Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 157: SAO CHỔI ÂN THIÊN THIÊN.
Tay Trần Tú siết chặt lấy ga giường, trừng mắt nhìn Ân Thiên Thiên không nói lời nào, chỉ là dáng vẻ cho người ta cảm giác được loại hận không thể cắn chết Ân Thiên Thiên, Quả Quả và Tiền Tuyết ở bên cạnh chỉ biết im lặng nhìn.
Ân Thiên Thiên khẽ ngẩng đầu, nhìn Trần Tú nói: ”Trần Tú, tốt nhất hai năm này chúng ta cứ sống yên ổn với nhau, nếu không tôi cũng ngại cho cô biết tôi với cô chênh lệch thế nào đâu.”
Đợi đối phương tức chết mới lộ ra con bài chưa lật của mình. Ân Thiên Thiên chính là người như vậy,
Trần Tú cắn chặt môi, lời chuẩn bị nói ra lại không cam lòng nuốt xuống.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến Trương Mai, cô gái rụt rè kia cuối cùng lúc từ trại giam đi ra cũng đã thay đổi thành một người khác.
Không muốn dây dưa gì với cô ta nữa, Ân Thiên Thiên xoay người chuẩn bị rời đi, chân mày chíu lại một chút.
Dạ dày của cô hình như hơi nhói.
Lẽ nào ăn nhầm thứ gì rồi?
Không nghĩ nhiều, Ân Thiếu Thiếu cứ vậy mà bỏ đi, nhưng lại không biết sau khi cô đi, có một cô gái đến viện nghiên cứu sinh của đại học T gây chuyện, sự việc dường như càng ngày càng trở nên rắc rối.
…….
Thiên Ân.
Ân Thiên Thiên tuy là người nhà họ Ân, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô đến nơi này.
Lúc cô sắp đến nơi, Ân Thiên Thiên gọi điện thoại cho Ân Thiên Tuấn, bên kia dường như có chút im lặng.
”Anh, em đến rồi.” Ân Thiên Thiên nhỏ giọng, cô đoán chắc bên kia đang họp, dứt lời bèn nhanh chóng ngắt điện thoại: ”Anh cứ bận đi, em tự mình lên là được.”
Không đợi Ân Thiên Tuấn nói, Ân Thiên Thiên đã ấn nút tắt.
Tài xế lái xe đến Thiên Ân, nhưng vừa đến nơi đã thấy không ít người đứng ở cửa. Một số người rõ ràng là phóng viên, mà người phóng viên đứng ở giữa cô cũng biết, đó là Hướng Linh đã lâu không gặp.
”Ân Thiên Thiên, con tiện nhân này! Cô làm như vậy không sợ trời tru đất diệt hay sao?”
”Ân Thiên Thiên, cô không sợ bị nước miếng người đời dìm chết à?”
”Đồ bỉ ổi, thứ hèn hạ! Cướp chồng rồi giờ còn muốn hại người ta!”
…
Mỗi câu mỗi chữ từ miệng Hướng Linh đều chĩa thẳng về phía Ân Thiên Thiên, mày khẽ cau lại. Ân Thiên Thiên chưa kịp nói gì thì thang máy trong đại sảnh của Thiên Ân đã mở ra, Ân Thiên Tuấn và Trình Cương bước nhanh về phía trước, lúc nhìn thấy cô bước chân càng nhanh hơn.
Sự xuất hiện của Ân Thiên Tuấn thu hút ánh mắt của rất nhiều người, phóng viên lập tức vây quanh anh, nhưng ở Thiên Ân này, bảo vệ đều nhìn sắc mặt của Ân Thiên Tuấn mà kiếm cơm, sao lại để cho người khác chạm vào anh dễ như vậy được. Bước chân cũng không dừng lại, lúc Ân Thiên Tuấn đứng trước mặt Ân Thiên Thiên, tất cả mọi người chú ý đến người phụ nữ đã đứng sau lưng họ từ nãy tới giờ.
Hướng Linh vừa nhìn thấy Ân Thiên Thiên đã muốn phát điên! Không ngừng gào thét, hùng hùng hổ hổ muốn xông đến.
”Ân Thiên Thiên, sao cô có thể như vậy? Cho dù cô có ghen tị, có bất mãn thì cũng không tội gì phải như vậy chứ, Mộc Sa chọc tới cô ư, sao cô phải làm như vậy? Cô có biết đối với một vũ công, cơ thể, hai chân là tất cả của cô ấy, thế nhưng cô laị hủy hết mọi thứ của người ta!” Hướng Linh điên cuồng, cả người lớn tiếng la hét, nước mắt không tự chủ mà chảy ra: ”Ân Thiên Thiên, cô đã kết hôn với Cảnh Liêm Uy rồi, sao còn phải làm như vậy? Cô có biết hai chân là mạng của cô ấy không, cô làm vậy khác nào ép cô ấy chết!”
Ân Thiên Thiên cau mày, tinh thần vẫn chưa hồi phục.
Sắc mặt Ân Thiên Tuấn đen lại, nắm lấy vai cô chuẩn bị kéo cô vào bên trong Thiên Ân. Nhưng Ân Thiên Thiên cố tình dừng lại, bước về phía Hướng Linh.
Nếu hôm nay Mộc Yên Nhiên đã tung hỏa mù, vậy thì thứ Hướng Linh ném ra chính là hàng thật đạn thật.
Thậm chí cô còn chẳng biết cô bị oan cái gì nữa đấy.
”Hướng Linh, cô nói gì cơ?” Nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt Ân Thiên Thiên có chút cái gọi là ‘buồn cười’.
”Ha Ha…” Hướng Linh đột nhiên nở nụ cười, hung hẳng đẩy bảo vệ trước mặt mình ra, lớn tiếng nói: ”Ân Thiên Thiên, cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi nói cái gì ư? Cả thành phố T ai ai cũng biết chuyện ”ngôi sao ba lê” Mộc Sa ngày hôm qua bị tai nạn ở ngã tư đường khiến cô ấy bị liệt nửa người! Giờ cô lại hỏi tôi đang nói gì?”
Liệt nửa người?
Cả người hơi run rẩy.
Cô không phải vũ công, nhưng cô biết đôi chân đối với vũ công mà nói quan trọng không khác gì mạng sống.
Lúc này cô mới hiểu được lời nói của Mộc Yên Nhiên và Trần Tú có ý gì, còn cô lại vì đau dạ dày mà không có cơ hội đi xác thực lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
”Ân Thiên Thiên, tôi nói cho cô biết là tôi đang nói gì!” Đột nhiên, Hướng Linh hét lớn, chỉ thẳng về phía Ân Thiên Thiên nói: ”Tôi đang nói, cô cướp bạn trai hai năm của Mộc Sa, cướp người vốn dĩ sẽ kết hôn cùng cô ấy, cướp Cảnh Liêm Uy-chồng tương lai của cô ấy. Thậm chí lúc Mộc Sa đau lòng nhất còn không cho Cảnh Liêm Uy xuống tầng nhìn cô ấy một cái, mãi cho đến lúc trong lòng cô ấy hoàn toàn sụp đổ mới để Cảnh Liêm Uy đi xuống, nhưng vẫn là phá vỡ hoàn toàn trái tim của Mộc Sa! Ân Thiên Thiên, là cô hại Mộc Sa bị tai nạn, là cô hại cô ấy bị liệt nửa người, là cô hủy hoại tất cả của cô ấy!”
Là cô, tất cả mọi chuyện đều là do cô mà ra!
Gáng nặng này cứ như vậy đè lên vai Ân Thiên Thiên khiến cô hơi khó thở.
Ở đây không chỉ có phóng viên, mà còn có rất nhiều người hâm mộ của Mộc Sa bị Hướng Linh xúi giục mà đến. Không biết ai cầm quả trứng trong tay ném một cái thật mạnh lên mặt Ân Thiên Thiên, theo sau đó là hàng loạt đợt chỉ trích, cùng tiến lên đánh đổ xuống như mưa.
Trứng gà, bột mì, quả táo,…
Tất cả mọi thứ đều ném về phía Ân Thiên Thiên, nhưng chưa trúng cô bao nhiêu thì Ân Thiên Tuấn đứng bên cạnh đã cởi áo khoác chùm trên đầu cô, ôm cô vào trong lòng.
Ân Thiên Thiên bị ngăn cách với bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của trứng vỡ và tiếng táo nặng nề rơi xuống bên tai. Nhưng tất cả những thứ ban đầu được dùng để tiếp cô đều rơi trên người của Ân Thiên Tuấn, anh cứ như vậy dùng cơ thể mình để bảo vệ cô. Có thể nói ngoại trừ trên mặt bị dính một chút trứng, cánh tay bị táo ném trúng thì không còn gì nữa, bởi vì Ân Thiên Tuấn đã đỡ hết mọi thứ cho cô rồi.
”Ân Thiên Thiên, đồ sao chổi, cô cút khỏi thành phố T đi.”
”Cút đi, từ lúc cô ở thành phố T chưa bao giờ yên ổn cả.”
”Trả lại ”ngôi sao ba lê’ cho bọn tôi, đồ hèn hạ!”
…
Tiếng chửi rủa xung quanh không ngừng vang lên, nhưng Ân Thiên Thiên lúc này chỉ cảm thấy vô lý.
Cô chẳng làm gì nhưng trên lưng lại phải gánh tội!
Mộc Sa xảy ra tai nạn liên quan đến cô, Mộc Sa bị liệt nửa người cũng liên quan đến cô, vậy tức là sau này thành phố T chỉ cần có chuyện gì không hay cũng đổ hết lên đầu cô đúng không?
Từ khi nào mà cô lại có bản lĩnh như vậy?
Ân Thiên Thiên cắn chặt môi, cả người run rẩy không nói gì.
”Thiên Thiên, đừng sợ, anh ở đây.” Bỗng nhiên một giọng nói dịu dàng truyền đến tai cô.
Ân Thiên Tuấn nhẹ giọng trấn an Ân Thiên Thiên đang run rẩy trong lồ ng ngực mình.
Cả thế giới dường như an tĩnh lại, thực tế cũng an tĩnh như vậy, không phải bởi vì một câu nói này.
Lúc Cảnh Liêm Uy từ trên chiếc Land Rover bước xuống, dường như tất cả mọi người đều không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước.
Tình cảnh này cũng chẳng khác nào khi thiện sợ ác.
Người thành phố T đều nhớ rõ, vị sĩ quan cảnh sát nào đó từng bị tra tấn như thế nào, cũng nhớ rõ vài vị phóng viên sống khổ sở ra sao sau khi đắc tội Ân Thiên Thiên.
Cảnh Liêm Uy, ngoài vẻ phong độ bên ngoài thường thấy, còn là một tên ác ma ăn thịt người.
Trực tiếp đi đến trước mặt Ân Thiên Tuấn, thấy Ân Thiên Thiên được che chở cẩn thận, Cảnh Liêm Uy nở nụ cười trào phúng nhìn về phía Ân Thiên Tuấn, lập tức vung tay ném chiếc áo thuộc về người đàn ông khác trên đầu Ân Thiên Thiên xuống, nhẹ kéo cô ôm vào lòng mình.
Ân Thiên Thiên còn chưa kịp giãy dụa đã bị kéo vào một lồ ng ngực lành lạnh khác.
Lúc mọi thứ dần trở nên sáng hơn thì người đàn ông trước mắt cô từ Ân Thiên Tuấn đã biến thành Cảnh Liêm Uy.
Anh liếc nhìn cô một cái, Ân Thiếu Thiếu thấy rõ được vẻ bất đắc dĩ, còn ẩn ẩn chút đau lòng trong mắt anh.
Tiếng thở dài thì bị bỏ qua, còn nỗi đau thì được ghi nhớ.
Ôm lấy cô, Cảnh Liêm Uy nhìn đám người trước mặt, nhẹ giọng nói: ”Tôi không biết là cuộc sống của Cảnh Liêm Uy tôi người khác lại có thể tùy ý nhúng tay vào đấy?”
Một câu nói khiến xung quanh rơi vào một hồi im lặng quỷ dị.
Đúng đấy, anh ta là Cảnh Liêm Uy, cứ cho như là anh không phải Cảnh Liêm Uy thì cuộc đời người ta cũng không cần người khác lo hộ, dựa vào cái gì mà bọn họ cho rằng Cảnh Liêm Uy nên ở cùng với Mộc Sa, thậm chí khi anh đã kết hôn với Ân Thiên Thiên còn phải tìm mọi cách đối tốt với Mộc Sa, đặt vào vị trí của người khác mà nghĩ, nếu chuyện như vậy xảy ra với mình thì ai mà chịu được?
Mắt phượng lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, Cảnh Liêm Uy nhếch miệng chào phúng: ”Hôm nay lời này tôi chỉ nói một lần, sau này đừng có chuyện gì cũng liên lụy đến vợ tôi, nếu không tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Xung quanh không ai dám nói gì, đến cả phóng viên cũng không dám tiến lên phía trước hỏi anh, chỉ đành nhìn Cảnh Liêm Uy ôm lấy Ân Thiên Thiên điềm nhiên xoay người bỏ đi, khí thế như một vị vương giả bễ nghễ thiên hạ khiến mọi người phải dừng chân lại, bao gồm cả Ân Thiên Tuấn.
Trên chiếc Range Rover, Cảnh Liêm Uy im lặng lái xe, ngón trỏ khẽ gõ lên vô lăng.
Cả người anh toát ra vẻ nguy hiểm.
Sau khi Ân Thiên Thiên lên xe cô liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tay nhỏ vô thức đặt trên bụng, giờ phút này cô có cảm giác tai mình không nghe thấy bất kì tiếng động gì nữa.
Bụng càng ngày càng đau, rốt cuộc cô đã ăn nhầm thứ gì nhỉ?
Đèn đỏ, Cảnh Liêm Uy quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên một cái, dáng ngủ của cô trông có chút bất an, Cảnh Liêm Uy bỗng nghi hoặc, trong mắt đem theo tia mập mờ.
Ân Thiên Thiên, sao anh lại không tra ra được gì về quá khứ của cô?
Cô gái này, sau lưng còn có chuyện gì anh không biết ư?