CHƯƠNG 461: NGUYÊN NHÂN TRỰC TIẾP NHẤT
Trong nháy mắt, cô đột nhiên cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể thuận theo đôi tay đang xoa bóp cho mình từng tấc từng tấc một, mãi cho đến khi ánh mắt của cô với anh ta chạm nhau trong gương…
Nóng hực mà tràn ngập tình ý…
Trong khoảnh khắc đó, nhịp tim của Cảnh Thiên Ngọc nhanh hơn bình thường, cứ bất động vậy mà nhìn anh ta.
Động tác dưới tay của Trình Thiên Kiều vẫn không dừng lại, trước khi cô nhìn anh qua gương, anh dã nhìn cô rồi, sau đó lại nhìn cô đang nhìn mình đến ngây người, đừng nói là trong lòng của anh ta có bao nhiêu vui vẻ, cũng không thèm để ý đến cô giành lấy “địa bàn” của mình, ánh mắt dứt khoát nhìn lỗ tai nhỏ nhắn tinh tế của cô, chiếc cổ và cả góc nghiêng trên mặt nữa…
Ngọc Ngọc của anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì anh đã biết cô đẹp đến mức kinh người, nhưng mà cô lại không biết chuyện này.
Nếu không phải cô xuất thân ở nhà họ Cảnh, nếu như không phải từ ngay từ lúc còn nhỏ cả thế giới này đều biết ở trong lòng của cô chỉ có một mình Trình Thiên Kiều, nếu không phải bên cạnh của cô còn có một người anh trai tên là Cảnh Liêm Bình, một người em trai tên là Cảnh Liêm Uy luôn bảo vệ cho cô, gần như anh không dám tưởng tượng bên cạnh cô có bao nhiêu… ABCD khác…
Nghĩ lại liền cảm thấy không thoải mái!
Nhưng vừa nghĩ đến ở trong lòng của cô chỉ có mình, Trình Thiên Kiều không nhịn được mà cong khóe môi.
Từ trước đến giờ chưa có một giây nào khiến anh cảm thấy may mắn giống như bây giờ, mình là người duy nhất ở trong lòng của cô.
Trước khi Cảnh Thiên Ngọc cảm thấy ngượng ngùng, Trình Thiên Kiều thu hồi ánh mắt của mình trước, bàn tay xoa bóp cổ chậm rãi chạm vào vòng eo thon thả của cô, nhẹ nhàng ôm lại, đầu đặt ở trên bờ vai của cô, tham lam ngửi hương thơm của phụ nữ ở trên người của cô, nhẹ giọng nói: “Ngọc Ngọc, chúng ta đừng gây chuyện với nhau nữa, hãy sống tốt với nhau, nha?”
Cảnh Thiên Ngọc cứ nhìn Trình Thiên Kiều ôm cô từ phía sau lưng giống như là một bảo vật hiếm thấy, dùng lời nói nhỏ nhẹ để nói chuyện, trong nháy mắt mắt của cô ẩm ướt, cổ họng cũng không nhịn được mà có chút nghẹn ngào.
Anh mãi mãi cũng không biết tại sao cô lại… gây chuyện?
Chỉ là “gây chuyện” lần này có lẽ thật sự đã phải dùng đoạn tình cảm này để trả giá…
Cảnh Thiên Ngọc đưa tay ra đẩy Trình Thiên Kiều đang ôm mình ra, quay đầu lại nhìn anh, tình cảm trong ánh mắt cô, Trình Thiên Kiều vĩnh viễn cũng đọc không hiểu được, nói từng câu từng chữ: “Trình Thiên Kiều, nếu như chúng ta còn có thể là bạn bè với nhau, vậy thì em đồng ý làm bạn bè với anh, dù sao như thế này đối với Uyển Uyển cũng là chuyện tốt, nhưng mà nếu như anh không đồng ý làm bạn bè, lại luôn làm ra loại chuyện này… chuyện dễ dàng khiến cho người khác hiểu lầm, vậy thì em nghĩ chúng ta vẫn nên đừng gặp mặt nhau thì tốt hơn…”
Một câu nói này khiến cho mặt của Trình Thiên Kiều đen xì, nụ cười ở trên mặt cũng biến mất không nhìn thấy gì nữa, không ngờ là anh nắm được trọng điểm… xấu hổ như vậy!
“Cái gì gọi là chuyện khiến người khác dễ dàng hiểu lầm?” Tiến lại gần một biết, Trình Thiên Kiều đột nhiên bị Cảnh Thiên Ngọc đẩy mình ra ngoài nên tức giận, nhíu mày hỏi: “Khiến người khác hiểu lầm? Khiến ai hiểu lầm? Là Trương Thế Anh à?”
Từ lúc đầu, trong lòng của Cảnh Thiên Ngọc vẫn không tự chủ mà ôm chút mong đợi và khẩn trương, thế nhưng lời nói tiếp theo lại khiến người ta cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, lúc này cô thậm chí cũng không phát hiện toàn thân trên dưới Trình Thiên Kiều nồng nặc mùi ghen.
Trình Thiên Kiều thừa nhận, anh ta ghen rồi!
Con mẹ nó, từ buổi sáng ngày hôm nay tất cả mọi người đều nói vợ của anh ta là một đôi với người đàn ông khác, anh ta có thể không tức nhận được hay sao? Đáng giận nhất chính là người phụ nữ này lần nào cũng đẩy anh ta ra, đẩy ra! Đây là lần thứ mấy trong hai ngày qua rồi, anh ta cũng không muốn nghĩ đến nữa!
Cảnh Thiên Ngọc không muốn nói chuyện, dứt khoát xoay người mặc áo tử tế rồi lấy túi xách chuẩn bị rời đi.
Trình Thiên Kiều đột nhiên sốt ruột, một khi Cảnh Thiên Ngọc không nói chuyện thì anh ta sẽ sốt ruột hơn so với bất kỳ ai.
Trước kia lúc không xảy ra những chuyện như thế này, anh ta có cách chọc cho cô mở miệng, nhưng mà bây giờ căn bản cũng không dám làm quá!
Nếu như cô thật sự tức giận quá mức, không thèm để ý đến anh, vậy thì chẳng phải anh trở thành một tên không vợ rồi à?
Đưa tay nắm thật chặt tay trái của Cảnh Thiên Ngọc, Trình Thiên Kiều lập tức mở miệng nói: “Ngọc Ngọc, đừng tức giận nữa có được hay không? Em biết con người ngu ngốc của anh sẽ không biết dỗ dành phụ nữ…”
Không biết dỗ dành phụ nữ?
Vậy mà anh lại dỗ dành Ân Thiên Thiên?
Ngọn lửa giận của Cảnh Thiên Ngọc cũng không biết làm sao lại bốc lên, hung hăng hất cánh tay của anh ta ra, quay đầu nói: “Trình Thiên Kiều, những lời nên nói em cũng đã nói rõ với anh rồi, hiện tại thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, như vậy đối với anh, đối với em, đối với bất cứ người nào cũng đều không tốt, anh có biết không? Anh nói là em đang tức giận, được thôi, vậy anh nói cho em biết đi, em đang tức giận cái gì?”
Một câu hỏi đập tới quá thẳng thừng, lập tức khiến Trình Thiên Kiều không nói nên lời.
Anh phải nói như thế nào đây? Nói là anh chỉ nhận sai theo bản năng, căn bản cũng không biết rốt cuộc mình đã chọc cho cô tức giận ở chỗ nào, thậm chí đến nỗi dẫn đến tình trạng muốn hủy bỏ hôn ước? Hay là nói thật sự anh nghĩ rằng cô cũng chỉ đang nổi nóng mà thôi?
Sự im lặng của Trình Thiên Kiều lập tức khiến Cảnh Thiên Ngọc không nhịn được mà cười ra tiếng, trong mấy giây ngắn ngủi này, đột nhiên sức lực cả người của cô giống như bị rút cạn, trong mắt nhịn không được mà ướt át. Đồng nghiệp ở trong phòng làm việc cũng đã đi hết rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ, ngược lại cũng cho cô một nơi để yếu đuối, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, Cảnh Thiên Ngọc nhẹ giọng nói: “Trình Thiên Kiều, ngay cả nguyên nhân là gì mà chúng ta lại đi đến tình trạng như ngày hôm nay mà anh cũng không biết, em còn có thể yêu cầu xa vời gì với anh được đây?”
Trình Thiên Kiều nhìn Cảnh Thiên Ngọc ở trước mặt đột nhiên đỏ cả vàng mắt, trái tim đau đớn vô cùng, từng chút lại từng chút.
“Em chưa từng nghĩ rằng yêu một người lại sẽ đau khổ giống như vậy, từ lúc em hai mươi hai tuổi, dùng cái gọi là vừa thấy đã yêu để yêu anh, thế nhưng em theo đuổi anh mãi đến ngày hôm nay, con của em cũng đã bốn tuổi rồi, nhưng mà anh cũng chưa từng đáp lại tình cảm của em. Trình Thiên Kiều, anh có từng nghĩ tới hay không, em mệt mỏi biết bao nhiêu…” Nói đoạn, nước mắt của Cảnh Thiên Ngọc vẫn không nhịn được mà rơi xuống, nhìn chằm chằm anh ta rồi nói: “Em yêu anh ở độ tuổi trẻ trung của mình, em không oán không hối hận, thế nhưng mà em không cam lòng nhất chính là không hề nhận được sự đáp lại nào của anh, thậm chí ngay cả suy nghĩ thử tại sao em lại làm như vậy mà anh cũng không hề?”
Nâng tay phải của mình lên, Cảnh Thiên Ngọc bước gần một bước về phía Trình Thiên Kiều. Đây là lần đầu tiên cô nói ra tình cảm của mình đối với Trình Thiên Kiều, cũng bất lực như vậy mà bộc lộ tiếng lòng ở trước mặt của anh, nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực ấm áp của anh, Cảnh Thiên Ngọc khóc hỏi: “Trình Thiên Kiều, những năm gần đây cho dù là có một giây, một giây thôi, anh đã từng nghĩ đến em chưa? Nghĩ đến em có ăn cơm hay không? Bây giờ đang làm cái gì? Có phải là bị người khác ức hiếp hay không? Có bị bệnh hay không? Hoặc là… tại sao em lại không thèm để ý đến anh?”
Ngước mắt nhìn anh ta, hai mắt của Cảnh Thiên Ngọc mông lung nói: “Trình Thiên Kiều, em cũng không mong muốn gì nhiều, chỉ là một giây, thật sự cũng chỉ là một dây thôi, thế nhưng em đã chờ từ năm em hai mươi hai tuổi đến bây giờ cho đến bây giờ cũng chưa hề chờ được. Ngay cả hiện tại, một bên thì anh kêu em không nên gây gổ với anh, cùng anh về nhà, một bên khác lại chưa bao giờ nghĩ đến tại sao em lại có thể thành ra như vậy…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc rấm rứt khiến cho cả người của Trình Thiên Kiều đều đông cứng, trong não tất cả đều là lời nói của cô, tất cả lời nói ở trong bụng muốn vạch trần ra, thế nên có làm như thế nào cũng không mở miệng được.
“Trình Thiên Kiều, Anh có biết bắt đầu từ một lần mà anh cứu em được từ trong bể bơi, em liền động lòng với anh hay không? Em mặc kệ người khác nhìn em như thế nào, nói em thế nào, cười cợt em như thế nào, em chỉ cần anh liếc mắt nhìn em một cái. Nhưng mà từ xưa đến nay anh đều không hề quay đầu lại…” Cảnh Thiên Ngọc nhẹ giọng nói, lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại nện vào trong lòng của Trình Thiên Kiều, tàn nhẫn mà quyết tuyệt: “Trình Thiên Kiều, ở trong mắt của anh, cho đến bây giờ cũng không hề có sự tồn tại của em…”
Dứt lời, nước mắt ở trong mắt của Cảnh Thiên Ngọc có làm như thế nào cũng không kìm được mà rơi xuống dữ dội, cô cụp mắt xuống thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cảnh Thiên Ngọc tháo chiếc nhẫn đính hôn ở trên ngón tay của mình, đặt lên bàn làm việc ở trước mặt của Trình Thiên Kiều, thấp giọng nói: “Chúng ta cứ như vậy đi, từ nay về sau… cứ làm người xa lạ.”
Cô thật sự không còn cách nào để tiếp nhận sự dịu dàng và tỉ mỉ đột ngột của anh, đó chính là cây thuốc phiện chết người, là độc cả đời này của cô.
Không bỏ được, chấp niệm quá sâu.
Xoay người lại, Cảnh Thiên Ngọc cứ bước ra ngoài như vậy, dứt khoát mà quả quyết, để lại Trình Thiên Kiều ở sau lưng cả một lúc lâu sau cũng không động đậy được.
Những lời nói vẫn luôn đè nén ở trong bụng đều bị một câu “bắt đầu lần đó anh cứu em từ trong bể bơi, em liền rung động với anh” mà đánh cho anh ta chạy tán loạn, không thấy tăm hơi.
Anh ta sợ nhất chính là chuyện này, lo lắng nhất chính là cô yêu mình bởi vì một chuyện ngoài ý muốn lần kia…
Thế nhưng mà đến cùng, sự thật lại tàn nhẫn như vậy.
Anh suy nghĩ nhiều lần muốn đuổi kịp cô để ôm cô thật chặt vào trong ngực, lớn tiếng nói cho cô biết anh đã từng nghĩ tới chứ, thật sự đã nghĩ, không chỉ một lần nhớ tới, không chỉ hai lần nhớ tới, không chỉ vô số lần nhớ tới, ngay cả chính anh cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào cô đã xâm chiếm vào trong cuộc sống của anh. Thậm chí đôi khi trong lúc phá án cũng sẽ nhớ đến cô, nụ cười của cô, sự ồn ào của cô, sự xinh đẹp của cô, anh đều đã từng nhớ hết tất cả dáng vẻ của cô…
Anh còn lo lắng có thể bởi vì công việc của anh mà cô sẽ chán ghét anh hay không, sẽ lo lắng cô ở nhà có tự chăm sóc tốt cho mình hay không, sẽ lo lắng có phải là cô làm việc suốt đêm hay không…
Mỗi một lần cùng nhau xuất hiện trong bữa tiệc, ở một góc nào đó mà cô không biết, anh vẫn luôn theo dõi bóng dáng của cô trong vô thức, cô không hề biết điều này.
Thứ mà cô nhớ rõ cũng chỉ có mùa hè năm đó, người đàn ông cứu được cô trong bể bơi.
Nhưng mà người đàn ông đó, cho đến bây giờ cũng không phải là anh ta.
Mà anh biết rõ ràng tình cảm của cô có lẽ bắt đầu từ chính lúc đó, nhưng mà anh vẫn không hề nói cho cô biết, người đó không phải là anh…
Anh ích kỷ như vậy, hèn hạ như vậy đó!
Anh ta thờ ơ với cô, từ xưa đến nay đều không đáp lại tình cảm của cô, trước giờ không hề cho cô một đáp án rõ ràng, thậm chí cũng sẽ lén lút nghĩ đến có thể có một ngày nào đó, nhà họ Cảnh bởi vì tuổi của cô đã lớn cho nên sẽ ép anh ta cưới cô? Khi đó anh ta chắc chắn sẽ tỏ vẻ khó chịu, nhưng mà can tâm tình nguyện rước cô về nhà, chăm sóc cô thật tốt…
Tình cảm của cô nhiệt liệt chân thành tha thiết, mà tình cảm của anh lại trầm ổn và chấp nhất như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô vừa lúc được người nào đó cứu lên từ trong bể bơi lâm vào trạng thái hôn mê, anh đã từng học qua sơ cứu người khác, lập tức liền tiến lên Bắt đầu sơ cứu. Trong nháy mắt mà cô nhìn thấy anh, đôi mắt quyến rũ của cô đã nhẹ nhàng cướp đi trái tim của anh ta…
Cô ấy nói, cô ấy là vừa gặp đã yêu, sao anh không phải như vậy được chứ?
Chỉ có điều tình cảm của cô lại gửi gắm vào chuyện anh đã cứu cô, cho đến bây giờ anh cũng không dám tưởng tượng nếu như có một ngày cô biết được người kia không phải là anh ta, cô có thể sẽ quay đầu lại lao vào vòng tay của người đàn ông khác mà không hề do dự hay không?
Mặc dù là cậu chủ nhà họ Trình, nhưng đối mặt với cô gái kiêu ngạo như Cảnh Thiên Ngọc thì anh chính là một người tự tin như vậy, mà đây cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến mối quan hệ của bọn họ lục đục trong suốt bao nhiêu năm qua…