Nghe thấy Phương Tình Nhi nói, tôi thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng tôi cũng luôn lo sợ những con ma quỷ quái, lỡ làm chúng giận nhỡ chúng điên lên xé xác tôi, nhưng cũng may là Phương Tình Nhi lại không có cái thói quái gở đó.
"Nhưng cho dù đưa cô về gian nhà tắm đó, cũng chưa chắc đã đưa được Từ Dương ra ngoài, chi bằng tôi đưa cô đến thư phòng của Từ Gia." Phương Tình Nhi nói.
"Đến thư phòng để làm gì?"
"Trong thư phòng đó có rất nhiều các loại sách viết về tà thuật điển tích, lão yêu bà đã học tất cả yêu thuật trong những cuốn sách đó, tôi nghĩ nên đến đó để tìm xem có cách nào để ép một con quỷ ra khỏi người không đã."
Nói đoạn, Phương Tình Nhi lại không nói gì nữa, quay đầu đi về hướng cửa.
Tôi nghĩ cô ta đang giận tôi.
Tôi kéo chiếc chăn lên đầu, trùm mình kín mít, lúc này mới theo Phương Tình Nhi đi ra phía ngoài.
Bên ngoài, trời đã hửng sáng.
Tôi cũng thấy yên tâm hơn ít nhiều.
Cho dù mẹ Từ Dương có lợi hại ra sao, bà ta cũng chỉ là một con quỷ, ban ngày thì cũng không thể xuất hiện được.
Nhưng khi ra ngoài, Phương Tình Nhi cũng chẳng thấy đâu nữa.
Tôi có chút lo lắng, khe khẽ gọi mấy tiếng "Tình Nhi", trong người dường như có vật gì đó khẽ động đậy, tôi khẽ lắc chiếc chăn, chỉ thấy chiếc đèn hoa khẽ từ trong lòng bay ra, nhưng bây giờ chiếc đèn hoa sen này với hồi đêm tôi nhìn thấy là trông hoàn toàn khác nhau.
Đêm qua đèn hoa sen mở bung cánh ra.
Còn bây giờ các cánh của nó khép lại, giống như đang bảo vệ nhị của hoa sen không bị ánh sáng mặt trời nuốt mất!
Phương Tình Nhi lẽ nào hóa thành nhị sen, muốn dùng cách này để đưa tôi đến thư phòng.
Tôi theo sau chiếc đèn, rất nhanh đã tìm thấy thư phòng.
Thư phòng Từ Gia không lớn, cũng chỉ tầm hai đến ba mét vuông nhỏ bé và tối thui, không cửa sổ, không đèn, xộc vào mũi mùi sách cũ nát. Vốn muốn Phương Tình Nhi có thể chỉ cho tôi sách tà thuật để ở vị trí nào, nhưng khi vào trong căn phòng đó, đèn hoa sen không động đậy lấy một cái nào nữa, cứ như không muốn giúp tôi vậy.
Chắc chắn là đang giận rồi.
Tôi đành phải tự mình tìm, tìm ra cách để ép quỷ hồn ra khỏi người của tôi.
May mắn là sách trong thư phòng này cũng không quá nhiều, tôi lật lật được mấy quyển, thì cũng tìm được quyển sách tà thuật cần tìm.
Trên đó ghi rõ, chỉ cần dùng chiếc đũa màu đỏ kẹp chặt vào ngón áp út bên trái của người bị nhập hồn, thì có thể tạm thời chặt đứt âm dương, lúc này có thể dễ dàng ép quỷ quái thoát ra khỏi.
Nói như vậy, thì tôi còn phải đến nhà bếp rồi đây?
May mà bây giờ còn là ban ngày, quỷ quái sẽ không thể tác quái lúc này, tôi cũng có thể chầm chậm lượn quanh nhà bếp được, bao lâu như vậy không được cái gì vào bụng, tôi giờ cũng thấy mình đói quá rồi, cũng muốn đi đến nhà bếp để xem có cái gì ăn được không.
Nhưng gần mò đến cửa nhà bếp, tôi đột nhiên nghĩ ra mình quá ngây thơ.
Tôi lại cứ cho rằng căn nhà này đã là căn nhà chết chóc, mà quên mất một điều...
Từ Gia vẫn còn một người sống!
Ôn Như Ca!
Trong bếp bay đến mùi thức ăn chín thơm phức, tôi cảm thấy đây là thời cơ tốt, mùi thịt này – đã chín rồi!
Con người đúng thật là, vốn nghĩ đói có thể chịu đựng được, nhưng vừa nghĩ đến mùi thơm của thức ăn, thì cũng không thể nhẫn nại nổi!
Trong đầu tôi dường như có một cái dây bị đứt đoạn mất, chịu không được xông vào căn bếp.
Vào đến bếp, tôi lại không nhìn thấy bóng dáng Ôn Như Ca, chỉ thấy lửa trên bếp còn đang cháy, trong nồi còn đang hầm canh.
Cơn đói làm tôi không kìm được mở nắp nồi, đây là một nồi canh xương lớn, trên mặt còn nổi lên các nguyên liệu như đẳng sâm, hạt sen, táo đỏ, chẳng trách hương vị lại thơm ngon đến thế!
Chiếc thìa đặt ngay bên cạnh đó.
Tôi cũng không quan tâm gì nhiều nữa, cầm chiếc thìa lên, múc một muỗng, vừa lúc chuẩn bị đưa muỗng canh đó lên miệng, thì đột nhiên tôi phát hiện trong nổi có một vật như miếng vải cũng đang lục bục sôi trong nồi.
Tôi tò mò khều miếng vải đó lên xem, là cái quần nhóc.
Đương nhiên là tôi có thể nhận ra hình dáng của một cái quần nhóc rồi!
Bởi vì Từ Dương là bạn trai cũ, nên đương nhiên hắn có được hưởng thụ đặc quyền là tôi mua quần nhóc cho hắn rồi! Chiếc quần này là của...???
Ọe...
Tôi không ngừng nôn ọe.
Bởi vì tôi ý thức được trong nồi này đang hầm có thể... là cái loại thịt gì...là nửa thân dưới của Từ Dương??
Con người ta một khi mất đi lý tính, thì thật là điều gì cũng có thể làm!
Tôi còn nhớ lại cảnh Ôn Như Ca ăn cái tay của cô ta ngay trước mắt tôi, bây giờ thì, nếu đúng là cô ta muốn báo thù vì cái tay bị chặt đứt đó, thì việc nấu món canh hầm nửa thân của Từ Dương, rồi mang đến cho mẹ Từ Dương ăn thì cũng có khả năng lắm!
Người đàn bà này, so với việc tôi gặp quỷ dữ còn đáng sợ hơn rất nhiều!
Tôi đột nhiên chẳng còn cảm giác thèm ăn nữa, mau chóng tìm kiếm đôi đũa có màu đỏ để giải quyết xong việc của Từ Dương, rồi mau chóng rời xa nơi quái quỷ này!
Đây là cái chuyện quái quỷ gì đây!
Bây giờ đã là thế kỉ 21 thời đại xã hội văn mình, tại sao lại còn có chuyện ăn thịt người thế này?!
Tôi dường như muốn phát điên!
Đúng lúc tôi lùi một bước.
Bụp.
Tôi vướng phải một con người.
Cảm giác mềm mại âm ấm này, tôi có thể chắc chắn đó là một người sống.
"Canh đã hầm xong rồi, tại sao cô không ăn?" Ôn Như Ca thầm thì nói, cô ta phát ra tiếng nói, còn nham hiểm đáng sợ hơn mẹ Từ Dương bội phần!
Con người này, rõ ràng là người sống, nhưng trái tim của cô ta đã hóa quỷ dữ rồi!
Tôi kinh sợ nhảy sang một bên, chỉ thấy Ôn Như Ca đang cười nhạt, so với lúc trước đây khi nhìn thấy thì cứ như biến thành con người khác hoàn toàn.
Tóc của cô ta buộc lại gọn gàng, còn tốn chút thời gian thêm thắt, kiểu tóc cũng khác, trông có vẻ đẹp hơn rất nhiều; Quần áo nay cũng là quần áo mới, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều – đây nào có phải cô điên tôi gặp trước đây, giờ đây trước mắt tôi là một cô gái vô cùng thanh lịch, gọn gàng, sạch sẽ và còn rất là đẹp!
Từ Dương chết rồi.
Mẹ Từ Dương cũng chết.
Ôn Như Ca cũng đã báo thù xong, chẳng trách cô ta thay đổi kiểu tóc mới, chắc là để chúc mừng.
Lúc này, tôi cũng thấy, tay phải của cô ta mang bao tay, nhưng rõ ràng là có cái tay trong đó đấy, chỉ là bàn tay trong cái bao tay đó chắc chắn không phải là bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của thiếu nữ, mà rất có thể là bàn tay thô ráp của lão cương thi kia.
Nhưng những việc này, giờ cũng chẳng quan trọng.
Quan trọng là.
Tay của Ôn Như Ca đang cầm một chiếc hôp, trong đó toàn là những chiếc đũa sơn đỏ.
Tôi đoán những chiếc đũa màu đỏ trong căn bếp đều nằm trong chiếc hộp đũa đó.
Cô ta biết tôi tìm đến bếp để làm gì.
Căn phòng đọc sách kia của nhà Từ Dương cửa mở toang hoác, ai cũng có thể vào được, tôi có thể vào đó, đương nhiên cô ta cũng vậy. Càng huống hồ, tất cả mọi người đều cho rằng Ôn Như Ca thần kinh có vấn đề, đối với cô ta mà nói căn bản là không cần phòng bị gì, cô ta đã ở nhà Từ Dương mười mấy năm rồi, e rằng, những tà thuật mà mẹ Từ Dương biết cũng bị cô ta học trộm rồi – cô ta luôn âm thầm học những kiến thức đó, nếu không cũng chẳng thể dạy Phương Tình Nhi đọc chữ.
Mà chẳng phải Phương Tình Nhi đã nói, Ôn Như Ca đã giúp Tình Nhi có thể nói được hay sao.
Cho nên cô ta cũng biết cách để mời Âm Thập Nhị đến,
Cũng biết cách làm sao để bản thân mình tỉnh táo,
Biết cách nối bàn tay của cương thi lên thân người,
Biết được tác dụng của chiếc đũa sơn đỏ,
Nếu như tôi đoán không nhầm, nay cô ta trang điểm đẹp như vậy, cũng chính là muốn kết thúc tất cả, cái thứ canh hầm thịt trong nồi kia cũng chính là sát chiêu cuối cùng – cô ta nhất quyết sẽ không để mẹ Từ Dương biến thành quỷ ác, rồi cứ thế mà ung dung tự tại như thế!
Đã báo thù, thì ắt sẽ muốn kẻ thù của mình vạn kiếp không được siêu sinh!
Tình cảnh của mẹ Từ Dương – vẫn còn chưa đủ làm cô ta cảm thấy mãn nguyện.
Nhưng...
Tại sao lại là tôi?
Tôi cứ nhìn Ôn Như Ca cười hi hi rồi cứ thế mà vứt đống đũa sơn đỏ đó vào đống lửa, cô ta cắt luôn hi vọng cuối cùng của tôi, tôi cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại hãm hại tôi?"