Kết Hôn Âm Dương

Chương 153: Khảo nghiệm(2)



Không!

Đã bò ra ngoài.

Tôi nhìn thấy một bộ xương trắng thoát bỏ ra khỏi mặt đất mà bò lên.

Liên tiếp ngày càng nhiều

Đám xác chết nhao nhao từ dưới nền đất leo lên,tôi khẩn trương nắm chặt đuôi roi và nghĩ thầm nếu những cái xác khô kia thật sự muốn giết ta vậy, ta cũng chỉ có thể có lỗi với bọn họ.

Bọn hắn lê thân trên bùn đất một mực hướng về phía tôi đi tới

Thời điểm chúng còn cách tôi chấm 5 m tôi liền một roi quất vào dưới lòng bàn chân.đám quỷ.

Dù sao lần thứ nhất tôi cũng hạ thủ lưu tình không muốn tổn thương tới đám người này.

Nhưng liền cảm thấy chúng không hề có đầu óc.Tôi dùng roi đánh tiếp vào chân chúng nhưng bọn chúng vẫn là kẻ trước thoái xuống kẻ sau liền tiến lên phía tôi I

Tôi không thể nhịn được nữa đánh nát một cái đầu..

Nhưng sau khi đánh nát nó tôi liền lập tức hối hận.Bất kể thế nào bọn chúng đều vô tội.Tôi thở dài thầm nghĩ rằng Sầm Chín Nguyên dẫn tôi tới nơi này không phải là vì muốn tìm một nữ quỷ hay sao?

Nếu mục đích đã là đi tìm nữ quỷ vậy tại sao tôi phải đánh chết những vong linh này mà không phải trực tiếp đi tìm tới nữ quỷ đó. Làm như vậy cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ mà Mạnh Trần giao phó.

Cứ vậy mà làm.

Sau đó tôi cực kỳ khống chế chân tay mình. Cố gắng không đánh vào đám xương khô bên dưới,không đánh vào trên người bọn hắn đồng thời khó khăn tiến lên.dựa vào ánh trăng mà cố gắng phân biệt lấy tên trên từng bia mộ.

Trương tam,nam.

Lý tử, nam

Vương ngũ, Nam.

Triệu Khiêm, Nam

… Tôi nhìn khắp một lượt vậy mà tất cả đều là Nam

Tôi phiền muộn mà ca thán lên rằng”

– Con mẹ nó, cái nghĩa địa này chẳng lẽ là nam nhi của cả nước hay sao làm sao lại không có một nữ nhân nào vậy.

những điều này cũng rất tốt có lẽ người phụ nữ duy nhất ở cái nghĩa địa này chính là hồn ma mà Mạnh Trần muốn tôi tìm thấy.

Đột nhiên.

Một cái tên xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Viên Phỉ Phỉ chi mô.

Ccái tên này rất quen thuộc nha,tôi có chút sửng sờ một lát không nhớ ra là rốt cuộc gặp ở nơi nào. Một lúc lâu sau cũng không thể nhớ ra rút cục cái tên này đã gặp qua ở đâu.

Đám xương khô một hồi lâu nhao nhao tiến về phía tôi.

Thế là suy nghĩ của tôi cứ như vậy mà bị đánh gãy. Bởi vì đã tìm được một ngôi mộ nữ cho nên tôi liền không đi tìm cái khác. Thi pháp mà tạo ra một cái vòng lửa bao lấy mình cùng phần mộ này mà không cho những cái xác vô hồn kia tiếp cận vào.

Sau đó liền thi pháp muốn mở phần mộ ra.

Nói theo một cách khác,nhà của người còn sống gọi là dương trạch đem đối với người chết nằm trong phần mộ gọi là âm trạch.chỉ cần thông qua một thuật đặc biệt tôi liền có thể kết nối âm dương để âm trạch hiện ra trước mắt của tôi tự như bình thường. Tôi vẫn như mọi khi chỉ cần gõ cửa.

Tôi lấy máu trên khuỷu tay sau đó vẽ một vòng tròn trên bia mộ để nó hoạt động như một vòng kéo. Đọc xong một câu thần chú, tôi đưa tay ra và kéo vòng tròn máu đó.

Sau khi kéo.nó mở lên được như vậy thật và tôi biết rằng câu thần chú đã thành công.

Tôi mở cửa.

Khi cánh cửa mở ra một ánh sáng trắng sáng trước mắt tôi và ánh sáng trắng gần như làm mờ mắt tôi.

Lúc tôi lấy lại được tinh thần trước mắt của tôi đã không còn là ngôi mộ hoang mà là một tòa biệt thự làm bằng giấy nhìn rõ ràng chính là những trang giấy mỏng nhưng khi tôi đụng vào cảm giác tựa như đâm đầu vào tường.

Thì ra linh hồn tôi đã biến mất.

Linh hồn của con người không thể tách rời cơ thể quá thường xuyên nó chỉ có thể được tách ra 3 lần 1 tháng.Nếu như làm việc này qua thường xuyên việc kết nối giữa linh hồn và cơ thể sẽ trở nên yếu đuối và khó mà trở lại vào trong cơ thể.

Tôi bí mật nhớ lại số lần linh hồn của tôi rời khỏi cơ thể,và từ cảnh báo rằng trong những ngày tiếp theo tôi không thể rời linh hồn của tôi một cách tự ý nếu không tôi thật sự sẽ chết.

Tôi đi đến cửa và nhìn thấy một điều quái lạ,đó là.

Hai cái khóa trên cửa bị vướng bởi một chuỗi hai ngón tay dài và bị khóa lại.

Tại sao lại thế này.

Trong mọi trường hợp ngôi mộ là nơi an nghỉ của người chết, ở nơi này cô ấy nên được tự do chứ tại sao lại bị khóa.

Nếu là một cái khóa thì chắc chắn sẽ có chìa.

Vậy chìa khóa ở đâu.

Lúc này tôi biết bài kiểm tra của Mạnh Trần đã đưa cho tôi bây giờ chính là đi tìm chìa khóa trong nghĩa địa và mở khóa cửa để cứu Viên Phỉ Phỉ.

Nhưng thử nghiệm này có vô lý không. Những người như Mạnh Trần thậm chí lại có ý tưởng lãng mạn là cứu công chúa bị nhốt khỏi trong lâu đài hay sao.

Vậy chiếc chìa khóa này chính là được đưa vào bởi kẻ biến Thái Mạnh Trần.

“Viên phỉ phỉ” tôi lớn tiếng gọi.

Tôi liên tục gọi mấy lần,trong cửa mới vang lên một giọng nữ yếu ớt hỏi:

– Ngươi là ai.

Tôi nói: cô không cần quan tâm đến tôi là ai,tôi hỏi cô,cô có muốn đi khỏi nơi này hay không.

Nữ quỷ nói: “ta ngày ngày bị giam cầm ở nơi tối tăm không có mặt trời này. Không thể đi xem cỏ cây hoa lá bên ngoài cũng không thể hít thở không khí mới mẻ bên ngoài.Ta ngày ngày nghỉ,Hằng đêm cũng đều nghĩ, đều mong ngóng có người có thể cầm rìu chặt đứt khoá và mang ta rời khỏi nơi này.”

– Ôi ta đi.

Tôi chỉ hỏi vấn đề đơn giản như vậy chỉ cần trả lời một cái chẳng phải là xong việc rồi sao. Làm sao lại phải nói một câu dài như vậy.Rằng mỗi ngày nghĩ, mỗi đêm nghĩ không phải để giải thích khiến tôi nhớ tới Quỳnh Giao mà cảm nhận rằng hồn ma nữ bị giam giữ trong ngôi mộ này là một thiếu nữ yêu văn chương lớp 2 à.

Tôi hỏi:Cô có biết chìa khóa để mở cửa ở đâu không?

– Tôi không biết …



Con ma nữ bên trong cửa nói: Ngươi có thể giúp ta tìm nó không, Ngươi có thể đi tìm ai đó tên là Lâm Nhuận, chìa khóa nằm trong tay anh ta, tuy nhiên nếu có muốn đánh cắp.Cô không thể yêu cầu anh ta lấy chìa khóa bởi vì anh ta sẽ không đưa cho cô. Và anh ta mạnh mẽ khủng khiếp, nê cô nhất định phải cẩn thận.

– Lâm nhuận.?

Tôi lập tức như ăn phải con ruồi khó chịu nói.

Nữ quỷ sững sờ: “Người biết à. “

– Không biết.một lần nữa xác định với cô ta.

Tôi hỏi một lần nữa: “Ngươi thật muốn tìm Lâm Nhuận ư.”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái.

Lâm nhuận là đạo hữu của tôi trong bệnh viện tâm thần và bản thân anh ta cũng là bệnh nhân tâm thần.

Một năm trước hắn bị ác linh Mạnh Trần cướp đi thân thể. Sống hay chết còn chưa rõ.

mặc dù suốt một năm nay tôi đi tìm hắn nhưng tôi cũng không xác định được vẫn còn sống trên nhân thế hay không. Dù sao ác linh Mạnh Trần nói. Thân xác của anh ta chỉ như quần áo. Muốn thay đổi liền thay đổi.

Mà Sâm Chính Nguyên bây giờ tôi thấy đã được sở hữu bởi mạnh Trần. Lý do vì hắn sở hữu Sầm Chính Nguyên nên không thể dùng thân xác Lâm Nhuận được nữa. Vậy nên xác thịt của Lâm nhuận là bị bỏ rơi. Tại sao nữ quỷ lại muốn tìm Lâm Nhuận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv