CHƯƠNG 453: QUYẾT ĐỊNH CỦA CẢNH THIÊN NGỌC
Tin tức của Ân Nhạc Vy rất nhanh được truyền ra khắp đường lớn ngõ nhỏ của thành phố T.
Nhà họ Trình, Trình Thiên Kiều khi ở nhà nghe được tin tức, vừa hay đang ngồi cùng Trình Chính, Trương Duyệt nói chuyện ở trong phòng khách, trên chiếc thảm dày ở một bên, Cảnh Thiên Ngọc đang chơi xếp hình với Trình Uyển, hai cái đầu nhỏ cúi sát vào nhau, cùng như xếp một bức hình tinh tế.
“Nghe nói nhà họ Cảnh xảy ra chuyện rồi, không biết lần này bị nhắm vào là ai.” Trình Chính đột nhiên mở miệng nói một câu, trong lời nói có chút không vui: “Đứa trẻ Thiên Thiên đó, cũng không biết rốt cuộc là hạnh phúc hay không hạnh phúc đây…”
Trình Chính và Trương Duyệt gần như đều nhìn Ân Thiên Thiên lớn lên, lúc nhỏ Ân Thiên Thiên thường được đưa đến nhà người thân chăm sóc, khi đó thân thể của Trương Duyệt không tốt vừa phải điều dưỡng cơ thể, Trình Thiên Kiều lúc đó ở bên cạnh mẹ của mình, ngược lại bà ta đặc biệt thân với Ân Thiên Thiên, hai người cũng tính là thanh mai trúc mã rồi, vốn dĩ Trình Chính và Trương Duyệt đều tưởng Ân Thiên Thiên và Trình Thiên Kiều sẽ ở bên nhau, nhưng ai biết nhà họ Ân lại làm ra chuyện như vậy, cứ bắt ép một cô bé ra đường tìm chồng…
Haizzz.
Khẽ thở dài, Trình Chính vừa hay đổi một kênh, trên TV đang chiếu tin tức về Ân Nhạc Vy.
Người khác không biết, có lẽ bởi vì nguyên nhân người được chọn ra quá nhiều, nhưng người trong giới này của bọn họ có thể không biết sao? Cái giới này không lớn, gió thổi cỏ lay một chút xíu thôi cũng truyền ra, rất dễ dàng! Người đó mà Ân Nhạc Vy nói nhất định chính là hai anh em nhà Cảnh và cậu chủ của nhà họ Đổng…
Trình Thiên Kiều vừa mới một mình trở lại, thật sự không có chú ý đến tin tức này, bây giờ vừa xem tin tức mà kinh ngạc đứng bật dậy, không cẩn thận đánh đổ ly trà trước mắt mình, phát ra âm thanh giòn giã…
Lúc này, mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn anh ta.
Trình Thiên Kiều hoàn toàn không có ý thức đến, chỉ xem tin tức thì lông mày cau lại, thậm chí toàn thân đều tản ra một loại hơi thở phẫn nộ.
Cảnh Thiên Ngọc và Trình Uyển ở một bên vì nghe thấy âm thanh mà ngẩng đầu, sau nhìn thấy Trình Thiên Kiều, ánh mắt rạng rỡ của Cảnh Thiên Ngọc rõ ràng ảm đạm đi rất nhiều, khẽ dùng lực siết mảnh ghép nhỏ trong tay, cánh môi mím chặt nhìn người đàn ông đó, không nhịn được mà nhếch môi tự giễu…
“ba, ba sao thế ạ?” Tiểu Trình Uyển khẽ hỏi, trong lời nói tràn đầy sự quan tâm: “Có phải làm việc quá mệt hay không? mẹ đều nói công việc của ba rất mệt, lúc nào mệt thì phải cố gắng nghỉ ngơi…”
Giọng nói trẻ con lanh lảnh vang lên trong phòng khách, Trình Thiên Kiều bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt vội vàng quét qua mọi người trong phòng khách, sau đó xoay người cầm chiếc áo khoác của mình nói một câu: “Con đi xem Thiên Thiên, cơm tối không cần đợi con.”
Nói xong, Trình Thiên Kiều mở cửa mà đi, để lại mọi người trong phòng rơi vào khoảng trầm mặc khó xử.
Cảnh Thiên Ngọc nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, chỉ giơ tay nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ của con gái mình, nhìn gương mặt nhỏ giống Trình Thiên Kiều, đôi mắt đen láy khẽ cười nói: “Uyển Uyển ngoan, bộ xếp hình của chúng ta sắp ghép xong rồi, phải cố lên biết không? Không được nửa chừng mà bỏ…”
Tiểu Trình Uyển khẽ gật đầu, mỉm cười đặc biệt ngọt ngào, cũng không để tâm đến ba của mình nữa, dù sao ba thường xuyên đến đi không thấy bóng dáng, không phải sao? Vẫn là mẹ tốt, mẹ sẽ chơi cùng cô bé.
Trương Duyệt nhìn Cảnh Thiên Ngọc mà không nhịn được khẽ cau mày, sau đó quay đầu liếc nhìn Trình Chính.
Trình Chính uống trà không có mở miệng, thần sắc cũng có chút không tự nhiên.
Bọn họ cũng không biết, con cái đều đã 4 tuổi rồi, nhưng trong lòng con trai của bọn họ vẫn có hình bóng của Ân Thiên Thiên…
Trước mặt vợ của mình làm ra chuyện như thế, cũng khó trách Trình Thiên Kiều mãi không có đứa con thứ hai!
“Ngọc Ngọc à…” Trương Duyệt có chút đau lòng nhìn Cảnh Thiên Ngọc, khẽ nói: “Con đừng để ý, nó luôn xem Thiên Thiên là em gái, không có ý gì khác…”
“Con biết, mẹ.” Cảnh Thiên Ngọc mỉm cười đáp, trên mặt nhìn không ra bất cứ sự thay đổi.
Chỉ là, kiểu đối thoại như này đã kéo dài 5 năm không có thay đổi, người có tính kiên định hơn nữa cũng sẽ không nhịn được dao động, cô đã làm con dâu của nhà họ Trình 5 năm không danh không phận, cũng chịu những tủi hổ trong 5 năm qua, nhưng, trong mắt của người đàn ông đó căn bản không có sự tồn tại của cô ta.
Nếu nói trong lòng không khó chịu, không tủi thân, là không thể, chỉ là cô ta căn bản biết rất rõ, bản thân căn bản không có tư cách gì đi yêu cầu anh đối với bản thân giống như vị hôn thê hoặc vợ…
5 năm…
Ước hẹn 5 năm, là bản thân cô ta đề ra, cũng là muốn cho mình một kết cục!
Sau khi dỗ dành Trình Uyển ăn cơm tối xong, Cảnh Thiên Ngọc lại dỗ cho cô bé ngủ, nhưng trong khoảng thời gian dài như vậy Trình Thiên Kiều cũng chưa có trở về, ngồi trên chiếc giường đôi cực lớn, Cảnh Thiên Ngọc lần đầu tiên đột nhiên cảm thấy lạnh, rất lạnh, lạnh đến mức xương của cô cũng bắt đầu run rẩy…
5 năm trước, cô đề ra lời hẹn 5 năm, là muốn cược một lần, cô liều một lần!
Thời gian 5 năm, nếu như Trình Thiên Kiều đối với cô động tâm dù chỉ là một chút thì cô sẽ không đi, nếu như Trình Thiên Kiều đối với cô thật sự không có chút tình cảm nào, vậy thì kết cục xấu nhất chẳng qua cũng là trở về điểm ban đầu mà thôi, cô không phải người phụ nữ dũng cảm, chỉ là mượn sự kích động khi đó, muốn cho thanh xuân cho mình một kết cục, bất luận là tốt hay xấu…
Chỉ là bây giờ, 5 năm trôi qua, người bên cạnh vẫn như cũ nhớ mong người khác.
Một giọt nước mắt rơi trên gò má thanh tú, Cảnh Thiên Ngọc đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, một mình ngủ thiếp đi trong chăn bông.
Cả đêm, Trình Thiên Kiều cũng không có trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Thiên Ngọc tỉnh dậy nhìn phần giường ngăn ngắn bên cạnh, hồi lâu không có động tĩnh.
Một lúc lâu sau cô dậy xử lý chuyện cá nhân xong thì cô cùng ba mẹ nhà họ Trình ăn sáng, Trình Uyển có người làm trong nhà dẫn xuống chơi, cô mở miệng nói với Trình Chính và Trương Duyệt: “Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”
Trình Chính đặt tờ báo trong tay xuống nhìn con dâu của mình, đối với Cảnh Thiên Ngọc, thật ra bất luận từ phương diện nào nhìn vào ông ta và Trương Duyệt đều rất hài lòng, thậm chí so sánh, Cảnh Thiên Ngọc thật ra càng thích hợp với gia đình này hơn Ân Thiên Thiên, càng phù hợp với Trình Thiên Kiều, chỉ là người đàn ông đó không biết thế nào không nhìn thấy…
Cô độc lập, khiêm tốn, rõ ràng là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, nhưng chưa từng xuất hiện trước người khác, gia cảnh của cô tốt, gia dưỡng cũng tốt, rất hiểu cho công việc của Trình Thiên Kiều, hơn nữa cũng không có oán trách, thậm chí Cảnh Thiên Ngọc còn rất hiểu chuyện, trưởng thành, tâm tính kiên định, so với sự lương thiện, đơn thuần của Ân Thiên Thiên càng thêm phù hợp với nhà này.
Đối với Cảnh Thiên Ngọc, Trình Chính và Trương Duyệt trước giờ đều tôn trọng đối đãi.
“Sao thế? Có chuyện gì sao?” Trương Duyệt dừng động tác trong tay nhìn cô, trong mắt đều là sự quan tâm.
Hít thở thật sâu một hơi, Cảnh Thiên Ngọc ngước mắt nhìn ba mẹ ngồi trước mắt mà cô đã gọi 5 năm, khẽ giọng nói: “Con muốn… hủy bỏ hôn ước với Thiên Kiều.”
Một câu nói đã khiến hai người trong phòng vì sửng sốt mà mở to hai mắt.
Trương Duyệt nhìn Cảnh Thiên Ngọc với ánh mắt khó tin, dường như ở trong mắt của bà ta, Cảnh Thiên Ngọc đã kiên trì và chịu sự tủi hổ khi năm đó bất chấp yêu Trình Thiên Kiều, lại trải qua 5 năm cuộc sống hôn nhân ngoài giá thú, sống cuộc sống không danh không phận mà vẫn kiên định muốn ở bên cạnh Trình Thiên Kiều, nhưng lại không ngờ, hôm nay đột nhiên cô mở miệng nói như vậy.
“Ngọc Ngọc…” Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Trương Duyệt đột nhiên không biết bản thân nên nói cái gì, chỉ là nhìn vào trong ánh mắt của cô đều là sự khó hiểu và không lỡ: “Ngọc Ngọc…”
Cảnh Thiên Ngọc lại miễn cưỡng mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ đừng như thế, con đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, cứ tiếp tục như vậy đối với cả con và anh ấy đều không tốt, không phải sao?”
Trình Chính lông mày càng nhíu lại, từ đầu đến cuối không có nói một câu nào với Cảnh Thiên Ngọc, chỉ nhìn biểu cảm cũng biết ông ta đối với chuyện này rất không đồng tình, một lúc sau mới đứng dậy đi về chỗ để điện thoại, cầm điện thoại lên muốn gọi cho Trình Thiên Kiều.
“Ba.” Nhanh chóng đứng dậy, một tay nắm chiếc điện thoại của Trình Chính, Cảnh Thiên Ngọc lắc đầu với ông ta: “Đừng làm phiền anh ấy, đêm qua anh ấy không có trở về, chắc lại đi làm rồi, bây giờ làm phiền anh ấy không tốt không phải sao? Chuyện này con trước đó cũng đã nhắc đến với anh ấy rồi, anh ấy… chắc không có ý kiến, chúng con sẽ dễ hợp dễ tan.”
Trình Chính tức giận đến mức cơ thể đều run rẩy, hai mắt mở lớn nhìn cô gái trước mặt.
Năm đó chuyện Cảnh Thiên Ngọc nhìn trúng Trình Thiên Kiều đã gây ra náo động rất lớn, khi đó ông ta vẫn chưa có rút khỏi đội hình sự quốc tế, sớm biết cô hai nhà họ Cảnh nhìn trúng con trai của mình, vốn còn tưởng rằng cô là một cô gái tính tình kiêu ngạo, nhưng ai biết lại là một đứa trẻ phải phép hiểu chuyện, 5 năm nay ở bên ngoài chịu sự tủi thân, dù rõ ràng là do chính nhà họ Trình ban cho, cô cũng sẽ không nói nửa lời!
Ông ta nhìn dáng vẻ của cô từ thời thanh xuân niên thiếu mới đầu 20 đến hôm nay đã hơn 30 tuổi, một người phụ nữ dùng toàn bộ tuổi thanh xuân tiêu phí trên người của con trai không biết trân trọng của ông ta thì bỗng dưng có chút tức giận!
Nhìn vào bàn tay đang nắm chặt chiếc điện thoại của ông ta, Trình Chính đột nhiên lớn tiếng nói: “Được! Giải trừ hôn ước!”
Ông ta sẽ để anh độc thân cả đời này!
Ông ta ngược lại muốn xem thử, bây giờ anh đã thông suốt hay chưa!
Cảnh Thiên Ngọc nhoẻn môi cười, trong mắt lại không nhịn được mà mờ hơi nước…
Thanh xuân của cô, tình yêu của cô, ‘chồng’ của cô, cứ như thế không còn nữa rồi…
Nhưng vào thời khắc này, cô lại cảm thấy bản thân rất nhẹ lòng.
Có lẽ sau khi bước qua cánh cửa này, cô sẽ phải hứng chịu nhiều lời chỉ trích hơn 5 năm trước, nhưng cô đều cảm thấy không còn quan trọng nữa.
Trương Duyệt đứng ở một bên không nhịn được che miệng khóc, cả người không kiềm chế được mà run rẩy.
Cảnh Thiên Ngọc an ủi bọn họ, đợi sau khi bọn họ ổn định lại cảm xúc mới tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Bởi vì con và Thiên Kiều vốn dĩ không có kết hôn, cho nên cũng không cần phiền phức đi đến ủy ban nhân dân, vậy thì làm phiền… chú Trình gọi điện cho người nhà cháu, nói ba cháu một tiếng, chuyện này coi như dừng lại tại đây, còn về Uyển Uyển, con bé là con gái của cháu cũng là con gái của Thiên Kiều, bây giờ con bé còn nhỏ có thể hai bên đều qua lại chăm sóc cũng được, đợi sau này… Nếu như Thiên Kiều kết hôn, cảm thấy không tiện thì có thể đưa con cho cháu, cháu sẽ chăm sóc con bé thật tốt…”
Trương Duyệt ngồi ở một bên, gần như Cảnh Thiên Ngọc nói một câu thì bà ta khóc một trận, tràn đầy sự không nỡ.
Sự tình đột nhiên trở thành như thế này, bà ta thật sự khó lòng chấp nhận, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, bà ta và Trình Chính lại vô cùng hiểu rõ cách làm này của cô, một người phụ nữ, bỏ ra nhiều như vậy cuối cùng không có được tình cảm, thế thì hà tất phải nhốt người đó với mình lại với nhau chứ? Càng huống hồ Cảnh Thiên Ngọc cô ưu tú như vậy, thật sự không thiếu đàn ông.