Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 392: BẢO BỐI CỦA BÉ CẢNH NHAN HI
Mắt thấy Ân Thiên Thiên sắp rời khỏi, Cảnh Nhan Hi bỗng trở nên nóng nảy. Cô bé đứng hẳn dậy, không cẩn thận va đầu vào một bên lan can. Cô bé đâu đến mức nhe răng trợn mắt nhưng đầm đìa nước mắt nhìn người phụ nữ ấy dần biến mất. Cô bé khẽ ngập ngừng nói lời mà người bên cạnh không thể nghe được: “Mẹ, mẹ…”
Mẹ cửa cô bé, cuối cùng cũng về rồi sao?
Cô bé còn không kịp vươn tay che trán nổi u của mình, Cảnh Nhan Hi đã lấy một tấm ảnh được dán từ những tấm ảnh khác nhau trong túi tiền nhỏ ra. Bức ảnh ấy được dán lại từ ba bức ảnh không giống nhau, trên đó có ba trẻ trung đẹp trai, có mẹ xinh đẹp hơn người, còn có cô bé cười tươi như hoa…
Mẹ của cô bé…
Người khác có mẹ, cô bé cũng có. Chỉ là trong một khoảng thời gian rất dài, cô bé không biết cô đã đi đâu rồi, không biết cô có quay về nữa không. Cô bé chỉ âm thầm ngắm “bức ảnh cả nhà” của mình rồi cùng ba đợi mẹ quay về.
Mà bây giờ, cô cuối cùng cũng về rồi?
Cảnh Nhan Hi nhìn cảnh sắc bên ngoài thì đột nhiên bật khóc lớn, câu nói ngập ngừng ấy lại càng mơ hồ rồi. Cô bé chỉ quật cường nhìn về hướng mà bóng người ấy rời đi, mãi không chịu rời. Những người bạn nhỏ xung quanh bị dọa sợ, còn tưởng cô bé bị va đau quá. Chúng vội vàng đi tìm giáo viên, Cảnh Nhan Tức nghe thấy tin tức Cảnh Nhan Hi bị thương thì lập tức qua đây. Mặc dù nhỏ hơn Cảnh Nhan Hi một tuổi, nhưng Cảnh Nhan Tức lại trưởng thành sớm đến mức người khác phải trầm trồ.
“Cảnh Nhan Hi, chị sao vậy? Chỗ nào bị đau?” Cảnh Nhan Tức khẽ giọng hỏi, cậu bé đau lòng không thôi.
Công chúa nhỏ của nhà họ Cảnh đó. Mặc dù lớn hơn cậu một tuổi, nhưng trong mắt cậu thì cô bé vẫn chỉ là em gái mà thôi.
Cảnh Nhan Hi lại không nói gì, chỉ nhìn hướng Ân Thiên Thiên rời đi lớn tiếng khóc. Tiếng khóc ấy dọa giáo viên cũng ngơ ngác rồi. Cảnh Nhan Hi không phải là đứa trẻ thích khóc, thậm chí gần như không cần bọn họ lo lắng. Hôm nay, lại đột nhiên xảy ra chuyện này, họ vừa liên lạc Cảnh Liêm Uy, vừa nhanh chóng đưa Cảnh Nhan Hi đi bệnh viện, chỉ sợ cô bé va phải đầu rồi.
Cảnh Nhan Tức không đi bệnh viện, nhóc chỉ an ủi cô bé vài câu, lại đưa cho cô bé một ít kẹo rồi mới quay về phòng học.
Trên đường đi, cho dù giáo viên dỗ dành và an ủi như thế nào, cô bé vẫn khóc không ngừng, khóc đến mức đôi mắt kia sắp sưng lên rồi. Nhìn dáng vẻ của cô bé rất dọa người, giáo viên cũng cũng sợ đến tái cả mặt. Họ chỉ sợ tiểu tổ tông này thật sự xảy ra chuyện gì thôi.
Mà Cảnh Liêm Uy ở bên kia nhận được điện thoại thì càng lo lắng. Anh vất tất cả công việc trong tay, vội vàng chạy đến bệnh viện!
Cảnh Nhan Hi, sao đột nhiên lại khóc rồi?
Trong bệnh viện, Cảnh Nhan Hi vẫn không nói gì, chỉ khóc nức nở. Cô bé đã khóc lâu đến mức khàn cả giọng, nhưng vẫn khóc không ngừng. Màn hình tinh thể bên ngoài vẫn không ngừng phát bài phỏng vấn mà mấy ngày trước một báo kinh tế thành phố T phỏng vấn Cảnh Liêm Uy. Có người nói cho dù Cảnh Liêm Uy không dựa vào nhà họ Cảnh thì gia tài của riêng anh cũng đã vượt qua hàng trăm tỷ…
Điển hình cho vương lão ngũ, ai mà không muốn gả cho anh?
Trong thoáng chốc, có nhiều hộ sỹ trẻ biết thân phận của Cảnh Nhan Hi xong thì muốn thông qua cô bé tiếp cận Cảnh Liêm Uy. Nhưng Cảnh Nhan Hi vốn không để ý họ, chỉ ngồi trên giường khóc, ngay cả việc bác sỹ bôi thuốc lên trán bé bé cũng không nói gì. Chỉ là tiếng khóc lại dọa bác sỹ ngượng tay ngượng chân, chỉ mong đừng để Cảnh Liêm Uy hiểu lầm cô bé khóc vì bọn họ đó.
Đạp phanh dừng xe trước cửa bệnh viện, Cảnh Liêm Uy trầm mặt bước nhanh vào trong. Anh đau lòng nhìn Cảnh Nhan Hi khóc đỏ cả mặt, thoáng cái anh như thấy tim mình bị ai đó bóp chặt.
“Ba…” Nhìn thấy Cảnh Liêm Uy xuất hiện, Cảnh Nhan Hi không ngồi yên nữa. Cô bé lảo đảo người nhảy thẳng từ trên giường xuống rồi chạy qua chỗ Cảnh Liêm Uy, tiếng khóc lại càng ngày càng lớn: “Ba, ba…”
Đứa bé nhỏ như vậy mềm nhũn gọi ba, nghe mà mềm cả lòng.
Cảnh Liêm Uy vội vàng cúi người ôm Cảnh Nhan Hi lên, ai biết được cô bé vừa vào lòng anh đã vươn tay ôm chặt lấy cổ anh, hỏi: “Ba, con nhìn thấy mẹ rồi, mẹ trở về rồi phải không? Mẹ vì sao lại không đến thăm Nhan Hi? Ba, mẹ có phải không cần Nhan Hi nữa không?”
Câu hỏi dồn dập liên tiếp, khiến những người ở đây sững sờ.
Cát Thành Phong cũng ngờ người cầm điện thoại trong tay.
Cảnh Liêm Uy càng sững sơ nhìn cô bé trước mặt mình. Khuôn mặt trắng ngần đã đỏ bừng lên vì khóc, trên trán còn nổi cục u bắt mắt. Nhưng Cảnh Nhan Hi vẫn sợ đau nhất từ trước tới nay lại không hề để ý, chỉ không ngừng hỏi chuyện về mẹ mình. Đôi con ngươi đen thẫm sáng ngời ấy chứa nước mắt trở nên càng chói lóa hơn.
“Ba, con nhìn thấy mẹ rồi. Vì sao mẹ không vào tìm con? Ba, mẹ có phải giận Nhan Hi rồi không?” Cảnh Nhan Hi rất nhạy cảm, từ nhỏ trẻ con cô bé quen đều có mẹ, chỉ có cô bé chỉ có ba. Coi như người xung quanh rất cẩn thận thì cô vẫn nhạy cảm biết rằng mình không giống với những đứa trẻ khác. Cô bé đã từng hỏi qua Cảnh Liêm Uy vài lần, Cảnh Liêm Uy cũng chỉ nói rằng mẹ đang tức giận nên xuất ngoại rồi, đợi cô hết tức thì sẽ quay về. Nhưng đợi, cô bé đã đợi từ lúc hai tuổi đến tận năm tuổi, trong lòng cũng càng ngày càng yếu ớt: ” Ba, ba ơi, con nhớ mẹ. Nhan Hi nhớ mẹ rồi…”
Vì sao những bạn nhỏ khác đều có mẹ, cô bé lại không có?
Cô rõ ràng có mẹ của mình, vì sao người khác đều muốn ba tìm mẹ mới cho cô bé?
Bây giờ mẹ bé về rồi, nhưng lại không vào thăm cô bé?
Trái tim bé nhỏ của Nhan Hi đã bị tổn thương đến thủng trăm lỗ, nhưng bé vẫn muốn mẹ, muốn mẹ của bé.
Cảnh Liêm Uy đau lòng vô cùng. Anh cẩn thận nhìn vết thương trên đầu bé, xác nhận không nghiêm trọng thì mới yên tâm hẳn. Anh ôm bé vào lòng, rồi ngồi trên đất khẽ hỏi: “Nhan Hi ngoan, nói cho ba biết, con nhìn thấy mẹ ở đâu? Con sao lại biết đó là mẹ?”
Cảnh Nhan Hi lúc này mới ngừng khóc, cần thận lấy một tấm ảnh từ trong túi tiền bên người ra cho Cảnh Liêm Uy xem. Túi tiền đó là Cảnh Liêm Uy tặng cho bé, Uyển Uyển cũng có một cái. Chỉ là trong túi tiền của bé không có tiền, chỉ có một “bức ảnh cả nhà”. Vào lúc bức ảnh được lấy ra, Cát Thành Phong cũng nhịn không nổi mà rươm rướm nước mắt…
“Ba ơi, đây là mẹ đúng không? Cô ấy chính là mẹ con đúng không?” Cảnh Nhan Hi cẩn thận hỏi, chỉ sợ ba tức giận. Bé lại khẽ nói: “Ba ơi, người có thể đón mẹ về không, Nhan Hi muốn mẹ…”
Bàn tay bé nhỏ kia nắm chặt lấy tấm ảnh đã bị mài mòn đi nhiều, ảnh cũng được dán xiêu vẹo. Có thể thấy đây là tác phẩm của Cảnh Nhan Hi , cũng không biết bé làm lúc nào. Nhưng dựa trên độ mài mòn kia thì chắc bé thường xuyên lấy ra xem.
Anh đau lòng đến như thấy tim gan mình vỡ thành từng mảnh.
Vào lúc này, Cảnh Liêm Uy thật sự hận không thể trói Ân Thiên Thiên lại đánh cho cô một trận.
Anh không biết khúc mắc trong lòng cô lớn đến mức nào, nhưng chỉ vì khúc mắc ấy mà lại làm tổn thương con gái của hai người. Thật sự đáng giá sao? Cô không đau lòng sao?
Nhưng mà hay thay, trên thực tế anh thương cả hai người…
Vươn tay ôm chặt Cảnh Nhan Hi vào lòng mình, anh khẽ khàng dỗ bé: “Nhan Hi ngoan, con ngoan ngoãn khám bệnh rồi chăm sóc cho bản thân mình, thì mẹ mới đến thăm con, con hiểu không? Mẹ bây giờ rất bận, đợi mấy ngày này cô ấy bận xong thì sẽ đến thăm con…”
Cảnh Nhan Hi nức nở không nói gì, chỉ vươn tay nắm chặt lấy quần áo của anh. Rõ ràng bé không bằng lòng muốn đợi nữa.
Cảnh Liêm Uy thở dài, ôm bé đặt lên khuỷu tay anh rồi xoay người rời đi. Cát Thành Phong thì lưu lại lo nốt mọi chuyện.
Dẫn Cảnh Nhan Hi về thành phố M, con bé còn vẫn còn bĩu môi tủi thân. Hai tay bé lại ôm chặt lấy cổ của Cảnh Liêm Uy không buông, đáng thương nhìn anh.
Anh ôm bé ngồi trên sofa, nhóc con lại dùng cả tay và chân treo lên đùi anh ngồi. Tay bé vẫn nắm chặt lấy tấm ảnh đó, đôi mắt đen thẫm sáng ngời vẫn nhìn thẳng anh, mím môi không nói gì.
Anh lại thở dài, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này thì anh đã biết sứ mạng của mình rồi.
Là người làm chồng, làm cha, anh phải chống một vùng trời cho Ân Thiên Thiên và con…
Lúc không có Ân Thiên Thiên ở bên cạnh, điều anh phải làm là vừa tìm Ân Thiên Thiên vừa chăm sóc con. Sinh mạng của anh cũng vì hai người này mà trở nên viên mãn vô cùng. Mà hạnh phúc như vậy anh muốn nó tiếp tục kéo dài…
Anh rút khăn giấy ở bên cạnh, dịu dàng lau sạch vệt nước mặt trên khuôn mặt bé. Trong đôi mắt phượng ấy phủ đầy đau lòng.
“Nhan Hi, con rất nhớ mẹ sao?” Anh khẽ giọng hỏi. Từ trước đến nay Cảnh Liêm Uy đều không giấu bé chuyện Ân Thiên Thiên không còn ở bên anh, lúc nào cũng lấy góc độ ngang hàng để giải thích những chuyện mà bé có thể hiểu. Vì vậy khiến Cảnh Nhan Hi lại rất hiểu chuyện: “Coi như mẹ… chưa từng ở bên con ngày nào, con vẫn muốn mẹ sao?”
Điều anh sợ nhất không chỉ là việc bé sinh tâm lý kháng cự chỉ vì mấy năm nay Ân Thiên Thiên không ở bên, cũng sợ mấy năm nay anh ít khi nhắc đến chuyện của Ân Thiên Thiên dẫn đến bé lạnh nhạt với mẹ mình. Chỉ là dường như bây giờ tất cả là do anh nghĩ nhiều rồi…
Anh lại liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ đang cầm tấm ảnh của Cảnh Nhan Hi, khiến anh nhịn không nổi đau lòng.
Con của anh còn hi vọng một gia đình hoàn chỉnh hơn so với tưởng tượng của anh…
Bé bật mạnh đầu. Bé tìm một vị trí thoải mái trong lòng Cảnh Liêm Uy ngồi xuống, tay bé nắm chặt lấy quần áo trước ngực anh khẽ nói: “Ba, Nhan Hi rất muốn mẹ, rất muốn rất muốn. Con muốn ba với mẹ ở bên nhau, muốn cả nhà ta ở bên nhau, có ông nội bà nội bà nội, có rất nhiều rất nhiều người…”
Nhan Hi nhỏ giọng nói, trong đôi mắt đen thẫm ấy phủ đầy hi vọng: “Ba ơi, người nói mẹ sẽ quay về. Bây giờ mẹ quay về rồi không phải sao? Nhan Hi có mẹ rồi, Nhan Hi giống với những bạn nhỏ khác có mẹ, có ba rồi. Ba ơi, me có phải còn đang giận người không? Ba có thể dẫn mẹ quay về không?”
Cảnh Liêm Uy bị câu hỏi này của bé chặn rồi.
Nếu như anh có thể, thì còn cần phải kìm nén như vậy sao?
Cảnh Nhan Hi vươn tay kéo kéo Cảnh Liêm Uy, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Ba, nếu như mẹ vẫn còn giận ba, vậy Nhan Hi giúp ba dỗ mẹ được không? Ba không phải nói Nhan Hi rất lợi hại sao? Vậy Nhan Hi dỗ mẹ được không?”
Cảnh Liêm Huy nhìn dáng vẻ của bé nhịn không nổi mà bật cười. Nói đi nói lại, nhóc này chỉ muốn gặp mặt Ân Thiên Thiên, lại sợ anh tức giận. Vì vậy mới cẩn thận như vậy.
Anh vươn tay xoa đầu bé, anh hứa: “Nhan Hi, ba nhất định sẽ dẫn mẹ về nhà.”