Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 322: SỰ CHỌN LỰA KHÓ KHĂN
Mắt phượng nhanh chóng ngước lên nhìn Mộc Yên Nhiên, sắc mặt tràn đầy sự tức giận và thấy khó tin!
Mộc Yên Nhiên?
Cô ta làm sao mà biết được?
Người nhà họ Cảnh nói cho cô ta biết.
Mộc Yên Nhiên không hề tránh né ánh mắt như sói như hổ của Cảnh Liêm Uy, chỉ lẳng lẽ đắc ý nhìn anh, mãi đến thời khắc này cô ta mới biết, biết điểm yếu của Cảnh Liêm Uy ở đâu? Cô ta không muốn nhưng không thể không thừa nhận, Ân Thiên Thiên chính là điểm yếu lớn nhất của anh!
“Cảnh Liêm Uy, kết hôn với em, chỉ cần chúng ta kết hôn rồi, vậy thì em sẽ giấu bí mật Tô Nương là mẹ của Ân Thiên Thiên cho đến chết! Chỉ cần anh không phụ em, thì em sẽ không nói cho cô ta biết…” Nhẹ giọng nói ra, Mộc Yên Nhiên mang theo tư thái của người thắng cuộc nói: “Sẽ không nói cho cô ta, mẹ ruột của cô ta hại chết ba mẹ của anh!”
Một câu nói, khiến sắc mặt của Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được mà trắng bệch, không có sức lực…
Hằn học nhìn chằm chằm vào Mộc Yên Nhiên trước mặt, Cảnh Liêm Uy ở thời khắc đó tưởng mình sẽ không chần chừ muốn động thủ giết chết người phụ nữ trước mặt! Người phụ nữ này, vậy mà dùng chuyện này uy hiếp anh?
Nói xong, Mộc Yên Nhiên cũng không vội, dứt khoát đứng bên cạnh giường của anh chờ đợi.
Cơn giận trong lòng Cảnh Liêm Uy trong nháy mắt bùng phát, lúc đó cũng không biết thế nào, cơ thể anh dường như tràn đầy sức mạnh, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, thậm chí tay phải nhắm thẳng vào cổ của Mộc Yên Nhiên, còn không đợi cô ta hoàn hồn, Cảnh Liêm Uy đã bóp nghẹt hô hấp của cô ta!
Bịch!
Khẽ hừ một tiếng, Cảnh Liêm Uy bóp cổ của Mộc Yên Nhiên hung hăng đẩy cô ta đập vào TV treo trên trường ở phía sau, không để tâm bị đụng phải bàn trà, bình hoa nhỏ trên đó không đứng vững mà rơi xuống đất, nước và hoa đều rơi xuống đất, đặc biệt thê lương…
“Mộc Yên Nhiên!”
Gằn lên một tiếng, lồng ngực của Cảnh Liêm Uy phập phồng một cách dữ dội!
Chuyện này anh muốn giấu đi, chuyện này anh đều muốn gạt đi, chuyện này anh cũng muốn không quan tâm, nhưng lúc này lại bị Mộc Yên Nhiên mù quáng chọc vào! Anh thậm chí muốn để Ân Thiên Thiên và Tô Nương vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau, dù Ân Thiên Thiên đã không còn quan hệ với với nhà họ Ân nữa, cho dù Ân Thiên Thiên từ nay về sau giống như một cô nhi đáng thương, anh cũng không muốn để cô và người phụ nữ đó dính dáng gì đến nhau! Nhưng bây giờ Mộc Yên Nhiên lại dám nói ra mấy lời ác độc như này!
Mộc Yên Nhiên lúc này đến khóc cũng khó khăn, thậm chí hung hăng đập vào tường, đau đớn khiến nước mắt cô ta rơi xuống, nhưng chưa kịp lấy lại hô hấp thì đã bị người đàn ông trước mặt ghìm chặt trong tay!
Ngón chân co quắp lại, hai tay bám chặt vào tay của Cảnh Liêm Uy, Mộc Yên Nhiên khủng hoảng mở to mắt nhìn anh!
Khoảnh khắc đó, cô ta dường như nghĩ mình lại trở về trước lúc phẫu thuật tim, mỗi lần hô hấp khó khăn dường như là một lần cùng tử thần tranh đấu, mặc dù lần nào cô ta cũng thắng, nhưng lại thắng không dễ dàng!
“Cảnh… Cảnh… Cảnh Liêm Uy…” Giơ tay hung hăng đánh mạnh vào cánh tay đang bóp cổ mình, Mộc Yên Nhiên cố gắng muốn há to miệng hít thở để bảo đảm mình còn sống, nhưng lúc này Cảnh Liêm Uy đột nhiên phát điên khiến cô ta không kịp phản ứng: “Cảnh… Liêm… Uy… Cảnh…”
Gọi đứt quãng tên của anh, nhưng trong đôi mắt phượng đỏ ngầu đó không có một tí cảm xúc nào! Trong lúc nhất thời, Mộc Yên Nhiên đã sợ, sợ anh thật sự sẽ giết mình! Khi cách cái chết dường như không còn quá xa, cả người của Mộc Yên Nhiên đều sắp phát điên, nước mắt trào ra, cô ta thậm chí cảm thấy trước mắt mình đều là màu sắc trắng xóa…
“Cảnh… Liêm Uy…” Ý thức cầu xin được sống khiến cô ta cố gắng đánh vào người ở trước mặt.
Gương mặt nhỏ nhắn dần trở nên tím tái, ngay cả động tác giãy giụa cũng yếu dần, Mộc Yên Nhiên dùng chút sức cuối cùng hung hăng đá vào giá rượu vang dùng để trang trí ở bên cạnh tường TV.
Một tiếng choang vang lên cuối cùng cũng mở ra cho cô ta một đường sinh cơ!
Thầy Đường nghe bên trong có âm thanh không đúng thì lập tức dẫn người xông vào, nhìn thấy Mộc Yên Nhiên dường như sắp không thể được nữa thì sắc mặt đều tái đi, cấp tốc chạy đến muốn gỡ cánh tay đang bóp cổ của Mộc Yên Nhiên ra, nhưng Cảnh Liêm Uy lúc này bị cơn giận che kín đầu óc, một tay hung hăng ném người đó ra ngoài!
Cùng lúc đó, Cảnh Liêm Bình cách gần nhất cũng cấp tốc chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt suýt chút nữa bị dọa cho phát bệnh.
“Cảnh Liêm Uy, em đang làm cái gì vậy!” Hét lớn một tiếng, Cảnh Liêm Bình lớn giọng chất vấn, thử gọi ý chí của Cảnh Liêm Uy về, nhưng Cảnh Liêm Uy lại không có động tác gì, dưới tình thế khẩn cấp quát lớn một tiếng: “Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên và đứa bé em đều không cần nữa sao? Muốn để họ trở thành người nhà của tội phạm giết người sao?”
Một câu này, Cảnh Liêm Uy khẽ ngẩng đầu, chỉ là sự tức giận trong mắt vẫn như cũ không có biến mất!
Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, Cảnh Liêm Uy đợi đến khi Mộc Yên Nhiên chỉ còn một hơi thở thì hung hắn ném Mộc Yên Nhiên thẳng vào chỗ có chiếc bình hoa thủy tinh bị vỡ, ngay lập tức, cả người của Mộc Yên Nhiên đều là máu thấm ra, cô ta nằm thoi thóp ở đó, đau đớn kịch liệt đã kéo lại tri giác của cô ta, lúc này cô ta cũng không có sức quan tâm cảm giác đau đớn trên người mình, chỉ biết cuộn tròn giường nằm trên đống mảnh thủy tinh vỡ, hai tay sờ chiếc cổ của mình há to miệng hít thở…
Động tĩnh lớn như vậy đã đánh thức tất cả mọi người của nhà họ Cảnh đang chìm trong giấc ngủ dậy, một đám đông vừa bước vào nhìn thấy tình hình bên trong thì đều sợ hãi một trận!
Vi Gia Huệ và bà cụ thế nào cũng không có ngờ, Cảnh Liêm Uy bây giờ lại căm ghét Mộc Yên Nhiên như thế!
Thậm chí, căm ghét đến mức hận không thể tận tay giết chết cô ta!
Vừa nghĩ tới cháu trai của mình suýt chút nữa vì tức giận mà làm ra chuyện sai trái, bà cụ bị dọa không nhẹ, lập tức bước tới kéo Cảnh Liêm Uy muốn hỏi anh có bị thương hay không, nhưng không nghĩ Cảnh Liêm Uy lại tránh né sự động chạm của bà ta.
Ngước mắt lên, bà cụ Cảnh nhìn thấy chính là một đôi mắt lạnh lùng, đôi mắt không có chút cảm xúc thì trái tim bất giác co thắt lại!
Cháu trai của bà ta, đứa con duy nhất mà con trai lớn của bà ta để lại, lúc này lại dùng ánh mắt của người xa lạ nhìn bà ta?
Nhất thời, trong lòng của bà cụ tràn đầy tư vị phức tạp, một từ cũng không nói ra được.
Hừ nhẹ một tiếng, Cảnh Liêm Uy cúi xuống nhìn bà cụ tóc bạc trắng ở trước mặt, thất vọng mà tuyệt mình hỏi: “Có phải bà cũng đến uy hiếp cháu không? Không kết hôn với Mộc Yên Nhiên thì sẽ nói cho Thiên Thiên biết Tô Nương là mẹ của cô ấy? Là người hại chết ba mẹ của cháu?”
Một câu này, cả căn phòng bỗng yên lặng không tiếng động, chỉ có Mộc Yên Nhiên đang bò trên sàn thở hổn hển…
Sắc mặt của bà cụ trong nháy mắt tái nhợt, liếc mắt nhìn Mộc Yên Nhiên, bà cụ liền biết Mộc Yên Nhiên chắc chắn dùng chuyện này uy hiếp Cảnh Liêm Uy rồi, mà Cảnh Liêm Uy, tưởng chuyện này là bà ta nói cho cô ta.
Môi mím chặt, bà cụ nói không nên lời.
Tuy chuyện này không phải bà ta nói, nhưng nếu như có thể khiến Cảnh Liêm Uy triệt để phân rõ ranh giới với Ân Thiên Thiên, vậy thì bà ta cũng không để tâm khi gánh cái tội danh này!
Lạnh lùng nhìn bà nội của mingf, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, ngay cả thân thể cũng lạnh dần.
Một lúc lâu sau, Vi Gia Huệ bảo thím Thẩm đỡ Mộc Yên Nhiên đi gặp bác sĩ, bản thân kiên trì đứng giữa bà cụ và Cảnh Liêm Uy, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
“Bà chắc chắn bà muốn đối xử với cháu như vậy?” Một lúc lâu sau, Cảnh Liêm Uy nhìn bà cụ nhẹ giọng hỏi một câu.
Bà cụ mặc bộ quần áo ngủ mỏng đứng ở đó, không có khí thế như bình thường, chỉ là hai mắt vẫn sắc bén như cũ, trả lời rõ ràng: “Phải! Cảnh Liêm Uy, bà chỉ có một câu, nếu như cháu không kết hôn với Mộc Yên Nhiên, vậy thì Ân Thiên Thiên sẽ biết mẹ của nó là người như thế nào, cũng sẽ biết mẹ của nó đã làm gì với ba mẹ của chồng nó, thậm chí… Đứa bé trong bụng của Ân Thiên Thiên, bà cũng sẽ không để nó tiếp tục được giữ lại!”
Vừa dứt lời, những người có mặt ở đây đều biến sắc!
Bà cụ vì ép Cảnh Liêm Uy cắt đứt quan hệ với Ân Thiên Thiên, không những chấp nhận chuyện Mộc Yên Nhiên không thể sinh con, bây giờ còn không tiếc bất cứ giá nào để uy hiếp đứa cháu trai bình thường bà ta yêu thương nhất!
Cảnh Liêm Bình lo lắng nhìn Cảnh Liêm Uy, căn bản không sức để giúp!
Tình hình này, bọn họ bất luận làm thế nào cũng là sai! Muốn nói với Ân Thiên Thiên, lại không biết nói từ đâu, muốn khuyên can bà cụ, nhưng Tô Nương hại chết con trai của bà ta, nỗi đau khổ của người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh không cần nếm thử cũng biết khổ nhiều như thế nào, muốn khuyên giải Cảnh Liêm Uy, nhưng càng khó mở lời…”
Chuyện này, đã đi vào trong động chết rồi!
Môi mím chặt, mặt mày bi thương của Cảnh Liêm Uy nhìn bà cụ trước mặt, đến lúc này anh cuối cùng cũng hiểu tại sao năm đó ba mẹ của anh không thể ở lại nhà họ Cảnh, cuối cùng cũng hiểu tạo sao mẹ của anh giỏi như vậy cũng không thể có chỗ đứng ở nhà họ Cảnh. Sự cố chấp của bà cụ đã gần đến trình độ của phong ma rồi!
Danh tiếng, địa vị, con trai! Chính là niềm tin duy nhất của bà cụ!
Nếu như một ngày nào đó bà ta mất đi một đứa cháu trai, có lẽ sẽ có thêm một đứa cháu trai khác!
Điển hình của kiểu người ‘không vào ngõ cụt không quay đầu’!
Nói rồi, bà cụ cũng không để tâm Cảnh Liêm Uy, xoay người bước ra ngoài: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cháu tự do rồi, nhưng Cảnh Liêm Uy, nhớ kỹ lời bà nói, bà trước nay không thích nói đùa.”
Một ánh mắt, mấy vệ sĩ canh trước cửa phòng Cảnh Liêm Uy bèn nhanh chóng rút lui, vốn còn tưởng rằng phải liều cứng đối cứng một trận mới có thể thoát ra được cái lồng giam này, nhưng không ngờ dễ dàng như vậy có thể ra ngoài, chỉ là áp lực trên vai anh lại càng lớn, nếu như có thể lựa chọn, anh thà không ra ngoài, tiếp tục yếu ớt vô lực nằm trên giường còn hơn…
Lúc này, tâm lý của Cảnh Liêm Uy dường như ẩn ẩn có xu hướng muốn rút lui.
“Rầm” một tiếng, Cảnh Liêm Uy không do dự mà hung hăng đấm vào chiếc TV, dù tắt tiếng nhưng trên màn hình vẫn là hình ảnh đang chế giễu Ân Thiên Thiên trong nháy mắt biến thành màu đen, Cảnh Liêm Bình thậm chí có thể nhìn thấy dấu vết của ánh điện, Vi Gia Huệ cả người run rẩy từng cơn, đau lòng nắm lấy bàn tay nhuốm đầy máu tươi của anh lúc này.
Cẩn thận nhìn tay của anh, Vi Gia Huệ khẽ nói: “Liêm Uy, tay của con bị thương rồi, đây là tay dùng để cứu mạng người…”
Nhưng Cảnh Liêm Uy dường như không có một chút cảm giác gì.
Anh bây giờ ngay cả mình còn không cứu được, ngay cả người con gái mình yêu cũng không thể cứu, còn cứu gì người khác?
Tình hình phía sau bà cụ không có quay người lại nhìn, chỉ để lại một câu kiên định: “Cháu từ từ suy nghĩ đi, bà bảo đảm, chỉ cần cháu làm theo những gì bà bảo, cả đời này Ân Thiên Thiên cũng sẽ không biết chuyện này!”
Rút tay của mình lại, máu tưới cứ tự nhiên chảy ra, Cảnh Liêm Uy xoay người xoay người lẳng lặng nhìn bầu trời đang sáng dần!
Tại sao, anh chỉ muốn một mối tình đơn thuần, mà lại khó đạt được như vậy?
Lần đầu tiên, Vi Gia Huệ và Cảnh Liêm Bình nhìn thấy đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy mờ hơi nước…