CHƯƠNG 435: NHU TÌNH
Bác sĩ Dương cười cười không nói gì.
Năm năm nay, ai mà không biết cậu ba nhà họ Cảnh sủng vợ đến phát cuồng chứ?
Nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn đó, Cảnh Liêm Uy lại cảm thấy nơi lồng ngực rất đầy đặn, cả thể xác và tâm hồn cũng dần dần thả lỏng, ngay cả bác sĩ Dương đang hơi hơi dùng sức xử lý vết thương cho anh cũng đã cảm nhận được, anh cứ như vậy mà nằm ngủ trên giường…
Kể từ khi Ân Thiên Thiên bắt đầu mất tích cho đến bây giờ, đúng lúc là một ngày.
Tim của anh, tinh thần của anh, cảm quan của anh toàn bộ đều treo lơ lửng, có làm sao cũng không thể nào động đậy được, trong tim trong mắt toàn là những vẻ cau mày, vẻ cười vui của cô, tràn ngập trong cả sinh mạng của anh.
Anh cũng may mắn đến nhường nào mà đời này mới có thể gặp được một người phụ nữ nhỏ bé như thế chứ?
Đơn thuần, lương thiện, kiên cường, bướng bỉnh…
Một đống tính cách xấu, khuyết điểm nhỏ, nhưng mà anh vẫn sẵn sàng chiều chuộng, sẵn sàng bảo vệ, cho dù lấy tiên nữ ra đổi với anh, lấy cả thế giới ra đổi với anh, anh cũng không đồng ý!
Khoé môi nhếch lên một nụ cười, Cảnh Liêm Uy cuối cùng cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi với tinh thần nhẹ nhõm…
Lúc Ân Thiên Thiên ôm quần áo tới thì bác sĩ Dương đang chuẩn bị xong việc, nhìn thấy Ân Thiên Thiên thì nhẹ nhàng nói: “Cánh tay của cậu ấy sau này sẽ để lại một vết sẹo, nếu như không thích thì đợi lành lại rồi đi xoá.”
Nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngủ trên giường, Ân Thiên Thiên cong môi lên, lắc đầu nói: “Không xoá đâu, đó là vết tích mà người đàn ông của cháu vì cháu mà để lại, tại sao phải xoá chứ?”
Bác sĩ Dương mỉm cười nhìn cô rồi quay người đi ra ngoài, sau đó đưa tay kéo rèm lại cho bọn họ, để lại một thế giới nhỏ bé cho đôi phu thê đã trải qua quá nhiều chuyện cuối cùng cũng về với nhau…
Ân Thiên Thiên cứ đứng ở cuối giường nhìn người đàn ông trên giường.
Giường bệnh trong phòng điều trị gấp có chút nhỏ, Cảnh Liêm Uy lại cao như vậy, thậm chí còn không đủ để dung nạp anh nữa, cánh tay bị thương của anh lúc này đang đặt trên mép giường, cẳng tay lộ ra ngoài không khí, cơ thể dài thượt hơi hơi nghiêng qua nằm trên giường, đôi chân dài chồng chéo lên nhau thò ra ngoài cửa sổ, cánh tay không bị thương thì cong lại đặt trên mắt để che đi ánh sáng chói chang…
Nhẹ tay nhẹ chân đi qua đó, Ân Thiên Thiên đặt quần áo trong tay xuống, yên tĩnh mà ngồi ở một bên nhìn cánh tay bị thương của anh.
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh vết thương của anh, đôi mắt mà Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy ngập tràn tình yêu.
Cô không biết Cảnh Liêm Uy cả ngày nay rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, nhưng có thể cảm giác được rất rõ ràng tinh thần của anh rất căng thẳng!
Cảnh Liêm Uy ngủ không say lắm rất nhanh đã tỉnh dậy, còn đang lo lắng cho Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi nên anh cũng không ngủ được bao lâu, rất nhanh thì đã tỉnh dậy, mắt vừa mở ra thì liền nhìn thấy cô ngồi ở bên cạnh mình, anh nhẹ nhàng gọi cô: “Thiên Thiên?”
Ân Thiên Thiên nhìn anh, thấp giọng đáp một tiếng, nói: “Đã lấy quần áo qua đây rồi, anh thay quần áo trước rồi ngủ tiếp một lát nữa được không?”
Cảnh Liêm Uy nhanh chóng ngồi dậy, nhìn cô ở trước mặt mình, anh đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, vẻ mặt ôn nhu.
Ân Thiên Thiên bị anh nhìn mà có chút ngại ngùng, không biết tại vì sao mà lại có một cảm giác, rằng sau khi trải qua lần này, tình cảm giữa họ hình như đã có một bước tiến vùn vụt rồi!
Rất lâu sau, nhìn thấy cổ của Ân Thiên Thiên cũng đã nhuốm lên một màu hồng rồi mà anh vẫn chưa từ bỏ, nhân lúc trước khi cô xấu hổ, Cảnh Liêm Uy uỷ khuất mà lên tiếng: “Thiên Thiên, tay anh bị thương rồi, không thể thay quần áo…”
Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn đôi mắt phượng của anh, lập tức đỏ bừng cả mặt.
Cho dù bọn họ đã kết hôn nhiều năm, có một đứa con năm tuổi, thậm chí những chuyện càng thân mật hơn cũng không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, nhưng mà mỗi lần cô vẫn đều rất xấu hổ, mà sự xấu hổ này lại càng khiến Cảnh Liêm Uy kinh hỉ hơn nữa…
Thiên Thiên của anh, quả nhiên là khúc xương sườn bị mất của anh mà!
Lấy nước nóng đến nhẹ nhàng lau rửa cho Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên sau đó đưa tay thay quần áo cho anh, áo sơ mi đã không thể mặc được nữa rồi, bàn tay nhỏ vươn qua đó cởi từng chiếc cúc áo cho anh, khuôn mặt Ân Thiên Thiên đỏ đến nỗi như có thể vắt ra cả máu, đôi mắt thì không dám nhìn anh lấy một cái nữa.
Một cái…
Hai cái…
Ba cái…
Lúc cởi chiếc cúc thứ ba ra, Ân Thiên Thiên hoàn toàn không ngạc nhiên mà nhìn thấy khuôn ngực mà cô đã từng dùng tay vuốt ve mỗi đêm, cảm giác như trái tim của mình sắp nhảy thót ra ngoài rồi, vội vàng nín hô hấp của mình lại, ép bản thân mình cố gắng…
Đột nhiên, bàn tay nhỏ của cô bị một bàn tay lớn ấm nóng mà có lực nắm chặt lấy, cả người Ân Thiên Thiên đều khẽ run lên, theo bản năng ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ một cái nhìn đã không thể nào dời tầm mắt đi được nữa.
Cảnh Liêm Uy vốn đã ngồi dậy, lúc này nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên lồng ngực anh của cô, chỉ hận bây giờ sao lại bị thương rồi chứ, cũng hận bây giờ tại sao lại ở một nơi không tiện như vậy, nhưng anh vẫn dịu dàng mà nhìn cô, kéo gần khoảng cách của hai người lại, ngước đôi mắt phượng nhìn cô, ánh sáng mặt trời ở bên ngoài cửa sổ soi rọi vào khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô, dát lên một lớp màu dịu nhẹ, anh thậm chí có thể nhìn thấy những giọt nắng đang nhảy múa trên đôi lông mi của cô, nhìn thấy đầu mũi nhỏ nhắn của cô ôi sao mà xinh đẹp, nhìn thấy bờ môi hồng hào của cô khẽ mở ra, để lộ một chút răng trắng và một chút đầu lưỡi hồng hồng bên trong…
Yết hầu khẽ chuyển động, Cảnh Liêm Uy nhìn cô với ánh mắt gần như là si mê.
Thiên Thiên của anh, thật sự là nhìn thế nào cũng không đủ a…
Vầng trán nhẹ nhàng chạm vào trán cô, đầu mũi khẽ chạm vào đầu mũi cô, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, chúng ta sinh thêm một đứa con được không? Sinh con trai hay là con gái cũng được, chỉ cần nó giống em…”
Giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai, vành tai của Ân Thiên Thiên nhịn không được mà ửng đỏ.
Đôi mắt phương nhìn thẳng vào cô, Cảnh Liêm Uy không đạt được đáp án thì quyết không buông bỏ, anh khẽ đụng vào đầu mũi cô, hỏi: “Hửm?”
Không có tham dự vào cuộc sống của Cảnh Nhan Hi luôn là sự nuối tiếc của Ân Thiên Thiên, cô còn tưởng rằng cả đời này cô cũng không có cơ hội nhìn thấy bộ dạng của một đứa trẻ dần dần lớn lên từ trong tã, nhưng bây giờ xem ra cô vẫn còn cơ hội.
Bàn tay đang nắm lấy tay của Ân Thiên Thiên hơi hơi dùng sức, Cảnh Liêm Uy lại nhẹ giọng thúc ép lần nữa: “Hửm? Có được không?”
E thẹn không ngớt, Ân Thiên Thiên có chút quẫn bách mà gật gật đầu, sau đó đôi môi mỏng của người đàn ông cứ thế mà dán lên, trăn trở nhưng cực kỳ dịu dàng…
Đợi đến khi Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên sửa soạn xong và đi qua bên phòng cấp cứu từ chỗ của bác sĩ Dương, Mạc Tả đã ở trong phòng phẫu thuật cả hai tiếng đồng hồ rồi, trong quá trình đó không ngừng có y tá lưu động ra ngoài lấy túi máu, lấy dụng cụ, không có ai dám tiến lên trước chặn lại hỏi một câu, chỉ sợ thời gian ngắn ngủi đó cũng sẽ khiến cho Mạc Tả xảy ra chuyện.
Tạm thời nhốt Thương Đầu lại, Trình Chính và Trình Thiên Kiều suy cho cùng cũng không nhịn được mà qua đây đợi, bác sĩ Diêu thì ngồi ở một bên nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật chẳng hề chớp mắt.
Vừa đến, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên liền nhìn thấy tình cảnh nghiêm túc này, nhịn không được mà nhíu mày.
Hơi dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ, Cảnh Liêm Uy bảo Ân Thiên Thiên yên tâm, rồi đi qua đó đứng trước mặt của bác sĩ Diêu, nhẹ giọng hỏi: “Biết tình hình thế nào chưa?”
Bác sĩ Diêu nhìn thấy Cảnh Liêm Uy thì nhịn không được mà vươn tay kéo lấy anh, thanh âm run rẩy nói: “Bác sĩ Cảnh, giúp tôi cứu anh ấy đi, cầu xin anh đó!”
Thân là một bác sĩ, cô ta hiểu rất rõ, vào giây phút được tiếp xúc với Mạc Tả, tính mạng của anh ta yếu ớt đến nhường nào!
Còn Cảnh Liêm Uy thì là bác sĩ ngoại khoa được xưng là ‘Thiên tài chi thủ’ a!
Yên lặng mà nhìn bác sĩ Diêu một cái, Cảnh Liêm Uy chỉ có thể lý trí mà trả lời cô ta, nói: “Bác sĩ Diêu, cô biết đó, cánh tay của tôi bị thương không thể làm phẫu thuật được, Điền Vinh làm sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Bác sĩ Diêu nhìn cánh tay của Cảnh Liêm Uy thì buông tay ra, ngồi phịch xuống chỗ ngồi mà rơi nước mắt.
Trời cao đây là muốn giết cô sao?
Khó lắm mới gặp được người đó, nhưng lại vào lúc cô đang định đi đối diện với phần tình cảm này thì lại lấy lại? Là đang trừng phạt cô nói một đằng nhưng trong lòng một nẻo sao? Có phải là quá nặng rồi không?
Khẽ thở dài một hơi, Cảnh Liêm Uy quay người đi đến trước mặt của Ân Thiên Thiên, hôn lên trán cô một cái rồi khẽ nói: “Anh đi vào đó xem thử, em ngoan ngoãn đợi ở ngoài, đừng chạy lung tung.”
Một câu nói khiến cho Ân Thiên Thiên có chút tức giận, cô lớn đến nhường nào rồi chứ? Tưởng cô là Cảnh Nhan Hi sao?
Ân Thiên Thiên vẫn gật gật đầu để không gây áp lực cho anh, sau đó cô nhìn thấy Cảnh Liêm Uy thay chiếc áo blouse trắng, trầm sắc mặt mà đi vào bên trong.
Một tia vui mừng lóe lên trong đôi con ngươi của bác sĩ Diêu, ngay cả Trình Chính và Trình Thiên Kiều cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là bọn họ không tin tưởng Điền Vinh, người đã từng bước thành công trong những năm qua, mà là họ càng tin tưởng một danh thủ như Cảnh Liêm Uy hơn! Suy cho cùng kinh nghiệm cũng dày dặn hơn Điền Vinh không phải sao?
Trong hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật lập tức chìm vào trong một sự yên lặng, Ân Thiên Thiên đi tới bên cạnh của bác sĩ Diêu, vươn cánh tay ra ôm cô ta vào trong lòng mình, đối với người bác sĩ này, cô thực ra không có quá nhiều sự tiếp xúc, nhưng chỉ trong mấy sự tiếp xúc đó, cô cũng biết rõ con người của cô ta, đây là một người phụ nữ quật cường.
“Không sao đâu, anh ta nhất định sẽ sống sót mà ra ngoài thôi.” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng của cô ta, nói: “Anh ta không phải là muốn trải qua những ngày tháng tốt đẹp với cô sao, có Điền Vinh và Liêm Uy ở đó, đừng lo lắng nữa.”
Bác sĩ Diêu quay người lại ôm lấy Ân Thiên Thiên, nhịn không được mà khóc lên.
Trong đôi con ngươi toàn là sự hối hận đối với hành vi của mình trước đây, nếu như cô sớm nhận rõ tâm ý của mình, nếu như cô không nói ra những lời quá đáng đó, có phải là anh ấy sẽ không chọn cách cực đoan như vậy để giải quyết tất cả những thứ này không? Đều là lỗi của cô…
Trong hành lang không có ai nói chuyện, toàn bộ đều yên tĩnh chờ đợi.
…
Hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua, mãi cho đến khi sự chờ đợi của bọn họ chìm vào vô vọng thì ánh đèn ở phòng phẫu thuật đột nhiên vụt tắt.
Bác sĩ Diêu kích động mà đứng dậy nhưng không dám lê bước chân của mình về phía trước, cô trơ mắt nhìn cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, trơ mắt nhìn đồng nghiệp của mình bước ra ngoài, nhưng không nhìn thấy bóng ảnh đó, đột nhiên cô ta sợ hãi, sợ hãi nghe thấy Điền Vinh nói với cô ta một câu ‘Xin nén đau thương, anh ta đã tận lực rồi’.
Hô hấp gần như là nín lại, Diêu Noãn mở đôi mắt to to nhìn bọn họ.
Điền Vinh mệt mỏi bước ra ngoài, lúc nhìn thấy Diêu Noãn thì mới tháo khẩu trang y tế trên mặt mình ra, đứng dưới ánh nắng mặt trời mà nở một nụ cười xán lạn với cô ta, nói: “Bác sĩ Diêu, phẫu thuật rất thành công.”
Một câu nói khiến cho Diêu Noãn đã kiên trì trong thời gian dài đột nhiên ngồi phịch xuống đất, hoàn toàn mất đi tri giác mà rơi nước mắt lã chã.
Ân Thiên Thiên cũng nhịn không được mà ngấn đầy lệ, cô đưa tay vội vàng dìu Diêu Noãn dậy, không xa kia có y tá đang đẩy Mạc Tả sau khi phẫu thuật xong vẫn còn chưa tỉnh lại ra ngoài, sau đó Cảnh Liêm Uy mới theo đi ra ngoài.
“Cảm ơn, cảm ơn…” Nhìn khuôn mặt trắng bệch những vẫn còn sinh khí, Diêu Noãn ngoại trừ câu cảm ơn thì không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạc Tả, nhưng không ngừng nói cảm ơn với bọn họ: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn…”
Cảnh Liêm Uy cởi chiếc áo blouse trắng của mình ra, Ân Thiên Thiên vùi đầu vào trong lòng anh khóc không thành tiếng.
Tình cảm của phụ nữ rất yếu đuối, có lúc chỉ cần nói một chữ thôi cũng có thể chạm vào hàng vạn loại cảm xúc rồi, cô ấy chính là như vậy, đặc biệt là sau khi trải qua lần này xong.
Mỉm cười mà nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt của Cảnh Liêm Uy toàn là sủng nịch….