Tôi cảm giác như thời gian đang ngưng đọng ngay khoảnh khắc này đây. Trong tôi bây giờ vui có buồn có hạnh phúc có, lo lắng có, tất cả đều rất hỗn độn khiến đầu tôi đau, con tim cũng nhói đau. Tại sao?
“ Anh xin lỗi” anh từ từ thả tôi ra.
Trong lòng tôi hoang mang “ Ơ, sao lại xin lỗi em” anh ấy đâu có làm sai chuyện gì.
Tôi ngạc nhiên và lo lắng quay lại nhìn anh ấy, anh đang cười với tôi, nét dịu dàng ẩn hiện trên khuôn mặt lạnh lẽo nhưng cũng là một nụ cười buồn. Nụ cười này đã bị đốt cháy sâu trong tim tôi, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ quên nó.
“Nếu một ngày anh ra đi, em hãy quên anh, em và con sẽ bình an” Anh chạm vào tóc tôi và nói.
“Con? Con nào” Tôi bàng hoàng suy nghĩ lại lời nói của anh. Anh cũng vừa mới cầu hôn tôi ngày hôm qua, chúng tôi thậm chí còn chưa kết hôn với nhau
Nhưng anh chỉ mỉm cười và quay đi dứt khoát.
“Âm Thao!” Tôi hét lên cố gắng gọi anh ấy lại, tôi cần một lời giải thích. Hôm nay anh rất lạ nói với tôi cũng toàn những câu không đầu không cuối rồi bỏ lại tôi với mớ hỗn độn. Nhưng tuyệt nhiên anh ấy không bao giờ nhìn lại.
Thật là một người tàn nhẫn!
Tại sao anh cứ thế mà rời đi.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ cứ thế nhìn anh xa dần xa dần rồi biến mất. Tôi cũng không biết nữa, tôi rất muốn chạy theo anh nhưng chân tôi không làm theo ý muốn của tôi như thể nó đang mọc rễ vậy. ( truyện được đăng tải bởi fb thoa tieu quy)
Chết tiệt. Tôi muốn hét lên, muốn phát điên lên với cái con người này.
Chỉ là ngày hôm qua chúng tôi vẫn còn ở bên nhau bắt đầu mối quan hệ yêu đương này mà sao tôi có cảm giác như chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi?
Nước mắt bỗng tuôn rơi ra từ đôi mắt, tôi không thể nào cản nó lại. Tôi ngồi xổm trước cửa nhà và khóc trong sự sụp đổ.
“Chị à? Chị làm sao vậy, có chuyện gì sảy ra?” Giọng nói của La Cương phát ra từ bên cạnh phá vỡ bầu không khí não nề.
Tôi ngẩng đầu lên, và nó ngay lập tức kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt tôi, mắt nó xuất hiện những tia đỏ rực: “Tại sao chị lại khóc? Tên họ Âm kia bắt nạt chị phải không” nó gầm lên thật đáng sợ.
Tôi lắc đầu.
“Vậy thì là chuyện gì” cặp mày nhíu lại, nó dùng ánh mắt không kiên nhẫn hỏi lại tôi.
“Chị không biết …” Tôi lau nước mắt rồi đờ đẫn bước vào nhà như kẻ mất hồn.
*
Sau hôm đó, tôi không bao giờ gặp lại Âm Thao nữa.
Anh biến mất khi vừa hẹn hò với tôi. Tôi nghi ngờ anh đang chơi đùa với cảm xúc của tôi!
Vào ngày đầu tiên anh biến mất tôi quyết định đi tìm anh ấy. Nhưng khi tôi bước ra khỏi lớp, tôi chợt nhận ra rằng tôi không thể nhớ ra anh học lớp nào. Có phải tôi bị đánh vào đầu rồi mất trí nhớ tạm thời không? Sao tôi không nhớ Âm Thao ở đâu. Âm Thao là chủ tịch của Hội sinh viên cho nên anh rất nổi tiếng tôi liền lợi dụng nó để hỏi thăm về anh, nhưng ngay khi tôi hỏi Ôn Như Ca cô ấy cũng nhìn tôi ái ngại rồi lắc đầu. Người này dường như chưa bao giờ tồn tại. Khi anh ấy rời đi, không ai có thể nhớ những việc làm của anh. Khi tôi nhắc về anh ấy người ta chỉ biết rằng anh là chủ tịch của hội sinh viên còn những việc khác không có bất cứ thông tin nào. (Nếu truyện không phải được đọc từ fb thoa tieu quy xin vui lòng quay lại)
Tôi chợt nghi ngờ rằng liệu trên đời này có thực sự tồn tại người tên Âm Thao không?
Nếu anh ấy thực sự không hề xuất hiện vậy những thứ xảy ra trong quá khứ của tôi là gì
Tôi yêu không khí sao?
Hay tôi điên?
Nếu không điên thì là
Bệnh tâm thần…………….?
Đầu tôi lại đau dữ dội, có một tia kí ức đang nhảy múa nhưng tôi thật sự không thể nhớ ra.
Mỗi ngày khi đi học về tôi lại đứng trước nhà rất lâu, luôn có một sự thôi miên khiến tôi không thể không nhìn vào cánh cổng của ngôi nhà kí ức lại hiện lên hình ảnh ngày hôm ấy cùng với chân dung của Âm Thao, điều này lặp lại thường xuyên làm tôi không thể không suy nghĩ lại
“Hãy nhớ, vui chơi đúng giờ”
Ý anh là gì?
Chỉ chơi đúng giờ, phải nắm bắt thời gian để vui chơi, dĩ nhiên, Âm Thao sẽ không dùng những lời nói nghiêm khắc dành cho tôi, vậy thì ý anh là để tôi nắm lấy thời gian và trân trọng hạnh phúc trước mặt có phải không?
Nhưng điều mà anh ta không biết là sau khi anh ta rời đi, tôi gần như phát điên, hạnh phúc thế quái nào được”
Tôi đã khóc suốt đêm.
Ngày hôm sau, tôi quyết định lấy lại năng lượng của mình.
Nhưng tôi đã thấy những thứ lập dị xảy ra:
mẹ luôn bận rộn trong bếp và tránh xa tôi, người cha luôn vùi đầu vào tờ báo, không bao giờ lộ mặt, cô giáo và bảng đen trên bục giảng mờ nhạt,các bạn cùng lớp luôn ôm đầu, mặc dù họ có thể giải thích là họ đang vờ ngủ gật nhưng tôi không bao giờ thấy khuôn mặt của họ.
Thế giới trở nên lạnh lẽo và xa lánh.
Cuối cùng, một ngày nọ, tôi không thể chịu đựng được mẹ tôi luôn bận rộn trong bếp còn Bố tôi cặm cụi đọc báo. Tôi lại gần xé tờ báo trên tay bố tôi: “Đọc và đọc, tại sao bố phải đọc báo trong khi đang ăn cơm, bố không thể đợi sau bữa ăn rồi đọc à” tôi gần như mất hết sự kiên nhẫn của mình tức giận hét lên.
khi tờ báo bị tôi xé nát, tôi sững sờ.
Khuôn mặt của bố tôi …
Nó bị bóp méo!
Mắt, mũi và miệng của ông đều quanh co, khó coi hơn cả tranh trừu tượng!
Đây có phải là một khuôn mặt của con người?
Lúc này, mẹ tôi cũng ra khỏi bếp. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt trước của bà sau những ngày qua. Mặt trước của bà giống hệt bố, các đặc điểm trên khuôn mặt bị lệch và vặn vẹo.
“Hy Hy, đừng giận bố nha con” Giọng nói của mẹ trở nên kỳ lạ không giống như mọi khi đó là tiếng nói của một người xa lạ
Tôi đã rất sợ hãi bởi khuôn mặt kỳ lạ của họ đến nỗi tôi toát mồ hôi lạnh, tôi vô thức đứng dậy và chạy trốn, nhưng khi tôi đứng dậy, tôi đập thẳng đầu vào lưng một người đàn ông. ( truyện được cập nhập bởi fb thoa tieu quy)
La Cương
không, mặt nó lúc này trông nhăn nhó giống như một con chó.
Tôi như vớ được một chiếc phao cứu sinh, lập tức nắm lấy tay nó và chỉ vào bố mẹ tôi, “La Cương, khuôn mặt của mẹ và bố …”
“Chị ơi, em hỏi chị,chị có nhớ gia đình mình trông thế nào không?” La Cương Giữ chặt tôi và hỏi với giọng trầm thấp
Tôi giật mình.
Phác thảo của La Cương bắt đầu mờ đi, đặc điểm trên khuôn mặt bắt đầu hoán đổi. Miệng nó phát ra tiếng nói”Ồ, chị không nhớ.”
Tôi không nhớ?
Có phải vì tôi không nhớ cha mẹ và La Cương?
Làm sao mà như thế được.
Làm gì có bất cứ ai trên thế giới này không nhớ những người thân yêu của họ? Người chứ có phải sỏi đá đâu.
Không thể nào!
tôi đã suy nghĩ rất kỹ, nhưng thực sự không có cách nào để nhớ lại cha mẹ và La Cương trong tâm trí tôi!
Thay vào đó … tôi nhớ nhiều thứ.
Tuổi của tôi không phải là 18
Năm nay tôi hai mươi hai tuổi.
Mười tám tuổi, trường cấp 3, tất cả đều là việc của bốn năm trước rồi.
Thời gian rất xa,tôi thực sự không thể nhớ các giáo viên và bạn học ở trường trung học.
Do đó, hình ảnh của bảng đen và khuôn mặt giáo viên luôn bị mờ, các bạn đồng niên luôn giữ đầu bằng tay và che đi khuôn mặt của họ – bởi vì tôi đã quên hết tất cả
Đây không phải là thế giới thực.
Là ước mơ của tôi.
Mười tám tuổi là độ tuổi tôi muốn quay trở lại nhiều nhất.
Bởi vì sau đó, tôi được nhận vào một trường đại học xa nhà, và rồi tôi gặp Từ Dương – đó là khởi đầu của một cơn ác mộng!
Bị giam cầm trong bệnh viện tâm thần suốt một năm, Tôi không khỏi suy nghĩ về điều đó nhiều lần. Nếu mọi thứ có thể quay lại, tôi muốn đi đến một trường đại học khác và không gặp phải Từ Dương như vậy là quá tốt rồi.( truyện được dịch bởi fb thoa tieu quy)
Người ta thường nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ vậy, vì thế, tôi luôn mơ ước trở lại tuổi vô tư nhất của mình, mơ về những thành viên gia đình của mình.
Nhưng tôi lại quên mất ngay cả những người thân yêu nhất của mình trông như thế nào …
Tôi tỉnh dậy từ giấc mơ của mình, và không thể ngăn được những giọt nước mắt đang bao phủ khuôn mặt
… Tôi nhớ bố mẹ tôi rất nhiều, và nhân tiện, tôi nhớ đứa em hôi thối luôn bị tôi đánh từ nhỏ đến lớn. Tôi thực sự muốn quay lại và gặp họ! Ngay cả khi bạn không về nhà, bạn chỉ có thể nhìn họ từ xa.
Nhưng không!
Khi tôi trốn khỏi bệnh viện tâm thần, họ hẳn sẽ được liệt kê là mục tiêu giám sát quan trọng của cảnh sát. Miễn là tôi đi gặp họ, đó là tự chui đầu vào rọ.
Chơi đúng giờ.
Không có gì lạ khi Âm Thao trong giấc mơ sẽ cho tôi vui chơi đúng lúc. Anh ấy biết rằng đó là một giấc mơ, vì vậy anh ấy muốn tôi trân trọng thời gian vô tư cùng những người thân yêu
Thật không may, tôi thức dậy