Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 184: ĐÃ BIẾT CÁI GÌ GỌI LÀ SỐ TRỜI CHƯA?
Gương mặt anh vẫn lạnh lùng, tựa như hoàn toàn không biết mình làm sai ở chỗ nào.
Thông qua lớp kính thủy tinh trong suốt, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy Ân Thiên Thiên nhìn hành động mình với vẻ mặt ngạc nhiên, khóe môi hơi cong cong, sau khi bình tĩnh lại mới quay người sang nói với cô rằng: “Thiên Thiên, hôm nay anh đã làm một cuộc phẫu thuật liên quan đến dạ dày, những thứ đã nhìn thấy hơi buồn nôn.”
Đến lúc này, Ân Thiên Thiên mới sực tỉnh táo lại.
Cảnh Liêm Uy trước mặt cô… dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Cô không diễn tả được khác ở chỗ nào, nhưng mà lúc nhìn thấy anh ở ngoài cửa phòng ngủ, cô đã cảm dường như có những thứ gì đó đã thay đổi rồi, Ân Thiên Thiên mấp máy môi, cười cười đáp lại anh: “Không có gì, vậy anh muốn ăn gì, để em nấu món khác cho anh?”
Cảnh Liêm Uy đặt chén không xuống bàn ăn, ngẩng đầu lên nhìn cô, một hồi lâu sau mới đáp: “Thiên Thiên, anh muốn ăn sủi cảo.”
Sủi cảo à?
Nửa đêm nửa hôm đi đâu kiếm sủi cảo về cho anh ăn đây?
Không nói đến chuyện trong nhà hết bột mì, mọi khi cô làm sủi cảo đều đã ăn hết sạch cả rồi, vốn không hề tích trữ sẵn, bây giờ muốn ăn chỉ có nước ra ngoài mua mà thôi, mà đã đến giờ này rồi, chỉ có mỗi tiệm sủi cảo Giang Nam mở cửa 24/24 cách thành phố M 12 phút đi đường còn bán sủi cảo mà thôi…
“Nhưng mà…” Ân Thiên Thiên mở miệng theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của Cảnh Liêm Uy, lời nói thốt ra khỏi miệng lại là: “Chiều nay chưa ăn gì à? Bây giờ chỉ có thể ăn sủi cảo hấp thôi hả?”
Cảnh Liêm Uy gật đầu, không thốt lên tiếng nào.
Bây giờ, dường như đến một chữ dư thừa của cũng không muốn nói nữa.
Ân Thiên Thiên mím môi, lúc cô đang cảm thấy khó xử, Cảnh Liêm Uy bèn quay người cầm chìa khóa xe lên, chuẩn bị ra khỏi nhà, Ân Thiên Thiên cuống quýt chạy lên kéo anh lại, rồi hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Cảnh Liêm Uy xoa xoa khóe mắt mình, vẻ mệt mỏi của anh hiện rõ trên gương mặt: “Anh đi mua sủi cảo, dạ dày cảm thấy hơi khó chịu.”
“Để em đi mua cho.” Ân Thiên Thiên buột miệng nói, rồi giật lấy chiếc chìa khóa trong tay anh, cô không biết lái xe, bây giờ muốn ra đường chỉ có thể đặt xe mà thôi, may mà thời buổi này có xe công nghệ nên cũng rất tiện lợi, cô đặt chìa khóa trong tay xuống rồi về phòng thay quần áo.
Lúc ra ngoài, Cảnh Liêm Uy vẫn đứng ở huyền quan nhìn cô với vẻ áy náy.
Ân Thiên Thiên không khỏi đến bên anh, dịu dàng hôn lên cằm anh rồi nói: “Ngoan ngoãn ở nhà đợi em về nhé, dạ dày khó chịu thì uống miếng sữa bò đi, đừng ráng chịu đựng, em sẽ về nhanh thôi.”
Cơ thể Cảnh Liêm Uy hơi cứng đờ, anh gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy bóng dáng Ân Thiên Thiên biến mất ngoài cửa, vẻ dịu dàng ít ỏi trên gương mặt anh lập tức biến mất.
Nếu như anh không biết cô ấy là con gái của Tô Nương, nói không chừng sự dịu dàng của Ân Thiên Thiên như mưa dầm thấm đất, làm anh yêu cô, cô đúng là một người giỏi giang, không ngờ lại có thể làm đến bước này…
Đột nhiên, Cảnh Liêm Uy hơi hối hận vì mình từng nói thích cô…
Vóc dáng cao ráo ấy ngồi xuống ghế sô pha, Cảnh Liêm Uy ngồi trong căn nhà yên tĩnh, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết anh đang nghĩ gì…
Trên con đường trong thành phố T vào cuối mùa thu, Ân Thiên Thiên ngồi trên taxi, thỉnh thoảng tài xế sẽ quay đầu lại nhìn cô, khiến cô hết sức căng thẳng, cô cầm điện thoại gọi cho Cảnh Liêm Uy, muốn được nói chuyện với anh, nhưng cho dù có gọi bao nhiêu lần vẫn không có ai nghe máy, muốn gọi cho Ân Thiên Tuấn nhưng lại sợ không tốt, chỉ đành nắm chặt điện thoại trong tay mà thôi.
“Cô ra đường làm gì thế?” Tài xế không kìm lòng nổi mà cất tiếng hỏi cô, ra đường vào lúc hai giờ sáng, khó mà không làm anh ta thấy nghi ngờ, phải biết rằng kế bên tiệm sủi cảo Giang Nam có một tiệm KTV tình d*c đấy.
“Tôi…”Ân Thiên Thiên khẽ chớp mắt, rồi cười đáp: “Tôi có bầu rồi, nhưng chồng tôi không cho tôi ăn sủi cảo, tôi bèn nhân lúc anh ấy ngủ say chạy ra ngoài chuẩn bị ăn một tí đó mà.”
Nói dứt lời, Ân Thiên Tiên bèn giơ tay xoa xoa bụng mình, trông cứ như cô thật sự đã mang thai vậy.
Tài xế nhìn bộ dạng của cô, cũng không hỏi han gì nữa mà chỉ lái xe nhanh hơn một chút.
Anh ta đã từng nghe nói rằng, một vài tên đàn ông có sở thích đặc biệt, đó là thích bà bầu!
Ân Thiên Thiên xuống xe, đến tiền lẻ cũng không đợi anh ta thối mà đi thẳng đến tiệm sủi cảo Giang Nam, xung quanh đây có không ít cô gái trang điểm yêu kiều đang đứng tiếp khách, cũng có không ít đàn ông đánh giá các cô nàng từ trên xuống dưới một lượt, Ân Thiên Thiên kéo chặt quần áo trên người, bước chân càng trở nên vội vã hơn.
“Ồ, em gái xinh nhỉ…” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, một bàn tay vuốt v e gò má Ân Thiên Thiên, làm cô vội vã né tránh, sự giận dữ sôi trào trong ánh mắt.
“Sao đấy? Giận rồi à?” Người đàn ông để trần cánh tay ấy không khỏi bật cười, vừa cản đường Ân Thiên Thiên vừa nói: “Nhưng anh đây thích nhất là người nóng nảy như cô em đó, càng cay thì càng ngon!”
Nói dứt lời, hắn ta bèn áp sát người cô, vài kẻ có quan hệ thân thiết với hắn ta cũng bao vây Ân Thiên Thiên với hắn.
Vào khoảnh khắc đó, Ân Thiên Thiên cảm thấy hết sức căng thẳng.
Nửa đêm nửa hôm một người phụ nữ chạy đến những nơi như này đúng là sẽ khiến cho người khác bàn tán, những người mua hàng trong tiệm sủi cảo Giang Nam đều là đàn ông, trong tình huống bình thường, có đàn ông đàn ang nhà ai lại để người phụ nữ của mình đến đây mua đồ chứ…
Mà hình như Ân Thiên Thiên hoàn toàn không để ý đến vấn đề này, bây giờ cô chỉ cho lo lắng không biết Cảnh Liêm Uy có thấy đau dạ dày hay không, cô lo anh ấy sẽ…
“Các anh tránh ra đi, tôi tới đây mua sủi cảo mà!” Cô gắt lên, nhưng rốt cuộc giọng nói vẫn thiếu vài phần sắc sảo, rõ ràng trông Ân Thiên Thiên không mạnh mẽ cho mấy.
Mấy tên đàn ông nhìn Ân Thiên Thiên lại phì cười, càng lúc vòng tròn bao quanh cô càng nhỏ lại.
“Chị Thiên Thiên?” Lúc nhìn thấy mình đã bị bao vây chặt chẽ nhưng không tìm được cách để thoát thân, đột nhiên có người cất tiếng gọi cô.
Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Vũ và hai người bạn thân của cậu ta đang đứng nhìn cô từ bên ngoài vòng vây. Lúc xác nhận đúng là cô, nụ cười bất ngờ và vui vẻ thoáng hiện lên trên gương mặt cậu ta, Trần Vũ vội vàng đi về phía cô.
“Hà Bằng? Tụ à?” Cô vẫn còn nhớ bọn họ.
Nhìn thấy Hà Bằng và Tụ đến gần, người đàn ông để tay trần cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn khe khẽ hỏi: “Tụ, cô ta là ai vậy? Mấy người quen hả? Sao không giới thiệu cho tiện làm quen vậy?”
Thấy Hà Bằng và Tụ ra, bọn họ tự động đứng sau lưng hai người họ, nhìn bộ dạng của bọn họ là biết trong mắt họ, Hà Bằng và Tụ vẫn có địa vị nhất định.
Hà Bằng vừa nhìn thấy cảnh tượng này là biết ngay rằng chắc hẳn họ nghĩ Ân Thiên Thiên đi bán thân, bèn gõ lên bàn tay hắn ta, gằn giọng nói: “Nhìn cho rõ, đây là chị của anh Vũ, bọn mày lau cho sáng mắt lên, đừng để đến lúc nào đó bị anh Vũ đập chết mà không biết! Mau xin lỗi đi!:
Đám đàn ông sau lưng cậu ta có không phục đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ biết xin lỗi mà thôi, ở thế giới ngầm trong thành phố T, rất ít có tay lăn lộn giang hồ nào mà không biết Trần Vũ, rất nghĩa khí, giỏi đánh nhau là ấn tượng đầu tiên của bọn họ về Trần Vũ, bây giờ nghe thấy Ân Thiên Thiên là chị của cậu ta đều lần lượt khắc ghi vào đầu.
Trần Vũ có chị, không ai trong cái giới này không biết chuyện ấ, chỉ có điều, nghe nói dường như chị của cậu ta không thích lăn lộn trong thế giới ngầm, bởi vậy trước giờ chưa từng lộ mặt, nhưng dường như Ân Thiên Thiên cũng không phải là loại nhìn mặt có thể bắt được hình dong…
“Chị ơi, xin lỗi chị…” Một giọng nói mộc mạc vang lên, khiến gò má Ân Thiên Thiên đỏ ửng.
Cô may mắn thật, không ngờ lại gặp được Hà Bằng và Tụ ở đây.
Có người sợ bị Trần Vũ ghi thù, lập tức mua hai lồ ng sủi cảo cho Ân Thiên Thiên, nụ cười của hắn ta trông có vẻ hết sức nịnh bợ.
Ân Thiên Thiên mỉm cười tiếp nhận, sau khi nói lời tạm biệt với Hà Bằng và Tụ bèn rời khỏi nơi này, không hề để ý đến việc Hà Bằng và Tụ lặng lẽ theo cô quay về thành phố M, nhưng không hề lên xe…
Bảo vệ Ân Thiên Thiên một cách thầm lặng, dường như cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì…
Trong thành phố M, lúc Ân Thiên Thiên xách lồ ng sủi cảo về đến nhà, Cảnh Liêm Uy đang ngồi trước bàn ăn mì gói.
Chỉ là mì gói không, không hề dùng đến canh gà mà cô nấu hôm nay, cũng không ăn rau cô chuẩn bị sẵn, chỉ có nước sôi đỏ vào mì mà thôi, nhưng trông Cảnh Liêm Uy lại ăn đến là ngon miệng, Ân Thiên Thiên xách sủi cảo, đứng sững sờ bên ngoài huyền quan.
Không phải anh ấy đã nói hôm nay không muốn ăn mì sao?
“Em về rồi…” Sau khi đứng ở huyền quan một lúc lâu, Ân Thiên Thiên mới lên tiếng, mà đến lúc này, người đàn ông đang “tập trung” ăn mì ấy mới quay đầu nhìn cô.
Cứ như thế là xong à?
Ân Thiên Thiên đi về phía anh, đặt sủi cảo lên bàn ăn, vừa mới bỏ xuống, Cảnh Liêm Uy đã ăn hết sạch mì rồi.
“Xin lỗi, tại anh đói quá nên mới ăn mì lót dạ…” Cảnh Liêm Uy áy náy nhìn cô, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Ân Thiên Thiên miễn cưỡng mấp máy môi, lắc đầu không nói tiếng ngoài.
Trời về khuya lạnh lẽo vô cùng, bây giờ tay của cô vẫn còn lạnh cóng, lúc ngồi xuống bàn ăn, chuẩn bị gắp sủi cảo thì đột nhiên Cảnh Liêm Uy lại đột nhiên bế bổng cô lên khỏi ghế, khẽ thì thầm vào tai cô: “Thiên Thiên, bây giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu của con chúng ta đâu, không phải em nên cố gắng hơn chút à?”
Ân Thiên Thiên sững sờ…
Cô vừa mới đi về, còn chưa kịp th ở dốc nữa kia mà…
Nhưng dường như Cảnh Liêm Uy không hề thông cảm cho cô chút nào, anh chỉ bế cô đi về phòng ngủ.
Lửa tình cháy rực lên, Cảnh Liêm Uy thì thầm bên tai cô: “Thiên Thiên, sao ban đầu em lại tìm anh?”
Ân Thiên Thiên ráng nén cảm giác khó chịu trong người xuống, choàng tay ôm lấy cánh tay anh: “Cảnh Liêm Uy, anh có biết cái gì gọi là số trời không? Anh chính là người đàn ông định mệnh của em, nhưng hôm nay em…”
Vẫn còn chưa kịp nói rằng muốn nghỉ ngơi, Cảnh Liêm Uy đã hôn môi cô ngấu nghiến.
Trời định à?
Đúng là thế thật, ông trời đã định trước rằng bọn họ phải đứng ở thế đối đầu nhau, thậm chí đã định rằng phải dằn vặt lẫn nhau…
Ngày hôm sau, lúc Ân Thiên Thiên ngủ dậy, cơ thể cô càng đau tợn, lần đầu tiên tiếp xúc với việc này mà lại bị Cảnh Liêm Uy đòi hỏi suốt hai ngày liền, cơ thể cô không chịu đựng nổi, vừa mới mở mắt dậy đã thấy bây giờ là 10 giờ sáng, Ân Thiên Thiên kinh ngạc muốn ngồi dậy nhưng lại ngã từ trên giường xuống…
Trời ạ…
Ân Thiên Thiên khẽ r3n rỉ, đau đến mức gương mặt hơi nhợt nhạt,
Cô mím chặt môi, trong lòng cảm thấy hơi phiền muộn.
Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không thương xót cô, cùng với sự thờ ơ của anh ấy khiến cô cảm thấy hơi là lạ, nhưng lại không biết tại vì sao.
Ân Thiên Thiên vất vả bò dậy từ mặt đất rồi quay người vào nhà tắm, đến một lúc lâu sau cô mới thấy dễ chịu hơn một chút, trong nhà không có tiếng nói của Cảnh Liêm Uy, há cảo trên bàn đã nguội ngắt, mì trong thùng rác đã khô rồi,tất cả mọi thứ đều nói với cô rằng, những chuyện xảy ra hồi tối hôm qua đều là sự thật cả…
Cảnh Liêm Uy có gì đó thật lạ lùng, nhưng cô lại không biết vì sao…
Trong lòng hơi hơi căng thẳng, Ân Thiên Thiên cũng không biết phải làm thế nào, trường học gọi điện trách móc cô, đến “Thiên Tuấn” cũng có vẻ không vui, nghỉ học không phép là lỗi của cô, nhưng mà người đàn ông chung giường với cô lại không cô dậy, cũng không xin nghỉ giùm cô…