CHƯƠNG 471: BÓNG MA CỦA CẢNH LIÊM UY
Quay mặt nhìn anh, Ân Thiên Thiên đột nhiên sững sốt.
Có phải cô đã bỏ lỡ gì không?
Từ sau khi cô quay về, cô luôn được Cảnh Liêm Uy bảo vệ, bất kể là Ân Thiên Tuấn hay là Mạc Tả, Cảnh Liêm Uy từ đầu tới cuối đều cố gắng canh giữ bên người cô, thậm chí cho tới bây giờ cô vẫn biết, có người đi theo bên cạnh cô và Cảnh Nhan Hi, nhưng vì không nhiều cũng không quấy rầy cuộc sống của cô, cho nên cô luôn không nói ra, nhưng phải nói, cảm giác bị người khác giám sát như vậy rất không thoải mái, mà lại cứ gần đây vì chuyện của Đổng Khánh mà không có cơ hội nhắc tới…
Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên đột nhiên nghĩ, có phải, anh đang sợ hãi?
Khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp trai, bờ môi mỏng khẽ mím chặt, mặc dù có độ cong nhất định, nhưng cô chỉ biết anh không phải đang đùa, lời anh nói đều nghiêm túc…
Trong giây phút đó, Ân Thiên Thiên liền nghĩ, có phải mình rời đi năm năm đã đả kích rất lớn tới anh…
Năm năm…
Trong thời gian năm năm, cô mất trí nhớ ngược lại sống khá suôn sẽ, nhưng Cảnh Liêm Uy còn trí nhớ, canh đứa bé thì sao? Anh sống thế nào, cô chưa từng đi tìm hiểu, cũng chưa từng nghĩ tới…
Chỉ thoáng chốc như vậy, Ân Thiên Thiên đột nhiên trưng ra khuôn mặt tươi cười, vươn tay nắm bàn tay to buông thõng của anh, cười tươi như hoa nói: “Em mới không rời khỏi anh đâu, em không dễ dàng gì mới tìm lại được anh, tìm lại được con, sao sẽ dễ dàng rời đi như vậy chứ, hơn nữa, em không phải đã đồng ý với anh, muốn sinh một tiểu bảo bảo sao? Em không nhìn thấy dáng vẻ Nhan Hi lúc lớn, đứa bé này không thể như vậy…”
Nói rồi, Ân Thiên Thiên liền đỏ mặt cúi đầu nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của mình, tay còn nắm chặt bàn tay to của anh, Cảnh Liêm Uy một tay lái xe, nghe lời của Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy ngực chấn động, giống như có người đang gióng trống khua chiêng trong ngực anh, hung hăng chấn động thần kinh anh…
Ân Thiên Thiên đoán không sai, anh quả thực là bị thời gian năm năm đó dọa sợ.
Ban đầu lúc cô rời đi, anh thật sự cho rằng cô qua một khoảng thời gian sẽ quay về, vì anh biết cô yêu anh, nhưng thật sự đợi tới lúc cô rời đi, thật sự đợi tới lúc mình không còn tin tức gì của cô, Cảnh Liêm Uy đột nhiên hoảng loạn, anh bắt đầu không chắc chắn cô có yêu mình không, không chắc chắn cô có quay về không, càng không chắc chắn cô có thật sự trốn như vậy cả đời không…Ngờ vực và hoảng loạn của con người trước giờ đều tích tụ qua ngày tháng, thời gian năm năm ròng rã, tất cả những điều này luôn quấn lấy suy nghĩ anh, thần kinh anh, từng chút muốn tra tấn anh phát điên…
Sau khi Ân Thiên Thiên quay về, thậm chí cô ở bên cạnh mình, anh cũng sợ hãi cô có lại đột nhiên biến mất không?
Năm năm, Cảnh Liêm Uy dường như thần kinh sắp bất ổn rồi, nhưng phía sau thần kinh bất ổn đó lại tràn đầy tình yêu đối với cô.
Bàn tay to được Ân Thiên Thiên nắm đặt trên đùi cô, cách bụng nhỏ của cô gần như vậy, Cảnh Liêm Uy đột nhiên nghĩ, nơi đó có phải đã có tiểu bảo bối của họ rồi không?
Ân Thiên Thiên dường như cũng đang suy nghĩ vấn đề này, từ sau khi quay về, họ thật sự đủ thường xuyên…
Nhưng rốt cuộc sợ đả kích sự tự tin của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy trở tay nắm chặt tay cô, khẽ nói: “Biết thì tốt, nếu em còn dám chạy một bước, Ân Thiên Thiên, anh thề anh nhất định sẽ đánh gãy chân em!”
Nghe lời nói không có chút năng lực uy hiếp của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên phì cười, cười tươi như hoa, hấp dẫn ánh mắt.
Cuối cùng, đợi tới lúc Range Rover dừng lại, Ân Thiên Thiên tò mò đánh giá tất cả xung quanh, mắt đầy màu xanh ngọc và trắng sáng, cả thế giới như bầu trời trong suốt mùa hạ, xinh đẹp khiến người ta không nhịn được muốn cẩn thận cảm nhận một phen.
Người dáng vẻ quản lý đi tới, lập tức phất tay cho người tới đỗ xe cho Cảnh Liêm Uy, cười nho nhã nhìn họ chào hỏi: “Cậu ba, mợ ba, hoan nghênh đến ‘Tâm Chi Đô’.”
Ân Thiên Thiên nhìn quản lý khẽ gật đầu, vô cùng tò mò với nơi này, quay đầu bèn hỏi Cảnh Liêm Uy một câu: “Cảnh Liêm Uy, nơi này cũng là sản nghiệp của anh sao?”
Cảnh Liêm Uy cong môi cười không nói chuyện, quản lý đi phía trước dẫn đường cho họ.
Ân Thiên Thiên cũng không để ý, lúc này cô bị tất cả mọi thứ trước mắt hấp dẫn hết toàn bộ ánh mắt, bước vào thang máy đang vận hành duy nhất ở bên cạnh, Ân Thiên Thiên phát hiện thang máy lại đi xuống, hai mắt bỗng chốc không nhịn được khẽ mở to.
Cảnh Liêm Uy nắm tay cô khẽ nói: “Thiên Thiên, nhìn phía sau.”
Ân Thiên Thiên quay đầu lại, cả người đều cảm thấy kinh dị, kinh hỉ dường như máu huyết toàn thân đều đông cứng.
Họ lại đang ở dưới đáy biển!
Nhà hàng này xây dựng dưới đáy biển!
Nhìn biểu cảm mừng rỡ của cô, Cảnh Liêm Uy đột nhiên cảm thấy tất cả đều đáng giá, nhìn quản lý khẽ gật gật, quản lý cũng khẽ gật đầu với anh, cuộc đối thoại giữa hai người không ai có thể hiểu.
Ra khỏi thang máy, liền có nữ phục vụ ăn mặc vừa vặn đi tới mời Ân Thiên Thiên, nhìn nhìn Cảnh Liêm Uy, có được sự cho phép của anh, Ân Thiên Thiên mới cùng rời đi với nhân viên, mà Cảnh Liêm Uy cũng vào giây phút cô rời đi xoay người rời đi cùng quản lý.
Đi trong thế giới dưới đáy biển, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy cuộc sống cũng biến thành truyện cổ tích, bên cạnh khắp nơi đều là các loại cá chỉ có thể nhìn thấy dưới đáy biển, thế giới tràn đầy yên tĩnh, nhưng trong nhà hàng lại vang lên khúc đàn piano du dương, cả thế giới đều tràn đầy tốt đẹp và hòa hợp…
Dẫn Ân Thiên Thiên tới một căn phòng, nhân viên liền nhanh chóng đẩy ra thật nhiều móc treo quần áo, bánh xe chuyển động trên sàn trong suốt, nhưng lại không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, mà phía khác còn có nhân viên trang điểm và một dãy các nhân viên khác đang đứng.
Ân Thiên Thiên có chút sững sốt, có nhà thiết kế tiến về phía trước chào hỏi cô, mời cô tự mình chọn ra bộ cô yêu thích từ trong thật nhiều lễ phục, nhưng Ân Thiên Thiên thật lâu cũng không quyết định được, cuối cùng đành trang điểm trước, lúc trang điểm, Ân Thiên Thiên còn có thể nhìn thấy cá bơi thành đàn trên đỉnh đầu, tâm trạng thoáng chốc trở nên kỳ lạ…
Cảnh Liêm Uy muốn làm gì?
Diện mạo Ân Thiên Thiên rất tốt, cho dù là trang điểm cũng có thể dễ dàng hoàn thành, nhưng đợi tới lúc trang điểm xong, Ân Thiên Thiên vẫn chưa quyết định được, chính vào lúc Ân Thiên Thiên hết cách, cửa được gõ vang, dời mắt liền nhìn thấy phía sau quản lý vừa nãy dẫn theo hai nhân viên mang váy tới, dường như ngay ánh mắt đầu tiên Ân Thiên Thiên đã nhìn trúng chiếc váy đó.
“Mợ ba, đây là lễ phục cậu ba tự mình chọn cho mợ.” Nói rồi, nghiêng người tránh ra, nhân viên phía sau lập tức mang lễ phục tới, rất chói mắt.
Ân Thiên Thiên sững sốt nhìn chiếc váy trước mặt nửa ngày cũng không hồi thần, quản lý xoay người rời đi, trong phòng chỉ còn vài nhân viên và Ân Thiên Thiên, những người khác đều yên lặng chờ đợi Ân Thiên Thiên, chỉ là đáy mắt vẫn không nhịn được hâm mộ và vui vẻ.
Có một người chồng như vậy, phụ nữ còn cầu gì hơn?
Đổi váy, Ân Thiên Thiên đứng trước gương soi toàn thân, khó tin nhìn người phụ nữ trong gương, tràn đầy kinh ngạc.
Cửa phòng lại bị gõ vang, Ân Thiên Thiên và quản lý đi ra ngoài, màu lam xung quanh bao vây lấy cô, mà trên đường lại không gặp một ai, đường không xa, không bao lâu Ân Thiên Thiên đã tới nơi, đứng nguyên tại chỗ, quản lý khẽ gật đầu liền xoay người rời đi, bên tai Ân Thiên Thiên đột nhiên vang lên tiếng đàn violon du dương…
Ân Thiên Thiên bất giác tiến về phía trước theo điệu nhạc, vừa đi tới, đập vào ánh mắt chính là hình dáng của nhà hàng dưới đáy biển, chỉ là bây giờ, khắp nơi đều hòa tan ánh hoàng hôn và ánh nến lấp lánh, ở không xa, ban nhạc nổi tiếng quốc tế nào đó lấy bối cảnh là thế giới dưới đáy biển đang dùng các nhạc cụ diễn tấu một nhạc khúc lãng mạn nhất cho cặp vợ chồng này…
Ân Thiên Thiên sững sốt nhìn người đàn ông đứng trong những cánh hoa hồng, hốc mắt không nhịn được ẩm ướt, đứng nguyên tại chỗ xém chút không thể hô hấp.
Cảnh Liêm Uy mặc tây trang cắt may vừa vặn, chỗ cổ thắt nơ xinh đẹp, hai tay đặt phía sau, nhưng Ân Thiên Thiên vẫn mơ hồ nhìn thấy dấu vết hoa hồng đỏ, phối hợp với những cánh hoa hồng khắp mặt đất, cả nhà hàng đều tràn ngập mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.
“Thiên Thiên, đến đây.” Người đàn ông khẽ mở miệng, toàn thân tản ra sức hấp dẫn chí mạng.
Ân Thiên Thiên nhấc váy, chậm rãi đi về phía trước, giờ phút này, cô dường như cảm thấy mình chính là công chúa, chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới…
Người đàn ông của cô, liền yên lặng, kiên nhẫn đợi cô ở đối diện…
Cô mặc lễ phục anh tự tay chọn, thiết kế cúp ngực lộ ra xương quai xanh tinh tế, mái tóc xoăn dài búi thấp, chỉ chừa vài lọn tóc bên má tùy ý và lười biếng, mà trên chiếc váy đó, nửa thân trên là thiết kế voan màu hồng, đơn giản mà xinh đẹp, gói trọn hơi thở non nớt đến hiện tại vẫn chưa rút đi của cô, mà từ phần eo trở xuống lại dần nở rộ từng đóa hoa hồng đỏ cực kỳ yêu kiều, sự tương phản về thị giác lộ ra sự nũng nịu đáng yêu của cô, chân mang giày cao gót pha lê, Ân Thiên Thiên như công chúa trong truyện cổ tích, đi từng bước về phía hoàng tử của cô…
Công chúa hoa hồng từ biển hoa đi tới, Ân Thiên Thiên như dùng thời gian cả đời để đi tới cạnh anh, mà anh dùng thời gian cả đời để chờ đợi, sau đó hai người dùng đời đời kiếp kiếp bảo vệ lẫn nhau, yêu thương nhau, bên cạnh nhau…
Đứng vững trước mặt Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên cố gắng cong môi cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai dị thường đang ở trước mặt cô.
Cảnh Liêm Uy nhìn cô từng bước đi tới, giống như thấy cô đi vào sinh mạng, cốt tủy và máu huyết mình, máu huyết toàn thân đều sôi sục nhưng cũng đang bình tĩnh lại, đôi mắt phượng khóa chặt cô không rời, đợi tới lúc cô cuối cùng đứng vững bên cạnh mình, Cảnh Liêm Uy tràn đầy thâm tình nhìn cô…
Đột nhiên, một mặt vốn còn bị ngăn cán được kéo ra, họ như ở trong một khối lập phương, toàn thế giới đều nằm trong hải dương xanh thẳm, Ân Thiên Thiên kinh ngạc nhìn biểu hiện xung quanh, đèn trong phòng vốn đang sáng đều tắt hết, chỉ có vầng hoàng hôn và dấu tích ánh nến, ngay cả ánh sáng trên bục biểu diễn cũng biến mất toàn bộ, Ân Thiên Thiên kinh dị nhìn những con sứa trong suốt không xa bơi lội thành đàn về phía họ, phong cảnh hung vĩ và hoàng tráng như vậy…
Bốn phương tám hướng đều chìm vào thị giác kỳ ảo, sứa tự mình có chút thể chất phát sáng góp phần giúp cả đáy biển như trở thành tiên cảnh, Ân Thiên Thiên nhìn sứa dưới chân, sứa bên cạnh, thậm chí là những con sứa từ đầu tới cuối hướng lên trên, tràn đầy kinh ngạc, chính vào giây phút Ân Thiên Thiên kinh ngạc, người đàn ông trước mặt cô lại lùi một bước về phía sau, ánh mắt xán lạn nhìn cô, bỗng nhiên quỳ một chân xuống…