Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 287: CHÚNG TA VỀ NHÀ
Kinh hãi!
Trong lòng Cảnh Liêm Uy cảm thấy Mộc Yên Nhiên thật đáng sợ!
Nhớ tới bộ dạng cười nói tự nhiên của cô ta, đẹp đẽ giống như cái tên vậy nhưng hóa ra lại là “Vàng ngọc bị thối rữa bên trong”! Mộc Yên Nhiên đã dùng cuộc sống của cô ta để giải thích cho câu này.
Ở cổ trấn, cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Mộc, trước đó lúc ở nước ngoài, vì đề phòng cô ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà lại không có ai nên cho dù nhà họ Mộc không nói thì anh cũng đoán được trong tối có người nhà đó ẩn nấp. Thế nhưng lần nào cô ta gây ra chuyện cũng đợi anh tới cứu. Còn ở trong biệt thự nhà họ Cảnh, Nhị Ham chưa từng xuất hiện đánh lén bất kì ai thì tại sao lúc cô ta và Ân Thiên Thiên ở cùng nhau thì lại bị tấn công, sau đó lại là Thiên Thiên chọc giận bà nội, thậm chỉ cả anh. Trong sân trường của đại học T, cô ta và Thiên Thiên cùng nhau học nghiên cứu sinh, nhưng người nhà họ Cảnh lại xuất hiện ở đó vì muốn động viên cô ta, ngay cả anh cũng từng tới đó mấy lần để đón cô ta…
Nhớ tới Ân Thiên Thiên một mình ở thành phố T bị nhiều phóng viên gây khó dễ như vậy, nhớ tới Ân Thiên Thiên bị bà nội tát cho một cái, nhớ tới lúc ở bệnh viện anh đã buộc cô phải xin lỗi Mộc Yên Nhiên, nhớ tới lúc cô ở trong vườn hoa của trườn bị tất cả mọi người hiểu lầm… Cảnh Liêm Uy chỉ muốn cho mình mấy bạt tai!
Cảnh Liêm Uy không chút do dự, cầm chìa khóa xe trên bàn để đi tới Tụy Đề Uyển.
Trong đầu đều là hình ảnh cô đã chịu vô số oan ức ở nhà họ Cảnh.
Lúc đó anh chính là một cái tên mù lòa, rõ ràng có nhiều điểm vô lý như vậy mà lại không nhìn thấy.
Có phải mỗi lần bị hiểu lầm, trong lòng cô đã dần chết tâm với anh, thậm chí hiện tại vẫn còn mang theo cảm giác xa cách và không tín nhiệm. Anh luôn nghĩ mình đã nắm khá chắc tình cảm của cô dành cho mình, nhưng giờ xem ra Ân Thiên Thiên đã sớm có đủ lý do để rời khỏi anh rồi. Anh còn không dám tưởng tượng, nếu lúc trước không quấn chặt cô như vậy thì có phải hiện tại Thiên Thiên đã rời khỏi cuộc sống của anh rồi không…
Hai tay nắm chặt vô lăng, Cảnh Liêm Uy tăng tốc. Bình thường phải đi mất bốn mươi phút mới về tới nhà, nhưng hôm nay chỉ chưa tới nửa tiếng đã đến. Cảnh Liêm Uy dừng xe ở dưới Nam Uyển nhưng bỗng nhiên lại thấy lo sợ…
Cô tha thứ cho anh chưa? Hay là vẫn luôn ghi nhớ trong lòng?
Suy nghĩ một hồi lâu, Cảnh Liêm Uy quyết định xuống xe, ai ngờ Ân Thiên Thiên đi ra ngoài vẫn chưa trở về.
Thím Lưu nói cô đi thăm Đào Ninh rồi, Cảnh Liêm Uy cũng không vội, bình tĩnh ngồi chờ.
Mùa đông ở thành phố T lạnh vô cùng.
Cảnh Liêm Uy mặc áo bành tô màu đen dài cứ như vậy đứng trong tuyết, cầm điếu thuốc đã châm lửa trên tay như lại không hút lấy một ngụm, không ít người đi qua đều nhìn anh, vài người còn lên tiếng chào hỏi.
Cậu ba nhà họ Cảnh ở thành phố T thì ai mà không biết tới?
Lúc làm đám cưới thì náo nhiệt hoành tráng, sau đó thì lúc nào cũng không yên.
Vốn dĩ mọi người tưởng đôi vợ chồng trẻ ly hôn rồi thì sẽ an ổn trở lại, không ngờ cậu ba này ngày nào cũng tới tìm vợ cũ. Những người từng bắt nạt vợ cũ của anh đều bị dạy dỗ cho một trận. Mọi người không nhịn được liền bắt đầu bàn tán, cái gì cũng nói, nhưng lúc sau ai cũng phải yên tĩnh lại.
Nơi tốt đẹp nhất trên thế giới ở ngay trước mắt, tất cả những thứ không đẹp đẽ rồi sẽ có một ngày trở nên đẹp.
Con người chỉ cần thay đổi thái độ để đánh giá một sự việc thì sẽ phát hiện sự việc đó sẽ có ngàn vạn hình dáng khác biệt, và sự đẹp đẽ cũng bắt nguồn từ đó, theo thời gian trôi sẽ luôn tạo nên thứ đẹp đẽ nhất trong muôn vàn cái đẹp…
“Thà hủy đi một tòa miếu chứ đừng hủy đi một cuộc hôn nhân”, dần dần, những người tốt muốn xem nhất chính là hai vợ chồng có thể quay lại một lần nữa.
Cảnh Liêm Uy thỉnh thoảng sẽ cười với họ, bộ dạng đó hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng cao ngạo, thậm chí trẻ nhỏ xung quanh còn chạy tới cười đùa với anh. Mãi cho tới khi mọi người đã về nhà thì anh vẫn còn đúng đó chờ. Đối với những lời mời khách sáo vào nhà ngồi một chút của vài người đi qua, anh đều lịch sự nói cảm ơn.
Hiện tại, anh chỉ muốn chờ vợ của mình về nhà.
Anh muốn ôm cô, hôn cô, nói với cô là anh yêu cô nhường nào…
Tối muộn Ân Thiên Thiên mới từ nhà Đào Ninh về. Lúc ngồi xe của Đổng Khánh về tới nhà là đã mười giờ rồi, Đổng Khánh không vào mà chỉ nhìn cô vào trong khu dân cư xong thì rời đi, cũng không chạm mặt Cảnh Liêm Uy.
Ân Thiên Thiên đưa tay quấn lại khăn quàng cổ, cổ hơi rụt lại rồi lấy tay xoa bụng đi trong tuyết.
Ghế trúc ven đường vốn sạch sẽ, tuyết đọng trên đường bị dẫm đến ngổn ngang, nhưng như vậy mới là cuộc sống chứ.
Bây giờ Đào Ninh tốt hơn nên cô cũng yên tâm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Ân Thiên Thiên thật muốn sống mãi một cuộc sống yên tĩnh như vậy, bước từng bước in dấu chân lên con đường của mình, đôi mắt kiên định trước nay đều không có oán trách gì với cuộc sống.
Xa xa, Cảnh Liêm Uy đã nhìn thấy cô.
Cô mặc áo khoác màu quả hạnh, vì mang thai nên cả người trông tròn vo nhưng lại vô cùng đáng yêu. Đôi mắt long lanh giữa màn đêm dường như muốn hút cả linh hồn của anh vào. Khoảnh khắc chạm mặt nhau, Ân Thiên Thiên dừng bước, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.
Cảnh Liêm Uy toàn thân đều tỏa ra hơi lạnh, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lại tràn đầy vui vẻ.
Dáng người cao ráo đứng trong tuyết làm cho mặt của Ân Thiên Thiên không nhịn được mà đỏ lên.
Cảnh Liêm Uy bước nhanh tới chỗ cô, anh nhìn cô thật lâu mà không có hành động gì. Ân Thiên Thiên ngẩng đầu lên làm anh đột nhiên nhớ tới ngày mà cô đứng trên phố cầu hôn với mình.
Cô cần lấy tay anh, hỏi có dám kết hôn với cô hay không…
Thiên Thiên…
Thiên Thiên…
Thiên Thiên của anh…
Việc anh cảm thấy may mắn nhất cho tới bây giờ chính là không mất đi cô.
Anh ôm lấy cô vào lòng, dùng lồ ng ngực ấm áp của mình xua đi cái lạnh trên cơ thể cô, ngửi lấy mùi hương trên tóc cô.
Thật tốt.
Cô vẫn ở đây.
Ân Thiên Thiên bị ôm trong lồ ng ngực quen thuộc làm gương mặt có hơi phiếm hồng nhưng vẫn không giãy ra. Một lúc sau thì thả lỏng hoàn toàn dựa vào người anh, hai người cứ như vậy ôm nhau đứng trong tuyết một lúc lâu.
Sau đó, Cảnh Liêm Uy buông cô ra, nhẹ nhàng cúi người hôn nhẹ lên môi cô một cái.
Gương mặt Ân Thiên Thiên lập tức đỏ bừng giống như xấu hổ vì bị đùa giỡn.
Như thế này đúng là quá xinh đẹp động lòng người rồi! Cảnh Liêm Uy lại hôn lên một cô, hôn lên trán, lên mũi, khắp cả khuôn mặt cô… Ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn, đặc biệt là lúc thấy chiếc cổ cũng hơi hồng hồng bên dưới khăn choàng thì càng không nỡ buông cô ra.
Tiếng cười giữa trời tuyết vang lên, Ân Thiên Thiên thẹn quá hóa giận lấy tay mạnh mẹ đánh cho anh một cái, còn giả bộ tức giận muốn bỏ đi, nhưng lại bị người phía sau ôm chặt lấy eo, còn nghe thấy anh thì thầm bên tai: “Thiên Thiên, anh rất nhớ em.”
Đây không phải lời tỏ tình êm tai nhất, nhưng giờ phút này cô cảm thấy câu nói này còn tốt hơn mấy lời tỏ tình khác gấp trăm ngàn lần. Xấu hổ ban nãy tan thành mây khói cả, cô cứ như vậy ngoan ngoãn để anh âu yếm ôm trong ngực.
Một lúc sau vẫn là thím Lưu không nhìn được nữa, hàng xóm chung quanh rất nhiều người đang xem trò hay đấy! Thím Lưu vội vàng giả vờ chạy xuống dưới đổ rác mới thức tỉnh được hai cái người có nhà mà không vào, lại ở chỗ này phô trương tình cảm. Đúng là hành hạ mấy người độc thân mà!
Ân Thiên Thiên ngượng ngùng vùi đầu vào trong ngực Cảnh Liêm Uy, anh cười lớn ôm cô đi vào nhà.
“Thiên Thiên, chúng ta về nhà thôi.” Một câu làm lòng người đều mềm nhũn.
Một tuần sau.
Ân Thiên Thiên đang ở trong phòng khách thiết kế quảng cáo cho nhà họ Tề. Hai đề án nộp lên trước đó đều bị từ chối làm cho tâm trạng cô trở nên nông nóng, bút trong tay cứ di chuyển không ngừng.
Bỗng nhiên, trên TV bắt đầu thông báo tin tức.
“Hôm nay tòa án nhân dân thành phố T đã đưa ra phán quyết cho Hướng Quang Hùng, người nắm quyền của ‘Hướng Vỹ’. Hành vi của ông ta thuộc về hành vi vi phạm pháp luật, cuối cùng bị phán năm năm tù giam…”
Trên màn hình lập tức xuất hiện vẻ mặt xám như tro của Hướng Quang Hùng, còn Ngụy Chiêu Dung thì khóc lóc thảm thiết ở bên cạnh. Hướng Thực nhìu chặt lông mày, vẻ mặt đều là đau buồn, ngay cả Mộc Yên Nhiên cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Hướng Quang Hùng cuối cùng đã bị phán án, kỳ thật Ân Thiên Thiên biết từ đầu vốn Cảnh Liêm Uy không muốn khiến cho nhà họ Hướng thành ra nông nỗi này. Ai bảo nhà họ Hướng lại không cẩn thận bị điều tra ra nhiều thông tin như vậy, muốn không ngồi tù cũng khó, mà nhà họ Hướng phá sản hoàn toàn hợp ý của Ân Thiên Thiên.
Xin lỗi, cô chẳng phải là người lương thiện gì.
Đối với Hướng Thực, đối với Ân Nhạc Vy, cô càng không thể nương tay được. Cô chẳng việc gì phải tốt bụng cả, tốt bụng rồi chỉ đổi lấy vết thương chồng chất lên chính mình, như vậy hóa ra cô tự hành hạ mình à?
Ân Thiên Thiên đang định quay lại tiếp tục công việc thì trong TV lại ném ra một quả bom.
“Đồng thời cũng vào hôm nay, Hướng Thực nhà họ Hướng muốn ly hôn với cô hai nhà họ Ân. Theo như tin tức thì cô hai Ân Nhạc Vy nhà họ Ân đã có thai được một tháng, lúc này muốn ly hôn không biết là có uẩn khúc gì không? Có tin truyền ra là việc nhà họ Hướng phá sản có liên quan tới cô Ân Nhạc Vy, chỉ không biết là cô Ân đóng vai trò gì trong việc đó mà lại làm cho Hướng Thực không quan tâm tới cái thai mà muốn ly hôn với cô Ân đây. Đối với sự việc này, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thêm thông tin…”
Tin này đúng là hù dọa được Ân Thiên Thiên.
Hướng Thực và Ân Nhạc Vy ly hôn?
Bây giờ nhà họ Ân chẳng phải là cảnh tránh gió tốt nhất cho nhà họ Hướng hay sao? Hướng Thực buông tay đơn giản như vậy?
Nhìn Hướng Thực nói những lời chính nghĩ trước ống kính mà Ân Thiên Thiên cảm thấy buồn nôn. Từ hôm đó trong bệnh viện về sau cô càng chán ghét anh ta. Mắt vô tình liếc tới Ngụy Chiêu Dung và Mộc Yên Nhiên phía sau, sắc mặt của Ân Thiên Thiên lập tức trở nên khó coi.
Mộc Yên Nhiên!
Cô nhớ rất rõ ràng, chính là do người phụ nữ này mà cô gặp đủ mọi phiền phức, thậm chí lần sau còn lớn hơn lần trước! Mà chuyện của “Diêm Vương” càng khiến cô nâng cao cảnh giác đối với người phụ nữ này. Cô ta quá xảo quyệt, cô nhất định phải suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để đối phó với cô ta!
Tất cả những người muốn làm hại con của cô, cô đều không dễ dàng bỏ qua đâu. Chỉ cần có cơ hội thì cô nhất định sẽ nắm chắc lấy.