Tôi miễn cưỡng cười một tiếng, biết con gái không thể lại gửi nuôi lại trong nhà người khác.
Tôi cẩn thận từng li từng tí hỏi: con gái à, tối hôm qua…… con ổn chứ?
Lão nương nói: nó đã khóc suốt một đêm! Hai ta đều không chợp mắt được 1 phút nào! Con cô quá mạnh mẽ. Nó sẽ trở thành nhà vô địch bơi lội thế giới trong tương lai cũng nên?!
chỉ khóc thôi ư?
Còn không phải à? Lão nương tức giận nói: đến mẹ ruột còn không cần, thì còn phải như thế nào mới khóc? Còn nữa, cô vào xem, khóc đến bây giờ còn chưa ăn được chút gì.
Tôi muốn nói lại thôi.
Nhìn dáng vẻ vợ chồng ông chủ tiệm gạo, không giống như là đang nói dối, nếu như con bé đêm qua có gì khác, thì hôm nay bọn họ cũng sẽ không cùng dỗ dành nó như vậy.< truyện dịch bởi Page: truyện k đọc k được>
Nói như vậy, con bé đêm qua cũng không biến thành quỷ? tôi trộm nghĩ
Đây là đêm thứ hai.
con bé đã hai ngày ban đêm cũng không biến thành quỷ.
m thao tới, anh ta đã làm cái con bé vậy? Chẳng lẽ con bé về sau sẽ không biến ác quỷ,sẽ không còn đòi ăn ma nữa đúng chứ?
Nếu thật là như vậy, vậy anh cũng coi là một người cha có trách nhiệm.
Tôi thở dài, quay qua hai vợ chồng ông chủ tiệm nói một tiếng tạ ơn.
Ngay tại lúc sắp đi, lông chủ dường như nhớ ra điều gì đó và nói với tôi: ” Này, cô gái, gia đình Từ Dương đó? …”
Tôi biết ông ta muốn hỏi cái gì, mỉm cười nói: mọi chuyện đã lgiải quyết xong rồi. Có một cương thi trong ngôi nhà đó, cương thi không thể chết được, cho nên tôi chỉ có thể đem hết khả năng đem phong ấn hắn, về sau hắn sẽ không thu hút người nào tiến vào bên trong mà dâng mạng cho hắn nữa, cũng sẽ không xuống núi hại người. Nhưng tôi cũng hi vọng không ai tùy tiện vào bên trong ngôi nhà,nó có thể phá đi phong ấn, nếu là phá hủy phong ấn, vậy coi như khó mà nói được điều gì.
Ông chủ đột nhiên lộ vẻ thất vọng.
Tôi không muốn nói gì thêm nữa, gật đầu với ông ta, rồi quay đi.
*
Sau khi rời đi tiệm gạo, tôi lại lần nữa lên núi.
Lên núi,tôi không phải về lại nhà từ dương, mà là tránh mọi sự. Tuy nói nơi này là thâm sơn cùng cốc, không quá ồn áo náo nhiệt như thế giới ngoài kia, nhưng tôi cũng không thể ở đây gây trở ngại cho mọi nguời.
Sau khi vào núi, tôi cho con bé cho bú.
Tôi chỉ đang cố làm điều đó.
Bởi vì trước kia tôi đeèu phải trộn lẫn máu thì con bé mới chịu uống hết, mà bây giờ con bé xem ra đã bình thường như những đứa trẻ ngoài kia, Nếu không phải vì sự gần gũi của con bé với tôi đã xua tan nghi ngờ trong tôi, Tôi thực sự không dám nghĩ tiếp…
Tôi cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong miệng con bé, con bé chóp chép từng chút liền hút lên.
Bộ dạng này, không có gì khác thường!
xem ra con bé đã thật sự bình thường lại rồi?
m thao, cuối cùng vẫn là thừa nhận đứa nhỏ này? Nếu không, Anh ấy sẽ không len lén đến đem đứa bé biến thành người bình thường.
Chỉ là thân phận của anh làm anh không cách nào tiếp tục ở bên chúng tôi
Tôi thở dài. Thời gian thực sự là liều thuốc tốt nhất. Cho dù có bốc đồng hay giận dữ, thì bây giờ, từ từ bình tĩnh lại, tôi suy xét mọi chuyện., ngược lại đã bắt đầu thông cảm cho anh.
Cho con bú xong, tôi cầm bàn tay đứa bé tron áp trong ngực, nói: Bảo bối à, mẹ còn chưa cho con một cái tên nào. con xem nên đặt tên cho con là gì nhỉ?”
Họ m là không thể nào, con chỉ có thể dùng họ của ta.
Họ La rất tốt, m thì có gì tốt chứ?
Con xem, âm hiểm, âm độc, âm tàn, hung ác nham hiểm…… tất cả chúng đều không phải là những từ tốt! nó chắc chắn không tốt như họ La đâu con ạ.”.
Cho nên……
Gọi củ cải đi! …< dịch ra là La Bặc, thôi kì bỏ mẹ, nghĩ cái tên gì hay hay có lí đi, ad dịch trước mà, đặt cái gì thì kệ mẹ ad đi nha, La Bạch nha, đáng iu vậy thôi mún gì nữa, a hi hi!_truyện dịch bởi page: truyện k đọc k được>
Tôi thừa nhận nó có vẻ nghe quê mùa, nhưng nhìn con bé cũng không có ý kiến gì, tôi coi như nó đồng ý. Nếu không thích, chờ sau này con bé trưởng thành, biết chữ, tự mình lấy một cái đi, làm mẹ ruột, tôi khẳng định là rộng lượng chấp nhận.
Chọn được cho con cái tên, tinh thần tôi không thể cầm cự được, và tôi mơ màng ngủ thiếp đi dưới gốc cây.
Dần dần, mặt trời lặn.
Trong giấc mộng, tôi cảm giác được trên thân thể phảng phất bị thứ gì nặng nề mà đè ép, chẳng mấy chốc,tôi thấy lắp bắp nhỏ đang cưỡi trên người tôi, với mái tóc dài đong đưa, và đôi mắt đỏ tươi. hung hăng bóp lấy tôi!
Chết tiệt!
Oán khí của cô ấy còn không bị tiêu trừ!
Tôi giơ tay trái lên,gắng sức đẩy nhỏ lắp bắp ra!
cũng may, máu của đám thây ma trên tay tôi đã mờ đi, Diêm Vương ấn lại có thể dùng, nếu không tôi không biết nên làm sao bây giờ.
Tôi quay mặt nhìn con gái một chút, thấy đứa nhỏ bé bỏng còn đang ngủ ngon giấc, vậy là có thể an tâm.
Tôi nhìn về phía Nhỏ lắp bắp, cô ấy hiện tại rất điên loạn, dù là bị Diêm Vương ấn đè ép, vẫn là muốn nhào lên.
Tôi thở dài một hơi, tháo xuống trên cổ mặt dây chuyền.
Đúng
Mặt dây chuyền vòng cổ..
Mặc dù nói m thiện là cái gã chết tiệt, nhưng đi theo hắn vẫn đã học được điều gì đó hữu ích từ lúc trước, chẳng hạn như cách xử lí với một con ma điên rồ.
Sự chú ý Nhỏ lắp bắp nhanh chóng chuyển từ phong ấn của Diêm Vương sang vòng cổ, dần dần chìm vào trong khi chiếc vòng cổ chao đảo chậm chạp trong tay tôi.
“hãy quên đi chuyện huyết máu nhà họ Từ, ta đếm một hai ba, ngươi liền trở lại ba ngày trước”.
Một!.
Hai!.
Ba!
Nhỏ lắp bắp thay đổi sắc mặt một chút, trong đôi mắt màu đỏ từ từ lui xuống, từ một bộ dáng oán quỷ, dần trở về dáng vẻ người bình thường.
cô ấy trân trân nhìn tôi giây lát, tôi liền mỉm cười, rồi ung dung đeo lại sợi dây chuyền
Nhỏ lắp bắp tựa hồ hiểu ra điều gì: Hy.. vòng cổ … Tôi … có chuyện gì với tôi vậy? Tôi … không phải chúng ta … ở trong xe sao?”
Ba ngày trước, đó là ngày chúng tôi đi xe buýt đường dài đến
?
Ba ngày trước, đúng là thời gian chúng ta đi trên xe bus đường đến Từ gia trại.
Nhỏ lắp bắp đã ở cùng tôi trong bệnh viện tâm thần, và tôi đã học được mọi thứ. Cô ấy hiểu điều đó nhất, vì vậy khi nhìn thấy chiếc vòng cổ và vùng quê thôn dã, có lẽ cô ấy đã hiểu những gì xảy ra.
Ta thẳng thắn nói cùng cô ấy: Chúng ta đã đến Từ gia trại, cũng tìm được người muốn tìm, mọi chuyện cơ bản đã được giải quyết, chuẩn bị rời nơi này.
đi
nơi này.
Nhỏ lắp bắp: Vậy, còn tôi thì sao..?
Tôi liền nói: cô rơi vào vũng máu của oán hồn vô tội, bị nhiễm bởi sự oán giận của họ mà biến thành oán quỷ.”
biến thành oán quỷ.
Oán…… Oán quỷ! Nhỏ lắp bắp hít vào một hơi, hai tay khẩn trương giữ trên ngực, chính bản thân cũng bị dọa sợ: Ta…… Ta làm sao lại…… Biến…… Oán…… Oán quỷ được? Ta…… Ta không có …..
Tôi thấy vậy cười khổ một tiếng: Con người ta có lý trí cùng tình cảm, nhiều khi, tình cảm bị lí trí kiểm soát, nhưng cũng không có nghĩa là không có cảm xúc. Mà người sau khi chết biến thành quỷ, thì là có được nhân tính cùng quỷ tính, lúc người chết đi, quỷ tính được liền chiếm ưu thế. Nhỏ lắp bắp, trong lòng cô có oán hận, ta đã thấy được rồi.
Nhỏ lắp bắp khẩn trương nói: Không, tôi không có……
Tôi nói: hạt giống Oán hận một khi gieo xuống, nếu như không thể nhổ tận gốc, cô sớm muộn có một ngày,sẽ lại biến thành cái bộ dạng kia. Tôi hiện tại chỉ là làm một phép thôi miên nhỏ, để cô trở về ba ngày trước, nhưng đây chỉ là tạm thời, cô sẽ sớm nhớ những gì đã xảy ra trong ba ngày qua. “