Trờiđã sáng từ lúc nào, tôi vẫn ngồi trên giường, tóc tai rối bù, mắt nhắm mắt mởnhìn cái đồng hồ kêu tích tắc trên tường. Chín rưỡi! Con số trên đồng hồ làmtôi giật cả mình.
“Lạimuộn rồi...”. Tôi vừa than thầm, vừa lấy tay cào cào lại tóc. Trước tiên phảitìm điện thoại từ đống hỗn độn này rồi gọi tới tòa soạn để xin nghỉ, sau đó lụctrong đống quần áo bẩn vứt bừa bãi trên sàn một cái váy có vẻ sạch sẽ một chútđể mặc.
Trongtủ lạnh là một đống đồ để lung tung, còn nửa hộp sữa, hộp nước hoa quả thì cạntới đáy rồi, mấy cái bánh mì đã cứng đơ, vì tối qua tôi quên không buộc kín. ĐuĐu và Bội Bội đói quá cũng bắt đầu biểu tình, kêu ầm ĩ.
“Á! Tôikhông sống nổi nữa rồi!”. Tôi đứng giữa phòng hét lên, đúng là chẳng có ai thèmquan tâm tới tôi cả.
“Alô,Lâm Sở hả? Mau lái xe tới đây đón mình đi, có chuyện lớn đấy!”. Tôi gọi điệncho Lâm Sở, chuẩn bị ra ngoài.
“Ôi mẹơi, sắp thành chuồng lợn rồi đấy!”. Lâm Sở đứng lấp ló ngoài cửa, không dámbước vào.
“Mau,tới công ty Cố Đại Hải!”. Tôi vừa chải đầu vừa lao ra ngoài cửa, đạp trúng mộtcái vỏ dưa, ngã oạch trên sàn.
“Cậuđịnh làm gì hả?”. Lâm Sở vừa lái xe vừa chau mày hỏi.
“Dù hômnay Cố Đại Hải có chết, mình cũng phải lôi anh ấy về nhà bằng được!”. Tôi thắtdây an toàn vào. Việc quan trọng nhất cần làm bây giờ chính là bắt ông chồngtôi về nhà, không thì tôi chẳng sống nổi mất.
“Nhìncậu bây giờ như kẻ điên ấy!”. Lâm Sở vỗ vai tôi. “Trước kia là Ngụy Tử Lộ, giờlà Cố Đại Hải, cậu lại phát điên vì đàn ông rồi!.”
Nghethế, tôi mới nhận ra, không biết từ bao giờ, tôi đã trở thành người phụ nữkhông thể sống thiếu Cố Đại Hải được nữa. Tôi bị rơi vào bẫy của anh ta rồi,vừa mới thoát khỏi cái bẫy của Ngụy Tử Lộ, giừ lại chui vào một cái bẫy lớnhơn.
“Có cầnmình lên đó với cậu không?”. Lâm Sở dựa lưng vào cửa, châm thuốc hút.
“Khôngcần! Cậu có thể biến được rồi đấy!”. Nhưng tôi vẫn cứ đứng như thế ở cửa gầnnửa tiếng. Có lẽ tôi phải trấn tĩnh lại mới được.
“Mìnhđã đi ra ngoài nửa tiếng rồi mà cậu vẫn chưa thèm động thủ hả? Cậu không vàothì mình đi làm sao nổi?”. Lâm Sở quay trở lại, bảo tôi.
“Trời,sao cậu còn chưa biến đi hả?”. Nhưng thực ra tôi cũng chưa biết phải đối mặtvới Cố Đại Hải thế nào nữa. Cố Tiểu Khê vẫn đang nằm viện, chẳng có lý do gì đểbắt Cố Đại Hải ngày nào cũng phải về chăm sóc tôi cả.
2.
“Cố ĐạiHải có ở đây không?”. Tôi hỏi cô gái đứng ở bàn lễ tân. Cô này hơi xấu, răngvẩu, lại còn trang điểm rất đậm nữa.
“Chị cóhẹn trước không ạ?”. Cô ta liếc mắt nhìn tôi một lát, mấy ngón tay vẫn liên hồiđánh bàn phím chat chit với bạn.
“Không.”
“Xinlỗi chị, tổng giám đốc Cố hôm nay không tiếp người ngoài ạ”
“Ờ, vậyhả? Thế cô gọi điện thoại hỏi thử xem có tiếp vợ anh ta không?”. Tôi cố nặn ramột nụ cười, nhưng chắc là khủng khiếp lắm.
“Chịlà...?”. Cô gái đó bắt đầu run run, vội vàng ngừng tay, mặt đỏ bừng lên, mồ hôitoát ra làm lớp phấn trôi đi quá nửa.
“Tổnggiám đốc Cố đang ngủ trong phòng đấy ạ”. Cô gái quầy lễ tân vừa gọi điện thoạixong, cô thư ký của Cố Đại Hải đã vội vàng chạy xuống đưa tôi lên.
Cănphòng khá sang trọng, đồ đạc toàn bằng gỗ. Cố Đại Hải đang dựa lưng vào ghế,ngáy đều đều, có lẽ đang ngủ say lắm, lông mày chau lại. Tim tôi chợt thấy yếumềm, nhìn anh ấy lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ đang ngủ ngon lành.
Tôi cứngồi ngắm Cố Đại Hải ngủ. Anh ấy càng lúc càng giống con của tôi, cứ nhìn thấyanh là lòng mẫu tử của tôi lại trỗi dậy, tim đập loạn xạ, mặt đỏ bừng, tay chânthì lập cập. A Mông vẫn bảo, nếu thấy đàn ông mà chỉ muốn lau miệng, bón cơmcho họ thì có nghĩa là cậu xong đời rồi, người đó không còn là người đàn ôngcủa cậu nữa mà đã trở thành tất cả của cậu.
“Ơ,vợ à!” Cố Đại Hải Đột nhiên thức giấc làm tôi giật mình.
“Emtưởng anh quên mất em là ai rồi chứ!”. Tự nhiên tôi thấy mình đáng thương vôcùng, chỉ muốn khóc thôi.
“Anhsai rồi. Tại gần đây anh bận quá. Tiểu Khê cũng sắp ra viện, anh vẫn chưa biếtnên cho nó ở đâu”. Cố Đại Hải nắm lấy tay tôi.
“Em sắptrở thành quả phụ rồi đấy! Em không biết anh để giấy vệ sinh ở đâu cả, đành ômmông chạy vào nhà bếp lấy giấy ăn; chẳng nhớ hẹn đồng hồ nên ngày nào cũng đếnmuộn, tổng biên tập cứ nhìn thấy mặt em là lại tức giận; đồ ăn trong tủ lạnhhỏng hết rồi, nhưng em cũng chẳng rõ gần nhà có cái siêu thị nào mà đi, mấy cáisiêu thị hay đi thì ở xa quá..”. Được dịp, tôi cứ thể xả hết ra.
“Xinlỗi vợ của anh, anh sai rồi!”. Lúc Cố Đại Hải lấy giấy ăn lau mặt cho tôi, tôimới biết mình đang khóc, thảo nào cứ thấy giọng nói của mình là lạ.
“Hayđưa Tiểu Khê về nhà bố mẹ em ở đi, dù sao cũng còn trống một phòng mà!”. Tôi đềnghị. Ngồi trong xe ô tô của Cố Đại Hải vẫn là thoải mái nhất, ghế xe của LâmSở cứ làm sao ấy.
“Thế cóđược không?”. Cố Đại Hải cảm động cầm tay tôi.
“Đượcchứ, xem ai dám phản đối nào?”. Thực ra tôi đang nghĩ, nếu Cố Tiểu Khê không ởnhà bố mẹ tôi thì thể nào cũng sẽ ở nhà chúng tôi, đến lúc đó lại sinh chuyệnnày chuyện khác, Cố Đại Hải càng không có thời gian chăm sóc tôi, thế thì sẽ lỗto.
“Cảm ơnvợ của anh!”. Mắt Cố Đại Hải long lanh nước. Nếu để anh ấy biết tôi tính toánnhư thế thì không khéo những giọt lệ này sẽ là nước mắt hận thù mất.
3
“Chịdâu, em làm phiền chị quá!”. Cố Tiểu Khê đã khỏe hơn nhiều, hai má đã hồng hàotrở lại.
“Khôngsao đâu!”. Tôi đang cắn răng bê đồ cho con bé, cái gì mà nặng thế không biết?Ngoài mặt thì tôi vẫn tươi cười bình thường nhưng trong bụng thì lại thầm nghĩ,nếu cô em mà ở nhà anh chị thì còn phiền hơn tỷ lần đấy!
“AnhThẩm Lãng! Mau ra đây! Xách cho em!”. Vừa ra khỏi thang máy, tôi liền gọi ngaycho Thẩm Lãng.
“Anh rangay đây, ra ngay đây!”. Thẩm Lãngvội vàng chạy ra ngoài.
“Anhchết ở đâu thế hả? Mau lên đi!”. Tôixông lên, tát cho ông anh một phát, dạo này anh ấy lại gầy đi rồi, đánh khôngsướng tay gì cả.
“Mẹ à,Cố Tiểu Khê sẽ đến ở nhà mình một thời gian!”. Tôi kéo Tiểu Khê lên trước, mặtcon bé có chút hơi ngại ngùng.
“Ôi,con bé dễ thương quá, cháu mau vào đi!”. Mẹ tôi vui vẻ nắm tay Cố Tiểu Khê,bảo. Mẹ tôi lúc nào cũng mơ ước có được một đứa con gái hiền lành, dễ bảo,nhưng tính nết tôi không được như thế, đến chết cũng chẳng thay đổi được, thế nêngặp Cố Tiểu Khê, bà ấy thích lắm.
“Cháuchào bác ạ”. Cố Tiểu Khê cứ cúi mặt xuống đất, hai má đỏ ửng lên.
“Nàonào, ăn cơm đi, cứ coi đây như nhà em nhé!”. Thẩm Lãng gắp thức ăn cho Cố TiểuKhê.
AnNguyệt từ đầu đến cuối chẳng mở miệng nói cậu nào, cứ thế nhìn chằm chằm vàoTiểu Khê.. Tôi thật lòng chỉ muốn móc hai con mắt đó của chị ta mà ném rangoài, thật là mất lịch sự.
“Cám ơnanh ạ!”. Cố Tiểu Khê tỏ ra ngoan ngoãn.
“Nàynày, Thẩm Lãng, anh gắp hết thịt rồi, không định để thừa chút nào cho mọi ngườià?”. Tôi liếc anh ấy, người đâu mà cứ nhìn thấy gái đẹp là mắt lại sáng lên.
“Conchỉ toàn nói linh tinh thôi! Sao không học con gái nhà người ta mà hiền lành,ngoan ngoãn chút đi hả?”. Mẹ lấy đũa gõ vào đầu tôi một cái.
“Congái đã gả đi rồi khác nào bát nước đổ đi...”. Tôi đưa bát canh lên uống, thấyThẩm Lãng gắp thức ăn hai lần cho An Nguyệt. Mặc dù chị ta vẫn chẳng nói gì,cũng không gây chuyện, nhưng cái cách chị ta nhìn khiến tôi không tài nào hiểunổi.
“TiểuKhê, em cứ ngoan ngoãn ở bên này nhé, đừng gây chuyện nữa, mấy hôm nữa chúng talại về nhà”. Cố Đại Hải mang rất nhiều đồ tới.
“Để xemở đây ai dám bắt nạt Tiểu Khê nào!”. Tôi vừa gặm vừa liếc An Nguyệt. Chị ta làmnhư không nghe thấy gì, vẫn chăm chú xem tivi.
“Yêntâm đi, mọi người sẽ chăm sóc Tiểu Khê chu đáo mà! Vả lại, còn có ai khó chiềuhơn em gái tôi đâu chứ?”. Ông anh trai tôi bê thêm một đĩa qua quả ra.
“Vớvẩn! Em hơi bị ngoan đấy!”. Tôi định phi cho anh ấy một cái vỏ dưa nhưng lại sợlát nữa bị bố mẹ bắt đi lau sàn. “Này, ông anh trai ăn hoa quả mà không lấy dĩara à?”.
“Đấy,thấy chưa? Đã rửa sạch, cắt ra, đưa đến tận miệng rồi mà còn chưa vừa lòngđấy!”. Thẩm Lãng vừa nói, vừa vào bếp lấy dĩa.
Trênđường về, Cố Đại Hải cẩn thận hỏi lại tôi: “Để Tiểu Khê ở nhà em không saochứ?”.
“Khôngsao đâu, nhiều người như thế thì An Nguyệt làm gì được chứ?”. Tôi bắt đầu thấybuồn ngủ, nhưng vẫn chống mắt lên nhìn cảnh vật qua cửa xe. Tốt quá, giờ chỉcòn tôi và Cố Đại Hải thôi. Thế này mới đúng là vợ chồng chứ!
“TiểuBội Bội à!”. Cố Đại Hải vừa về đến nhà, Bội Bội đã quấn ngay lấy chân anh ấykhông chịu rời, Cố Đại Hải vội cúi xuống, ôm nó quay mấy vòng.
“Sángnay, nó còn bực bội vì không thấy anh đấy”. Tôi treo khăn lên giá, Đu Đu cũngquấn lấy chân tôi đòi ôm, con mèo này đúng là đua đòi thật.
Tối đó,tôi ngủ rất ngon. Cố Đại Hải trở về khiến tôi thấy thật thoải mái, đây mới thậtsự là cuộc sống bình thường của chúng tôi. Nhìn gương mặt anh ấy khi ngủ say,tôi biết mình đã “đi đời”, lòng từ mẫu lại được dịp lên tiếng, đúng như A Môngnói, bây giờ tôi đã xem Cố Đại Hải giống như con mình mất rồi.
4
“A Mông thế nàorồi?”. Tôi hỏi Lâm Sở. Mấy ngày gần đây, tôi chỉ lo gặm nhấm nỗi buồn vì khôngcó Cố Đại Hải ở bên mà chẳng quan tâm đến ai cả.
Lâm Sởtỏ ra hơi bất thường, đưa tay lên nghịch tóc, tôi đoán vụ đại chiến ly hôn củaA Mông và Lý Triển Bằng lại đang đến hồi gay cấn.
“Bọn họấy hả? Cũng không có gì, chỉ là A Mông thỉnh thoảng lại hay nói linh tinh, dạonày còn không cho Lý Triển Bằng đến thăm con nữa.”. Do dự một lát, Lâm Sở mớichịu nói.
“Mìnhbiết mà, thế nào cậu ấy cũng lôi con ra để gây chuyện”.
Tôi vừauống rượu vang vừa cười.
“Xem racậu đã biết trò mới của hai người đó từ lâu rồi à?”. Lâm Sở đang chăm chú cắtbít tết, gương mặt rất bình thản. Chẳng hiểu miếng bít tết này là thịt bò haylà gì nữa, cứng kinh khủng, Lâm Sở kêu cứng hơn cả đế giày.
“Theohiểu biết của mình thì đôi oan gia đó, chỉ cần nghe tin mình bình thường lại,thế nào cậu ấy chẳng gọi cho mình”. Tôi vừa nói xong, điện thoại đã rung ầmlên, Lâm Sở liền thò tay vào túi lấy giúp.
“Này,Thẩm bà bà, sau này cậu đi làm thầy bói được đấy!”. Màn hình di động của tôihiện lên tên A Mông, kèm theo cả đoạn nhạc chuông đầy ai oán nữa.
“A lô”.Tôi bấm nút nhận cuộc gọi rồi nháy mắt với Lâm Sở.
“Cậuchết rồi đấy à? Làm gì mà mãi mới nghe máy hả?”. AMông hét lêntrong điện thoại.
“Bọnmình đang ăn cơm!”. Lâm Sở giật lấy máy.
“Saokhông gọi mình hả? Đang ở đâu thế?”. Giọng A Mông đã dịu hẳn.
“QuánMạc Tư Khoa!”. Tôi cướp lại điệnthoại .
Nửatiếng sau, A Mông tới, trang điểm lòe loẹt như đi diễn tuồng, mặc áo bó sát vàquần bò, phía sau áo chỉ được cố định bởi một cái khóa kéo nhỏ, lỡ chẳng may nóđứt, chắc cô ấy chỉ còn nước bò xuống đất mới che được cái thứ đã gìn giữ mấychục năm nay, trông y như gái đứng đường vậy.
“Này,mình bảo không quen cậu ấy có được không?”. Lâm Sở khổ sở nhìn tôi. Nếu biết AMông sẽ ăn mặc như thế này thì tôi thà không nghe điện thoại còn hơn, cứ để côấy nghĩ tôi vẫn đang rúc ở nhà cũng được. Tốt nhất là đừng để cô ấy đến đây.
“Mặtmũi các cậu như thế là ý gì hả?”. Cái nhìn của chúng tôi chắc đã chọc giận AMông, mặt cô ấy đỏ bừng lên. Thôi thế cũng được, ít nhất là cô ấy cũng biếtđược mình ăn mặc quái dị thế nào.
“Cáccậu đang đố kỵ với cuộc sống bình yên của mình đúng không?”. A Mông nhìn chúngtôi đầy thách thức, nhưng trong cái nhìn ấy vẫn mang vẻ đáng thương.
“Mìnhchỉ sợ cậu sẽ ngạt thở mà chết thôi.”. Tôi tiếp tục uống cà phê , mắt khôngnhìn cô ấy. Lâm Sở vẫn tỏ ra khổ sở.
“Mìnhthấy chuyện này có gì to tát đâu.Trẻ con ấy mà, cậu làm sao biết được nó nghethấy câu ấy từ chỗ nào chứ? Trẻ con bây giờ học nhanh lắm”. Lâm Sở nhún vai.Mỗi khi gặp chuyện khó giải thích, cô ấy lại làm thế, như thể chuyện đó dễ hiểulắm, nhưng thật ra lần nào cần nêu chi tiết ý kiến, tôi cũng phải ra mặt giúp.
“Mìnhđồng ý”. Tôi giơ tay lên tán thành.
“Hừ!”.A Mông nhìn tôi và Lâm Sở bằng ánh mắt “không thèm chấp”, lại còn cố ý thở dàinữa, sau đó ném một cái danh thiếp ra trước mặt chúng tôi, trên đó ghi “Vănphòng luật sư”.
5
“Emchào chị dâu!”. Cố Tiểu Khê tươi cười chào tôi. Xem ra con bé rất được chào đónở nhà này, mẹ tôi yêu quý nó cứ như tôi không phải con gái ruột ấy.
“Em ởđây ổn chứ?”. Tôi vừa cởi giầy vừa nhìn vào bên trong, hôm nay nhà cửa có vẻyên tĩnh đến lạ.
“Vângạ, hai bác rất tốt với em”. Tiểu Khê đỡ đồ giúp tôi.
“AnhThẩm Lãng đâu rồi em?”.
“Anh ấyra ngoài xem phim với chị An Nguyệt rồi chị ạ”.
“Saodạo này lắm chuyện lạ lùng thế nhỉ?”. Tôi thắc mắc. Gần đây Thẩm Lãng và AnNguyệt đột nhiên đối xử tốt với nhau, xem ra cái kế giả khùng đó của chị tacũng không tồi, chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Sau này, nếu chẳng maycó chuyện gì xảy ra với hai vợ chồng tôi, chắc tôi cũng phải lôi ra dùng thửxem.
Tôi địnhở nhà, ăn trưa xong mới đi nhưng A Mông sống chết gọi điện cho tôi bảo tới gặpcô ây ngay.
“Cậuđiên rồi hả?”. Tôi bực mình đứng ở cạnh xe A Mông.
“Đây làviệc gấp. Đợi làm xong việc, mình mời cậu đi ăn!”. Cô ấy kéo tôi lên xe.
“Điđâu?’.
“Ngânhàng!”. A Mông vẫn vội vàng giống như trước đây.
“Khôngphải đi cướp chứ? Muốn cướp thì phải gọi Lâm Sở, mình không định nửa đời cònlại ở trong tù với cậu đâu!”. Tôi thắt dây an toàn lại.
“Cướpcái đầu cậu ấy! Mình đi khóa tài khoản”. A Mông đẩy tôi một cái, khiến tôi suýtlao ra ngoài.
Tôi vàA Mông vội vã đến ngân hàng, cô ấy có thẻ vàng nên đượcvào phòng VIP, không phải xếp hàng. Mỗi lần đi đến ngân hàng thế này, tôi lạirất thoải mái, ngay cả ánh mắt của gã bảo vệ cũng thay đổi, cung kính đưa chúngtôi vào phòng ngồi, bên trong còn có người pha trà rót nước nữa.
“Cậukhóa thẻ làm gì thế? Mất thẻ thì gọi điện báo là được mà!”. Tôi nhìn A Môngđang hí hửng điền vào mấy tờ giấy.
“Cậuthì hiểu cái gì, mất thì có thể làm lại được, giải quyết chuyện khóa tài khoảnmới phức tạp”. A Mông nói cẩn thận từng từ một.
“Thếchẳng phải là tự chuốc thêm phiền phức à? Cậu điên hả?”
“Cậumới điên ấy! Nhìn đi!”. A Mông vẫy vẫy tờ giấy trước mặt tôi.
“Têntài khoản: Lý Triển Bằng... Hả? Này, chiêu này hơi ác đấy !”. Tôikéo tay A Mông.
“Ai bảohắn để chứng minh thư rơi vào tay mình!”. AMông hất taytôi rồi bước vào trong.
Ngàytrước, mỗi khi A Mông và Lý Triển Bằng đánh nhau, mọi người đều phải cất đồ đạclại. Nhưng chiêu này của cô ấy “độc” quá, để xem lúc làm lành, cô ấy sẽ giảiquyết thế nào.
“Mìnhnói cho cậu biết, cậu mà nói với Lý Triển Bằng thì mình giết cậu đấy!”.
“Lạicòn cần mình nói sao? Thế nào anh ấy chẳng biết!”. Thực ra vừa nãy tôi đã léngọi điện cho Lý Triển Bằng rồi, người nghe điện thoại là Hứa Lâm Lâm, cô ấy bảotổng giám đốc Lý đang mời khách ăn cơm. Phen này Lý Triển Bằng tiêu đời rồi!
“Em ácđộc quá... em ác độc quá...!”. Chuông điện thoại của A Mông reo lên, trên mànhình hiện tên Lý Triển Bằng.
“Ha ha,tiếng chuông điện thoại hợp cảnh thật đấy!”. Tôi trêu.
“A lô”.A Mông chậm rãi nhấn vào nút nhận cuộc gọi, vừa ăn vừa nhìn điện thoại đặt trênbàn, làm như có thể nhìn thấy ông chồng mình từ đó không bằng.
“LỮTIỂU MÔNG! CÔ GIỎI THẬT ĐẤY!”. Lý Triển Bằng chắc đang nghiến răng nhiến lợi ởđầu dây bên kia, còn A Mông thì đang ung dung sung sướng đầu dây bên này, đúnglà một cặp trời sinh mà.
“Đừngcó phí nước bọt! Có chuyện gì thì mau nói đi!”.
“MôngMông, anh sai rồi, em mang cho anh ít tiền đi...!”. Tôi cứ tưởng Lý Triển Bằngsẽ điên lên mà chửi bới ầm ĩ một trận, không ngờ tên này biết thân biết phậnxuống nước như thế.
6
“A Môngdạo này lắm trò thật đấy!”. Lâm Sở đạp cả chân vào bàn mà cười, điếu thuốc trêntay rơi luôn xuống đất.
“Mìnhthấy cậu có thể ra cuốn Bức Cung Toàn Tập[1] rồi ”.Tôi đang bận ăn anh đào, chẳng biết Lâm Sở kiếm đâu ra, quả nào quả nấy đều đỏtía, chín lừ.
[1] Một cuốn sách dạyngười ta làm mọi cách để khiến người khác nhận tội.
“Sau đóthì sao?”
“Sau đóhả? Lý Triển Bằng mếu máo, suýt nữa phải quỳ xuống trước mặt A Mông mà cầu xinchứ sao!”. Tôi nhổ đống hạt anh đào ra, kể tiếp.
“Haha.. Lần này A Mông đại thắng rồi. Ghê gớm thật!”. Lâm Sở thả một quả anh đàovào miệng.
“Cònphải nói! Cái đó gọi là “Thần cơ diệu toán”, sau này, Cố Đại Hải mà dám gây sựvới mình, mình cũng phải thử chiêu này mới được.”
“Cậuđịnh làm thế thật sao? Mình thấy Cố Đại Hải mà dám động vào cậu thì chỉ có mộttrường hợp thôi”. Lâm Sở nhìn tôi, cười tủm tỉm.
“Trườnghợp gì?”. Tôi bỏ đĩa anh đào xuống, bên trong toàn hột là hột.
“Anh ấyăn được gan hùm mật gấu”.
Độtnhiên chuông điện thoại của tôi vang lên. “A lô!”. Tôi vừa vỗ ngực vừa ngheđiện thoại, ăn nhiều quá nên hơi nghẹn.
“Anhnói chuyện với em được chứ?”. Lý Triển Bằng gọi.
“Hả? Emđang ở chỗ Lâm Sở đây, anh cứ đến đi, lỡ mà gặp A Mông là tại số anh thôi,không liên quan đến em đâu đấy!”. Tôi vừa nghe điện thoại vừa dùng khẩu hìnhnói cho Lâm Sở biết người gọi là ai.
“Khôngsao.”
“Ôitrời ơi!”. Lý Triển Bằng vò đầu bứt tai, nhìn chẳng khác gì một con gà trốngbại trận.
“Chẳngqua chỉ là bị khóa thẻ ngân hàng thôi mà, em cho anh vay nhé!”. Tôi rót nướccho anh ấy.
“Tốtquá! Em Ngư vẫn là người tốt với anh nhất!”. Lý Triển Bằng đã vui lên.
“Có gìđâu, anh cứ nói đi! Dưới năm mươi tệ em cho anh vay vô điều kiện, không phảitrả!”. Tôi vỗ vai anh ta, mặt tỏ ra rất chân thành.
“Ha ha,Lý Triển Bằng, em mà là anh, em đi tự tử luôn cho rồi, toàn quen biết với mấyngười chẳng ra gì!”. Lâm Sở ôm bụng cười nghiêng ngả.
“Đúng,chẳng trượng nghĩa gì cả!”. Lý Triển Bằng ủ rũ uống bia.
“Em màcòn không trượng nghĩa hả ? Không có em A Mông sẽ mang tiền đến cho anh chắc.Biết thế, em để anh xấu hổ trước mặt mọi người cho chết luôn!”.
Tối hômđó, tôi cùng Cố Đại Hải, Lâm Sở và Lý Triển Bằng ăn cơm với nhau. Lý Triển Bằngcứ nghĩ đến A Mông là tức giận, ai cũng có nỗi niềm riêng, chúng tôi cùng nhauuống thật say, suýt nữa làm loạn cả nhà hàng.
Theolời kể của Cố Đại Hải, hôm đó, tôi bắt anh ấy phải kể rõ anh ấy gọi điện thoạicho ai rồi ngã lăn ra, làm hỏng luôn cái điện thoại; Lâm Sở và Lý Triển Bằngthì ôm nhau ngủ dưới đất, một người gọi tên “Mông Mông”, một người hét “đồngốc”, đáng lẽ nghe sẽ thảm thiết lắm, nhưng cuối cùng lại thành ra: Mông Mông,đồ ngốc, Mông Mông, đồ ngốc… Nghe nói lúc đến nhà hàng, A Mông giận tái mặt,sau đó kéo Lý Triển Bằng về nhà. Lâm Sở được Cố Đại Hải đặt phòng ngủ tại kháchsạn, anh ấy còn gọi Tiểu Khê tới chăm sóc Lâm Sở rồi mới đưa tôi về nhà.
“Hômqua, em trông kinh khủng lắm đúng không?”. Tôi quấn chăn, chui vào bếp xem CốĐại Hải nấu cơm. Mười một giờ tôi mới dậy nên bữa cơm này vừa có thể coi là ănsáng, vừa có thể coi là ăn trưa luôn.
“Khôngsao, buổi tối nên không có nhiều người để ý lắm đâu”. Bắt chước nhạc phụ, CốĐại Hải xoa đầu tôi, gương mặt rất hiền từ. “Ngoan nào, ra phòng ăn đợi đi, látnữa anh bê ra cho!”.
“Vâng…”.Tôi quấn lại chăn. “Đúng rồi, không biết Lý Triển Bằng có thể sống nổi khôngnhỉ?”. Với tôi, đáng quan tâm nhất bây giờ là chuyện này.
“Em gọiđiện thoại hỏi thử xem!”. Cố Đại Hải nhíu mày.
“A lô,anh vẫn an toàn đấy chứ?”. Tôi bấm số gọi Lý Triển Bằng.
“Antoàn cái gì? Cô là đứa nào hả?’. Không ngờ người nghe điện thoại lại là A Mông.
“Ờ,mình đây, Tiểu Ngư đây.”
“Cóchuyện gì sao?”. Giọng A Mông đã nhẹ nhàng đi một chút. Chắc vừa nãy, cô ấytưởng em bồ nhí nào của Lý Triển Bằng gọi điện tới.
“Khôngcó gì, nghe nói tối qua Lý Triển Bằng say bí tỉ nên mình hỏi xem anh ấy có ổnkhông ấy mà”. Tôi ôm đầu ngồi xuống ghế sô pha, cứ uống nhiều là tôi lại bị đauđầu.
“Chẳnglẽ cậu tưởng mình giết chết hắn thật à?”. A Mông thản nhiên nói. Hình như làgiữa bọn họ chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Ờ, anhấy không sao thật chứ?”.
“Sao,sao cái gì? Mình đang bận, mình cúp máy đây!”. Cô ấy nói một tràng rồi cúp ngayđiện thoại.
7
“Khôngđược mua cái đấy! To quá, nhìn quê lắm!”. Tôi bảo. Hôm trước tôi làm hỏng điệnthoại của Cố Đại Hải, cho nên, hai chúng tôi phải đi mua cho anh ấy cái khác.Chẳng hiểu do vẫn còn tư tưởng nông dân hay vì cái gì mà anh ấy toàn chọn mấycái điện thoại to như cục gạch.
“Cáinày tốt mà…”. Cố Đại Hải không muốn buông cái điện thoại to uỵch đó xuống.
“Bảo bồanh đi mà mua cho! Em trả tiền nên phải mua cái em thích!”.Tôi cầm chiếc điệnthoại khác lên. “Chị ơi, cái này bao nhiêu tiền vậy?”
“Ồ, cáiđó có camera chụp nét lắm, lại còn có đèn flash nữa…” Cô bán hàng thuyết minhđến gần hai phút về chức năng của điện thoại cho tôi nghe.
“Em nóicho anh biết, không cào được cái gì là chúng ta ly hôn luôn!”. Ăn xong, tôi lấyđầu kia của chiếc đũa cào phiếu bốc thăm trúng thưởng tặng kèm theo hóa đơn.
“Hic,sao em lại phó mặc hạnh phúc nửa đời còn lại của anh vào tờ giấy bé tí thế nàychứ?”. Cố Đại Hải than vãn. Ngay từ đầu, anh ấy đã một mực phản đối, còn bảochắc chắn tôi sẽ chẳng trúng cái gì đâu. Đã thế, tôi mà không cào được thì anhấy chết với tôi!
“Thấychưa? Năm mươi tệ đấy!”. Không ngờ tôi lại cào trúng thưởng năm mươi tệ, sướngquá!
“Ôi,cảm ơn trời đất! Về nhà, anh phải thắp hương lạy tạ tổ tiên mới được.” Cố ĐạiHải cố ý thở phào một cái.
Ăn cơmxong, tôi vẫn chưa hết hứng, lôi Cố Đại Hải đi lượn một vòng siêu thị.
“Ơ?”
“Saothế?”. Tôi thấy Cố Đại Hải đang chăm chú nhìn về phía sau lưng tôi, lại cònnheo mắt nữa, kiểu như chăm chú nhìn ai đó.
“Cáigì? Ai thế?”. Tôi hỏi. Vừa quay người, tôi đã thấy ngay Trần Lộ, cô ấy đang taytrong tay với một người đàn ông khác, bọn họ còn cười rất thân mật nữa.
8
“Mẹ à,mẹ lấy thêm cho con ít bít tết, con mang về nhà ăn!”. Tôi dựa người vào cửaphòng bếp, bảo mẹ.
“Ừ, đểmẹ gói cho”. Mẹ tôi vửa rửa bát vừa đưa mắt ra hiệu bảo tôi đến cạnh mình.
“Gì thếạ?”. Tôi thì thầm hỏi.
“Baogiờ thì Cố Tiểu Khê sẽ đi?”. Mẹ vừa hỏi vừa liếc ra ngoài, vẻ mặt thần bí.
“Làmsao mà con biết được, sao thế ạ?”. Tôi ngắt một quả nho, cho vào miệng.
“Chưa rửađâu đấy!”. Mẹ đánh vào tay tôi. “Để tý nữa hẵng ăn! Tại An Nguyệt suốt ngày cứnhìn Tiểu Khê chằm chằm nên mẹ thấy hơi lo”.
“Lạicòn thế nữa! Chị ta sợ con giới thiệu nhân tình cho anh trai à? Điên rồichắc?”. Tôi liếc An Nguyệt đang ngồi xem phim trên ghế sô pha ngoài phòngkhách. Chẳng lẽ đứa con dâu gả khoán giờ lại định gây chuyện với em chồng sao?
“Suỵt,nói khẽ thôi!”. Mẹ tôi lo lắng nhìn ra ngoài.
“Thìsao chứ? Chị ta càng làm thế, còn càng chọc cho chị ta tức chết mới thôi!”. Cơngiận của tôi đang bốc lên.
“Conxem, chẳng phải con đang vẽ đường cho thằng anh con đấy à? Thôi, nếu không cóchuyện gì nữa thì đưa con gái nhà người ra về đi, nhỡ xảy ra chuyện gì thìchết! Mẹ thấy không khéo An Nguyệt điên thật rồi đấy!”. Mẹ tôi vừa nói vừa quayngười đi úp bát.
“Để conlàm cho! Con phải xem ý kiến bố mẹ chồng của con thế nào đã, không thể tự ý đưaem ấy về được”. Tôi xếp từng chiếc bát lên chạn.
“TiểuKhê!”. Tôi vừa đẩy cửa phòng, bước vào.
“Chịdâu, chị ngồi đi ạ!”. Cố Tiểu Khê đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
“Chơigì mà mải mê thế?”.Tôi cũng tò mò lại gần xem. “Ở đây em có nhớ nhà không?”.Tôi vừa nói dứt lời, mặt con bé đã xị ra như bánh đa bị nhúng nước.
“Mọingười… không muốn em về nữa rồi!”. Tiểu Khê vừa nói vừa nghịch con chuột trongtay.
“Saolại thế được chứ? Có bà mẹ nào lại muốn rời xa con gái mình đâu chứ. Trước đây,chị cũng bỏ nhà đi, sau đó về nhà lại chẳng có gì nữa cả”. Tôi an ủi.
“Thậtsao ạ? Chị giỏi thật đấy!”. Cố Tiểu Khê tỏ ra rất ngưỡng mộ.
“Ha ha…Quá khen rồi! Thực ra chị cũng không đi xa lắm đâu…”
Tôi xõatóc, cười trừ.
Nóithật tình thì lần đó không thể coi là tôi bỏ nhà đi được. Khi ấy, mẹ tôi pháthiện ra tôi và Ngụy Tử Lộ đã “vượt rào”, sống với nhau như vợ chồng nên hai mẹcon cãi nhau một trận. Bố tôi nổi điên lên, dọa đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo tôimuốn sống muốn chết thế nào thì tùy.
“Em đithật à?”. Thẩm Lãng ấm ức khi thấy tôi thu dọn hành lý, cứ như người phải đi làanh ấy vậy.
“Em ởlại chờ chết chắc?”. Tôi lườm. Bố tôi đang đi lấy roi để trừng trị tôi, mẹ liềnchạy theo can.
“TiểuNgư, em hãy nghĩ lại đi…!”. Thẩm Lãng nắm lấy cái túi của tôi, cố tình đứngchặn ở cửa.
“Anh màcòn lắm lời là em đánh cho anh một trận đấy!”. Tôi đạp cho anh ấy một cước thậtmạnh.
“ThẩmNgư! Mày đúng là đồ bất hiếu!”, Tôi đang giằng co với Thẩm Lãng thì tiếng bốtôi giận dữ vang lên làm tôi giật bắn mình, cắn luôn cho Thẩm Lãng một phát.
“Á…!!”.Thẩm Lãng ôm lấy tay, mắt ngân ngấn nước.
“ThẩmNgư, mày còn dám đi sao hả?”.. Thấy bố đang cầm cái roi to tướng, hùng hổ xôngtới, tôi vội vàng đẩy Thẩm Lãng chắn trước mặt ra, chiếc roi vụt trúng vàongười anh ấy.
“Tạisao ông lại đánh con thế chứ?”. Mẹ tôi cuống lên, vội vàng kéo bố tôi lại, cảnhà bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tôi tranh thủ thời cơ, vọt ra cổng.
“A lô,A Mông à?”. Ngụy Tử Lộ đã theo gia đình về quê ăn tết nên tôi đành phải đứnggiữa tuyết gọi điện cho A Mông. Trời lạnh đến nỗi nước mũi tôi cứ thế chảy ra.
“Aithế?”. Chắc cô ấy lại uống rượu rồi, lè nhè hỏi lại.
“Mình,Tiểu Ngư đây, mình chỉ đến chỗ cậu ở mấy hôm được không?”. Giọng tôi nghe rấtkhổ sở.
“Ha ha,Tiểu Ngư hả? Cậu đùa đấy à, mình đang ở Hồng Kông mà”. A Mông nói linh tinh mộthồi rồi dập máy luôn.
“A lô,a lô”. Mấy giọt nước mũi của tôi vừa chảy ra đã đông cứng lại, tưởng như chỉcần lấy dây xuyên qua là sẽ thành chuỗi hạt đeo được.
“A lô,Lâm Sở à? Cậu không thể thấy chết mà không cứu chứ…”. Tôi vừa sụt sịt khóc vừagọi điện cho Lâm Sở.
“Mìnhvề quê rồi, đang ở quê mà!”. Giọng cô ấy có vẻ uể oải.
“Trờiđất ơi!”. Tôi hét to rồi quăng luôn cái điện thoại xuống đường. Vào lúc nguycấp mà chẳng nhờ vả được ai cả.
“Tạisao mình lại đen đủi thế này chứ?”. Tôi ngồi lên ghế ở tiệm Vĩnh Hòa, trong đóchẳng còn ai, mọi người đều đang sung sướng, hạnh phúc ở nhà rồi. Dù gì thì ởnhà vẫn là sướng nhất, tất cả đều do tay Ngụy Tử Lộ, tại sao lại để quên thứquan trọng như thế ở phòng tôi chứ, bực mình quá đi mất.
Đangnghĩ vẩn vơ, tôi chợt thấy Thẩm Lãng đi ngang qua cửa. Anh ấy đang đi tìm tôichăng? Lòng thấy hoan hỉ hơn bao giờ hết, tôi cười sung sướng.
“TiểuNgư, về nhà đi em, ở ngoài này lạnh lắm…”. Thẩm Lãng đã nhìn thấy tôi, cứ đứnggọi ngoài cửa.
“Emkhông lạnh…” Tôi giương mắt nhìn anh ấy.
“TiểuNgư, mẹ bảo sẽ không đánh em đâu mà”. Trời lạnh nhưng không hiểu sao mồ hôi anhấy cứ túa ra.
“Cònlâu, em về nhà thế nào cũng sẽ bị đánh chết”. Tôi bĩu môi.
“Tiểu…Ngư…”. Đột nhiên Thẩm Lãng ngã xuống, thở khò khè, mặt trắng bệch.
“Anh,anh ơi!”. Tôi sợ hãi, chạy vội ra ngoài.
“TiểuNgư… về nhà đi…!”. Thẩm Lãng cố gắng níu lấy cổ áo tôi.
“Thuốccủa anh để đâu rồi?’ Tôi vội lục túi áo Thẩm Lãng lấy thuốc rồi cho vào miệnganh ấy.
“Em vềnhà đi mà!”. Một tay anh giữ tôi, một tay kéo cái túi.
“Không… về để chết sao?”. Tôi cũng cố kéo cái túi lại.
“Đừngnói vớ vẩn, ai lại đánh chết con gái rượu của mình chứ?”. Thẩm Lãng đã thấykhỏe hơn, cố gắng lôi tôi về.
“Sau đóthì sao ạ?” Cố Tiểu Khê ngồi im, chămchú nghe tôi kể, vẻ mặt rất háo hức.
“Sau đóấy hả? Thì chị về nhà, mẹ chỉ nói mấy câu rồi ôm lấy chị mà khóc, còn nấu mấymón ngon cho chị ăn nữa”. Tôi cố kể một cách thản nhiên, thực ra nghĩ lại cũngthấy đau lòng lắm, mẹ tôi thật biết chịu đựng, cả đời làm nghề giáo, cuối cùnglại dạy dỗ không nên một đứa con hư đốn như tôi.
“Chịdâu ơi, thế có nghĩa là bố mẹ em cũng không trách em đâu, đúng không ạ?”. Mắtcon bé chợt đỏ hoe.
“Đươngnhiên rồi, em cứ nhìn chị là biết, hoàn cảnh của hai chị em mình cũng giốngnhau mà”. Tôi ôm vai nó, an ủi.
“Thếnào rồi?”. Tôi hỏi Cố Đại Hải, anh ấy vừa từ nhà bố mẹ về.
“Khônglạc quan lắm, bố còn mắng anh một trận nữa?”. Cố Đại Hải dựa người vào ghế,dáng vẻ rất mệt mỏi.
“Anhnghe điện thoại đi!”. Gần mười giờ tối, tôi đang lơ mơ ngủ thì có chuông điệnthoại, chẳng biết ai gọi mà đáng ghét thế, tôi quay sang đạp Cố Đại Hải.
“Ờ…”.Cố Đại Hải mắt nhắm mắt mở ngồi dậy.
“Alô!”.
“Anh à,chị dâu đâu ạ”. Người gọi tới hình như là Cố Tiểu Khê
“Tìm emđấy!”. Cố Đại Hải nhét điện thoại vào tay tôi rồi quay người sang một bên ngủtiếp, đúng là đồ vô nhân tính!.
“Chịdâu, anh Thẩm Lãng sao lại tốt thế cơ chứ…”. Cố Tiểu Khê không ngừng khen ThẩmLãng.
“Ơ, haylà hai chúng ta đổi nhau, em là em gái Thẩm Lãng đi! Thẩm Lãng thì có quái gìtốt đâu chứ?’. Tôi bóp đầu, chỉ muốn tắt điện thoại đi ngủ.
“Saothế ạ. Chị dâu à, sao chị không quen anh trai em sớm hơn nhỉ?”. Cố Tiểu Khê vẫnhuyên thuyên.
“Ờ, ờ,chị sai rồi. Tha cho chị đi…!”. Tôi chui vào trong chăn rồi từ từ thiếp đi,không, phải nói là hôn mê mới đúng.
9
“Nàycậu, có khi Cố Tiểu Khê thích Thẩm Lãng rồi đấy!”. A Mông vừa nhìn tôi vừa cườirất khó hiểu.
“Thôixin đi. Cậu thấy cuộc sống của mình còn chưa đủ lắm chuyện hay sao hả?”. Tôibảo rồi nhìn Lâm Sở, cô ấy đang cạy vỏ hộp, chẳng hiểu đó là cái gì nữa, mở mãimà không được.
“Gìthế? Chỉ cần đập ra là xong mà!”. A Mông chỉ Lâm Sở cách mở chiếc hộp.
“Chẳngbiết nữa. Mình thấy gói trong tờ giấy trắng, trên đấy còn có chữ của mình ghilà “Bí mật của tôi”. Lâm Sở lôi hẳn cái búa ra, mang thêm cả cái cờ lê nữa,định đập chiếc hộp.
“Á!!!”.A Mông nhắm chặt mắt, hét ầm lên.
“Cậuhét cái gì?”. Tôi giơ chân đá cho cô ấy một phát. “Lâm Sở đã làm gì cậu đâu!”.
“Hở?...Ờ.Ghê quá!”. A Mông mở mắt ra, chỉ sợ búa đập trúng tay.
“Cậuxem, có phải là cậu bị điên không hả?”. Tôi vừa trêu Lâm Sở vừa cầm cục gạchlên lên. Đây là thứ cô ấy lấy ra được từ cái hộp đó. Tôi không hiểu nổi, cụcgạch này thì có gì mà đáng giữ gìn chứ, lại còn viết là “Bí mật của tôi” nữa!
“Xấu hổquá, không hiểu đây là thứ gì ấy nhỉ?”. Lâm Sở ngượng ngùng.
“Này,mau xem đi, ở đây có chữ đấy!”. Tôi hét lên như vừa phát hiện ra “châu lụcmới”.
“Đây làước hẹn của hai chúng tôi, mười tám năm sau sẽ gặp lại nhau, khi ấy sẽ cùng đimua rô bốt biến hình…”. A Mông vừa cố tránh vừa đọc trong khi tôi lo chặn LâmSở, cô ấy cứ lao đến, muốn cướp lại cục gạch ấy.
“Hayđấy, thế có đi không?”. A Mông cười sằng sặc nhìn Lâm Sở, mặt sung sướng nhưvừa nhặt được tiền.
“Cáigì?”. Lâm Sở chống nạnh hỏi lại, mặt đỏ ửng lên.
“Nàochúng ta đi mua rô bốt biến hình đi!”. Tôi nhét ví tiền vào túi Lâm Sở, A Môngcũng lôi ngay chìa khóa xe ra.
10
“Liệucó được không?”. Lâm Sở đứng ngoài cửa hàng Starbuck gọi điện thoại cho chúngtôi, tôi và A Mông đang ngồi ở quầy phía sau.
“Đượcmà, ở yên đó đi, biết đâu lát nữa có người tới thật đấy!”. A Mông nói vội rồicúp máy.
Mọiviệc thật trùng hợp, thời gian khắc trên cục gạch đó cũng là ngày rô bốt biếnhình loại mới vừa được bày bán, có điều chỗ hẹn khi xưa nay đã bị dỡ bỏ và thaybằng dãy cửa hàng Starbuck. Tôi thấy việc này thật lãng mạn, đối phương có phảimột anh chàng đẹp trai không nhỉ?
“Này,hay là thôi đi? Mình lạnh lắm rồi!”. Lâm Sở vừa gọi điện thoại vừa đập tay lêncửa, chắc cô ấy bị cóng rồi.
“Bìnhtĩnh nào, kẻo người ta tưởng cậu là ăn mày đấy!”. Tôi ung dung ngồi bên trong,làm mặt xấu trêu Lâm Sở.
“Này,tới rồi kìa!”. A Mông bỗng quay ra đập vai tôi, chỉ về phía sau lưng Lâm Sở.
“Oa!”.Đúng là có một anh chàng đẹp trai đang đi tới, mắt to tròn, lông mi còn dài hơnlông mi của tôi và A Mông nữa.
“Anh làai?”. Lâm Sở chẳng giống như đàn bà con gái gì cả, một anh chàng đẹp trai nhưvậy đứng trước mặt mà vẫn có thể bình tĩnh được.
“He he…Là mình, Hoa Thiên đây!”. Anh ấy cười híp mắt rồi lôi ra một nửa viên gạch.
“Trờiơi! Hoa Thiên! Cậu về rồi hả?”. Lâm Sở sung sướng lao đến.
HoaThiên đang ngồi đối diện với tôi, hai hàng lông mi vừa cong vừa dài cứ chớpchớp làm tôi mê mẩn cả người. Ai bảo là ánh mắt không thể giết người chứ? Ánhmắt kia đang mưu sát tôi đấy thôi! A Mông cũng hồn xiêu phách lạc, có vẻ nhưnước miếng của cô ấy sắp chảy ra cả rồi.
“Đây làHoa Thiên, chơi với mình từ nhỏ, thân thiết lắm đó”. Lâm Sở kề vai bá cổ anhbạn kia, xem chừng rất thân mật
“Đúngvậy, nhưng từ cấp ba, anh đã sang nước ngoài du học rồi. Thật không ngờ Lâm Sởvẫn còn nhớ đến hẹn ước cũ”. Hoa Thiên cười trông lại càng đẹp trai hơn, đôimắt đầy mê hoặc khiến người ta không thể cử động nổi.
“Ừ…”. AMông cứ thế gật đầu lia lịa, ánh mắt đắm đuối, thật sự xấu hổ quá!
“Ha ha,bọn em cứ nghĩ không biết trông anh.. à, không biết anh sẽ thay đổi như thếnào…” Suýt nữa thì tôi làm lộ ra sự thật. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy thật buồncười, một anh chàng siêu đẹp trai như thế mà lại cười “he he” rồi rút ra mộtnửa viên gạch đưa cho một co gái, đúng là siêu “sến” mà.
“Saohai người lại lấy gạch để làm tín vật thế?”. Không nhịn được tò mò, tôi liềnhỏi.
“Ha ha,tại vì khi đó, trong tay bọn mình chẳng có gì ngoài một viên gạch”. Lâm Sở tỏra hết sức vui mừng, cứ nhìn Hoa Thiên, mỉm cười không dứt. Chẳng ai ngờ saunày cũng xảy ra lắm chuyện rắc rối liên quan đến anh chàng này.
11
Hôm đó,tôi đi siêu thị thì găp Hoa Thiên cũng đang mua đồ ở đây.
“TiểuNgư!”. Hoa Thiên tươi cười đi về phía tôi, đúng lúc tôi đang chọn mua đậu phụthối cho A Mông, chẳng hiểu sao cô ấy cứ thích ăn món này.
“Ơ, cáinày không phải mua cho em đâu, em mua hộ thôi”. Tôi vội vàng để hộp đậu phụ lạigian hàng.
“Emthật biết đùa”. Hoa Thiên ga lăng đẩy xe hàng cho tôi.
“Mà saoanh nhận ra em thế? Chúng ta mới gặp nhau một lần thôi mà”. Tôi và anh ấy vốnkhông thân thiết gì, anh ấy là bạn cũ của Lâm Sở chứ không phải của tôi.
“Anhbiết em không nhớ anh là ai nữa rồi”. Hoa Thiên nở một nụ cười mê hồn.
“Khôngphải chứ? Chẳng lẽ chúng ta học cùng nhau sau?’. Tôi cố nghĩ lại nhưng khôngthể nào nhớ ra được. Kỳ lạ thật.
“Ha ha,em sẽ nhớ ra thôi!”. Anh ấy vỗ vai tôi.
Lâm Sởvừa uống trà vừa nhìn tôi chăm chăm, tỏ vẻ không tin.
“Cậukhông đùa đấy chứ? Người anh em của mình thì liên quan gì đến cậu?”
“A ha,chứng tỏ là nhân duyên của mình tốt, chắc anh ta thích mình rồi… Sao? Ghen tứchả?”. Tôi liếc mắt nhìn Lâm Sở.
“Mìnhmới ghen tức đây này!”. A Mông nãy giờ chẳng nói câu nào, tự nhiên lao đến ômchân tôi.
“Cậu cógì đâu mà…”. A Mông vừa đi đi lại lại trong phòng vừa nhìn tôi từ trên xuốngdưới, cô ấy cứ xoay đi xoay lại để nhìn.
“Cáigì? Cậu mới màn hình phẳng ấy, lại còn xệ xuống nữa chứ!”. Tôi phản pháo, ngaylập tức lĩnh một chưởng của A Mông còn thêm một cú đá nữa.
Cổ nhâncó câu “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, thế nên tôi đã gặp Hoa Thiên một lầnnữa, lại còn trong trường hợp rất đặc biệt.
Trần Lộthực sự muốn kết hôn. Cuối tuần, chỉ có tôi và Lâm Sở đưa cô ấy đi mua đồ vìcông ty A Mông có hội nghị quan trọng. Cố Đại Hải cũng phải đi họp, Lý TriểnBằng bận ở nhà trông con còn Cố Tiểu Khê thì vẫn ở nhà mẹ đẻ tôi.
“Cậuđịnh thế nào?”. Lâm Sở vừa xem rèm cửa, vừa hỏi tôi.
“Mìnhchẳng biết nữa, cứ kệ thôi. Dù sao thì con bé cũng không ở nhà mình và Cố ĐạiHải nên nó có làm gì, thì mình cũng không có ý kiến”.
“Nhìntấm in hoa này, cậu thấy đẹp không?”. Trần Lộ kéo ra một tấm rèm khác, vẻ mặtcô ấy rất hạnh phúc, cứ cười tươi như hoa vậy.
“Cậuthích là được rồi. Cái này bao nhiêu tiền vậy ạ?”. Tôi khoác vai Trần Lộ rồigọi người bán hàng.
“Buổitrưa, chúng tôi ăn ở một nhà hàng gần đó. Ngồi dựa lưng vào ghế một cách thoảimái, Lâm Sở bảo: “Sau này, mọi người có thể sống yên ổn rồi.”
“Nhìnkìa, đó chẳng phải bà chị dâu đen đủi nhà cậu sao?”. Trần Lộ đột nhiên đập vaitôi.
“Gặp aikhông gặp, lại gặp người đó là sao chứ?”. Tôi bất đắc dĩ quay lại nhìn. Đúng làAn Nguyệt thật, chị ấy còn đang khoác tay... Trời ơi, Hoa Thiên?!!!
“Saolại thế?”. Lâm Sở bị tôi và Trần Lộ ấn chặt xuống ghế, nếu không, chắc cô ấy sẽlao ra đó mất.
“Suỵt,yên nào!”. Trần Lộ dúi đầu Lâm Sở xuống. Bên kia, An Nguyệt và Hoa Thiên đangthân mật cùng khoác tay nhau lên xe.
“Khôngđược! Mình phải cứu bạn mình! Thẩm Ngư, chị dâu cậu lại giở trò rồi đấy, cậukhông lo quản đi à?”. Lâm Sở tức nổ đom đóm mắt.
12
Đôikhi, cái được gọi là “duyên phận” chẳng khác gì một món nợ đáng ghét.Tối hômđó, tôi về nhà, mẹ nói có họ hàng nhà An Nguyệt tới chơi, bảo tôi và Cố Đại Hảimua một ít tôm to.
“HoaThiên, lại đây em! Đây là Tiểu Ngư!”. An Nguyệt vẫy vẫy tay gọi một chàng trairồi kéo về phía tôi, anh ấy rất đẹp trai, lông mày dài, tôi nhìn mà đờ đẫn cảngười.
“Anh vàchị An Nguyệt là…?”. Tôi nhìn Hoa Thiên tưởng như sấm chớp đang giật đùng đùngngay trên đầu.
“Chị AnNguyệt là chị họ của anh”. Hoa Thiên nói rất nhẹ nhàng, tỏ ra vui mừng đến mứccứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Chẳngphải anh họ Hoa sao?”. Lúc đó tôi chỉ có một cảm giác duy nhất, mình đã bị AnNguyệt cho vào tròng mất rồi.
“Không,anh họ An, An Hoa Thiên!”. Anh ấy vẫn nhìn tôi rất thân mật. Một làn hơi lạnhđột nhiên chạy dọc sau gáy, tôi nhớ ra một chuyện rất kinh khủng.
Giốngnhư tất cả những đôi yêu nhau khác, thỉnh thoảng tính trẻ con lại nổi lên, tôithường giả vờ chia tay với Ngụy Tử Lộ, có khi mấy ngày liền không thèm gặp anhấy, lần lâu nhất kéo dài đến một tháng. Chuyện kinh khủng này đã xảy ra vàothời điểm đó.
“Trờiạ, mẹ định làm gì chứ?”. Tưởng tôi và Ngụy Tử Lộ chia tay nhau thật nên ngườimẹ thân yêu của tôi hào hứng kiếm ngay cho con gái một đối tượng khác để xemmặt. Đáng ghét hơn, người đó còn là họ hàng của An Nguyệt , cô con dâu gả khoánnày đúng là luôn khiến người ta thấy khó chịu.
Ngồitrước mặt tôi là thằng em họ chẳng biết từ đâu mọc ra của An Nguyệt, mặt mũinon choẹt, lại còn đầy mụn trứng cá nữa, vừa thấy tôi đã nổi da gà, chỉ nhìncũng biết anh ta thuộc loại mọt sách, suốt ngày ru rú ở nhà, cặp kính cận chẳngkhác nào hai cái “mông chai”.
Mẹ cònbắt tôi phải ngồi lại nói chuyện với hắn, còn mẹ và An Nguyệt thì đi đâu mất.Hôm đó, về đến nhà, tôi nhúng ngay cái váy tơ tằm của An Nguyệt vào chậu nướcsôi…
Nhưngthực sự cho đến giờ, tôi vẫn không thể nhận ra nét liên quan nào giữa anh chàngđẹp trai phong độ đang đứng đối diện với cái gã mặt toàn trứng cá ngày xưa cả.Sau lần gặp nhau đó, hắn còn dám tới tìm An Nguyệt để hỏi xem ý tôi thế nào,nếu không bị Ngụy Tử Lộ ngăn lại thì tôi đã gọi người tới, tẩn cho hắn một trậnrồi.
13
Cuốituần, tôi và Cố Đại Hải về nhà bố mẹ anh ấy chơi, bố chồng tôi vẫn còn giận,mọi người có khuyên thế nào ông cũng không nguôi.
“Haylà… chúng mình cứ đưa Tiểu Khê về đi?”. Tự nhiên tôi nhớ đến vụ Thẩm Lãng cốsống cố chết lôi tôi về nhà năm đó.
“Cóđược không? Chỉ sợ về rồi lại ầm ĩ lên thôi”. Cố Đại Hải thở dài.
“Thôithì còn nước còn tát vậy”.
Tôi lấyđiện thoại ra, nó đang rung bần bật. “A lô!”. Số điện thoại gọi tới không có trongdanh bạ của tôi, nhưng có vẻ quen quen.
“Làanh, Hoa Thiên đây! Có rảnh không em?”. Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kiatự nhiên làm tôi tim đập chân run, chẳng hiểu tại sao dạo này, tôi e dè với tấtcả mọi người trong nhà An Nguyệt loại huyết thống bên đó thật đáng sợ.
“À, đểxem đã, có lẽ có chút việc”. Tôi cười trừ, trả lời vài câu rồi cúp máy.
“Aithế?”. Khi quay lại, Cố Đại Hải đang nhìn tôi chằm chằm, chẳng khác gì đang chờđèn đỏ.
“Mộtngười bạn hỏi em ngày mai có rỗi không ấy mà”. Tôi xóa luôn nhật ký điện thoại.
“Ờ”.
“Tạisao anh lại không hỏi em?”. Đến tối, tôi vẫn thấy thắc mắc.
“Hỏi emcái gì cơ?”. Cố Đại Hải dụi mắt hỏi tôi, tôi vừa lay anh ấy dậy.
“Vềcuộc điện thoai đó, tại sao anh lại không hỏi kỹ em xem đã nói chuyện với ai?”.Tôi kéo tai anh ấy.
“Ôitrời ơi! Em vẫn còn nhớ chuyện đó đấy hả? Chẳng phải em đã bảo là một người bạncủa em rồi sao?”. Cố Đại Hải tỏ ra ngạc nhiên.
“Anhtin ngay hả?”. Tôi ngớ người ra.
“Tinchứ, em nói gì anh chẳng tin…”. Cố Đại Hải ném lại một câu rồi quay lưng ngủtiếp.
“Anhđúng là đồ ngốc!”. Tôi nằm xuống, gối đầu lên tay anh ấy. Cố Đại Hải béo thật,tay toàn thịt là thịt, nhưng mà rất mềm, thật dễ chịu. Tôi từ từ ngủ thiếp đi.
Cuốituần, tôi đưa Cố Tiểu Khê về nhà.
Trênđường về, chẳng ai nói với ai câu nào, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ củariêng mình. Cố Đại Hải chau mày lại, có lẽ anh ấy đang tính xem chẳng may látnữa có đánh nhau thì phải làm thế nào; Cố Tiểu Khê thì cứ nhìn ra ngoài cửa sổ,chắc đang nghĩ có nên về nhà không đây; còn tôi lại không biết Hoa Thiên sẽ“đối phó” với tôi như thế nào, An Nguyệt chắc chắn sẽ không bỏ qua một cơ hộilớn như thế, không gây chuyện với tôi, chị ta sao có thể yên lòng được.
“Đếnrồi…”. Cố Đại Hải nói nhỏ.
“A,xuống xe thôi, đến nhà rồi!”. Tôi mở cửa xe, nhưng Cố Tiểu Khê vẫn ngồi yên.
“TiểuKhê anh cầm hành lý giúp em nhé!”. Cố Đại Hải ôm túi đồ bước vào nhà.
Giốngnhư đứa nhóc vừa làm sai chuyện gì đó, Tiểu Khê cứ nắm lấy áo tôi: “Em sợ…”.
Mẹthường bảo tôi là đứa trẻ đáng ghét nhất, chẳng bao giờ chịu nhận là mình saicả, lần nào cũng bỏ nhà đi rồi quay về cũng im thin thít không nói câu nào,không biết sợ là gì. Thực ra có rất nhiều chuyện mà mẹ không biết. Lần nào vềnhà, tôi cũng núp sau lưng Thẩm Lãng hoặc đứng cạnh cửa để còn liệu đường màchạy. Nhưng lần nào, mẹ cũng chỉ nói vài câu rồi lại ôm lấy tôi rất chặt, hoặcđợi tôi ở phía cửa sau. Có lúc, chẳng có chuyện gì to tát cả nhưng tôi vẫn léntrốn đi, không vì cái gì hết mà chỉ để nhận cái ôm đó, cái ôm vĩnh viễn thuộcvề tôi, tha thứ cho mọi lỗi lầm của tôi… Cái ôm đó của mẹ khiến tôi như bịnghiện.
Mọiviệc diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến. Nhìn thấy Cố Tiểu Khê, bố mẹ chồng tôichẳng nói câu nào mà chỉ khóc, cuối cùng khi cả nhà ôm nhau khóc xong thì mặtmày lại hớn hở trở lại. Vở kịch đoàn tụ đến đó là kết thúc, nếu như ở ngoàirạp, chắc chắn sẽ có người lên tặng hoa, vỗ tay… rồi. Cả nhà chúng tôi cùngnhau ăn cơm, sau đó còn chụp mấy bức ảnh cả gia đình nữa. Đây là lần đầu tiêntôi chụp ảnh cùng bố mẹ chồng, mặc dù ảnh chụp rất đẹp nhưng chẳng hiểu sao tôivẫn có cảm giác mình không thuộc về nơi đó.
14
Hômsau, Lâm Sở hoan hỉ gọi điện thoại cho tôi, cô ấy và Thomas đã vượt qua vòngloại, được vào chung kết. Cô nàng vui sướng đến nỗi ba giờ sáng đã rủ tôi đi chúcmừng.
“Cậugiỏi thật đấy nhỉ ? Cố Đại Hải đang tức điên lên kia kìa”. Tôi cài lại áokhoác, đứng dưới cổng, xe của Lâm Sở cũng vừa mới tới.
“Đi ănmừng thì làm sao mà thiếu cậu được? Thomas vẫn đang ở Hồng Kông, ngày mai mớivề”. Lâm Sở vừa ra khỏi xe đã khoác vai bá cổ tôi.
“Thôithôi, … Mau lên xe đi, mình sắp đông cứng rồi đây này!”. Tôi đã đứng dưới cổnghơn hai mươi phút, lạnh sắp chết đến nơi, còn Cố Đại Hải thì suýt chút nữakhông chịu để tôi ra ngoài.
“A Môngcũng bị cậu gọi dậy rồi chứ hả?”.
“Chuẩnluôn! Cả Trần Lộ nữa!”. Lâm Sở mở nhạc rất to.
“Cạnly!”. Mấy chiếc ly được nâng lên cùng lúc, rượu từ từ làm tăng thêm sự hưngphấn cho mọi người.
HoaThiên đang đứng ngay trước mặt tôi. Tôi biết thế nào Lâm Sở cũng gọi anh ta tớimà. “Hẹn gặp em khó thật đấy!”. Anh ta ngồi cạnh tôi, bảo. A Mông và Trần Lộ rasàn nhảy, Lâm Sở thì đang bận gọi điện thoại, chỉ còn tôi đơn độc chiến đấu.
“Ha ha,tại chồng em quản chặt quá ấy mà”. Tôi dịch sang bên cạnh, cố gắng tỏ ra nhưkhông có chuyện gì.
“Khôngphải thế chứ? Anh nghĩ chẳng có ai quản được em đâu”. Anh ấy nhắm mắt lại rồitừ từ mở ra.
“Chị AnNguyệt kể với anh thế hả?”. Tôi không nhìn anh ấy, trong vũ trường có một ngườirất giống Ngụy Tử Lộ, vừa bước vào tôi đã chú ý nhưng tại xa quá nên nhìn khôngđược rõ lắm.
“Ha ha,anh tự nghĩ vậy thôi, thực ra ngay từ đầu…” Hoa Thiên xích lại gần tôi thêmchút nữa, tôi bèn giơ tay lên, làm đổ cả cốc bia lên người anh ấy.
“Em xinlỗi!”. Tôi đứng bên ngoài cửa nhà vệ sinh nam nói vọng vào. Hoa Thiên đang dùngmáy hong khô tay trong phòng vệ sinh để hơ quần áo.
“Ơ, emcũng giỏi thật đấy! May mà hôm nay anh không mặc đồ đắt tiền đấy”. Giọng củaHoa Thiên thật dễ nghe, vừa hiền từ vừa dịu dàng.
“Biếtlàm sao được! Con gái không giỏi thì mới có đức, em lại giỏi quá nên thành rathất đức”. Tôi dựa người vào tường bảo. Một anh chàng vào nhà vệ sinh cứ nhìntôi chằm chằm.
“Nhìncái gì mà nhìn? Chưa thấy người ra đứng ngoài cửa nhà vệ sinh bao giờ sao hả?”.Tôi lườm anh ta rồi đi về phía cửa sổ. Người tôi để ý trong vũ trường vừa nãyđang đứng bên cửa sổ, giờ tôi nhìn thấy rõ rồi, anh ta y như bản sao của NgụyTử Lộ vậy, bất giác chân tôi cứ đi về phía đó…
“Ngụy…Ngụy Tử Lộ…”. Tôi vỗ vai anh ta, đúng là Ngụy Tử Lộ thật. Quần áo Tử Lộ nhàunhĩ toàn nếp gấp, người đầy mùi rượu, chắc đã uống không ít, mà hình như còn bịdị ứng với rượu nữa. Mỗi lần uống rượu thế này, ngày hôm sau, thể nào người anhấy cũng mọc lên nốt đỏ, phải bôi dầu gió mới khỏi.
“TiểuNgư… Tiểu Ngư…!”. Anh ấy đột nhiên ôm chặt lấy tôi.
“Làmcái gì thế hả? Buông tay ra!”. Tôi gắng sức đẩy anh ấy.
“Anhđừng có quá đáng, chúng ta đâu còn có thể thân thiết như vậy được nữa!’. Tôigắt. Mũi tôi bị ép chặt vào người anh ấy, chỉ thở được có một chút.
“Anhlàm gì thế hả?”. Chẳng biết từ lúc nào, Hoa Thiên đã bước ra khỏi phòng vệsinh, vung tay đấm một cú, Ngụy Tử Lộ liền ngã lăn ra đất.
“Anhlàm gì vậy?”. Tôi quay lại, tát cho Hoa Thiên một cái.
“Khôngphải… anh…”. Hoa Thiên nhìn tôi, tỏ ra ấm ức.
“Xinlỗi, em…”. Tôi cầm lấy bàn tay Tử Lộ đang run rẩy, chẳng biết phải làm thế nàonữa. “Anh giúp em gọi bọn A Mông lại đây được chứ?. Tôi quay lại bảo Hoa Thiên.Mấy giây say, tôi mới đỡ được Ngụy Tử Lộ dậy, nước mắt tự nhiên trào ra, từnggiọt từng giọt rơi xuống mặt anh ấy. Anh vẫn như ngày xưa, có chuyện gì cũngchỉ một mình chịu đựng.
15
Ngụy TửLộ đúng là bị trúng độc do uống quá nhiều rượu, may mà chúng tôi chưa kịp đưatới bệnh viện , truyền nước xong là không việc gì nữa. Tôi gọi điện thoại choTriệu Bồi, bảo chị ấy tới đón, nhưng không ngờ người đi cùng chị ấy tới viện làCố Đại Hải.
“Cố ĐạiHải, không phải anh đang ngủ ở nhà sao?”. Cố Đại Hải trán đấy mồ hôi, cứ nhìnxuống đất, không biết phải trả lời thế nào.
“Xinlỗi Tiểu Ngư…”. Triệu Bồi mặt đầy nước mắt nhìn tôi. “Hôm nay, chị và Ngụy TửLộ cãi nhau, anh ấy liền bỏ đi… Chị chẳng biết phải làm thế nào cả…”. Chị ấy cứôm mặt mà khóc, làm ai nhìn thấy cũng phải bùi ngùi thương cảm.
“Saocơ, Ngụy Tử Lộ dám làm thế cơ à? Em … à, em xin lỗi nhé, em không có ý đó”. Lầnnày tới lượt tôi đỏ mặt. Ngụy Tử Lộ dạo này ghê gớm thật, còn dám cãi nhau cơà, nếu là trước đây, tôi đã cho anh ấy một trận rồi.
“Bácsĩ, không sao chứ ạ?’. Tôi hỏi. Lúc chúng tôi đẩy cửa vào phòng bệnh, Ngụy TửLộ vẫn chưa tỉnh.
“Khôngsao. Các cô cậu cũng thật là… Người ta đã không uống được thì đừng có ép, nhìnđi… khó chịu lắm đấy!”. Bác sĩ chỉ về phía gương mặt đang trắng bệch của NgụyTử Lộ.
“Vângvâng, bác sĩ vất vả rồi ạ”. Chúng tôi vội vàng cảm ơn.
“Tử Lộ…Tử Lộ…”. Triệu Bồi vừa khóc vừa xoa đầu Ngụy Tử Lộ, chẳng hiểu sao cứ nhìn thấycảnh cảm động thế này, lòng từ mẫu của tôi lại nổi lên.
“Hụ hụ…cô?”. Ngụy Tử Lộ từ từ mở mắt ra. “Cút đi… cút đi”. Anh ấy hét to, đuổi TriệuBồi ra ngoài.
“Chuyệnnày là sao?”. Lâm Sở kéo tay tôi.
“Làmsao mà mình biết được, cứ chờ xem đã!”. Tôi cũng chẳng hiểu thế nào, chỉ đứngim nhìn Ngụy Tử Lộ nổi giận, nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy giậngiữ như vậy.
“Xinlỗi, nếu như em ở bên mẹ…”. Triệu Bồi vẫn khóc mãi không thôi.
“Hụhụ.. Công ty của cô quan trọng hơn, quan trọng hơn tất cả mọi thứ! Ly hôn đi,tôi muốn chúng ta ly hôn!”. Ngụy Tử Lộ tàn nhẫn đẩy Triệu Bồi ngã xuống đất,tôi chưa kịp lên tiếng thì đã có người không chịu nổi nữa.
“NgụyTử Lộ! Anh đừng có mà quá đáng, chẳng phải Triệu Bồi đã về rồi đó sao?”. Cố ĐạiHải bước tới đỡ Triệu Bồi, còn đưa chị ta tới chỗ ngồi nữa.
“Cố ĐạiHải…”. Tôi nhếch mép cười, nhìn Cố Đại Hải, thật sự là tôi đang cười, giọngđiệu rất bình thường, không có chút gì giận giữ cả, nhưng không hiểu sao bàntay cứ nắm chặt lại, mấy ngón tay găm vào da thịt rất đau.
“TiềuNgư … cái đó… thực ra anh…”. Hình như lúc này, Cố Đại Hải mới biết đến sự tồntại của tôi.
“NgụyTử Lộ, anh nghỉ ngơi đi, bọn em không làm phiền anh nữa”. Tôi nắm cổ áo Lâm Sở,lôi cô ấy đi, Cố Đại Hải vội vàng đuổi theo.
“Lái xeđi!”. Tôi bảo Lâm Sở khi ở trong xe.
“Cậukhông định để…?”. Lâm Sở đưa mắt nhìn Cố Đại Hải đang đập cửa kính xe bên ngoàirồi quay lại nhìn tôi.
“Lái xeđi, cậu định để mình chết luôn cho cậu xem hả?”. Tôi đeo kính đen lên, mặt đanhlại, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
16
“Cậukhông sao chứ?”. Lâm Sở nằm xuống bên cạnh tôi, nhà cô ấy chỉ có một chiếcgiường, cái giường gấp đã bị Bobo mang đi rồi.
“Mìnhvẫn ổn mà”. Tôi kéo chăn lên, vẫn không ngủ được.
“Thựcra mình nghĩ, nếu là mình thì mình cũng sẽ đỡ…”. Lâm Sở thì thầm.
“Ừ,mình biết rồi…”. Tôi quay người nhìn ra ngoài, ánh trăng chiếu lên khuôn mặttôi, giống hệt như cái đêm tôi sắp cưới, nó vừa to vừa sáng, nhưng bỗng nhiênvầng trăng bị biến thành gương mặt béo tròn của Cố Đại Hải…
“Á,trời ơi… Mấy giờ rồi?”. Tôi vừa dụi mắt vừa bước xuống tầng một. “Lâm Sở! LâmSở?”. Tôi gọi nhưng bên dưới chẳng có ai cả.
“Anhsai rồi…”. Cố Đại Hải gửi tin nhắn đó đến 150 lần. “Đồ ngốc”, tôi nghĩ, “xin lỗimà chẳng có chút thành ý gì cả”. Tôi đưa tay xóa tất cả hộp thư đến.
“Mẹ ơi,mở cửa cho con!”. Tôi ôm một đống túi lớn túi nhỏ chạy về nhà. “Con ở nhà mấyhôm nhé, con nhớ nhà quá!”.
“Lạicãi nhau rồi hả?”. Mẹ vừa mở cửa vừa hỏi tôi.
Tôi cốkéo cái chăn lên.
“Nhìncon ấm ức chưa kìa”. Mẹ giúp tôi thay cái vỏ chăn khác.
“Anhcon cũng thế mà, anh ấy chắc cũng khó chịu lắm”.
“Ôi…hai đứa con tôi, chẳng có đứa nào ngoan ngoãn cả, sớm muộn gì bố mẹ cũng mệtmỏi mà chết mất thôi!”. Mẹ tôi than vãn. Tóc mẹ tôi giờ đã bạc trắng. Dạo này,mẹ tôi không nhuộm tóc nữa, bảo là bạc thì đã sao, dù sao cũng lớn tuổi rồi.
“Connhuộm tóc cho mẹ nhé!”. Tôi lấy hộp thuốc nhuộm ra, là hãng Quang Minh, mẹ tôichỉ thích dùng nhãn hiệu này.
“À, emgái Cố Đại Hải sao rồi con?”.
“Concũng không biết nữa, nhưng về nhà rồi thì còn sao được chứ? Ngoan ngoãn ở nhàthôi ạ”. Tôi bóp thuốc nhuộm ra một cái bát con, thầm nghĩ, không cần vội vàng,cứ từ từ bôi lên rồi nhuộm cho mẹ thôi.
“Nhưngdạo này mẹ thấy anh trai con cứ là lạ làm sao ấy!”.
“Sao ạ?Chị dâu lại giở trò gì rồi hả mẹ?”.
“Ai bảothế? An Nguyệt không phải là người như vậy đâu, giờ cũng đã khá hơn rồi!”. Mẹnhéo tai tôi. “Mẹ nghĩ anh con có bồ bên ngoài”.
“Ha haha…”. Tôi cười đến trào cả nước mắt. “Ha ha ha… Nếu mẹ bảo anh Cố Đại Hải thìcon còn tin, chứ anh Thẩm Lãng á. Anh ấy làm gì có gan to đến mức đấy.”.
“Đừngnói linh tinh! Cứ lo cho xong chuyện của con đi!”. Mẹ tôi già rồi nhưng vẫn cònkhỏe lắm, đạp tôi một phát đau thấu xương làm tôi ngồi bệt ngay xuống đất xuýtxoa, chỉ căn cứ vào cú đá này, tôi đoán mẹ tôi chắc phải sống đến trên trămtuổi.
“Vângvâng, vậy để con dò la xem sao!”. Tôi đứng dậy để nhuộm tiếp, không ngờ vừađứng lên, tự nhiên thấy đầu óc quay cuồng rồi ngã lăn xuống đất.
“Ôi ôi,con làm sao thế này?”.
17
Đến nửađêm, tôi thấy hình như có người đẩy cửa phòng, nhìn vào một lát rồi đóng lạingay, làm tôi chẳng ngủ nỗi nữa, lò mò dậy kiếm đồ ăn.
“Đúng,không sai, về rồi đấy!”. Vừa tới bếp. tôi thoáng nghe có tiếng người ngoài bancông, Thẩm Lãng đang lén lén lút lút gọi điện thoại, chẳng lẽ là gọi cho bồsao?
“Cáicậu này, đừng có quá khích lên thế!... Yên tâm đi, anh theo phe cậu mà… TiểuNgư chỉ cứng miệng thế thôi, em cứ tới đón nó đi, anh sẽ nói thêm vài câu,không sao đâu… Ôi dào, em cứ nghe anh đi…”.Thẩm Lãng thở dài rổi cúp điệnthoại, vừa quay vào thì thấy tôi đứng đó, liền giật mình suýt đập đầu vàotường.
“Đángđời! Ai bảo anh lắm chuyện!”. Tôi cười rồi quay vào phòng ngủ tiếp.
“TiểuNgư…”. Thẩm Lãng thì thầm gọi tôi.
“Biếnđi!”. Tôi đá vào cửa. Một tiếng kêu nho nhỏ vang lên. Chẳng may mẹ tôi mà dậythì thế nào cũng đứng cùng chiến tuyến với anh ấy.
“Anh…”.Giọng Thẩm Lãng đã to hơn một chút nhưng rồi anh ấy lại hạ thấp giọng xuốngngay. “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi mà…”.
“Cógiỏi thì tự lo việc của anh đi, đừng tưởng em không biết anh giở trò gì ở bênngoài nhé!”. Tôi tự nhiên nhớ ra vụ ngoại tình liền dọa luôn.
“Khôngphải…”. Thẩm Lãng vội vàng bào chữa. “Thôi thôi, em cứ suy nghĩ lại đi nhé, anhđi ngủ đây.”
Sánghôm sau, A Mông gọi điện thoại cho tôi, bảo là cô ấy muốn ly hôn.
“Hả?Lại ly hôn à? Bao giờ thì đi đây?”. Tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, A Mông xem rathích làm chuyện này mất rồi.
“Ừ, mấyhôm nữa thôi, mình đã chuẩn bị xong xuôi rồi, con để Lý Triển Bằng nuôi, anh takhông thể xa con được”. Giọng A Mông rất bình tĩnh, có vẻ giương cao quyết tâmlắm.
“Cậunói thật hả?”. Tôi ngồi hẳn dậy.
“Thật…Mình… mình chắc chắn phải ly hôn…”. Cô ấy bắt đầu thút thít khóc.
“Cậu cứđợi ở đó đi, mình đến ngay!”. Tôi vội vàng cúp máy rồi chạy ra ngoài, vừa lúcgặp Cố Đại Hải.
“Anhđấy hả? Đưa em tới chỗ A Mông ngay đi!”. Bây giờ không phải lúc để nhiều lờivới anh ấy, kiếm lái xe vẫn tốt hơn tôi đi một mình nhiều nên tôi lao ra cửa,xỏ giầy.
“Cóchuyện gì thế?”. Vừa tới cổng, tôi thấy Lâm Sở đã ở đó liền hỏi.
“Chẳngbiết nữa, lại gây chuyện gì rồi chăng?”. Lâm Sở chau mày, hết nhìn Cố Đại Hảirồi lại quay sang nhìn tôi.
“Maulên, cứ vào là biết thôi!”. Tôi xông vào trước.
“Tôichẳng có gì để nói cả…”. Mắt A Mông đã sưng húp, chả khác gì mắt mấy con cávàng.
“Cóchết thì anh cũng phải biết vì sao mình lại chết chứ!”. Lý Triển Bằng bỗngnhiên hét ầm lên.
Tôinhìn Lý Triển Bằng và A Mông , thấy khó hiểu vô cùng. “Hai người lại làm saothế hả?”.
“Cứ hỏicô ấy đi!”. Lý Triển Bằng mệt mỏi châm thuốc.
“Mìnhchẳng có gì để nói cả. Lý Triển Bằng, đi đi, làm thủ tục thôi!”. A Mông đứnglên định đi.
“Khôngđi! Anh không đi đấy! Em dựa vào cái gì mà bắt anh phải làm theo em? Khôngđi!”. Lý Triển Bằng vứt điếu thuốc rồi quay lưng đi mất.
“Cố ĐạiHải, anh đi đi, em có chuyện muốn nói với A Mông ?”.
Tôi đẩyCố Đại Hải ra ngoài, nhìn mặt A Mông bây giờ, chắc trong lòng cô ấy đang đaukhổ lắm.
“Vậytối anh qua đón em nhé!”. Cố Đại Hải chần chừ chưa muốn đi.
“Khôngcần đâu, tối em đưa cô ấy về cho!”. Lâm Sở đúng là giỏi đoán ý người khác, chỉmột câu thôi đã làm Cố Đại Hải chẳng biết nói sao cả.
“Ờ, thếthì thôi”. Cố Đại Hải đành bước ra, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại.
“Rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”. Lâm Sở nhìn A Mông , nhưng cô ấy chỉ khóc,không chịu nói gì.
“Khỉthật! Mau nói gì đi chứ!”. Tôi bực mình, tát cho A Mông một phát, mạnh đến nổingay cả tôi cũng tỉnh ra. Nếu như bình thường, chắc cô ấy đã lao vào trả đũarồi nhưng hôm nay vẫn lặng yên, không nói gì.
“Ha ha…Cứ đánh mình đi, các cậu đánh hết cả đi!”. Tự nhiên cô ấy cười sằng sặc.
“Cậu …cậu làm sao thế hả?”. Tôi liếc mắt nhìn Lâm Sở, mặt cô ấy cũng ngẩn ra, chẳngkhác gì tôi.
“Đánhmình đi, mau đánh mình đi mà, đánh thật mạnh vào!”. A Mông nắm lấy tay Lâm Sở,tát thật mạnh lên mặt mình.
“Cậuđiên đấy à?”. Lâm Sở đẩy A Mông ngã lăn ra đất.
“Huh u…Đánh mình đi mà…!”. A Mông lại khóc ầm lên, xem ra không thể kìm nén nổi nữa.
Thì ramấy hôm trước, A Mông đi công tác ở Hồng Kông, không ngờ lại gặp Thomas đangtham gia thi ở đó, hai người liền hẹn hò đi chơi cùng nhau rồi cùng ở một kháchsạn. Tất nhiên A Mông vẫn còn tỉnh táo, cô ấy một phòng, Thomas một phòng.
Nhưngviệc xảy ra sau đó cực kỳ thuận lợi, Thomas được đặc cách vào chung kết, vụ làmăn của A Mông cũng hết sức suôn sẻ, hai người sung sướng đến nỗi rủ nhau đichúc mừng, cái kiểu với bạn bè thì gọi là “chúc mừng ”, còn với mấy tên háo sắcthì gọi là “hiến thân” ấy. Câu chuyện của A Mông chẳng phải là hiếm gặp nhưngvẫn làm chúng tôi kinh ngạc vô cùng.
“Sau đóthì sao?”. Lâm Sở dập điếu thuốc đang hút dở.
“Sau đóchúng mình trở về, Thomas bắt đầu tới tìm mình vay tiền…” A Mông khóc thútthít. “Mới đầu mình cũng cho vay mấy lần, nhưng sau đó càng lúc hắn càng đòihỏi nhiều…”
“Khôngphải nói nữa! Hắn chụp ảnh lại hả?”. Tôi ngắt lời A Mông , đây chẳng phải làrất giống mấy bộ phim vẫn hay chiếu đó sao? Tên háo sắc quay sang giở trò uyhiếp nạn nhân.
A Môngvừa khóc vừa gật đầu.
“Thếnên cậu mới định ly hôn hả?”. Chẳng biết Lâm Sở đang nghĩ gì mà lim dim mắt.
“Sớmmuộn gì cũng phải ly hôn, chứ nếu để Lý Triển Bằng biết thì… đằng nào cũng thế…thà bây giờ chia tay luôn…”.
“Mìnhphải giết thằng cha đó!”. Lâm Sở hét lên một tiếng rồi xông ngay vào bếp, cầmcon dao thái rau lăm lăm bước ra cửa.
“LâmSở! Cậu điên rồi hả?”. Tôi vội chạy tới, ôm chặt lấy chân cô ấy rồi quay lại,hét gọi A Mông. “Cậu ngớ ngẩn à? Mau ra đây giúp mình đi!”.
19
“Mẹ nhàhắn chứ! Tên khốn kiếp ấy dám chọc tức mình!”. Lâm Sở quay người đi vào nhà.
“Cậulàm thế sẽ trị được hắn chắc? Nếu mà cậu lỡ tay làm thật thì A Mông còn sốngnổi không?”. Tôi ném giấy ăn vào mặt cô ấy.
“Cậunói đi, phải làm thế nào bây giờ?”. Lâm Sở thở dài rồi ngồi xuống ghế, châmthuốc hút.
“Đi tìmTriệu Tam, chắc lão ấy sẽ có cách”. Tôi chống cằm, bảo. Cõ lẽ đây là cách tốtnhất bây giờ.
“Đi, đingay thôi!”. Lâm Sở hùng hổ xông ra ngoài.
“A Mông, cậu mà ly hôn trước khi bọn mình quay lại là sẽ biết tay bọn mình đấy!”. Tôichỉ tay về phía A Mông rồi mới đi.
“Anhxem phải làm thế nào để giết hắn luôn đi…!”. Lâm Sở mắm môi mắm lợi ghì đôi đũaxuống.
“Giếthắn cũng chẳng có tác dụng gì cả!”. Triệu Tam rít thêm một hơi thuốc nữa rồirót rượu ra ly.
“Thếphải làm sao?”. Tôi vừa ăn đậu phộng vừa hút thuốc. Căn phòng này của Triệu Tamkhá đẹp, chỉ tội không thoáng gió, mới hút mấy điếu mà cả phòng đã đầy khói nhưở trong chùa.
“Chẳngphải hắn thích phụ nữ sao? Kiếm lấy một em xinh tươi, dụ dỗ cặp kè một thờigian rồi lấy trộm ảnh là được thôi”. Triệu Tam nhắm mắt lại, xoa xoa cái đầutrọc lóc của mình.
“Giá cảthế nào?”. Người trong giới giang hồ không có tiền chắc chắn không làm. Tôi vứtmấy cục xương cho con mèo ngoài cửa, nó đã ngồi chầu chực ở đó lâu lắm rồi.
“Emđang chửi anh đấy hả? Yên tâm đi! Vụ này để anh lo!”. Triệu Tam xoa nhẹ lên taytôi.
“Thếthì em phải thay mặt bạn em cảm ơn anh trước mới được! Làm một ly đi!”. Tôi rahiệu cho Lâm Sở cùng nâng ly, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Triệu Tamđã uống rượu rồi cho nên mới dám động tay động chân với tôi như thế.
“Tênlưu manh đó chẳng phải thích cậu sao?”. Trên đường về, Lâm Sở quay sang hỏitôi.
“Nghĩnhiều thế làm gì? Lo chuyện của A Mông trước đã, sau này mình sẽ kiếm dịp nàođó cho hắn một trận”. Tôi nhìn qua cửa kính xe, bảo.
“Thế CốĐại Hải sẽ đến nhà đón cậu chứ?”.
“Khôngbiết, đón thì đón, không đón thì thôi, chả sao cả.”
“Thếthì mình phải nói chuyện với cậu đã”. Lâm Sở đột nhiên dừng xe lại, quay sangnhìn tôi.
“Thôikhỏi, mình biết rồi, nếu là mình thì mình cũng đỡ chị ta dậy, chỉ là trong lòngthấy không vui thôi.”. Tôi nhìn Lâm Sở, mắt cô ấy đang trợn tròn lên, chứng tỏsắp nổi giận đến nơi rồi.
“Thếanh ấy có hỏi tại sao cậu lại ở cùng chỗ với Ngụy Tử Lộ không? Cậu lấy cớ gì màgiận chứ?”. Câu nói của Lâm Sở làm tôi đờ người ra. Không sai, Cố Đại Hải thấytôi ở cùng với Ngụy Tử Lộ, lại là lúc nửa đêm nữa, chắc trong lòng cũng chẳngvui vẻ gì.
Lúc tôimò về tới nhà thì Cố Đại Hải đang nằm trên ghế, nhìn dáng vẻ anh ấy chắc mấyngày nay không được ngủ ngon.
“Này!”.Tôi đá Cố Đại Hải.
“Hả?Sao thế?”. Cố Đại Hải lồm cồm ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở vừa nhìn thấy tôi địnhlao đến ôm lấy. “Vợ của anh!”.
“Thôithôi, ngồi xuống đi, em có chuyện muốn nói đây”. Tôi đẩy chồng ra rồi ngồixuống ghế. “Anh ký cho em cái này trước đã…”. Tôi móc từ trong túi ra tờ giấyvừa viết trên xe Lâm Sở.
“Anh…anh không ký đơn ly hôn đâu!”. Cố Đại Hải nhảy dựng lên.
“Anhhét cái gì mà hét?”. Tôi vẫy tờ giấy ra trước mặt. “Tự mình nhìn cho rõ đi!”.
“Thứnhất, không được liên hệ với những người con gái có hoặc không quen biết saumười hai giờ đêm! Thứ hai, không được qua đêm với những người con gái có hoặckhông quen biết! Thứ ba…”. Cố Đại Hải ngoan ngoãn đọc những điều được viết trêntờ giấy đó như trẻ con lớp một tập đọc vậy.
“Anhxem kỹ chưa? Xong rồi thì ngoan ngoãn ký tên đi, sau này phải biết nghe lời,không là sẽ không có lần thứ hai đâu đấy!”. Tôi bế cả Bội Bội và Đu Đu lên.“Hai tên này là nhân chứng”.
“OK! Kýchứ, anh ký!”. Cố Đại Hải hí hửng chạy đi kiếm bút.
20
TriệuTam quả đúng là Triệu Tam, mấy hôm sau đã thấy gọi điện bảo tôi cô em kia giăngbẫy thành công rồi, tuần này sẽ ra tay. Tôi vội vàng báo lại với Lâm Sở và AMông.
“Bảo họlàm mau lên! Nếu không mỗi lần nhìn thấy hắn, mình chỉ muốn bóp chết hắnthôi!”. Lâm Sở chưa hết tức giận. Bởi vì cuộc thi kia nên cô ấy vẫn phải giápmặt với Thomas.
“Biếtrồi! Cậu đừng để lộ ra đấy!”. Tôi phải dặn đi dặn lại Lâm Sở, tính cô ấy nóngnhư lửa ấy.
Látsau, chuông điện thoại vang lên, số máy bàn này tôi không quen, chắc là lại LâmSở.
“Saocậu lắm chuyện thế nhỉ? Mình đã bảo là được rồi mà!”. Tôi đang bận viết bảnthảo nên vừa nhấc máy đã không thèm khách khí bảo luôn.
“TiểuNgư hả? Là mẹ đây!”. Giọng nói trong điện thoại hình như là của người đứngtuổi, nghe quen quen.
“Saocơ?”. Suýt nữa tôi đã buột miệng hỏi là nhảy đâu ra một bà mẹ nữa thế, sau đómới nghĩ ra có thể đó là mẹ của Cố Đại Hải. “A, mẹ à, mẹ khỏe chứ ạ?.
“Khỏekhỏe! Ha ha, chỉ có con dâu Tiểu Ngư vẫn là ngoan nhất thôi!”. Hóa ra là mẹ CốĐại Hải thật.
“Mẹ gọicó chuyện gì vậy ạ?”. Tôi phải nói nhanh, còn một đống việc đang chờ.
“Ờ,cũng chẳng có chuyện gì to tát lắm, chỉ là…”. Giọng mẹ chồng tôi đột nhiên nhỏđi. “Có phải Tiểu Khê nó có bạn trai mới không con?”.
“Concũng không biết nữa. Nó có nói với con đâu.”. Tôi cũng học mẹ chồng, hạ giọngthầm thì.
“Vậysao? Mẹ nghe hàng xóm bảo Tiểu Khê nhà ta đang yêu một cậu đã có vợ đấy”. Chắclà mồm miệng của mấy bà thích buôn dưa lê trong xóm đây mà. Nghỉ hưu rồi nênrỗi việc, toàn đi soi mói chuyện gia đình người khác. Đúng là trong nhà chưatỏ, ngoài ngõ đã tường.
“Khôngthể nào! Chắc họ ăn nói linh tinh đấy ạ”. Tôi bảo, chợt nhớ đến cái lần giữađêm hôm khuya khoắt, Cố Tiểu Khê gọi điện cho tôi để khen Thẩm Lãng, tự nhiênnổi cả da gà.
Hômsau, tôi tới phòng làm việc của Lâm Sở, Triệu Tam bảo tối nay sẽ đi trộm đồ.
“Xinchào mỹ nhân Ngư!”. Thomas vẫn chưa biết sống chết là gì, cười hớn hở như bắtđược vàng. Cũng đúng thôi, kiếm được một cái ngân hàng cho vay không lãi, lạicòn chộp được một em xinh tươi nữa cơ mà. Cô em mà Triệu Tam tìm tôi đã gặp rồi,xinh xắn lắm.
“Anh ởđây à? Lâm Sở đâu rồi?”. Tôi nhìn hắn ta với ánh mắt ác cảm.
“Ồ, tâmtrạng cô ấy không được vui, chắc ăn nhằm phải cái gì rồi”. Thomas thì thầm vào taitôi.. “Em phải cẩn thận, không khéo lại bị cô ấy mắng đấy!”.
“Ờ, emlên gác đây!”. Trong lòng tôi thầm nghĩ, giờ người mà Lâm Sở muốn giết chếtnhất chính là đồ khốn nhà anh đấy.
21
“Giaocho em đấy!”. Triệu Tam đã tìm người trói Thomas lại, quẳng vào trong bao rồiđặt xuống trước mặt chúng tôi.
Tôi gậtđầu, cố gắng không gây ra tiếng động.
“Ở đâyhết rồi chị ạ”. Cô em xinh tươi đưa cho tôi một phong bì thư. Cô gái này nhìnrất trong trắng ngây thơ, còn hơn cả mấy cô ngọc nữ minh tinh gì đó nữa. Có lẽtôi phải kiếm cho cô ấy một ông bầu mới được.
“Ở đâyyên tĩnh lắm, các em cứ từ từ mà xử lý, chẳng có ai đến đâu”. Triệu Tam quaylại gật đầu với tôi rồi đá cho cái bao tải một phát, sau đó mới đi.
Tôi vỗvai Lâm Sở và đưa cho cô ấy một cây gậy.
Lâm Sởliền giơ ngón tay cái lên rồi vụt liên tiếp vào cái bao.
“Oh myGod! Tôi có tiền mà, tôi sẽ đưa cho các người hết…”. Thomas nằm trong bao tảikhóc ầm ĩ, một dòng nước khai khai từ trong túi chảy ra ngoài. Ôi mẹ ơi! Hắn tècả ra quần rồi.
“Ha ha,vui thật đấy!”. Lâm Sở bấm còi ầm ĩ trong xe.
“Khốnkiếp! Biết mấy giờ rồi không hả? Không để người khác ngủ à?”. Đèn ở căn hộ gầnđó bật lên, một anh giai đứng ngoài ban công ra sức chửi mắng.
Từ đằngxa vọng tới tiếng giày cao gót gõ lộp cộp. Người đó đi rất vội vàng, suýt nữathì ngã ra đường.
“Haha…”. Tôi bật đèn lên.
“Thếnào? Thế nào rồi?”. Người kia vội vàng mở cửa xe rồi chui vào trong.
“Cậuvội cái gì chứ? Không giải quyết xong thì bọn mình gọi cho cậu làm gì?”. Tôinhìn A Mông , chắc chắn cô ấy vừa chạy bộ tới đây, mặt đầy mồ hôi.
“Này, ởtrong đó cả đấy!”. Lâm Sở đưa phong bì cho cô ấy.
“Tốtquá! Tốt quá rồi!...” Mà thôi chết, nhỡ trong máy tính có lưu thì sao?. A Môngđang toét miệng cười liền im ngay lại, mặt mếu máo như sắp khóc.
“Khỏilo! Triệu Tam đã lấy ổ cứng ra, ném xuống hồ rồi”. Tôi nhìn A Mông bảo.
“Ha ha,thế thì chắc không sao nữa rồi!”. A Mông thở phào, hớn hở quay sang nhìn chúngtôi. “Hai cậu đã xem rồi đúng không?” Cô ấy nheo mắt hỏi.
“Ha ha,dáng cậu cũng được ra phết…”. Tôi vỗ vai A Mông.
“Mìnhbiết ngay mà! Các cậu …đúng là ….đồ lưu manh!”. A Mông tức đỏ cả mặt, xông lênđánh chúng tôi. “Mình đang nghĩ không hiểu sao các cậu lại cười đùa vui vẻ thế,thì ra là lấy chuyện của mình làm trò đùa!”.
“À, LâmSở, cậu phải đề phòng Thomas đấy, hắn ta chẳng tốt đẹp gì đâu!”. Tôi vừa nóivừa nhìn A Mông đang đốt mấy bức ảnh.
“Ờ,mình đã đổi người cộng tác rồi. Đợi đến khi hắn lết được từ viện về, mình mớinói cho hắn biết, cho hắn tức chết luôn!”. Lâm Sở vừa cười, vừa hút thuốc.
22
“Thếcậu định khi nào mới đi tìm Lý Triển Bằng đây?”. Tôi hỏi A Mông. Giờ cậu ấychẳng khác gì trúng số độc đắc, mặt hớn hở như hoa.
“Trờisáng rồi đấy! A Mông sắp được hát bài ca gia đình đoàn tụ rồi!”. Lâm Sở vừauống bia vừa đùa.
“Cáccậu thật đáng ghét!”. A Mông quay sang cấu tôi.
“Đúngrồi, mình phải nói cho các cậu một tin!”., Tôi đột nhiên nhớ ra, liền bỏ miếngdưa trong tay xuống. “Mình ngờ rằng em gái của Cố Đại Hải đang cặp kè với anhtrai mình đấy”.
Tôibình tĩnh kể cho họ nghe mọi chuyện nhưng chẳng thấy A Mông hào hứng xông vàogì cả. “Hả? Sao các cậu không ngạc nhiên gì thế?”.
“Thừahơi, mình đã đoán ra chuyện đó từ lâu rồi!”. A Mông nhìn tôi một lát rồi cạn lyvới Lâm Sở.
“Hả?Thế tại sao mình lại không biết vậy?”. Tôi thấy hơi hụt hẫng.
“Cậuđang chìm trong hạnh phúc thì còn biết cái gì chứ?”. Lâm Sở lấy vỏ lạc ném tôi.
“Nhưngmình đang nghĩ, không biết lúc An Nguyệt biết chuyện này thì sẽ thế nào đâynhỉ?’. A Mông tủm tỉm cười.
“Mặtkhông cảm xúc, sau đó thì sẽ thế này…” Lâm Sở giả bộ mặt mày đau khổ, đăm đắmnhìn tôi. “Lãng … tại sao anh lại lừa dối em…? Con của chúng ta …. Nếu như anhkhông đẩy em thì giờ con chúng ta đã biết đi rồi…”.
“Thôithôi…! Cậu nói nghe ghê quá đấy!”. Tôi thấy nổi cả gai ốc. Chuyện này kinhkhủng quá, nếu quả thực là thế thì tôi phải bàn bạc lại với Cố Đại Hải mớiđược.
“TiểuNgư, em không sao chứ? Trông mặt em khó coi quá!”. Anh Trần vừa dọn đồ vừa nhìntôi.
“À, tạimấy ngày nay em không được ngủ, phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi thôi mà”. Tôithở dài.
“Em bậnthật đấy! Nếu là anh chắc đã bỏ việc rồi, anh chàng Cố Đại Hải nhà em không kêuca gì chứ?”. Anh Trần cúi xuống lấy túi đựng máy quay, tôi bắt đầu thấy trờiđất điên đảo, sau đó thì lịm đi, không biết gì nữa.
“Cô cóthai rồi, không được thức đêm nữa nhé!”. Bác sĩ báo cho tôi một tin động trời,hại tôi một lúc sau mới bình tĩnh lại được.
“Thậtsao ạ? Cảm ơn bác sĩ!”. Cố Đại Hải cúi đầu lia lịa như đang tế sao, cứ làm nhưthể đây là công lao của vị bác sĩ đó vậy.
“Liệucó khi nào bị nhầm không nhỉ?”. Về đến nhà, tôi vẫn không tin. Chuyện này“khủng bố” quá.
“Hí híhí hí…” Cố Đại Hải vừa nhìn tôi vừa cười như ngớ ngẩn.
“Cườicái đầu anh ấy!”. Tôi nhặt cái giầy lên đập Cố Đại Hải.
“Em làmgì thế? … Đây là việc tốt mà…!”. Vừa nói, Cố Đại Hải vừa hớn hở chạy đi gọiđiện thoại.
“Thế làcậu cũng xong đời rồi đấy!”. A Mông nhìn tôi đầy cảm thông. Hôm nay, cô ấy tớitìm Lý Triển Bằng, định bảo không cần ly hôn nữa, không ngờ Lý Triển Bằng tưởngcô ấy lại giở trò liền mắng cho mấy câu.
“Ai bảothế? Tốt quá rồi còn gì!”. Trần Lộ còn vui hơn cả tôi nữa, cứ luôn miệng bảo đólà chuyện tốt. Cô ấy kết hôn còn tôi có em bé, có thể coi đó là “song hỷ lâmmôn”.
“Nếukhông thì cậu đẻ ra rồi cho mình nuôi đi!”. Lâm Sở cũng rất hưng phấn.
“Cậutưởng là nuôi mèo đấy chắc?”. Tôi lườm cô ấy.
“Thìthôi… Đồ ki bo!”. Lâm Sở bĩu môi.
“TiểuNgư về rồi đó hả?”. Mẹ Cố Đại Hải gọi với ra. Tôi định vào quán bar với Lâm Sởnhưng cô ấy lại không đi cùng. Chẳng ngờ về đến nhà lại gặp “niềm vui” lớn hơn,Cố Đại Hải vừa đón mẹ anh ấy tới.
“Ôi,mẹ, mẹ tới chơi ạ?”. Mặt tôi vẫn cười hớn hở với mẹ chồng còn chân thì lén giẫmcho Cố Đại Hải một phát.
“Mẹ sợcon không thể tự chăm sóc bản thân nên tới ở mấy ngày”. Mẹ chồng tôi vui mừngnhìn xuống bụng con dâu.
“Khôngcần đâu ạ. Ở nhà mẹ còn phải chăm sóc bố nữa mà”. Tôi bắt đầu thấy khó chịu.
“Khôngsao, ông ấy có Tiểu Khê lo cho rồi.”.
“Á …á…tay anh…” Cố Đại Hải bị tôi cấu, đau đến phát khóc.
“Đángđời! Anh giỏi thật. Anh điên rồi đấy à?”. Tôi lấy gót giày đập anh ấy.
“Suỵt …nói khẽ thôi, mẹ nghe thấy bây giờ!”. Cố Đại Hải vội vàng chạy ra cửa nghengóng.
“Nghethấy càng tốt! Đừng có nhiều lời, anh mau đưa mẹ về đi! Anh mà không chịu, maiem tới bệnh viện cho nhà anh tuyệt tử tuyệt tôn luôn đấy!”.
23
“Saocậu lại ngốc thế nhỉ? Ngày xưa, mình muốn mẹ chồng đến phục vụ mà chẳng đượcđấy!” A Mông nhìn tôi.
“Điênà, mẹ chồng lúc nào cũng kè kè ở bên cạnh, có khác gì cậu là con khỉ khônghả?”. Tôi bĩu môi.
“Cậu sợcái gì chứ? Cứ đối xử như với ô sin ấy!”. Lâm Sở cười.
“Thôithôi, mình mà dám ra lệnh như thế, đợi sinh con xong, chắc là mẹ chồng bóp chếtmình mất”. Tôi bảo. Hai người này đúng là mồm miệng xấu xa, chẳng nói được câunào tử tế cả.
“Mìnhmang thiệp mời tới đây”. Đúng lúc đó, Trần Lộ cầm mấy cái phong bao đỏ bướcvào.
“Thiệpmời cái gì chứ? Đây gọi là giấy đòi nợ thì đúng hơn!”. Lâm Sở lôi thiệp cướicủa Trần Lộ ra làm quạt.
“Ngàymai em sẽ cưới anh… ngày mai em sẽ cưới anh…”. Tiếng chuông điện thoại của TrầnLộ vang lên, giờ đến chuông điện thoại cũng ngọt ngào thế cơ đấy.
“Haha…”. Trần Lộ vừa cười vừa ra ngoài nhận điện thoại.
A Môngthầm thì. “Này, thế các cậu định mừng bao nhiêu?”.
“Tùythôi, xem các cậu thế nào! Dù sao thì mình cũng chẳng có nhiều tiền như cậuấy”. Tôi nhìn Lâm Sở, cô ấy mới kiếm được một vụlàm ăn lớn.
“Đừngcó nhìn mình, mình cũng không có tiền đây!”. Lâm Sở chống tay lên cằm.
“Anhchết luôn đi!”. “Bụp” một tiếng, điện thoại của Trần Lộ rơi luôn xuống đất.
“Saothế?’. Tôi vội quay ra nhìn, mặt Trần Lộ trắng bệch như tờ giấy.
“Xe…”.Cô ấy chỉ đờ đẫn thốt ra được một tiếng.
24
“Ha ha,mình biết mà, số mình đâu được tốt như thế…”.Trần Lộ bỗng nhiên cười phá lên,cứ thế cười cho đến tận bệnh viện. Dương Siêu vừa được đưa vào đây sau tai nạngiao thông,
“Đừngnói nữa, chắc không có chuyện gì đây!”. A Mông ôm lấy Trần Lộ.
“Ha ha…mình biết mà…”. Cậu ấy vẫn cười đờ đẫn.
“Bác sĩra rồi kìa!”. Lâm Sở vội vàng chạy tới.
Bà bácsĩ tháo khẩu trang ra, nhìn chúng tôi. “Ai là người nhà bệnh nhân?”.
“Saorồi hả bác sĩ?”. Tôi kéo tay bà bác sĩ.
“Làmphẫu thuật nên cần có người ký tên!”.. Bà ấy lạnh lùng đưa cho tôi một tờ giấy.
“TrầnLộ!”. A Mông quay sang gọi Trần Lộ, từ lúc xuống xe đến giờ, cô ấy vẫn ngoácmiệng cười, cứ như là con chưa cười đủ vậy.
“Thôiđi, để mình ký cho!”. Lâm Sở nói rồi liền cầm bút ký tên mình lên đó.
“Xongrồi, giờ đi nộp lệ phí đi!”.
“Bácsĩ.. chúng tôi nhờ cả vào bác sĩ…!”. A Mông gần như sắp quỳ xuống đến nơi, chưabao giờ tôi thấy cô ấy hạ mình trước ai như vậy.
“Khôngsao chứ?”. Lát sau, Lý Triển Bằng ào ào lao tới, anh ấy vừa đi công tác xa về.
“Đangphẫu thuật”. Tôi trả lời.
“Saorồi em?”. Cố Đại Hải cũng hối hả chạy tới, mặt đầy mồ hôi.
“Emkhông biết, vẫn đang phẫu thuật… nhưng em lo cho tinh thần của Trần Lộ bây giờlắm”. Tôi thì thầm.
“Hay làtìm bác sĩ khám cho ấy xem!”. Trần Lộ cứ cười mãi làm Cố Đại Hải sởn da gà.
“Từ từ,đợi phẫu thuật xong xem sao đã!”. Lâm Sở ngăn lại.
“Hay emkiếm chỗ nào đó nằm nghỉ chút đi!”. Cố Đại Hải bảo tôi, làm như tôi là mẹ thứhai của anh ấy vậy.
“Thôithôi, anh ở yên đó đi!”.Tôi lườm.
Cửaphòng phẫu thuật mở ra, chúng tôi vội vàng vây ngay lấy, đầu Dương Siêu bị quấnbăng kín mít, còn phải đeo ống thở nữa, trông rất đáng thương.
“Trờiơi”. Trần Lộ hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
“Baogiờ thì anh ấy có thể tỉnh lại ạ?’. Tôi qua phòng bác sĩ hỏi thăm.
“Cáinày không thể nói trước được, còn tùy vào anh ta nữa, có thể là mấy ngày, cũngcó thể là mấy tháng đấy”. Bà bác sĩ vừa rửa tay vừa trả lời.
25
“Mẹơi!”. Cuối tuần, tôi phi ngay về nhà chơi. Ở bên nhà chúng tôi, mẹ Cố Đại Hảisuốt ngày cứ nói hết chuyện nó đến chuyện kia, nhức cả đầu.
“Saothế? Con đắp chăn vào đi!”. Mẹ đưa cho tôi cái chăn lông dê mà bà vẫn nâng niu.
“Nónglắm, con sắp chết vì ngạt thở rồi”. Tôi đạp chăn xuống đất.
“Cáicon bé này, mẹ vừa thay vỏ đấy!”. Mẹ tôi vội vàng cúi xuống nhặt.
“DươngSiêu sao rồi?”. Mẹ ngồi trên sô pha, vừa xem ti vi với tôi vừa hỏi.
“Vẫnchưa tỉnh ạ”.
“Khổ thân,nó đen đủi quá…” Mẹ tôi vốn dễ động lòng, nước mắt sắp sửa trào ra.
“Sẽ ổncả thôi mà! Họ còn phải tổ chức đám cưới nữa chứ!”. Tôi vỗ lưng mẹ.
Chẳngbiết An Nguyệt vào từ lúc nào, đi tới hỏi tôi: “Tiểu Ngư, ăn táo không em?”.
“Không,cám ơn chị”. Tôi bảo. Ăn để chị ta hạ độc chết tôi chắc?
“Sao tựnhiên em lại lạnh nhạt với chị thế?”. An Nguyệt buồn bã đặt đĩa táo xuống.
“Saocơ? Có gì đâu ạ?”. Tôi cười “hì hì” nhìn chị ta. Tôi đã bao giờ thân thiết vớiAn Nguyệt đâu nhỉ?
“Thậtlà tốt quá! Tiểu Ngư nhà ta sắp làm mẹ rồi”. An Nguyệt chải đầu cho tôi, cóngười hầu hạ, ai mà chẳng thích chứ?
“Haha!”. Tôi cười trừ, cái bà này định giờ trò gì đây ?
“TiểuNgư à, sao dạo này tự nhiên anh trai em lại bận thế nhỉ?”. Buộc tóc cho tôixong, chị ta đi ngay vào chủ đề chính. Đúng là chả biết diễn gì cả, nếu là tôi,tôi không bao giờ chủ động hỏi mà sẽ khiến đối phương phải nói ra trước.
“Emkhông rõ lắm, đợt này bên tòa soạn bọn em đang hợp tác gì đó với bên công tyanh Thẩm Lãng hay sao ấy?”. Tôi quay đầu lại, dùng đôi mắt ngây thơ nhất nhìnchị ta.
“À… Mấyhôm trước, hình như chị nhìn thấy anh ấy đi với cô em chồng của em đấy!”. Trongmắt An Nguyệt toàn là một màu đen, không thể đoán được chị ta đang nghĩ gì nữa.
“Khôngđâu! Tiểu Khê xinh đẹp như thế còn Thẩm Lãng xấu mù, ai thích nổi ông ấy chứ?”. Tôi cúi xuống nghịch đuôi tóc.
“À, ýem không phải bảo chị xấu gì đâu…!”.
“Ha ha,chị biết, chị biết chứ! Vậy em nghỉ đi nhé,chị ra ngoài đã!”. Chẳng hiểu chị ta đang âm mưu gì trong đầu nữa, quay ngườiđi thẳng.
“Biếtđiều thì biến luôn đi!”. Tôi nhìn theo, rủa thầm.
“TiểuNgư à… mình…”. Mấy hôm sau, Trần Lộ mới tới tìm tôi, vẻ mặt cô ấy trông rất mệtmỏi. Tuy Dương Siêu đã tỉnh rồi nhưng vẫn phải dùng thuốc, anh ấy mới hồi phụclại được một chút sức lực.
“Saothế? Có gì cứ nói đi! Mình sẽ giúp”. Tôi rót nước cho Trần Lộ.
“À…tiền viện phí của Dương Siêu…” Mắt cô ấy đỏ lên.
“Ừ,mình biết, mình biết!”. Tôi vội vàng đi lấy ví, rút 1000 tệ ra. “Cậu cầm trướcđi đã, lát mình sẽ bảo Cố Đại Hải đi rút thêm”.
“Cảm ơncậu!” Trần Lộ bật khóc, nhìn rất tội nghiệp.
“Thôi,thôi, cứu anh ấy quan trọng hơn mà!”. Tôi vỗ nhẹ lên vai, an ủi cô ấy.
Đúnglúc ấy, điện thoại của tôi đổ chuông.
“Alô!”.
“Chịdâu ạ”. Là Cố Tiểu Khê.
“Ờ, saobỗng dưng lại nhớ tới chị thế?”. Tôi nhìn xuống dưới sân, thấy một chiếc xetrông rất quen, đó là xe Thẩm Lãng mà. Cái màu sắc đó, lại còn sơn hai màu lênnữa, xấu chết đi được, trông chẳng khác gì xe taxicả.
“Chị dâu,mẹ bảo em mang đồ tới cho chị đấy ạ”. Cố Tiểu Khê nói trong điện thoại.
“Ờ,được rồi, em lên đi!”. Tôi vất vả lắm mới bảo được mẹ Cố Đại Hải về nhà nhưngkhông thể làm sụt giảm được sự nhiệt tình của mẹ chồng, gần như ngày nào bàcũng bắt Cố Tiểu Khê mang đồ ăn tới.
Vừa cúpmáy, tôi liền trông thấy một cảnh hệt như trong phim, Cố TiểuKhê đang bước ra từ xe của Thẩm Lãng. Tôi vội vàng đưa tay lên dụi mắt.