Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 244: ĐẶC QUYỀN CỦA BÁC SĨ
Bệnh viện Nam Tự.
Lúc Cảnh Liêm Uy dừng xe lại, bác sĩ Diêu và bác sĩ Dương đã dẫn một đám bác sĩ và y tá chờ sẵn ở đây, Ân Thiên Thiên được Cảnh Liêm Uy bế từ trên xe xuống giường cấp cứu, nhẹ giọng nói bên tai cô như trước đây: “Thiên Thiên, không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, con không nỡ bỏ em, nhất định sẽ không rời bỏ đâu!”
Bánh xe của giường cấp cứu ma sát trên đất phát ra tiếng cót két, nghe vô cùng gấp gáp.
Trong mắt Ân Thiên Thiên ngập đầy nước mắt, dùng sức gật đầu, bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cảnh Liêm Uy làm bác sĩ lâu như vậy, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng hồi hộp như hôm nay, chuyện này so với lần đầu tiên anh cầm dao phẫu thuật đứng trên bàn mổ còn lo sợ hơn.
Không nói đến sự mỏi mệt bên ngoài, sắc mặt Cảnh Liêm Uy cũng rất khó coi, những bác sĩ, y tá ngoại khoa có quen biết ở phòng một và phòng hai đều liếc nhìn, những bác sĩ không quen biết khác cũng sang đây nhìn ngó, nhưng dù thế nào cũng chỉ thấy một mình Cảnh Liêm Uy canh giữ ngay cửa.
Trên hành lang yên tĩnh bên ngoài phòng phẫu thuật, Cảnh Liêm Uy lẳng lặng đứng một chỗ mà chờ đợi, chỉ có cặp mắt phượng không chút nào che giấu sự lo lắng và hồi hộp trong mắt, Cảnh Liêm Uy như vậy, là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy.
Đột nhiên, những tiếng bước chân mất trật tự truyền đến, ánh mắt Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không bị hấp dẫn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, rất lâu cũng không nhúc nhích chút nào.
Cho đến khi, bà cụ Cảnh đứng trước mặt Cảnh Liêm Uy, lần đầu tiên giơ tay cho Cảnh Liêm Uy một cái tát.
“Bốp” một tiếng, Vi Gia Huệ đi theo sau kinh ngạc, Cảnh Nguyên Phước, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đều hơi ngẩn người. Bà cụ Cảnh rất ít khi ra tay đánh người, mà những người làm cháu trai như bọn họ dù ở thời niên thiếu cũng chưa từng bị bà cụ đánh, sau khi trưởng thành cũng không hề nhận phải sự “đối xử” như vậy, vậy mà bây giờ bà cụ Cảnh không nói tiếng nào đã cho Cảnh Liêm Uy một bạt tay, có thể thấy lúc này bà cụ Cảnh thật sự bị chọc giận đến nóng nảy!
“Cảnh Liêm Uy! Đây là “sẽ giải quyết tốt” của cháu?” Bà cụ tức giận không chịu được, gậy trong tay hung hăng gõ xuống đất, tức giận đến mức sắc mặt cũng thay đổi mấy lần: “Lúc đầu là cháu nói, để chúng ta đừng quấy rầy Ân Thiên Thiên, để cô ta dưỡng thai cho tốt, bà với mẹ cháu mới bỏ mặc các cháu. Vốn nghĩ rằng cháu tốt xấu gì cũng lớn hơn Ân Thiên Thiên bốn tuổi, làm việc cũng có chừng mực hơn, nhưng cháu xem bây giờ cháu đã làm gì? Ân Thiên Thiên vậy mà chảy máu đến mức phải vào viện! Đây là phương pháp làm việc của cháu?”
Gào thét một hồi, mọi người không ai dám mở miệng. Lúc bà cụ đang dạy dỗ Cảnh Liêm Uy, đám người Ân Thiên Tuấn cũng từ đằng xa chạy đến, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy bị đánh, lập tức tất cả đều trợn tròn mắt.
Vẫn luôn nghe đồn cậu Ba nhà họ Cảnh là cậu chủ mà nhà họ Cảnh cưng chiều nhất, nhưng bây giờ bà cụ lại không chút nể tình mà đánh anh ngay tại chỗ anh làm việc, không muốn ngạc nhiên cũng khó.
“Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc là cháu muốn làm cái gì! Nếu cháu không bảo vệ tốt cái bụng của Ân Thiên Thiên thì cút xa một chút cho bà, bà làm! Bà không tin, nhà họ Cảnh ta muốn bảo vệ một phụ nữ có thai cũng không bảo vệ được!” Bà cụ lớn tiếng gào thét, xem ra thật sự tức giận không nhẹ: “Chờ Ân Thiên Thiên ra ngoài, cháu cách cô ta xa một chút cho bà! Thành sự không có, bại sự lại có thừa!”
Dứt lời, bà cụ quay đầu nhìn cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, nghiêm nghị nói với Vi Gia Huệ: “Kêu viện trưởng lập tức tới đây cho mẹ!”
Bà cụ đang nổi giận, không ai dám trái ý, Vi Gia Huệ lập tức đích thân đi tìm viện trưởng.
Mà Ân Thiên Tuấn chỉ thờ ơ liếc nhìn người nhà họ Cảnh, sau khi gật đầu chào hỏi với Cảnh Liêm Bình đi qua một bên lẳng lặng đợi. Những người khác không quen người nhà họ Cảnh nên đương nhiên cũng không bước qua. Đào Ninh chỉ nhìn người nhà họ Cảnh trước mặt, hơi ngẩn người, cho đến khi được Đổng Khánh đỡ lấy eo, lại nghe anh nói: “Đào Ninh, chúng ta qua bên kia chờ đi, em cũng đang mang thai, cũng cần phải cẩn thận.”
Nói một câu, Cảnh Liêm Bình đứng sau hơi quay đầu nhìn thoáng qua Đào Ninh, sau khi liếc nhìn bụng cô thì quay đầu đi.
Đào Ninh im lặng đi theo Đổng Khánh đến ngồi xuống ghế, ánh mắt lại tò mò nhìn Cảnh Liêm Uy bị đánh, trong mắt đầy kinh ngạc.
Không phải nói người nhà họ Cảnh không thích Thiên Thiên ư?
Sao bây giờ lại vì Thiên Thiên mà đánh cậu Ba, có thật sự là không thích không?
Bỗng nhiên, Đào Ninh cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu nổi người nhà này…
“Cảnh Liêm Uy! Bà cho cháu biết, lần này sau khi Ân Thiên Thiên ra ngoài, phải đưa cô ta về ở trong khu nhà cũ để bà chăm sóc cho tốt, cho đến khi cô ta sinh đứa nhỏ ra cho bà mới thôi!” Bà cụ trầm giọng ra lệnh, dáng vẻ kia nhìn thế nào cũng cảm thấy độc đoán, dứt lời, không cho Cảnh Liêm Uy có cơ hội nói đã quay đầu nhìn viện trưởng đang vội vàng chạy tới, hỏi: “Đứa chắt của tôi ra sao rồi?”
Mở miệng câu đầu tiên chính là quan tâm bụng của Ân Thiên Thiên, như thể Ân Thiên Thiên hoàn toàn không tồn tại trong mắt bà ta.
Lúc Cảnh Liêm Uy bị đánh cũng chưa từng nhíu mày một cái, nhưng lúc này lại không nhịn được mà hơi nhíu mày.
Ân Thiên Thiên từ trước đến giờ không phải là cái máy sinh đẻ để anh nối dõi tông đường!
Nhưng hết lần này đến lần khác bà cụ lại khiến người ta cảm thấy như vậy!
Viện trưởng hơi xấu hổ liếc nhìn Cảnh Liêm Uy, y tá trong phòng phẫu thuật bất cứ lúc nào cũng thông qua máy truyền tin mà báo cáo tình hình bên ngoài cho ông biết, mà ông cũng thông qua máy truyền tin báo cáo tình hình bệnh nhân cho thân nhân người bệnh biết.
“Người bệnh hiện giờ có triệu chứng chảy máu, hơn nữa trên người còn có nhiều dấu vết bị thương ngoài da…” Viện trưởng nhẹ giọng nói, trong lời nói toát lên vẻ nghiêm túc, khiến mọi người không nhịn được mà nín thở nghe ông nói: “Eo bị va chạm, khá nghiêm trọng, chờ sau khi ra ngoài còn cần phải ở lại bệnh viện quan sát một thời gian ngắn, còn về đứa trẻ, tình huống hiện giờ vẫn chưa rõ ràng lắm, bác sĩ trưởng vẫn đang làm phẫu thuật…”
Chỉ một câu, lại khiến trái tim mọi người không nhịn được mà treo lên cao.
Đào Ninh nhíu chặt mày nhìn hướng phòng phẫu thuật, mím môi không nói gì.
Đổng Khánh lạnh lùng nhìn cô, quay đầu đi.
“Mẹ, hay là mẹ về nghỉ ngơi trước đi, bên này nếu có tin tức gì con lập tức thông báo cho mẹ?” Vi Gia Huệ nhẹ giọng nói với bà cụ, ánh mắt nhìn phòng phẫu thuật cũng hiện vẻ lo lắng: “Cuộc phẫu thuật này cũng không biết phải kéo dài đến lúc nào…”
“Sao mẹ có thể rời đi? Chắt của mẹ vẫn còn đang ở trong đó!” Nói xong, bà cụ lườm Cảnh Liêm Uy, oán trách: “Cũng đều tại thằng nhóc vô dụng này, một thai phụ cũng không bảo vệ tốt thì có thể làm gì nữa? Chờ Ân Thiên Thiên ra ngoài, cháu lập tức đưa người về khu nhà cũ cho bà, bà thật muốn xem xem, có bà cụ ta đây, cô ta có thể xảy ra chuyện gì được!”
Vi Gia Huệ há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói tiếng nào.
Bà cụ để Ân Thiên Thiên quay lại khu nhà cũ? Sao có thể!
Đừng nói Cảnh Liêm Uy không đồng ý, Ân Thiên Tuấn cũng sẽ không đồng ý!
Đây căn bản là một loại nhục nhã! Nhục nhã đối với Ân Thiên Thiên!
Chỉ cần là người có tình cảm với Ân Thiên Thiên thì đều sẽ không cho phép!
…
Tất cả mọi người bên ngoài phòng phẫu thuật đều yên tĩnh chờ đợi, Cảnh Liêm Uy từ đầu tới cuối đều không nói một chữ, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, hô hấp cũng dần chậm lại.
Thiên Thiên…
Tên cô đẹp như vậy, đáng lẽ mỗi ngày đều phải nở nụ cười, nhưng từ sau khi gặp anh trở nên bấp bênh như vậy, nói không chừng thật ra anh mới là “sao chổi” – điềm xấu chuyển thế, còn tự dưng làm phiền đến cô…
Thời gian từng giây từng phút trôi.
Một tiếng…
Hai tiếng…
Ba tiếng…
Bây giờ dù viện trưởng có đích thân hỏi y tá tình hình bên trong thì cũng không nhận được đáp án, những người đang chờ ở bên ngoài đều không nhịn được bắt đầu lo lắng, mà trong đó Cảnh Liêm Uy là lo lắng nhất!
Thân hình cao to sừng sững ngoài của nhịn không được hơi nhúc nhích, Cảnh Liêm Uy cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên, nhưng lại là nói với chị Linh: “Chị lấy quần áo công tác của em ra đi, em muốn vào đó!”
Ánh mắt sáng rực nhìn của phòng phẫu thuật, giờ phút này Cảnh Liêm Uy dứt khoát như thể sắp bước lên tiền tuyến.
Chị Linh hơi sửng sốt một chút, quay người chạy đi, đợi đến lúc chị Linh đi xuống, trong tay đã có thêm.một bộ blouse trắng.
Muốn vào phòng phẫu thuật, nhất định chỉ có thể là bác sĩ!
“Liêm Uy, lúc này đừng làm loạn nữa!” Viện trưởng nhịn không được nhíu mày khẽ khiển trách. Có vài bệnh viện sẽ không sắp xếp những bác sĩ có quan hệ thân thích với bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, chính là vì sợ ảnh hưởng đến phán đoán của bác sĩ, hiển nhiên trong bệnh viện Nam Tự cũng có quy định này: “Bây giờ cậu đi vào căn bản cũng vô ích!”
Tuy thành tích của anh rất tốt, khoa ngoại, khoa não, khoa tim mạch đều có kiến thức, nhưng đối với phụ khoa thì hoàn toàn không thể.
Cảnh Liêm Uy cũng không phải người toàn năng, không thể nào chuyện gì cũng biết, nhất là trong lĩnh vực bao la như y học, không có bất kỳ ai có thể trở nên toàn năng, tinh thông hai hạng mục trong đó như anh đã là rất hiếm thấy, khoa não cũng thường điều anh làm bác sĩ thần kinh tạm thời, nhưng chưa bao giờ điều anh qua khoa phụ sản…
Chỉ khi mặc lên áo blouse trắng của mình, Cảnh Liêm Uy mới có tư cách bước vào phòng khử trùng, tiến hành một loạt hành động, cuối cùng mới có thể bước vào phòng phẫu thuật. Mặc áo blouse trắng vào, Cảnh Liêm Uy ngước mắt, kiên định nhìn viện trưởng, nói một câu: “Không phải cô ấy có vết thương ngoài da ư? Tôi là bác sĩ ngoại khoa, tôi đi vào thì có chỗ nào không đúng?”
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy không cho viện trưởng có cơ hội nói, trực tiếp đi thẳng vào khi sát khuẩn, bắt đầu từng bước sát khuẩn cho đến khi bước vào khu vô khuẩn, mặc trên người đồng phục phẫu thuật xanh da trời, mang khẩu trang và mũ phẫu thuật, cả người Cảnh Liêm Uy gần như không nhìn thấy gì, Cảnh Liêm Uy như thế này khiến người bên ngoài đều hơi sững sờ…
Cảnh Liêm Uy mặc trang phục như vậy, bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy…
“Bàn tay thiên tài” của bệnh viện Nam Tự.
Ánh mắt mọi người bất giác rơi vào hai tay Cảnh Liêm Uy đang mang bao tay giơ lên, lúc này hầu như tất cả mọi người đều hi vọng anh có thể dựa vào đôi bàn tay này mà mang Ân Thiên Thiên và đứa nhỏ thành công ra ngoài!
Mang theo hi vọng của mọi người, Cảnh Liêm Uy cuối cùng vẫn bước vào phòng phẫu thuật, nơi bọn họ chỉ có thể nhìn chứ vĩnh viễn không thể bước vào…
Trong phòng phẫu thuật, trên bàn mổ đèn đuốc sáng trưng, Cảnh Liêm Uy vừa bước vào đã phát hiện mọi người đang loay hoay, bận đến mức chân không chạm đất. Bác sĩ gây tê ở bên cạnh đang chăm chú nhìn Ân Thiên Thiên trước mặt, chỉ sợ cô đột nhiên tỉnh lại động đến miệng vết thương, cũng sợ dùng liều thuốc quá mạnh làm tổn thương đến cô và đứa nhỏ. Bác sĩ Diêu mổ chính, bác sĩ Dương hỗ trợ, hai người phối hợp vô cùng ăn ý…
Cảnh Liêm Uy đứng tại chỗ rất lâu cũng không dám tiến lên một bước, chỉ đứng đó yên tĩnh nhìn Ân Thiên Thiên.
Cô đeo bình dưỡng khí, cả người được bao bọc bởi quần áo phẫu thuật màu xanh da trời, anh không nhìn thấy những dụng cụ quen thuộc kia làm thế nào xuyên qua cơ thể cô, thứ anh có thể thấy chỉ là dáng vẻ cô đang yên tĩnh ngủ say, như thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại…