Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 370





Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 370: ‘MẸ’ LÀ CÁI GÌ?
Gần như trong nháy mắt, tin tức của Mộc Yên Nhiên tràn ngập trên các diễn đàn mạng, tất cả mọi người khi nhìn thấy những tin tức này đều không nhịn được mà líu lưỡi, đây chính là cô cả nhà họ Mộc xinh đẹp, dịu dàng, thông minh đây sao?
Tình cảnh này bất luận nhìn thế nào cũng đều mà một người phụ nữ có tâm cơ thâm trầm!
Lúc này, trên mạng mọi người không chê nhiều việc bắt đầu ‘thảo phạt’ với Mộc Yên Nhiên!
—- Mộc Yên Nhiên này nhìn thì dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, thế mà không ngờ lại có tâm cơ như này!
—- Thật sự điển hình của loại người biết người biết mặt mà không biết lòng mà! Ả đàn bà tâm cơ!
—- Tôi thật sự nghi ngờ vợ trước của cậu ba nhà họ Cảnh có phải bị cô ta dùng tâm cơ đưa đi không?
—- Chẳng trách, dù nhà họ Cảnh có hôn ước với nhà họ Mộc lại cứ chậm chạp không chịu thực hiện!
—- Còn cả ‘ba đời gặp may’ nữa chứ? Tôi thấy không lấy cô ta mới là ‘may gặp thoát nạn’ đó!

Mạng xã hội chính là một địa phương như thế, có những lúc không cần chứng cứ, chỉ cần mấy câu nói, mấy lời lẽ khẳng định thì có thể tổn thương đến con người, giống như Ân Thiên Thiên năm đó còn ở thành phố T, cũng không biết đã bị mấy lời nhục mạ đó làm tổn thương biết bao nhiêu lần?
Phong thủy luân chuyển, lần này cuối cùng cũng luận đến Mộc Yên Nhiên!
—- Tôi nói người đàn ông như cậu ba Cảnh sao lại không giữ lời hứa, thì ra là biết được bộ mặt thật của cô ta rồi!
—- Mọi người nói xem, trái tim của cô chủ nhà họ Hướng đó có phải cũng là mưu đồ của cô ta không?
—- Người phụ nữ này thật đáng sợ, vậy mà qua lại với cả tội phạm truy nã quốc tế!
—- Tôi thật sự nghi ngờ, trên tay của cô ta có phải đã dính rất nhiều mạng người rồi không?”
—- Cũng không biết cô lấy đâu ra sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ như vậy, đó chính là ‘Diêm Vương’!

Cư mạng trên mạng đưa ra hàng loạt những suy đoán hợp lý, có khi sự thật chính là được chứng thực qua các tầng nghi ngờ và kiểm tra như vậy, chỉ là muốn túm được gáy của Mộc Yên Nhiên không có dễ dàng như vậy, ngay cả chuyện của bà cụ Cảnh còn có thể trì hoãn lâu như vậy, huống chi bây giờ nhà họ Hướng đã không còn tồn tại nữa.
Trong một đêm, giá cổ phiếu của nhà họ Mộc giảm mạnh, nhưng khi mở cửa giao dịch của ngày thứ hai bắt đầu chỉ ngắn ngủi trong 10 phút hiện tượng này đã từng lại!
Lần này đã đả kích không chỉ đến nhà họ Mộc, đặc biệt là Mộc Yên Nhiên một giây trước vừa được khen ngợi một phen, thậm chí còn lợi dụng bản thân tạo thế muốn đưa nhà họ Mộc phát triển trên con đường rộng mở hơn, nhưng không ngờ mấy tin tức đó lại đã đem toàn bộ sự cố gắng của cô ta đổ sông đổ biển, không còn dư lại thứ gì…
Lúc này, nhà họ Mộc.
Mộc Yên Nhiên trang điểm tinh tế, son môi đỏ tươi khiến sắc mặt của cô ta trông tốt hơn, chỉ là gương mặt bây giờ cực kỳ dữ tợn khiến người ta thấy sợ hãi, người làm của nhà họ Mộc đứng ở một bên ngay cả hít thở nhanh cũng không dám.
Mộc Sa ngồi trên ghế sô pha, trên chân phủ một cái chăn mỏng, mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Yên Nhiên đang tức giận rồi lại người làm ở xung quanh không nhịn được mà nhếch khóe miệng, trong mắt đều là sự mỉa mai, nhưng rất cẩn thận không để cho Mộc Yên Nhiên nhìn thấy.
Ngắn ngủi 2 năm, thời gian 2 năm.
Những người làm lâu năm cho nhà họ Mộc gần như đã đi hết rồi, bây giờ còn lại nổi mấy người? Bây giờ mấy người đến đây làm đều là vì cuộc sống bức ép, hoặc là nhịn, hoặc là chết, vấn đề lựa chọn như vậy ai cũng lựa chọn được! 90% người làm của nhà họ Mộc đã được đổi hết, đều là vì khó chấp nhận được tính cách của Mộc Yên Nhiên.
Ở bên ngoài cô cả nhà họ Mộc được khen lên tận trời xanh, nhưng chỉ có những người thực sự sống bên cạnh cô ta mới biết, Mộc Yên Nhiên căn bản chính là một kẻ điên! Tính khí thì nắng mưa thất thường, đặc biệt là sau khi hôn lễ hai năm trước bị làm loạn, nhà họ Cảnh cũng không muốn cưới cô ta nữa, sự điên cuồng này ngày càng nặng.
Đứng trước bàn trà, Mộc Yên Nhiên không chút do dự gạt tất cả những thứ trước mặt xuống đất, mọi thứ trong nháy mắt bị vỡ ra thành nhiều mảnh, những món đồ giá trị lập tức trở nên không đáng một đồng, nhưng Mộc Yên Nhiên lông mày cũng không thèm nhíu một cái, tiếp tục đập những đồ vật lọt vào mắt của cô ta…
Không có ai mở miệng, cũng không có ai di chuyển nửa bước, cứ như thế chịu đựng cơn thịnh nộ của Mộc Yên Nhiên.
Ánh mắt của Mộc Sa cẩn thận dừng trên người của Mộc Yên Nhiên, nhưng cả người lại không kìm được sự thích thú!
Mộc Yên Nhiên!
Mộc Yên Nhiên!
Chị cũng có ngày này sao?
Ha ha ha, cô ta ở đây nhận nhục mà sống, chính là vì muốn nhìn kết cục cuối cùng của chị ta!
Dù biết đây có lẽ không phải cuối cùng của cô ta, nhưng vẫn khiến Mộc Sa vui sướng!
Có người bắt đầu ra tay thu thập cô ta, tóm lại là tốt rồi.
Phát giận xong, Mộc Yên Nhiên quay đầu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn những người trước mặt, nặng nề hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi cửa, chuyện này cô ta nhất định phải nhanh chóng xử lý, nếu không sự việc một khi lan ra diện rộng đối với cô ta sẽ không tốt, mà sau khi Mộc Yên Nhiên rời khỏi, Mộc Sa nói nhỏ với người làm tương đối thân cận là mình buồn ngủ, sau đó cùng cô ta đi vào trong phòng ngủ.
Cảnh Liêm Uy nể mặt của bà cụ mà chỉ hủy đi danh tiếng của chị ta, châm một ngọn lửa cho chị ta, cô ta không tin vận may lần nào của Mộc Yên Nhiên cũng có thể tốt như vậy, lần này cô ta nhất định khiến Mộc Yên Nhiên không có sức mà đứng lên được nữa!
Đưa tập văn kiện cầm trong tay mà mãi không chỗ dùng cho người làm, sau khi khẽ giọng phân phó mấy câu thì lập tức kêu cô ta ra ngoài, mà người làm cũng rất thông minh sau khi ra ngoài rồi lại cầm ly sữa vào cho Mộc Sa, tất cả mọi thứ rõ ràng đặc biệt tự nhiên như không có chuyện gì…
Quản gia làm tai mắt cho Mộc Yên Nhiên để ý hành động của người trong nhà họ Mộc, quản gia dùng ánh mắt nghi ngờ quét qua mấy người làm, sau khi chắc chắn bản thân mình nghĩ nhiều mới để cô ta rời khỏi, chỉ là mấy ngày sau vẫn giám thị cô ta.
Đột nhiên, muốn đưa đồ ra ngoài thì bị chặn lại, khiến người người lo lắng bất an…

Mộc Yên Nhiên bởi vì scandal này mà bận đến chóng mặt, mỗi ngày đều dẫn người đi đến cô nhi viện, viện dưỡng lão để làm từ thiện, thậm chí còn yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn tìm cách thoát tội cho mình, chỉ là hiệu quả lại rất nhỏ.
Bởi vì chuyện này, tính tình của Mộc Yên Nhiên càng ngày càng tệ, thậm chí thường xuyên nổi cáu vô cớ, khi trợ thủ đắc lực của mình báo tin tức về cho cô ta, Mộc Yên Nhiên mới biết có người đằng sau muốn đạp đổ mình, đáng tiếc lại không tra đến Cảnh Liêm Uy, mắt thấy tình hình càng lúc càng khó khống chế, Mộc Yên Nhiên bất đắc dĩ tìm đến trước mặt của Cảnh Liêm Uy…
‘Nhà hàng Long Phượng’.
Cảnh Liêm Uy dẫn Cảnh Nhan Hi ngồi vào vị trí sát cửa sổ trong đại sảnh ăn cơm, trẻ con không thích ngồi đợi trong phòng kín, cho nên chỉ cần có thời gian Cảnh Liêm Uy sẽ dẫn cô bé ra ngoài, Cảnh Nhan Hi 2 tuổi đã học được không ít chuyện, ít nhất có thể tự dùng thìa một cách vụng về ăn cơm rồi, cũng biết nói một số câu…
“ba, ba…” Giọng nói lanh lảnh gọi, giám đốc Hoàng đứng canh ở một bên cũng không nhịn được mà mỉm cười, di chuyển ánh mắt thì nhìn Cảnh Nhan Hi chìa cánh tay của mình muốn Cảnh Liêm Uy ăn thức ăn của cô bé: “ba, thơm thơm…”
Cảnh Liêm Uy nhìn Cảnh Nhan Hi càng lớn càng thông minh lanh lợi thì không nhịn được mà mỉm cười, cực kỳ phối hợp cúi người để đưa cái thìa nhỏ vào miệng, nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười rạng rỡ của Cảnh Nhan Hi mà trái tim không nhịn được mà muốn tan chảy.
Cảnh Nhan Hi thật ra quá bé, ăn cơm mà làm rơi vãi lung tung, thậm chí quần áo cũng làm bẩn, giám đốc Hoàng tới xe của Cảnh Liêm Uy, lấy quần áo được chuẩn bị sẵn để thay cho tiểu công chúa, Mộc Yên Nhiên lúc này bước đến gần vị trí của Cảnh Liêm Uy và Cảnh Nhan Hi.
“Liêm Uy…” Khẽ gọi, trên cả người của Mộc Yên Nhiên có thể thấy rõ vẻ tiều tụy.
Cô ta vừa xuất hiện, còn xuất hiện trước mặt Cảnh Liêm Uy, tất các khách hàng trong đại sảnh của ‘nhà hàng Long Phượng’ đều không nhịn được mà dỏng tai lắng nghe, tốc độ ăn uống bất giác chậm lại.
Chuyện đã qua hai năm, cậu ba Cảnh đã có tiểu công chúa, nhà họ Cảnh không còn nhắc đến hôn sự giữa nhà họ Cảnh với nhà họ Mộc nữa, cậu ba Cảnh thậm chí không thừa nhận mình có vị hôn thê, nhưng cô cả nhà họ Mộc lại cứ lấy thân phận vị hôn thê của cậu ba Cảnh ra dùng, người không biết sự tình chỉ có thể ngốc ngây mà biết như thế, ai cũng không biết cách nghĩ của nhà họ Cảnh, cũng chả ai dám đắc tội?
Nhà họ Cảnh bây giờ, so với thời bà cụ Cảnh quản lý còn phát triển lớn mạnh hơn!
Lông mày cau lại, Cảnh Liêm Uy đặc biệt không thích Mộc Yên Nhiên xuất hiện bên cạnh con gái của mình, dường như sợ bạn nhỏ Cảnh Nhan Hi hít thở phải không khí ô nhiễm, anh giơ tay lau khóe miệng dính dầu cho Cảnh Nhan Hi, Cảnh Liêm Uy không có để ý cô ta.
Cắn chặt môi của mình, Mộc Yên Nhiên cố gắng hít thở một hơi thật sâu, quay sang Cảnh Nhan Hi cười nói: “Nhan Hi lại xinh xắn hơn rồi, ăn đồ ăn lại vãi ra ngoài rồi, để mẹ đến đút cho con có được không?”
Nói xong, Mộc Yên Nhiên trên mặt nở nụ cười thân thiện muốn bế Cảnh Nhan Hi, thậm chí còn đưa tay đoạt lấy cái thìa trong tay cô bé.
mẹ?
Một câu nói đó khiến cả người Cảnh Liêm Uy đều không thấy thoải mái, trong đôi mắt phượng không che giấu sự ghê tởm của mình.
Lập tức đứng dậy, Cảnh Liêm Uy đi đến bên cạnh Cảnh Nhan Hi rồi ôm cô bé lên, sau đó để cô bé vào chỗ bên cạnh mình, giám đốc Hoàng vừa bước vào thì nhìn thấy tình huống này cũng không nhịn được mà cau mày, mau chóng bước tới đem đồ ăn của tiểu công chúa đều chuyển đến trước mặt của cô bé, sau đó lại gọi nhân viên đưa đến một cái thìa mới, lúc này bạn nhỏ Cạnh Nhan Hi bèn tiếp tục tự ăn…
mẹ?
Đó là cái gì, có thể ăn không?
Xin lỗi, bây giờ Cảnh Nhan Hi còn nhỏ, không hiểu được ý nghĩ của hai từ đó!
Mộc Yên Nhiên bị hành động của Cảnh Liêm Uy làm cho xấu hổ, đứng nguyên ở đó trong tay vẫn cầm chiếc thìa của Cảnh Nhan Hi, sắc mặt vừa trắng vừa đỏ, tủi thân xoay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, giành nói trước anh: “Liêm Uy, em chỉ muốn làm quen với Nhan Hi, nếu không sau này em gả qua đó, con bé với em…”
Mắt phượng ngước lên, trong mắt của Cảnh Liêm Uy chứa đầy sự lạnh lẽo.
Cô ta thật sự tưởng rằng nhà họ Cảnh coi cô ta như con gái mà không nói trước mắt thì cô ta có thể cố sống cố chết giữ lấy cái thân phận này không buông sao?
Cho mặt mũi lại không muốn, vậy thì anh không cho nữa!
Hơi ngẩng đầu lên, Cảnh Liêm Uy chỉnh lại vị trí của Cảnh Nhan Hi rồi khẽ giọng nói với Mộc Yên Nhiên: “Cô Mộc, tôi luôn cho rằng cô là một người thông minh, nhà họ Cảnh nếu như thật sự muốn để cô làm con dâu thì sẽ đợi đến bây giờ sao? Tôi nếu như thật sự muốn lấy cô, sẽ đợi đến bây giờ sao? Vốn không muốn khiến cô mất mặt, nhưng còn cô lại luôn dùng cái mác là ‘vị hôn thê’ của tôi, chuyện này tôi rất phiền, bây giờ cô thậm chí còn mơ tưởng muốn làm mẹ của con gái tôi, lại càng khiến tôi ghê tởm…”
Mặc dù đầu đuôi có cả nhưng đặc biệt ghét bỏ nói, sự ghê tởm của Cảnh Liêm Uy đối với Mộc Yên Nhiên đã đạt đến một mức độ, thế nào cũng không xóa đi được, mà khi nhận được văn kiện của Mộc Sa gửi cho anh thì đã đạt đến đỉnh điểm!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv