ân Thiên Thiên cũng không có ý kiến gì, dù sao cô cũng không thể đưa Ân Khiết về nhà như vậy được, trong tình hình đầu sóng ngọn gió như bây giờ, không cẩn thận một chút nói không chừng cô lại bị nói thành kẻ bắt cóc thì không hay rồi.
Với kết cấu đại não của Ân Nhạc Vy, cô không dám tâng bốc cũng không dám khiêu chiến.
Cảnh Liêm Uy lên tiếng, Ân Khiết cũng không dám nói chuyện, bé nhìn Ân Thiên Thiên, nhưng Ân Thiên Thiên cũng chỉ nói: “Khiết Khiết đừng sợ, lát nữa chúng ta sẽ đưa cháu về nhà, Khiết Khiết có thể gặp bà ngoại, gặp mẹ rồi, ngoan nha…”
Trong một khoảnh khắc, Ân Khiết thật muốn lớn tiếng nói một câu: “Cháu không muốn về đó! Cháu muốn theo mọi người về!”
Ra khỏi bệnh viện, Cảnh Liêm Uy đưa bọn người Ân Thiên Thiên lên xe, Lâm Vũ Văn chê mùi hôi trên người Cảnh Nhan Hi, cứ lải nhải với bé, cuối cùng khiến cho Cảnh Nhan Hi không vui, đòi về nhà sớm để thay quần áo, cũng may Lâm Vũ Văn muốn liên lạc với người bên cạnh mình cũng dễ, rất nhanh đã có người lái xe đến chở hai bé về M Thành trước, lúc này Cảnh Nhan Hi ngay cả Ân Khiết cũng đã quên béng luôn rồi.
Ý định cuối cùng của Ân Khiết cũng đã đứt đoạn rồi, uỷ khuất mà cùng theo bọn họ về.
Trên xe, Tiểu Ân Khiết buồn bã không vui, không nói một câu nào, cho dù Ân Thiên Thiên có nói chuyện với bé như thế nào, bé cũng không quan tâm, Cảnh Liêm Uy nhìn bé một cái, cảm giác trong lòng càng lúc càng trở nên sâu sắc, bất tri bất giác mà ngay cả tốc độ xe cũng nhanh hơn một chút.
Rất nhanh, chiếc Land Rover đã dừng trước cổng nhà họ Ân.
Tiểu Ân Khiết vẫn không muốn tự đi, vết thương trên mắt cá chân vốn không khiến cho bé không đi được, đi từ từ thì vẫn được, nhưng kể từ khi gặp được bọn người Cảnh Liêm Uy, bé đã không có đi bộ qua, bất đắc dĩ Ân Thiên Thiên chỉ đành vươn tay định bế bé đi, nhưng Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói một câu: “Khiết Khiết, tự mình xuống xe đi bộ đi.”
Một câu nói, ngữ khí vốn không nghiêm trọng, chỉ là hơi có chút nghiêm túc mà thôi, chỉ là sự nghiêm túc này nghe vào trong lòng của trẻ con đã trở nên vô cùng nghiêm khắc rồi.
Mím môi, Tiểu Ân Khiết ngoan ngoãn xuống xe, từ từ đi bộ.
Ân Thiên Thiên nhìn mà có chút đau lòng, muốn tiến lên trước bế bé đi, nhưng Cảnh Liêm Uy lại nhanh chóng tiến lên trước nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, hai người đi ở sau lưng Ân Khiết với khoảng cách không xa không gần.
Bất mãn mà quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm Uy một cái, nhìn thấy cái thần sắc có hơi nghiêm túc của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên không khỏi sững sờ một hồi, lập tức yên tĩnh lại.
Có phải, có chuyện gì mà cô đã bỏ qua rồi không?
Cố gắng hồi tưởng lại tất cả những chuyện hôm nay của mình, Ân Thiên Thiên bắt đầu tự suy ngẫm, nhưng mà đi mãi đến cửa nhà họ Ân cũng không có nghĩ ra được, mà Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh vẫn là cái bộ dạng nhíu mày đó.
Tiểu Ân Khiết mím chặt đôi môi, trên khuôn mặt nhỏ mang theo một sự quật cường và bất mãn mà đi tới cửa nhà, bọn họ không muốn quan tâm bé thì cứ không quan tâm đi, bé cũng không muốn quan tâm bọn họ!
Con nít chính là tuỳ hứng như vậy, Ân Khiết lúc này thậm chí đã hoàn toàn quên mất đi những chuyện mà hôm nay bé đã gặp phải ở bên ngoài rồi.
Nhưng vừa đi đến trước cửa nhà, nhìn cánh cửa mở to, Ân Khiết vẫn không nhịn được mà có chút căng thẳng, cẩn thận dè dặt mà tiến gần, sau đó cơ thể bé nhỏ cứ đứng ở cửa rất lâu cũng không có sải bước đi vào, cũng không có động đậy.
Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy còn chưa nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì đã thấy Ân Khiết quay đầu lại nhìn bọn họ, đôi mắt ngập tràn lệ, bộ dạng đáng thương.
Nhanh chóng đi tới, hai người lớn lập tức tiến lên trước, đứng ở cửa thì nhìn thấy bên trong căn nhà lộn xộn vô cùng.
Trong phòng khách, bàn cà phê xiên xiên vẹo vẹo ngã sang một bên, trên sàn nhà đầy mảnh thuỷ tinh vỡ, trên màn hình TV cũng có một vết nứt lớn, bên trong phòng bếp cũng là một đống hỗn độn, Cảnh Liêm Uy đi tới trước mặt họ, cẩn thận quan sát tình hình trong căn nhà, mãi đến khi xác định bên trong đích thực không có người thì mới bảo bọn họ đi vào trong, Ân Thiên Thiên tìm khắp các căn phòng một lượt, nhưng mà trong nhà không có người…
Một người cũng không có.
Mi tâm nhíu chặt, Cảnh Liêm Uy đứng trong phòng khách lộn xộn, cơ thể trông đặc biệt cao lớn.
Tiểu Ân Khiết đứng ở đằng sau anh, nhìn bóng ảnh cao lớn đó, lúc này giống như là đang nhìn thấy ba của mình vậy, đôi mắt đẫm lệ cẩn thận dè dặt mà tiến gần anh, bàn tay nhỏ run rẩy vươn tới túm lấy ống quần của anh, uỷ khuất mà khóc.
Cảnh Liêm Uy suy cho cùng là một người đàn ông, lúc này cũng không thể hất một đứa trẻ qua một bên được, chỉ để mặc cho bé túm lấy mình, nhưng anh biết, nếu như lúc này người đó là Cảnh Nhan Hi, anh nhất định sẽ lập tức khom người xuống bế bé vào trong lòng của mình.
Có lúc, anh biết không nên giận chó đánh mèo, nhưng có đôi khi, có những chuyện bạn không thể không tin, di truyền chính là đáng sợ như vậy! Cảm giác mà Tiểu Ân Khiết mang đến cho anh hôm nay vô cùng không tốt.
Tội nghiệp là sự thật, nhưng không thể lấy cái này ra làm con tốt thí cho mình náo loạn vô lý không phải sao?
Trẻ con tuy nhỏ, nhưng những chuyện nên hiểu, những đạo lý nên hiểu cũng không thể không biết một chút nào được.
Ân Thiên Thiên từ trên lầu đi xuống, lắc đầu nói với Cảnh Liêm Uy: “Không có người, trong nhà không có lấy một người nữa.”
Nếu như không phải nhìn thấy trên lầu còn rất ổn, trong nhà cũng không có bị mất thứ gì thì Ân Thiên Thiên sẽ cho rằng nhà họ Ân này có phải là bị cướp rồi không, sao lại có thể khoa trương như vậy chứ?
Đi tới bên cạnh của Cảnh Liêm Uy và Ân Khiết, Ân Thiên Thiên rũ mắt xuống thì nhìn thấy bộ dạng đáng thương tội nghiệp của Tiểu Ân Khiết đang nhìn Cảnh Liêm Uy, vào khoảnh khắc đó khuôn mặt của Ân Khiết và khuôn mặt của Ân Nhạc Vy lại trùng khít vào nhau, trong lòng cô chợt loé qua một tia khác lạ, nhưng rất nhanh lại bị Ân Thiên Thiên xua tan đi, bất lực mà nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Hết cách rồi, hôm nay chỉ có thể đưa Khiết Khiết về nhà thôi.”
Nghe thấy lời này, bé con suy cho cùng cũng nhịn không được mà nở một nụ cười.
Trong một thoáng, Ân Thiên Thiên đột nhiên không biết nên thông cảm cho bé hay nên đề phòng một đứa trẻ như vậy nữa?
Ngước mắt nhìn lên Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên đột nhiên hiểu tại sao Cảnh Liêm Uy lại cứ luôn bày ra cái bộ dạng nhíu mày đó rồi.
Nếu như Tiểu Ân Khiết thật sự nghĩ như vậy, vậy thì bọn họ thật sự có chút không biết nên làm thế nào rồi…
Lúc Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên về nhà, Lâm Vũ Văn vẫn còn đang ở trong nhà với Cảnh Nhan Hi, hai bé một người đang cầm một con gấu bông chơi rất vui vẻ, còn Lâm Vũ Văn thì ngồi ở một bên đọc sách, mỗi lần Cảnh Nhan Hi định tiến lên trước ‘đánh lén’ đều sẽ bị tóm lấy ngay, làm mãi mà không biết chán…
Vừa mở cửa ra, bên trong nhà liền truyền tới tiếng cười ha hả, Ân Thiên Thiên đặt Ân Khiết ở trong lòng mình xuống, nở nụ cười nhìn con gái của mình, mặc đồ ngủ, đầu tóc cột một cái đuôi ngựa đơn giản ở đằng sau, nhìn trông ngoan ngoãn vô cùng.
Nhìn thấy Ân Thiên Thiên, Cảnh Nhan Hi lập tức vứt con búp bê trong tay mình xuống rồi chạy tới lớn tiến kêu: “Ba ơi, mẹ ơi!”
Cảnh Liêm Uy tiến lên trước một bước đứng ở trước mặt Ân Thiên Thiên, lúc Ân Thiên Thiên đang chuẩn bị miễn cưỡng bế bé con lên thì anh đã bế Cảnh Nhan Hi lên trước rồi, đột nhiên bị nhấc lên cao cao, bé con cười càng vui vẻ hơn.
“Ở nhà có nghe lời của anh Vũ Văn không đó?” Cảnh Liêm Uy bế lấy bé, tự nhiên mà đi vào trong nhà.
Ân Thiên Thiên cũng đi tới đó, quay người lại cũng kêu Ân Khiết đi vào.
Nhưng mà, vào giây phút bước vào, trong lòng Ân Khiết toàn là sự đố kỵ nồng đậm, mi tâm cau lại thật chặt mà nhìn tất cả ở trước mặt, Cảnh Nhan Hi có ba, có mẹ, còn có một anh trai xinh đẹp như vậy nữa, nhưng mà bé không có gì cả! Nhà của Cảnh Nhan Hi sạch sẽ láng bóng, khắp nơi đều là đồ chơi của Cảnh Nhan Hi, Cảnh Nhan Hi có thể quậy, có thể cười, tất cả mọi người đều sủng nịch Cảnh Nhan Hi, nhưng mà bé lại là một đứa bé không có ai cần, vào giây phút này Ân Khiết thậm chí còn cảm thấy ánh đèn trong nhà bọn họ cũng rất ấm áp nữa, giống như là mặt trời vậy…
Có lẽ là sau một thời gian dài sống dưới sự áp bức của Ân Nhạc Vy và sự chán ghét của Lý Mẫn, tâm lý của Ân Khiết suy cho cùng ít nhiều cũng có chút vặn vẹo, lại cộng thêm bên cạnh từ trước đến giờ không có sự tồn tại của ba, bé trở nên vô cùng hẹp hòi, thậm chí là bây giờ cả người đều mang theo một sự ai oán.
Đột nhiên, Tiểu Ân Khiết cảm nhận được một sự địch ý kỳ lạ, theo bản năng nhìn qua đó, nhìn thấy anh trai xinh đẹp kia đang trừng một đôi mắt màu xanh lục sẫm nhìn bé, cơ thể rùng mình một cái, Tiểu Ân Khiết lập tức chạy tới bên Ân Thiên Thiên, vươn tay túm lấy cô không buông.
Sau khi nói vài câu với Cảnh Nhan Hi xong, Ân Thiên Thiên liền đưa Ân Khiết đi vào phòng của Cảnh Nhan Hi thay quần áo, trên người bé có chút bẩn, đích thực là cũng nên thay một chút rồi, đúng lúc bọn họ cũng đã lấy một bộ quần áo đến cho bé lúc ở nhà họ Ân.
Thấy em gái đi vào phòng của mình, Cảnh Nhan Hi đột nhiên nhìn bóng lưng của bọn hỏi một câu: “Ba ơi, anh Vũ Văn nói em gái hoặc là em trai của con đang ở trong bụng của mẹ, có thật không? Vậy những người khác đều không phải em gái hoặc em trai của con sao?”
Lời nói trẻ con thốt ra, ánh mắt Cảnh Liêm Uy khẽ liếc nhìn bóng ảnh của Tiểu Ân Khiết một cái: “Ừm, em trai ruột và em gái ruột của con ở trong bụng của mẹ, những người khác chỉ là bạn của con mà thôi.”
Một câu nói khiến Tiểu Ân Khiết đang đưa lưng về phía bọn họ khẽ dùng sức cắn cắn môi của mình.
Suy cho cùng cũng là trẻ con, có rất nhiều cảm xúc không biết che giấu lại, hành động đơn giản cũng có thể nhìn ra được suy nghĩ của bé.
Bé muốn giống như Cảnh Nhan Hi, có Cảnh Liêm Uy làm ba, có Ân Thiên Thiên làm mẹ, có một cuộc sống như công chúa, không có ai dạy cho bé, ba và mẹ là không thể đổi được, cũng không có ai dạy cho bé, có một số thứ cho dù bé có nỗ lực đến thế nào cũng không thể có được.
Ví dụ, ba mẹ, ví dụ, sự ra đời.
Dày vò cả một đêm, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy bận túi bụi, bây giờ rảnh rỗi rồi mới nhẹ nhõm một chút.
Cũng không biết Lâm Vũ Văn rốt cuộc đã nói gì với Cảnh Nhan Hi, tóm lại là tối nay Cảnh Nhan Hi cũng không có nhiệt tình với Ân Khiết như vậy nữa, chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy bé chớp chớp đôi mắt to to trông có chút mơ hồ.
Sau khi Cảnh Nhan Hi ngủ say xong thì Lâm Vũ Văn mới quay người rời khỏi, cậu bé nhỏ xíu không biết bắt đầu từ khi nào mà đã trở nên trưởng thành giống như một người lớn nhỏ rồi.
Bởi vì Ân Khiết cũng là trẻ con, Ân Thiên Thiên cuối cùng vẫn để cho Ân Khiết ngủ trên chiếc giường nhỏ cùng với Cảnh Nhan Hi.
Hai chiếc đầu nhỏ cùng nằm sát bên nhau trên giường, Ân Thiên Thiên lúc này mới khẽ thở phào một hơi rồi về phòng của mình.