Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 274: LÒNG HẸP HÒI CỦA MỘC YÊN NHIÊN
Mùa đông vẫn đang ngự trị ở thành phố T, trên bầu trời vẫn thường rơi xuống từng đợt tuyết trắng xóa như lông ngỗng, mỗi lần Ân Thiên Thiên đi ra ngoài đều sẽ có ai đó đi cùng cô, khi thì là Ân Thiên Tuấn, có khi lại là Trần Vũ, cũng có lúc là Cảnh Liêm Uy, tóm lại là cô chẳng khi nào phải ở ngoài một mình cả.
Hôm nay Ân Thiên Thiên đi cùng Ân Thiên Tuấn, hai người họ vừa đi vào ‘Thiên Ân’ thì Trình Cương đã bước tới nói với cô: “Cô Ân, anh Tề đến có việc muốn tìm cô.”
Ân Thiên Tuấn cúi đầu nhìn cô, bụng Ân Thiên Thiên càng ngày càng lộ rõ, có cảm tưởng như mỗi ngày mỗi to hơn, cô khoác một chiếc áo bông rộng thùng thình, đầu thì đội một chiếc mũ lông mềm mại, chân mang một đôi giày đi tuyết, nhìn sao cũng thấy đáng yêu vô cùng, nếu không phải do phần bụng đã lộ rõ kia thì trông cô không khác sinh viên mới ra trường là bao, ai có thể ngờ được cô gái như vậy đã từng kết hôn và cũng đã ly hôn chứ.
Ân Thiên Thiên đáp lại anh bằng một nụ cười mỉm rồi bước vào trong phòng khách.
Tề Khải Vinh mặc một chiếc áo gió màu đen ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt trước kia tạo cho cô ấn tượng đầu là vẻ ngây ngô nay đã trở nên trưởng thành hơn nhiều, thậm chí Ân Thiên Thiên còn có thể loáng thoáng nhìn thấy vài sợi râu lú nhú trên cằm cậu, không hiểu sao cô lại đột nhiên cảm thấy mắt nhìn người của Cốc Thái Yên thật ra cũng không tệ chút nào. Cô ngồi xuống phía đối diện Tề Khải Vinh rồi không chút ngại ngùng mà bưng li sữa ngồi uống luôn trước mặt cậu ta.
Sau khi mang thai có một khoảng thời gian cô bị kích ứng với sữa, nhưng rồi sau đợt đó đến giờ thì hầu như cô đã uống sữa thay nước luôn rồi.
Từ lúc Ân Thiên Thiên bước vào thì đôi mắt Tề Khải Vinh dường như dán chặt vào trên bụng cô, cậu nghĩ thầm trong bụng: To thật đó!
Ân Thiên Thiên cũng cảm nhận được sự kinh ngạc trong mắt cậu ta, cô nở nụ cười, rốt cuộc cũng là nam giới, cậu ta nào biết bụng của cô như vầy đã được xem là nhỏ hơn bình thường, nếu không phải lúc đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ khẳng định thai nhi vẫn ổn thì chắc cô đã cho rằng bụng mình có vấn đề rồi.
“Anh Tề tìm tôi có việc gì không?” Ân Thiên Thiên bắt chuyện trước, cô nhẹ giọng hỏi cậu ta.
Nghe giọng Ân Thiên Thiên thì Tề Khải Vinh cũng hồi hồn lại, cậu ta ngước mắt nhìn cô, nói: “Cô Ân bây giờ có nhận thiết kế quảng cáo không? Công ty chúng tôi muốn mời cô biên tập quảng cáo, không biết cô có thời gian không?”
Ân Thiên Thiên nhướng mày nhìn người đang ngồi trước mặt mình đây, trong một chốc cô đột nhiên cảm thấy cậu ta thật xa lạ.
Người đàn ông trước kia từng quỳ trước mặt ba nhà họ Tề, Cốc, Cảnh mà lớn tiếng nói rằng sẽ chỉ cưới mỗi Cảnh Thiên Ngọc dường như đã biến mất, tấm lòng của cậu ta đối với Cảnh Thiên Ngọc thì Ân Thiên Thiên cũng chẳng rõ lắm, song có thể thấy Tề Khải Vinh giờ đây đã trưởng thành hơn trước kia rất nhiều, chí ít là cậu ta sẽ không bao giờ làm những chuyện nông nỗi như trước nữa…
“Quảng cáo cho cái gì?” Ân Thiên Thiên suy tư một lúc rồi mở miệng hỏi, chính cô cũng đang có ý nhận thiết kế quảng cáo, hơn nữa nhận làm cho nhà họ Tề theo một khía cạnh nào đó cũng sẽ mang đến nhiều lợi ích hơn.
“Phấn mắt.” Tề Khải Vinh trả lời tóm lược, sau đó cậu cũng giải thích ngay: “Công ty chúng tôi chuẩn bị tung ra một loại phấn mắt mới, có bảy mươi hai màu, tôi muốn cô tạo dựng tiếng tăm cho loại phấn mắt này, đây chính là sản phẩm chiến lược năm nay của nhà họ Tề chúng tôi.”
Nói đến đây thì Ân Thiên Thiên mới nhớ ra nhà công ty họ Tề chuyên sản xuất các sản phẩm trang điểm, dù ít dù nhiều thì cũng được xem là đối thủ của ‘Thiên Ân’, có điều là một bên chủ yếu đánh vào thì trường dược mĩ phẩm, một bên lại chú trọng mảng trang điểm, còn riêng nhà họ Cốc thì lại kinh doanh đồ gia dụng, chả có chút dính dánh gì cả.
Ân Thiên Thiên không nói lời nào, đôi mày cô cau chặt có vẻ như đang băn khoăn xem có nên nhận vụ này không, ‘Thiên Ân’ nếu đã tung ra sản phẩm phấn nước thì sau này chắc chắn cũng sẽ tung ra các sản phẩm trang điểm khác, khi đó thì người đầu tiên Ân Thiên Tuấn muốn nhờ để quảng bá sản phẩm chắc chắn chính là cô, vì dù sao thì lần quảng bá sản phẩm trước cũng đã rất thành công. Nếu bây giờ cô nhận lời chịu trách nhiệm quảng cáo phấn mắt cho công ty họ thì đến khi ‘Thiên Ân’ tung ra sản phẩm phấn mắt cô sẽ không thể nhận thiết kế, đây là quy tắc nghề nghiệp.
Nhà họ Ân hay nhà họ Tề đây?
Đây là vấn đều nan giải đối với Ân Thiên Thiên.
Cô định bụng sẽ từ chối, nhưng không ngờ Ân Thiên Tuấn bỗng nhiên bước vào phòng và cũng thay mặt cô nhận lời Tề Khải Vinh: “Được thôi, cô ấy đồng ý, nhưng tiền công bên các người phải trả gấp đôi.”
Tề Khải Vinh nhíu mày, song suy đi tính lại thì cậu ta vẫn đồng ý, hiện tại trong mảng quảng bá thương hiệu thì Ân Thiên Thiên đang cực có tiếng, nếu để cô biên tập quảng cáo chắc chắc sẽ rất có lợi, gấp đôi tiền lương cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, dù sao thì sau này cô sẽ không thể nhận quảng cáo cho phấn mắt của ‘Thiên Ân’ nữa.
“Anh hai…” Ân Thiên Thiên nhỏ giọng gọi anh, trông cô không được vui cho lắm.
Chẳng nhẽ anh không biết rằng nếu đến lúc đó đột ngột đổi người thiết kế thì chắc chắn sẽ khiến ‘Thiên Ân’ chịu thiệt hại sao? Mà sự thiệt hại đó nhà họ Ân thật sự không tài nào kham nỗi, cô có thể không thèm để tâm đ ến Ân Bách Phú, Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy nhưng lại không thể nào không nghĩ cho Ân Thiên Tuấn và Ân Thành Vũ được.
“Quyết định như vậy đi.” Ân Thiên Tuấn tiếp tục nói chuyện với Tề Khải Vinh, chẳng mảy may để ý đến Ân Thiên Thiên.
Tề Khải Vinh cũng rất hào phóng, sau khi hai bên thỏa thuận xong xuôi thì cậu ta cũng nhanh chóng mà ra về.
Ngay sau đó thì trong phòng khách cũng chỉ còn Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên bước đến trước mặt Ân Thiên Tuấn, cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã cắt ngang, anh vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu cô, vuốt ngay ngắn mái tóc hơi rối vì đội mũ của cô rồi nói: “Thiên Thiên, em phải học cách sống vì chính bản thân mình, đừng bận tâm nhiều quá, nếu em cứ như thế này thì mai sau sẽ không hạnh phúc đâu.”
Mà hạnh phúc của anh chính là được thấy cô hạnh phúc.
Ân Thiên Thiên hơi hé môi song cuối cùng cũng không nói thêm gì, trong một thoáng đó cô có cảm tưởng như thể anh đã biết hết mọi dự định trong lòng cô rồi, thế nên mới nói như vậy. Tiếc là cô không dám hỏi cho rõ, chỉ đành im lặng mà chấp nhận sự sắp xếp của Ân Thiên Tuấn.
Trong lòng Ân Thiên Thiên cũng hiểu rõ, nếu sau này cô bị buộc phải rời khỏi nơi đây thì chính nhờ việc nhận quảng cáo này cho nhà họ Tề sẽ giúp cô đảm bảo nơi ăn chốn ở trong một khoảng thời gian dài.
Nhà họ Mộc.
Kể từ sau khi Mộc Yên Nhiên làm phẫu thuật thay tim, khoảng thời gian đầu thì hầu như ngày nào cô cũng tới bệnh viện kiểm tra, song cứ càng về sau cô cũng to gan hơn, đặc biệt là khi thấy mức độ tương thích giữa trái tim của Hướng Linh với cơ thể mình rất cao thì thậm chí còn không thèm tới bệnh viện khám lại, chỉ khi nào bị Mộc Long và Tử Dương bắt đi thì cô mới chịu đến bệnh viện kiểm tra thôi, nhưng dù có đi thì bác sĩ cũng không kiểm tra thấy vấn đề gì cả.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, thành phố T vốn luôn có tuyết rơi hôm nay bỗng nhiên lại sáng sủa khác thường, ánh nắng ấm áp ngày đông chiếu vào thân thể khiến ai ai cũng thấy dễ chịu vô cùng, ngồi trên ghế sô pha thoải mái phơi nắng, Mộc Yên Nhiên vui vẻ mỉm cười.
Mộc Sa vừa xuống lầu thì liền thấy bộ dạng thoải mái đó của Mộc Yên Nhiên, thế là vô thức xoay người muốn tránh, không ngờ rằng Mộc Yên Nhiên đã thấy, lên tiếng gọi: “Em gái, tại sao vừa nhìn thấy chị thì lại bỏ đi như vậy? Thời tiết hôm nay đẹp quá chừng, xuống đây đi dạo với chị đi.”
Lời thì nghe rất êm tai, song giọng điệu lại toàn vẻ nhạo báng.
Mộc Sa ngồi trên xe lăn nghe vậy thì cả người như đờ đi, muốn quay về phòng ngay tức khắc.
“Đưa em gái tôi xuống đây mau.” Đôi môi xinh xắn của Mộc Yên Nhiên hé mở, cô ra lệnh cho người làm trong nhà, ngay lập liền có người theo lời cô lên đẩy xe lăn của Mộc Sa xuống lầu, thậm chí còn cố ý để cho Mộc Sa ngã xuống ngay trước mặt Mộc Yên Nhiên.
Ở trong nhà này chỉ có Mộc Long và Tử Dương vẫn chưa biết bộ mặt thật của Mộc Yên Nhiên, còn lại thì không ai là không biết cô ả đúng thật là một con quỷ dữ! Hở ra là nổi điên, thậm chí còn thường xuyên bạo hành Mộc Sa, đương nhiên là cô ả chỉ làm vậy khi Mộc Long và Tử Dương không có ở nhà, đã vậy hai người họ còn hết mực thiên vị Mộc Yên Nhiên, hoàn toàn không thèm để tâm đ ến Mộc Sa khắp người toàn vết thương.
Mộc Sa bị đẩy ngã trước mặt Mộc Yên Nhiên thì cũng không tức giận mà chỉ ngước mắt nhìn chăm chăm vào cô ả.
Vì sao? Vì lý do gì chứ?
Ả Mộc Yên Nhiên này may mắn đến mức đó sao? Đã bước một chân vào quan tài rồi bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một trái tim tương thích với mình, đã vậy Hướng Linh còn đúng lúc gặp tai nạn giao thông nữa chứ.
Thật sự là nhờ ‘vận may’ sao?
Mộc Sa cười nhạo trong lòng. Cô thà chết cũng còn hơn phải tin cái lý do ngu ngốc như vậy.
Trong thế giới của Mộc Yên Nhiên thì không có chuyện ngồi im trông mong vào ‘vận may’, hay chữ ‘lương tâm’ dĩ nhiên cũng chẳng có cửa xuất hiện trong từ điển của cô ả.
Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng thế. Chỉ vì cô có cơ thể khỏe mạnh, chỉ vì tim cô không tương thích, chẳng thể hiến cho Mộc Yên Nhiên nên cô đáng phải sự lạnh nhạt của ba mẹ, cũng đáng bị chị gái bắt nạt, thậm chí bây giờ thành ra nông nỗi như thế này cũng là đáng lắm!
Mộc Sa nhìn Mộc Yên Nhiên, trong mắt cô không biểu thị chút cảm xúc nào, nhưng còn ngọn lửa hận thù mỗi khi đối mặt Mộc Yên Nhiên thì lại không khi nào ngừng thiêu đốt trong cô.
Đôi chân của cô!
Cô sẽ mãi luôn ghi nhớ, đây đều là do Mộc Yên Nhiên hại!
Đời này kiếp này sẽ không bao giờ cô quên!
Mộc Yên Nhiên vẫn một mực bình tĩnh mà nhìn cô em gái đang đứng trước mặt ả đây, đáy mắt ả đong đầy nét cười, rồi bỗng nhiên cô ả đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi Mộc Sa, sau đó cúi người xuống nói: “Mộc Sa à, hai mươi lăm năm nay chị chưa bao giờ thử múa, em nói chị nghe thử cảm giác khi múa là như thế nào? Bây giờ sức khỏe chị đã rất tốt rồi, dĩ nhiên cũng cần phải học tập chứ nhỉ, đặc biệt là…Múa ba lê.”
Mộc Sa vừa nghe thấy hai chữ ‘ba lê’ thì ngay lập tức đờ người ra, mất một lúc lâu sau vẫn không thể định thần lại, rốt cuộc cô cũng chỉ biết ngước ánh mắt đầy thù hận nhìn chăm chăm vào cô ả, nhưng cô càng tức giận thì Mộc Yên Nhiên lại càng sung sướng.
“Ha ha ha…” Mộc Yên Nhiên đột nhiên ha ha cười to, người làm xung quanh ai nấy cũng đều sợ hãi, bọn họ trốn một xó lo lắng thay cô ta, cơ thể cô ta vừa mới hồi phục đôi chút, thậm chí trong suốt hai mươi lăm năm sống trên đời cô ta chưa từng cười to như thế bao giờ, lúc này lại đột ngột cười như vậy, không sợ bản thân sẽ xảy ra chuyện sao? “Ha ha ha…”
Mộc Yên Nhiên vô cùng hớn hở mà cười lớn, cười miết nãy giờ.
Cô ta đứng dưới ánh mặt trời huênh hoang cười sang sảng, ngẩng đầu nhìn ngắm những bông tuyết trắng xóa và ánh mặt trời ngoài khung cửa sổ, Mộc Yên Nhiên thật sự cảm thấy sung sướng cực kì, sung sướng tới nỗi có thể xem nhẹ ánh mắt thù hận kia, cô ả còn sống! Hơn nữa ả vẫn sẽ tiếp tục sống! Ý nghĩ đó khiến cô ả vô cùng kích động, cuối cùng cũng có thể sống rồi! Hơn nữa còn sống tốt trong cuộc đời mà cô ả mong muốn!
“Ha ha ha…” Tiếng cười của Mộc Yên Nhiên vang vọng khắp ngôi nhà, rất lâu rất lâu sau mới chịu ngừng lại.
Cô ả ngoảnh đầu nhìn Mộc Sa, miệng nói: “Mộc Sa ơi Mộc Sa, không phải trước kia cô rất nghênh ngang sao? Không phải là cô rất kiêu ngạo sao? Giờ thì sao? Bây giờ còn có bản lĩnh mà kiêu ngạo không? Còn nghênh ngang được nữa không?”
Dứt lời, Mộc Yên Nhiên tàn nhẫn duỗi tay đẩy Mộc Sa đang ngồi trên xe lăn xuống đất, ánh mắt toàn là sự oán hận.
Mộc Sa vốn chẳng có chút sức lực nào để phản kháng, sau khi bị đẩy ngã còn chưa kịp cảm nhận cơn đau nơi bàn tay thì Mộc Yên Nhiên đã bước đến gần, cô ả duỗi tay ghìm chặt lấy cằm của cô, dáng vẻ tràn đầy oán hận.