Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 135: TIỆC SINH NHẬT NHÀM CHÁN
Lúc này, ai nói cái gì cũng không đúng, dù sao hôm nay cũng là tiệc mừng thọ 80 của bà cụ, con cháu lại càng không muốn để bà cụ cảm thấy hờn tủi.
Bà cụ Cảnh vừa đi thì bầu không khí trong bữa tiệc trầm xuống, nhạt nhẽo đi. Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đều ngại ngùng nhưng dù sao vẫn đang tiếp đón khách khứa, ngay cả giám đốc Hoàng cũng đi ra tiếp đón giúp, rồi không biết ai là người khởi xướng, đã có người bắt đầu lục tục ra chào hỏi Cảnh Liêm Bình hoặc Cảnh Thiên Ngọc rồi ra về…
Có một thì sẽ có hai, có hai rồi sẽ có ba, đại sảnh tiệc vốn đang rộn ràng huyên náo, đèn đuốc sáng trưng còn cảm thấy chen chúc, bà cụ Cảnh và Cảnh Liêm Uy mới đi hai mươi phút đã bắt đầu có người đi về, ban đầu chỉ là tốp năm tốp ba, nhưng đến cuối cùng thành từng đám từng đám một, chờ đến khi Ân Thiên Thiên quay đầu lại, sảnh tiệc rộng lớn đã chẳng còn mấy người.
Khóe môi cong lên trào phúng, Ân Thiên Thiên cười tự giễu.
Đúng thế, bữa tiệc sinh nhật do một cháu dâu không được nhà họ Cảnh xem trọng như cô tổ chức, ngay cả nhân vật chính của tiệc sinh nhật còn đi thẳng không thèm nể nang mặt mũi để bênh vực cho một người ngoài, liếc mắt nhìn là biết ngay bên trọng bên khinh, cho dù lúc đầu mọi người đều coi trọng cô, nhưng không may sự thật chính là như vậy, cuối cùng cô vẫn là người bị vứt bỏ…
Phần lớn mấy người còn ở đại sảnh tiệc đều có quan hệ tương đối tốt với Cảnh Liêm Bình hoặc Cảnh Thiên Ngọc, đều là người trẻ tuổi, mà các gia tộc khá lớn có người ở lại đến cuối cùng chỉ có nhà họ Trình, họ Tề và họ Cốc, thậm chí chỉ có hai vợ chồng Trình Chính cùng Trương Duyệt, Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên mới đính hôn là ở lại.
“Thiên Thiên.” Trương Duyệt mỉm cười, kéo chồng mình lại, lúc bọn họ tới có rất nhiều người, cũng không kịp chào hỏi Ân Thiên Thiên, bây giờ mãi mới có cơ hội, không ngờ lại là vào hoàn cảnh này.
Ân Thiên Thiên quay lại, thấy ba mẹ Trình Thiên Kiều đi tới, nụ cười bên khóe miệng ấm áp thêm mấy phần: “Bác trai, bác gái.”
Khi còn nhỏ, lúc cô còn ở nông thôn, đúng lúc Trương Duyệt đang tĩnh dưỡng phục hồi sức khỏe, hai vị này cũng xem như là chứng kiến Ân Thiên Thiên trưởng thành, đương nhiên tình cảm cũng sẽ tốt đẹp hơn.
Trương Duyệt với Trình Chính lâu rồi không gặp Ân Thiên Thiên, lúc gặp lại cảm thấy cô ngày càng xinh đẹp, thành thục, ngay cả tính cách cũng điềm tĩnh hơn nhiều, xem ra đại gia đình giàu có đúng là nơi rèn luyện con người mà.
“Hôm nay cháu trang trí nơi này không tệ, bác không biết, thì ra ngoài nghề thiết kế quảng cáo chính, cháu tổ chức sự kiện cũng giỏi ra trò đấy.” Trương Duyệt lặng thinh không nhắc tới chuyện trước đó, chỉ hàn huyên vài chuyện cùng Ân Thiên Thiên, bầu không khí xem như hòa hợp.
“Phải rồi, bác trai à, gần đây anh Thiên Kiều đang bận chuyện gì mà lúc cháu muốn tìm anh ấy nhưng chẳng thấy.” Cô có gửi thiệp mời dự tiệc tới nhà họ Trình, nhưng Trình Thiên Kiều không tới, cô thấy rõ sự cô đơn trong mắt Cảnh Thiên Ngọc.
Nói đến chuyện này, Cảnh Thiên Ngọc đứng bên cạnh không khỏi tập trung tinh thần nghe ngóng.
Trình Chính nhắc tới con trai mình thì cảm thấy rất tự hào, cười ha hả, hỏi ngược lại Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên à, bác nhớ hồi nhỏ cháu vẫn luôn mơ ước thi học lên thạc sĩ, nếu bây giờ cháu đã vào viện nghiên cứu sinh của đại học T, chắc là anh Thiên Kiều của cháu sẽ hướng dẫn, cháu thấy sao? Muốn tới không?”
Ân Thiên Thiên hơi ngẩn ra, cô không ngờ Trình Thiên Kiều sẽ tới làm giáo viên hướng dẫn cho nghiên cứu sinh ở trường đại học T, xem ra nhiệm vụ bây giờ của anh ấy không quá nguy hiểm, nếu không thì Trình Chính sẽ không gióng trống khua chiêng mà nói như vậy.
Trò chuyện được một lát thì giám đốc Hoàng tới báo với Ân Thiên Thiên là có thể nhập tiệc rồi, tuy không nói to nhưng nghe ở trong sảnh tiệc rộng lớn trống trải thậm chí còn thoáng có âm vọng lại.
Nụ cười nơi khóe miệng Ân Thiên Thiên cứng lại, cô vội vàng tiếp đón các khách mời còn lại, đưa họ đến nhà ăn.
Vài người ít ỏi chỉ ngồi hết hai bàn, 38 bàn tiệc còn lại bày đầy món ăn phong phú mà không ai nhìn tới. Trong những người ở lại bấy giờ chỉ có Trình Chính và Trương Duyệt là người lớn, tình huống đó, không thể nói là không ngại ngùng, nhưng Ân Thiên Thiên dường như không nhìn thấy 38 bàn tiệc bị bỏ không, vẫn vui vẻ nói chuyện phiếm, đùa giỡn cùng mọi người. Cảnh Liêm Bình cùng Cảnh Thiên Ngọc im lặng nhìn cô, cuối cùng cũng chỉ cầm ly rượu lên uống.
Trương Duyệt thu hết những biểu hiện của Ân Thiên Thiên ngày hôm nay vào mắt, trong lòng không nhịn được mà thấy thương cô.
Ân Thiên Thiên của trước kia, cho dù sống trong hoàn cảnh cha không thương, mẹ không yêu ở nhà họ Ân vẫn có thể thoải mái khóc cười, thậm chí còn có thể lớn tiếng hỏi một câu “Vì sao”, mà bây giờ, cô đã không còn vốn liếng để thoải mái khóc cười nữa, cũng mất đi dũng cảm để hỏi một câu “Vì sao”…
Bất cứ ai nhìn một đứa trẻ như vậy đều sẽ đau lòng.
Một bữa cơm này, tất cả mọi người không khỏi nhìn Ân Thiên Thiên nhiều thêm đôi lần, hôm nay, người phụ nữ tốt nhịn này khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, chưa nói đến việc cô đã tốn bao nhiêu tâm tư tổ chức buổi tiệc sinh nhật hoành tráng này, cũng khoan nói cô đã nỗ lực bao nhiêu cho chiếc bánh kem tám tầng kia, chỉ vào khoảnh khắc lúc Mộc Yên Nhiên xuất hiện, cô có thể mỉm cười nói với cô ta một câu “Xin chào, tôi là Ân Thiên Thiên” cũng đã cần khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ rồi, hành động của cô khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc…
Khai tiệc được một lúc, Ân Thiên Thiên liền hỏi ý kiến mọi người, xoay qua gọi giám đốc Hoàng vẫn luôn chờ ở bên cạnh, nói: “Giám đốc Hoàng, cho tất cả nhân viên làm việc trong nhà hàng Long Phượng hôm nay ra ăn cơm đi, gọi cả đầu bếp tới nữa, ăn cơm phải có nhiều người mới ngon chứ.”
Một câu này làm giám đốc Hoàng giật mình hoảng sợ.
Anh ta là giám đốc phụ trách thực đơn của nhà hàng Long Phượng, là người có địa vị cao, anh ta biết rõ ở thành phố T rất hiếm có người đồng ý ăn cơm cùng những người gọi là nhân viên phục vụ, mà bây giờ, Ân Thiên Thiên không chỉ nói vậy, còn làm vậy, nhìn lại những người quyền cao chức trọng đang ngồi trên bàn ăn kia, người trẻ tuổi nào ở đây mà không phải là người thừa kế của gia tộc cơ chứ, nhưng chuyện bọn họ đồng ý lại là chuyện bình thường không bao giờ xảy ra!
Ân Thiên Thiên dẫn đầu đứng lên, đi sang bên gọi hết mấy nhân viên đang phục vụ bọn họ ngồi xuống ăn cơm, ban đầu mọi người còn có vẻ rụt rè, câu nệ, đến khi nhận được cái gật đầu của giám đốc Hoàng, bọn họ mới ngồi xuống nhưng vẫn không dám động đũa, mãi đến lúc giám đốc Hoàng gọi tất cả tới, mọi người mới bắt đầu cầm đũa ăn…
Bọn họ biết rõ từng món ăn một trên bàn tiệc trước mặt, Ân Thiên Thiên đã thử ít nhất mười lần, để xác định xem nguyên liệu, cách nấu, thậm chí là có hợp khẩu vị khách hay không. Một bàn tiệc rượu có giá trị ngang vài tháng lương của bọn họ, giờ đang bày ra trước mắt…
Các nhân viên làm việc hôm nay đều biết chuyện ở sảnh tiệc, giờ chỉ có thể than thở một tiếng.
Mợ ba nhà họ Cảnh đúng là cũng chẳng dễ làm, không phải ai cũng có thể làm được…
Đợi đến cuối cùng, Ân Thiên Thiên cười tiễn tất cả khách mời về xong, chỉ còn lại một mình, cô quay người lại nhìn, dù cô đã gọi tất cả nhân viên của nhà hàng Long Phượng đến cùng ăn thì vẫn còn dư hai mươi bàn không có người ngồi.
“Mợ ba…” Giám đốc Hoàng yên lặng đi sau Ân Thiên Thiên, không nhịn được khẽ lên tiếng gọi.
Hôm nay, Ân Thiên Thiên chịu ấm ức, mọi người đều nhìn rõ, nhưng cô lại không thể không trưng ra gương mặt cười với tất cả mọi người.
Chuyện của Mộc Yên Nhiên là ngoài ý muốn, không ai nghĩ tới, nhưng chuyện khiến mọi người không ngờ nhất là bà cụ Cảnh lại cưng chiều Mộc Yên Nhiên như vậy.
Cổ họng Ân Thiên Thiên khô khóc, cô yên lặng nhìn hai mươi bàn đồ ăn còn thừa kia, nhẹ nhàng nói một câu: “Anh xem xung quanh có viện mồ côi hay dưỡng lão nào có thể nhận món kia thì đưa tới một ít đi, đừng lãng phí.”
Giám đốc Hoàng nghe vào tai, không nhịn được mũi cảm thấy chua xót, chỉ biết gật đầu thật mạnh.
Đồ ăn ở nhà hàng Long Phượng không bao giờ để qua đêm, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng là hôm sau mua mới, mấy món này thừa ra chỉ có đổ vào thùng rác, thật ra đưa tới viện mồ côi hay viện dưỡng lão là ý tưởng không tệ, ngay từ đầu Ân Thiên Thiên đã chọn những món ăn phù hợp với người lớn tuổi, đủ dinh dưỡng mà vẫn dễ tiêu hóa, nên cũng không khó.
Lúc giám đốc Hoàng bận chỉ huy nhân viên gói đồ ăn mang đi, Ân Thiên Thiên không nói câu nào, chỉ im lặng nhìn bọn họ đem tất cả đồ ăn đi, vẻ mặt không cảm xúc.
Bên kia, Cảnh Liêm Uy bị bà cụ Cảnh kéo đi thì nhíu mày thật chặt, môi mỏng mím lại, nhìn là biết tâm trạng vô cùng không tốt, nếu hôm nay không phải là ngày mừng thọ của bà cụ, anh nhất định sẽ không ngoan ngoãn đi theo!
Ân Thiên Thiên ở lại sảnh tiệc một mình phải xử lý thế nào?
Hầu kết Cảnh Liêm Uy khẽ động, anh lái xe nhanh như bay, bà cụ Cảnh và Mộc Yên Nhiên ngồi sau cười đến là vui vẻ.
“Yên Nhiên à, nếu con đã về nước rồi thì sau này nhớ tới thăm bà thường xuyên nhé, nếu sức khỏe có vấn đề gì thì gọi cho Liêm Uy, lúc trước làm bác sỹ ngoại khoa, nó cũng có học về tim mạch, bây giờ nhà con còn chưa tìm được người hiến tim phù hợp, chuyện này cũng không gấp được, chỉ là con đã về rồi, bà nhất định sẽ cùng giúp cháu tìm…” Bà cụ Cảnh nói tới đây, vỗ nhẹ mu bàn tay của Mộc Yên Nhiên, hứa hẹn trịnh trọng: “Chờ đến khi con khỏe lên rồi, thì mọi chuyện đều sẽ tốt…”
Mộc Yên Nhiên ngượng ngùng nhìn người đàn ông đang lái xe bằng một tay qua kính chiếu hậu, gật đầu, chỉ là không biết đang gật đầu chuyện gì.
“Đến rồi.” Cảnh Liêm Uy đột nhiên nói một câu như vậy, đạp phanh xe, dừng lại vững vàng rồi xuống xe trước tiên.
Lúc này, bà cụ Cảnh mặc kệ cảm xúc của Cảnh Liêm Uy, vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng khi Mộc Yên Nhiên trở về, kéo Mộc Yên Nhiên nói: “Đi, bà nội xả giận cho con.”
Mộc Yên Nhiên cũng là người nhạy cảm, tinh tế, liếc nhìn thoáng qua Cảnh Liêm Uy đang nghiêm mặt, tâm trạng hơi không vui.
Ân Thiên Thiên quan trọng như vậy sao?
Giờ phút này, tên lưu manh Trần Vũ đang nghênh ngang ngồi phía trước, có mấy tên đàn em theo sau, mà phía sau bọn chúng chính là mấy chục con chó của trạm cứu hộ mà Mộc Yên Nhiên đã chuẩn bị cho bà cụ, có nuôi chó, có Poodle, Alaska, lông vàng, chó ngao Tây Tạng, còn có chó Hạ Tư, các chủng loại không giống nhau nhưng có thể khẳng định là tốn nhiều tâm sức.
Bà cụ là người yêu chó, nhìn mấy con chó đói đến gầy trơ xương thì đau lòng, không cần người châm ngòi, cơn tức giận với Trần Vũ đã bốc cao ngùn ngụt!