Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 282: NGƯỜI PHỤ NỮ CHỊU QUẢ BÁO
Đào Ninh…
Đào Ninh…
Lần đầu tiên nghe được tên cô, anh đã cảm thấy đây nhất định là một cô gái thanh nhã như hoa cúc, nhưng mà không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy, cô lại giống hệt như một đàn chị giang hồ, tiếp cận liên tục, dụ dỗ liên tục, anh đã “lừa” được cô đến tay, nhưng đột nhiên có một ngày cô biến mất không thấy đâu nữa.
Anh không đi tìm, chỉ ngồi trong căn phòng bọn họ sống cùng nhau hút thuốc suốt một ngày, sang ngày hôm sau, anh lại là cậu hai nhà họ Cảnh chuyên đi đùa giỡn tình cảm của phụ nữ, mà cô lại biến mất một khoảng thời gian.
Anh biết cô là bạn với Ân Thiên Thiên, cho nên anh theo bản năng cũng chú ý đến cuộc sống của những người xung quanh Ân Thiên Thiên, cuối cùng cũng gặp được cô…
Chỉ là, anh chưa bao giờ nghĩ đến, khi gặp nhau thì cô đã là vợ của người khác, còn mang thai…
Ánh mắt chậm rãi dời xuống vùng bụng bằng phảng của Đào Ninh bây giờ, cho dù là Cảnh Liêm Bình cũng nhịn không được rơi nước mắt.
Chỗ này từng có đứa con đầu lòng của anh, nhưng mà anh thậm chí còn chưa ở cùng bé một ngày, bé đã rời đi rồi.
Bé tức giận sao? Hay là do bé không muốn một người cha như anh?
Yên lặng nắm tay Đào Ninh, Cảnh Liêm Bình ngồi ở mép giường vùi đầu vào tay Đào Ninh khóc như một đứa trẻ, những vẫn kiềm nén không phát ra chút tiếng động nào…
Anh từng chờ đợi, cũng rất mong chờ, đứa bé này có phải sẽ có được một đôi mắt tinh ranh không? Có phải cũng sẽ cứng cỏi không chịu thua không? Có phải cũng sẽ tốt bụng, xinh đẹp… Nhưng mà cho dù anh có suy nghĩ nhiều đến cỡ nào, nhớ đến cỡ nào, cuối cùng đứa bé này cũng đã rời khỏi bọn họ, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
Căn phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng hít thở của Đào Ninh và tiếng khóc đè nén của Cảnh Liêm Bình, một lúc lâu sau vẫn chưa dừng lại.
Đào Ninh giống như là đang mơ một giấc mơ, trong mơ cô đang ôm theo con của mình, đó là một đứa bé trai kháu khỉnh, có đôi mắt đào hoa xinh đẹp, một đôi môi mỏng bạc tình nhưng lại vô cùng đáng yêu, cô thậm chí còn nắm lấy tay trái bé, một người đàn ông khác nắm lấy tay phải của bé, cả gia đình ba người bọn họ đang đi trên đại thảo nguyên đón gió đón ánh nắng mặt trời…
Đào Ninh quay đầu qua nhìn người đàn ông kia, nhưng tia sáng mặt trời vẫn luôn cản tầm nhìn của cô, không thể xem rõ được, chỉ có mỗi đứa bé kia là có thể nhìn thất rõ ràng, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng đứa bé kia gọi cô là “mẹ”, lập tức trong lòng như đang ở trong một đống bông vậy, mềm mại, ấm áp.
Nhưng đột nhiên, đứa bé trai kia buông tay bọn họ ra, cười nói tạm biệt với cô…
Cô hoảng sợ muốn đưa tay kéo đứa bé lại, nhưng mà đứa bé ấy càng đi càng xa, càng lúc càng xa, xa đến mức cuối cùng Đào Ninh cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của đứa bé nữa, cô hoảng sợ giật mình tỉnh lại…
“Con ơi!” Đào Ninh giật mình tỉnh dậy hoảng sợ hô to, cảm giác cơ thể vô cùng mệt mỏi và đau đớn, nhưng cô cũng không quan tâm đ ến những điều đó, chỉ cúi đầu ngơ ngác nhìn bụng mình, gần như là phát điên lên: “Con ơi! Con của tôi! Con của tôi đâu rồi? Đâu mất rồi?”
Đào Ninh mở to mắt tìm kiếm xung quanh phòng, giống như cô luôn tin chắc rằng cho dù cô có xảy ra chuyện thì vẫn đã bình an sinh xong đứa bé, cô nhớ rõ cảm giác dụng cụ lạnh băng chui vào trong cơ thể cô, thậm chí còn nhớ rõ những dụng cụ lạnh lẽo đó còn kéo thứ gì đó ra khỏi cơ thể cô nữa, nhưng mà vì sao cạnh giường cô lại không có giường em bé chứ? Vì sao cô lại không nhìn thấy con của cô!
“Con ơi! Con ơi! Con của mẹ ơi!” Đào Ninh giống như một người điên, định mở chăn bước xuống giường, nhưng đã bị y tá nhanh chóng chạy đến cản lại, phía sau còn có bác sĩ Diêu, Đào Ninh nhìn thấy bà thì như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, điên cuồng hỏi: “Bác sĩ Diêu, con của tôi đâu? Con của tôi đâu rồi? Bé ở bên khoa nhi sao? Có phải là do sinh non nên cơ thể bé không được tốt lắm không? Có phải không, có phải không hả?”
Căn phòng yên lặng không có ai lên tiếng, bác sĩ Diêu nhíu mày nhìn Đào Ninh.
Một người mẹ tuổi còn quá trẻ, lại mất đi đứa con đầu lòng của mình, bác sĩ Diêu mím chặt môi, lúc này bà cũng không biết phải ăn nói thế nào với cô nữa.
“Con của tôi đâu rồi hả?” Đào Ninh hỏi, trong mắt đã rưng rưng nước mắt nhưng lại không có giọt nào chảy ra cả, cô chỉ cố chấp cho rằng bởi vì cô không làm tròn trách nhiệm người mẹ cho nên con của cô phải bị chuyển sang khoa Nhi nằm mà thôi: “Không được, tôi phải đi xem con của tôi, tôi sinh bé ra mà còn chưa nhìn mặt bé lần nào đâu, tôi phải đi xem thôi…”
Nhưng mà những cô y tá đang cản cô hoàn toàn không có ý định thả cô ra.
Cuối cùng, bác sĩ Diêu vẫn mở miệng nói, nhưng lại nói ra đáp án mà Đào Ninh không muốn nghe nhất: “Cô còn trẻ, sẽ còn có cơ hội, lúc đó tình trạng rất khẩn cấp, chỉ có thể bảo vệ được một trong hai mẹ con mà thôi.”
Một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng cũng đã tuyên bố án tử hình cho con của cô.
Ngay lúc câu nói này vừa vang lên, nước mắt trên mặt Đào Ninh cũng không tự giác rơi xuống, người cứ đờ ra run rẩy không ngừng.
Một lúc lâu sau bác sĩ Diêu mới tiếp tục nói: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là cô phải nuôi cơ thể mình lại cho thật tốt, con thì sau này sẽ có.”
Nhưng mà bây giờ Đào Ninh đã hoàn toàn không nghe lọt được chữ nào rồi, cô chỉ biết là con của cô, người thân duy nhất trên đời này của cô đã bỏ cô mà đi rồi…
Đào Ninh khóc một lúc rồi đột nhiên bật cười, mấy cô y tá bên cạnh cũng buông cô ra.
Đào Ninh duỗi tay ôm lấy mặt mình, vừa khóc vừa cười.
Là quả báo sao?
Cô không biết liêm sỉ bò lên giường của Cảnh Liêm Bình, thậm chí còn mặt dày không biết xấu hổ muốn mang thai con của anh, cuối cùng chờ đến khi có thai thì cô lập tức chạy trốn, đơn giản là vì cô sợ Cảnh Liêm Bình sẽ ra tay với đứa bé này, nhưng mà cuối cùng cô vẫn không thể giữa đứa bé này lại được…
Con của cô đã bảy tháng rồi, đã thành hình rồi, có thể chào đời rồi, nhưng mà lại bị cô hại chết ở trong bụng!
Cô chính là bà mẹ độc ác nhất trên đời này, cô là con đàn bà đáng chịu quả báo nhất trên đời này!
“Ha ha… ha ha…” Đào Ninh khóc đến cả người run rẩy, nhưng mà trên gương mặt cô lại là nụ cười, người nào nhìn thấy bộ dáng này cũng đều sẽ đau lòng: “Ha ha…”
Nếu lúc đó cô không muốn ra khỏi nhà, nếu cô không muốn ngẫu nhiên gặp phải người nào đó, vậy thì có phải sẽ không ra như thế này không?
Nói đến cùng, lúc trước cô không nên muốn gả vào nhà giàu mà! Không nên dù biết rõ Cảnh Liêm Bình là hạng người gì vẫn kiên quyết muốn trở thành người phụ nữ của anh! Thậm chí cô còn vì chuyện này mà cãi nhau với người bà đã nuôi lớn mình, lúc bà phá hỏng chuyện giữa mình và Cảnh Liêm Bình còn giận dỗi không quan tâm đ ến bà, cứ để mặc bà tức giận ngồi xe dù rồi xảy ra tai nạn giao thông…
Ha ha, cô quả nhiên là người đàn bà xấu nhất xấu nhất trên đời này!
Cho nên, bây giờ cô gặp quả báo rồi!
Bác sĩ Diêu đau lòng nhìn Đào Ninh, cô gái quá trẻ tuổi rất dễ chui đầu vào ngõ cụt.
Lúc Cảnh Liêm Bình bước vào đã nhìn thấy người phụ nữ hôn mê suốt hai ngày đang ngồi trên giường khóc, trong phòng có có một đống y tá bác sĩ, sau khi xác định Đào Ninh không có vấn đề gì thì Cảnh Liêm Bình bảo mọi người ra ngoài hết, rồi yên lặng ngồi ở trước mặt cô.
Nước mắt của cô, mỗi một giọt là một niềm hối hận, là đang hối hận quen biết anh sao?
Cảnh Liêm Bình đau lòng nhíu mày lại, anh đúng là hiếm kho có cảm xúc như thế này, có chút không quen.
Đào Ninh khóc lóc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, môi run run không nói nên lời, trong mắt đều là nước mắt và tự trách, con của cô vốn phải khỏe mạnh chào đời, nhưng mà bây giờ đã không còn cơ hội nữa rồi, Đào Ninh gần như là theo bản năng muốn nhào vào ngực của Cảnh Liêm Bình khóc rống lên.
Cảnh Liêm Bình im lặng đi qua ngồi lên mép giường, một giây sau đó Đào Ninh cuối cùng cũng không nhìn được nhào vào lòng người đàn ông này, từng câu từng chữ tra tấn cả hai người.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không bảo vệ được con… Thật xin lỗi…” Đào Ninh nhỏ giọng nỉ non, mãi đến lúc nhào vào lòng Cảnh Liêm Bình rồi cô mới thật sự phát ti3t hết cảm xúc của mình: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Người Cảnh Liêm Bình cứng đờ rũ mắt nhìn cô, cô khóc lên trông xấu thật, nhưng mà anh cũng cảm thấy cô vẫn rất đẹp.
Tim Cảnh Liêm Bình co rút đau nhói, anh rốt cuộc cũng duỗi tay ra nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Thật xin lỗi… thật xin lỗi…” Cũng không biết câu “Thật xin lỗi” này Đào Ninh muốn nói với ai nữa, là nói với Cảnh Liêm Bình hay là nói cho đứa con chưa chào đời của mình, cô cứ khóc rồi lầm bầm “Thật xin lỗi…”
Sau khi khóc một lúc lâu, lúc này Đào Ninh mới ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên nhớ đến đứa bé trong mơ kia, cô vươn tay vuốt v e gương mặt của Cảnh Liêm Bình rồi nói: “Em mơ thấy con, là một đứa bé trai, con đến tạm biệt chúng ta, con có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp giống như anh vậy, con cũng có đôi môi mỏng bạc tình giống anh, con gọi em là ‘mẹ’…”
Mỗi khi Đào Ninh nói một chữ, Cảnh Liêm Bình lại càng hiểu sâu hơn một chút, giống như đứa bé đó bây giờ đang đứng trước mặt của mình vậy.
Cảnh Liêm Bình nghe Đào Ninh miêu tả, chỉ cảm thấy bây giờ trái tim anh giống như đã bị người khác xé nát rồi.
Một đứa con trai giống anh đến như vậy, một đứa con trai của cô giống anh đến như vậy.
Đào Ninh càng nói càng khóc nhiều hơn, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó hỏi: “Vì sao không bảo vệ con? Em muốn bảo vệ con mình hơn? Là ai đã gi3t chết con của em?”
Đó chỉ là một tiếng nói nhỏ, nhưng mà Cảnh Liêm Bình nghe xong thì cứng người, sắc mặt trở nên tái nhợt, Đào Ninh đang vùi vào lòng anh cũng ngây ngẩn dừng hết tất cả động tác, sau khi cẩn thận cảm nhận phản ứng của Cảnh Liêm Bình, cứ như đã không còn bất cứ cảm xúc gì nữa, không tin nổi ngước mắt lên nhìn anh…
Cảnh Liêm Bình rũ mắt nhìn cô, nhíu chặt mày lại, sắc mặt tái nhợt, cơ thể cứng còng, mà tất cả những biểu hiện này đều là sau khi Đào Ninh nói ra câu nói kia mới xuất hiện, cô ngửa gương mặt đầy nước mắt lên nhìn Cảnh Liêm Bình, Đào Ninh chỉ cảm thấy cô nhất định là điên rồi, chắc chắn là điên mất rồi!
Sao cô có thể ngu như vậy chứ?
Một người đàn ông từ trước đến giờ đều không thích con nít, làm sao anh ta có thể đồng ý để con mình ở bên ngoài được chứ?
Nhìn Thiên Thiên là biết rồi đúng không? Cô mang thai đứa bé vất vả như vậy, nhưng mà cuối cùng vẫn phải giao đứa con lại cho nhà họ Cảnh mà thôi!
“Ha ha ha…” Đào Ninh nhìn Cảnh Liêm Bình rồi đột nhiên bật cười, cười đến mức cơ thể run rẩy: “Ha ha ha… Tôi thật đúng là một con ngu mà! Anh làm sao mà quan tâm đ ến con của tôi được! Anh làm sao mà quan tâm chứ!”
Đào Ninh tức giận gầm lên, ánh mắt Đào Ninh nhìn Cảnh Liêm Bình đều tràn đầy hận thù!
Người đàn ông này, người đàn ông này hoàn toàn không thích cô, không thích con nít, sao có thể thích con của bọn họ được chứ? Cô lại ngây thơ cho rằng Cảnh Liêm Bình cũng sẽ đau lòng vì đứa bé này!
Đào Ninh giơ tay đẩy mạnh Cảnh Liêm Bình ra, hô to: “Cảnh Liêm Bình, tôi đúng là một con ngu mà! Tôi vậy mà còn muốn sinh con cho anh! Tôi đáng bị anh chà đạp cả đời mà!”