Sau khi quay trở lại bệnh viện, tôi đã ngủ nguyên một ngày.
Khi vừa tỉnh giấc thì, tôi giật mình khi thấy một người phụ nữ thời kỳ mãn kinh với vẻ mặt không một chút cảm xúc... khụ!!! Thì ra là người y tá trực ca đêm.
Tôi ngồi dậy tay dụi dụi mắt nhìn đồng hồ treo tường đã là 16 giờ, bên ngoài có lẽ trời vẫn đang còn sáng nhưng mỗi cánh cửa sổ trong phòng đều kéo rèm che kín, tôi nhớ những tấm rèm này khá mỏng không thể che hết ánh sáng được... Nhưng tại sao bây giờ căn phòng lại âm u không một chút ánh sáng như vậy....
Bà lão y tá nhìn chằm chằm vào tôi, mặt lạnh như băng. Mặc dù không ớn lạnh nổi da gà nhưng khi nhìn bà ta tôi có cảm giác kinh hãi gấp bội so với đám quỷ mà tôi đã gặp...
"Bà ta không phải chịu trách nhiệm trực vào ban đêm thôi sao? Tại sao ban ngày cũng tới? Tiểu Tinh đâu? Cô ấy đang ở đâu rồi?"
Trong thâm tâm tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng tôi cũng không dám hỏi.
"Nhà của cô ở đâu?" – Một lúc lâu sau, bà ta mới mở miệng hỏi tôi.
"Số 123 Phố Đại Phong." – Tôi trả lời.
"Trả lời chính xác, trông cô không phải là người bị bệnh tâm thần"
"Ách..." Sau khi trả lời tôi mới ý thức mình đã vô ý trả lời một câu hỏi khách sáo.
Đây là một cách để phân biệt người bị bệnh tâm thần, bình thường là hỏi một vấn đề đơn giản, nhìn cách họ trả lời có phù hợp, ăn khớp hay không, nếu như phù hợp ăn khớp có nghĩa là người này tinh thần cũng đang dần dần hồi phục.
Đây cũng không phải lần đầu tôi trả lời những "lời nói khách sáo", cũng không biết vì cái gì mà khi đối mặt với bà lão y tá, tôi đã không kìm lòng được mà nói thật, có thể là vì vẻ mặt bà ta rất lạnh lùng, xa lạ, tỏa ra một khí thế khiến tôi sợ hãi.
"Vậy nên mới nói, cô là kẻ giết người phân thây?" – Bà lão y tá hỏi.
Tôi cười ha ha, tránh đi cái nhìn chăm chú.
"Không có"
"Vậy thì cô cũng thật là đáng thương, dính phải cái việc không có cách nào giải thích cả, cũng chỉ có thể im lặng chịu trách nhiệm." Dừng một chút Lão nói tiếp: "Ta họ Mai, cô có thể gọi ta là Mai Di."
Trên ngực bà ta cũng không có bảng tên, nên cho tới bây giờ tôi vẫn không biết bà ta tên gì, cuối cùng cũng biết làm thế nào để gọi bà ta.
Tôi ngồi dậy trên giường, hỏi: "Được rồi, Mai Di. Bà tìm tôi có chuyện gì không?"
Đến lúc này, tôi chợt phát hiện bà y tá Mai Di tư thế đi rất cứng nhắc, cổ lưng như một đường thẳng, hai tay đặt trước bụng, trông rất giống kiểu đứng của các cô gái cao quý. Nếu như không phải ở nơi quan trọng, bình thường sẽ không mấy ai cố ý đứng như vậy.
Điều này làm cho tôi nhớ lại nữ quỷ tối hôm qua, tư thế của nàng ta mười phần cứng ngắc, không chỉ có đứng như một đường thẳng, mà đôi mắt còn ngây ngốc.....
Bức màn che kín, trong phòng không có ánh sáng. Bà lão y tá bình thường chỉ xuất hiện vào ban đêm.....
Không lẽ...Bà ta là quỷ?
Bệnh viện tâm thần này có điều đặc biệt là tất cả các nhân viên đều ra về đúng giờ, hơn nữa đều phải rời khỏi bệnh viện trước khi trời tối, những người đi làm vào buổi tối, là người hay quỷ đây?
Tôi cũng nhớ tới buổi tối hôm qua, lái xe Tiểu Chu, với tư cách là nhân viên bệnh viện, anh ta cũng xuất hiện vào buổi tối, mà anh ta và bà lão y tá cho tôi cảm giác rất giống nhau, trên mỗi người đều có một loại cảm giác không phải của người...
Dù sao Viện trưởng bệnh viện này cũng không phải người, vậy nhân viên của anh ta không phải người cũng là điều hợp lý.
Lão y tá cũng không thể biết được trong lòng tôi đang suy nghĩ điều gì, khô khan nói: "Viện trưởng nói có bệnh nhân mới tới, sợ cô không biết quy tắc nơi này, sẽ đi tới chỗ không được tới cho nên đặc biệt để tôi tới chăm sóc cô."
"Mới... bệnh nhân mới?" – Tôi sững sờ.
Lão y tá gật đầu: "Viện trưởng nói, bệnh viện không nuôi dưỡng người ăn không ngồi rồi."
"Cái gì? Ăn không ngồi rồi?" Tôi không hài lòng: "Ba mẹ tôi đã đóng viện phí hết rồi!"
"Đứng lên đi rửa mặt đi, tôi sẽ nói cho cô một chút quy định ở đây"
"Ah!" Tất nhiên là tôi biết bố mẹ đã đóng viện phí, nhưng tôi vẫn giống như "Bệnh nhân mới", ngoan ngoãn đứng lên đi vệ sinh cá nhân.
Lúc tôi đang rửa mặt, bà y tá liền xuất hiện sau lưng tôi nói: "Ta không giống với những nhân viên ở đây, buổi tối làm việc, trời sáng có thể rời khỏi bệnh viện. Nhưng mà cô lại ở đây một ngày 24 tiếng nên cô phải biết các quy định với cô cùng các nhân viên cũng hông giống nhau. "
"Ừ! " – Tôi ngậm lấy một ngụm nước súc miệng, nghiêm túc gật đầu, trên thực tế hai mắt vẫn không rời hình ảnh của bà lão y tá trong gương.
Nghe nói quỷ soi gương sẽ không thấy hình ảnh phản chiếu, nhưng sao bà ta lại có?
Ách, cái này cũng không thể là bằng chứng trực tiếp được, chẳng phải Viện Trưởng Âm cũng có bóng đấy ư!
Bà lão y tá nói: "Vào ban ngày tôi không cần biết cô như thế nào, nhưng cô phải nhớ kỹ, tuân thủ 3 điều sau."
"Ừ!"
"Thứ nhất: Buổi tối không được đi ra ngoài."
"Ừ....ừ!" – Tôi giả vờ đồng ý nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến nó, buổi tối không đi ra khỏi cửa, vậy thì còn có ý nghĩa gì? Nằm ở trên giường mốc meo ư? Tôi đã suy nghĩ để chuẩn bị cho chuyến đi kinh hãi "Thám hiểm nhà ma"!
"Thứ hai: Mặc kệ buổi tối có nghe thấy âm thanh gì, hoặc thấy điều gì cũng sẽ không vì ai mà mở cửa."
"Ừ!"
"Thứ ba: Dù là ban ngày hay ban đêm, người cô nhìn thấy là người hay là quỷ, không được giao tiếp hay đáp lại lời thỉnh cầu nào, cũng như không được nhận lấy bất kì vật gì."
Tôi đang đánh răng, mơ hồ không rõ mà chỉ chằm chằm nhìn vào hình ảnh bà lão y tá trong gương: "Chỉ ba điều này ư?"
"Những quy định khác, cô sẽ dần dần hiểu là được."
"Ah....."
"Thay quần áo đi, chờ trời tối tôi đưa cô đi tuần tra bệnh viện vào ban đêm."
"A...?" Tôi đang cúi đầu súc miệng, đột nhiên nghe bà ta nói như thế, trong đầu hoang mang vô cùng. Vừa mới còn nói buổi tối không được đi ra ngoài, đêm nay liền dẫn tôi đi tuần tra??? Điều này chả phải là mâu thuẫn lắm sao?
Tôi tranh thủ súc miệng cho xong, trong đầu đang suy nghĩ phải hỏi bà ta cho rõ ràng, đột nhiên nhìn vào gương lại không thấy ai. Quay người lại, sau lưng tôi cũng không có ai cả. Bà y tá kia vậy mà đi lại không phát ra một tiếng động, lúc đi cũng như lúc đến, quá nhanh, không ai biết được.
Tôi suy tư rửa lại mặt, nghĩ thầm tất cả chuyện này hẳn đều là do Viện Trưởng Âm sắp đặt, hắn có ý định coi tôi như là một "quân bài lợi dụng" của anh ta sao? Nếu như mặc kệ để tôi nằm trên giường bệnh nằm mốc meo hoặc là lo lắng để tôi đi lại linh tinh còn không bằng đưa một người tới quản lí giám sát tôi?
Cũng không có phải vậy hay không, có việc cho tôi làm còn hơn bắt tôi nằm mốc meo trên giường. Chỉ có điều... hy vọng hắn sẽ trả tiền lương cho tôi.
Đúng rồi, nghe Tiểu Tinh nói, bệnh viện tâm thần này trả lương cao đến kỳ lạ, hơn các nơi khác 2 – 3 lần, tôi không mong nhiều, Viện trưởng Âm có thể trả cho gấp 3 đến 5 lần là tốt rồi. Rửa mặt xong, tôi phát hiện Tiểu Tinh đến để giúp tôi thu xếp lại giường chiếu.
Tiểu Tinh kéo rèm cửa lên, trong phòng bệnh có chút ánh sáng lờ mờ, nhìn ra tôi thấy bầu trời mây đen phủ kín, hơn nữa lại đang có mưa, khó trách không có ánh sáng vào phòng.
Tôi ngay lập tức hỏi: "Tiểu Tinh, lúc cô tới có thấy người nào vừa đi ra hay không?"
"Không có nha." – Tiểu tinh nói: "Hy hy, sao hôm nay cô dậy muộn thế, tối hôm qua cô đã làm gì? Không phải là mộng du đấy chứ?"
Tôi nghiêm túc trả lời: "Nói ra cô lại không tin, tối hôm qua..."