Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 254: TỬ DƯƠNG VU CÁO
Giờ Tử Dương chẳng khác nào một người điên, giống như chỉ cần đánh chết đứa con gái trước mặt thì Mộc Yên Nhiên có thể khỏe lại vậy, bà ta bước tới giật tóc Mộc Sa, rồi bắt đầu đánh, không hề quan tâm đ ến giờ cô đang mang hai chân giả, thậm chí còn kéo cô ngã xuống khỏi xe lăn…
Tử Dương liên tục đạp lên chân giả của Mộc Sa, điên cuồng gào thét: “Mộc Sa, mày mới là đồ sao chổi, từ khi sinh mày ra, gia đình chưa từng có chuyện gì tốt! Nếu sớm biết thế này, tao đã bóp mày chết từ lúc mới sinh ra rồi! Tao sinh mày ra cũng vì muốn cứu mạng chị mày thôi, vậy mà tim mày lại không phù hợp! Mày sống còn có ích gì! Không thể nhảy múa, cũng không thể đi lại, mày có khác gì kẻ tàn phế không?”
Có lẽ ‘giấy thông báo bệnh tình nguy kịch’ của Mộc Yên Nhiên đã k1ch thích bà ta, giờ bà ta nói năng không kiêng kỵ gì nữa, mấy y tá xung quanh nghe thấy mà mặt cũng biến sắc, Mộc Sa ngã trên đất, nhìn bà ta đạp lên chân giả của mình với ánh mắt lạnh lùng, nghe những lời nói tàn nhẫn của bà ta.
Cô ở nhà họ Mộc hai mươi ba năm, hôm nay cuối cùng cũng được nghe lời thật lòng của Tử Dương rồi!
Cô được sinh ra chỉ vì Mộc Yên Nhiên thôi!
Mặt Mộc Sa trắng bệch cắt không một giọt máu, lặng lẽ nằm trên đất không nói một lời, trong lòng hận nhà họ Mộc đến thấu xương!
Cô hận nhà họ Mộc đã đổ hết trách nhiệm lên đầu cô, hận Mộc Yên Nhiên vì ghen tỵ cơ thể khỏe mạnh của cô, mà nhiều lần bày trò để người nhà xa lánh cô, chính chị ta đã phá hủy sự nghiệp và đôi chân của cô, cô cũng hận chính mình hiện tại!
Mộc Sa cắn chặt môi đến bật máu mà không hay biết.
Cô y tá ra khỏi phòng phẫu thuật để thông báo tình hình, nhìn cảnh tượng vừa rối với vẻ mất kiên nhẫn, đưa tờ thông báo trong tay cho Tử Dương, rồi nói thẳng: “Bà Mộc, bà mau ký tên đi, nếu bà không ký, mấy người bên trong sẽ không dám phẫu thuật tiếp đâu.”
Tử Dương vẫn chưa tỉnh táo lại, quay sang trừng mắt với y tá, rồi giơ tay xé ‘giấy thông báo bệnh tình nguy kịch’ thành nhiều mảnh, còn túm cổ áo y tá nói: “Tôi cảnh cáo các cô, nếu không đưa con gái tôi bình yên ra ngoài, nhà họ Mộc chúng tôi không để yên cho các người đâu! ‘Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch’ gì chứ, tôi không biết, cũng không nhìn thấy! Con gái tôi rất khỏe mạnh, con bé đã sống 25 năm rồi, lần này chắc chắn con bé sẽ vượt qua. Đợi con bé ra ngoài rồi, tôi sẽ tìm tim cho nó, sau này con bé sẽ sống lâu đến trăm tuổi.”
Nói xong, Tử Dương mới buông cô y tá ra, Mộc Long vội bước tới kéo bà vào lòng, mắt ông cũng không khỏi đỏ lên!
Mộc Yên Nhiên đã mang theo hy vọng cả nhà họ Mộc ngay từ khi còn nằm trong bụng mẹ, cho dù cô mắc bệnh tim, nhưng vẫn là niềm tự hào của nhà họ Mộc, so với Mộc Sa chỉ biết nhảy múa, bọn họ càng thích vẻ vừa kiên cường lại yếu ớt của cô hơn. Lúc nãy Tử Dương có nói thật một câu đó là, sở dĩ Mộc Sa được sinh ra là vì muốn cho Mộc Yên Nhiên thêm một tia hy vọng…
Nhưng giờ, bọn họ không biết tình huống này phải tiếp diễn thế nào nữa.
Tử Dương bỗng nhớ tới điều gì đó, quay đầu nói với Mộc Long: “Long, ông mau gọi Cảnh Liêm Uy tới đây đi, chắc chắn cậu ta sẽ có cách!”
Mộc Long nhìn vợ mình, cuối cùng vẫn ôm chút hy vọng sai người đi gọi Cảnh Liêm Uy tới …
“Có Cảnh Liêm Uy ở đây, chắc chắn Yên Nhiên sẽ không sao! Con bé sẽ không nỡ rời xa cậu ta.” Tử Dương như người tìm được cọng cỏ cứu mạng, luôn miệng nhắc tới Mộc Yên Nhiên và Cảnh Liêm Uy, không hề quan tâm đ ến Mộc Sa đã được y tá dìu đi ở phía sau…
Mười ngón tay có ngón dài ngón ngắn, Mộc Yên Nhiên chính là ngón dài, còn Mộc Sa là ngón ngắn.
Nghĩ đến Cảnh Liêm Uy, Mộc Long cũng nghĩ tới khả năng ấy, chỉ là lúc này, ông không có nhiều thời gian để suy nghĩ như thế, còn Tử Dương thì không chờ được nữa, dứt khoát rời khỏi vòng tay của Mộc Long, rồi xoay người chạy ra ngoài, miệng lẩm bẩm phải đi tìm Cảnh Liêm Uy.
“Tử Dương!” Mộc Long định đuổi theo, nhưng trong phòng phẫu thuật lại có người đi ra ngăn ông lại. Một bên là người vợ với tâm trạng đang bất ổn, một bên là con gái đang vật lộn với thần chết, cuối cùng ông đành phải hi vọng Tử Dương có thể dẫn Cảnh Liêm Uy tới, còn ông chọn ở lại đây, bên cạnh Mộc Yên Nhiên!
Nhà cũ nhà họ Cảnh.
Cảnh Liêm Uy đợi Ân Thiên Thiên ngủ rồi, mới trở về Nam Uyển, không hề bất ngờ gì khi thấy bà cụ đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt thâm trầm, anh ngoan ngoãn đứng trước mặt bà cụ, không nói câu gì.
“Thằng bất hiếu, muốn bà tức chết mới cam lòng đúng không?” Bà cụ tức đến mức chỉ muốn đánh cho anh một trận, nhưng trong ba đứa cháu, anh là đứa bà thương nhất, hôm đó bà đánh anh ở bệnh viện đã là ngoại lệ rồi, giờ bà đâu nỡ đánh anh nữa chứ: “Rốt cuộc Ân Thiên Thiên đó đã làm gì mà cháu che chở nó như thế! Bà bảo cháu đón người về thì cháu không nghe, bảo cháu kết hôn với Yên Nhiên, cháu cũng không chịu, giờ bà bảo cháu về nhà cũ một chuyến, vậy mà cháu đi từ sáng đến tối mới chịu về! Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc trong mắt cháu có còn bà nội này không? Cháu có biết giờ chủ căn nhà này là ai không hả?”
Dứt lời, bà cụ tức đến mức ngực phập phồng dữ dội, Cảnh Thiên Ngọc vội vàng vuốt lưng bà, dù gì bà cũng lớn tuổi rồi, nếu bị Cảnh Liêm Uy chọc cho tức giận, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.
Cảnh Liêm Uy đứng đối diện bà cụ cũng không khỏi nhíu mày.
Anh không hiểu tại sao bà cụ lại không thích Ân Thiên Thiên, mà cứ khăng khăng thích Mộc Yên Nhiên kia như thế, cũng không hiểu sao bà có thể nói những lời quá đáng như thế trước mặt cô, cũng không biết vì sao đã tới tuổi này rồi mà bà vẫn thích nắm quyền lực trong tay?
Giờ mặc dù bà cụ không tiếp quản tập đoàn Cảnh thị, nhưng bà vẫn nắm giữ quyền lực lớn nhất. Còn Cảnh Liêm Bình và Cảnh Nguyên Phước, chẳng qua chỉ là ‘người làm thuê’ thôi!
Cảnh Liêm Uy không hiểu nổi hành động của bà, dù biết bà muốn tốt cho mình, nhưng mấy chuyện đó đều do bà tự cho rằng mình làm đúng thôi.
Cảnh Liêm Uy khẽ thở dài, kiên nhẫn nói với bà cụ: “Bà nội, lần này chuyện bên Thiên Thiên chỉ là ngoài ý muốn, bà yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, chỉ cần bà ngồi đợi ở nhà là được, cháu bảo đảm mùa hè năm sau, bà sẽ có chắt để bồng.”
Không dễ gì Cảnh Liêm Uy mới có thái độ mềm mỏng, bà cụ cũng không tiện được nước làm tới, nhưng vẫn nhìn anh vẻ không vui, hỏi: “Rốt cuộc lần này đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành cô ta lại bị bắt tới chỗ ‘Diêm Vương’ thế? Nếu các cháu đến trễ một bước, không phải sẽ tiêu đời sao!”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Cảnh Liêm Uy trầm xuống ngay, anh im lặng một lát rồi nói: “Cháu sẽ xử lý chuyện này.”
Bà cụ nhíu chặt mày, định mở miệng hỏi anh ‘xử lý’ thế nào thì nhìn thấy quản gia vội vàng đi vào từ phía cửa, thậm chí không quan tâm đ ến hai người đang trò chuyện trong phòng mà nói: “Bà chủ, bà Mộc tới đây nói muốn tìm cậu ba để cứu mạng.”
Bà cụ chưa kịp phản ứng lại đã thấy Tử Dương khóc lóc chạy vào, bà ta thấy Cảnh Liêm Uy như thấy cứu tinh, lao tới chỗ anh nói: “Cảnh Liêm Uy, con mau đi cứu Yên Nhiên cùng dì! Yên Nhiên đang đợi con đó! Con mau đi cùng dì đi!”
Dứt lời, mọi người trong phòng đều sửng sốt, đương nhiên bà cụ là người có phản ứng nhanh nhất rồi, bà cụ kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi ghế, lửa giận với Cảnh Liêm Uy vẫn chưa phát ti3t hết đã bị dập tắt ngay, sắc mặt tái nhợt hỏi Tử Dương: “Tử Dương, con bé Yên Nhiên làm sao thế? Con bé xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà cụ Cảnh không hỏi thì thôi, vừa hỏi đã làm Tử Dương cảm thấy đau nhói trong tim, nước mắt giàn dụa, nắm lấy tay bà cụ kể lể: “Yên Nhiên vào viện rồi! Tháng này con bé đã vào viện mấy lần rồi, bác sĩ Lương đã đưa ‘giấy thông báo bệnh tình nguy kịch’, phu nhân à, Yên Nhiên của con còn nhỏ dại như thế…”
Bà ta vừa khóc vừa nói làm bà cụ nghe vậy thì không khỏi sửng sốt.
Cảnh Liêm Uy nhíu chặt mày, lần này anh không cố ý kéo dài nữa, mà xoay người dứt khoát lái xe đi trước.
Tử Dương thấy Cảnh Liêm Uy đã đi rồi, cũng vội vàng đuổi theo, bà cụ từ trước tới giờ vẫn luôn yêu thương Mộc Yên Nhiên, đương nhiên giờ cũng muốn đi theo để xem tình hình nghiêm trọng thế nào? Vi Gia Huệ bước lên dìu bà cụ cùng đi.
Trên đường đến bệnh viện Nam Tự, Tử Dương cứ khóc mãi làm cho tài xế cũng phải lái nhanh hơn một chút, bà ta vừa khóc vừa kể lể Mộc Yên Nhiên phải chịu khổ thế nào, và những khó khăn của nhà họ Mộc trong mấy năm gần đây ra sao.
Vi Gia Huệ ngồi cạnh ghế lái, như có như không liếc nhìn bà ta qua gương chiếu hậu, vẻ mặt thoáng qua tia chán ghét rồi biến mất ngay.
Bà cụ nghe xong thì ngày càng sửng sốt, lúc trước con bé Yên Nhiên vẫn khỏe mạnh cơ mà? Thỉnh thoảng con bé còn tới thăm bà nữa, sao giờ bỗng bị ‘bệnh tình nguy kịch’ thế này?
Bà cụ nắm chặt tay Tử Dương, cố gắng bình tĩnh nói: “Không sao đâu! Yên Nhiên mạng lớn, con bé sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện đâu! Đừng tự dọa mình!”
Tử Dương khóc đến mức thở không ra hơi, bỗng mở miệng nói một câu: “Đều tại Ân Thiên Thiên! Mọi chuyện đều do cô ta mà ra, nếu không phải tại cô ta, Yên Nhiên đâu phát bệnh nhiều lần chỉ trong một tháng ngắn ngủi như thế! Đều tại con tiện nhân đó!”
Sắc mặt Vi Gia Huệ bỗng trầm xuống, dám nói xấu con dâu cũ trước mặt bà, Tử Dương không có đầu óc à?
Vi Gia Huệ vốn cho rằng bà cụ sẽ có phản ứng, nhưng không ngờ bà cụ không tập trung chú ý vào điểm đó, mà tiếp lời Tử Dương: “Ân Thiên Thiên? Nó lại làm gì thế?”
Vi Gia Huệ thở dài, nếu để Cảnh Liêm Uy nghe thấy câu này, có lẽ thằng bé sẽ khó chịu với bà cụ ra mặt ngay, vì nghe câu đó, đến một người ngoài cũng sẽ cho rằng, trong nửa năm gả cho nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên chẳng làm được chuyện gì ra hồn!
Tử Dương nghe bà cụ hùa theo mình thì bắt đầu kể ra một đống ‘tội trạng’ của Ân Thiên Thiên: “Phu nhân nói xem, làm gì có chuyện người đã ly hôn rồi còn suốt ngày ở bên nhau như thế? Cô ta ỷ có thai nên độc chiếm Cảnh Liêm Uy, không chỉ không cho cậu ấy đi làm, mà còn không cho cậu ấy tới thăm Yên Nhiên nữa! Ngay cả khi con tới cầu xin cô ta, mà cô ta vẫn không nói gì. Phu nhân thật sự vẫn muốn nhận một đứa cháu dâu như thế à?”