Hàn Nguyệt cung.
Lại là một mùa tuyết sắp đến, tuyết trắng trải rộng mênh mông trăm dặm. Tuyết Vực là nơi băng giá nhất, từng bông tuyết chậm rãi rơi, làm mờ đi cảnh sắc của thế gian.
Một bóng người đứng trước cửa cung, chỡ đã hồi lâu.
Lát sau, bỗng có tiếng phượng hoàng vang lên rõ ràng từ phía trường thiên, một dải đỏ thẫm từ trong mây phóng ra, làn gió đập dưới cánh làm mây xê dịch, bay về phía người kia.
Phượng hoàng đáp đất hóa thành hình người, là một thiếu niên mới cao đến đầu vai cậu. Thiếu niên bổ nhào vào trong lòng người đối diện, vòng hai tay qua người cậu, ngước lên cười nói: “A Chiêm, A Nguyệt về rồi đây.”
Nụ cười ngây thơ của thiếu niên rất có sức hút, ánh mắt trong veo mê người. Y còn non nớt như vậy, ôm cậu rồi còn biết làm nũng, khiến lòng người kia mềm chảy nước.
“Mấy ngày nay A Nguyệt đi đâu vậy? Mau nói ta nghe xem nào.” Lâm Chiêm ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng hỏi. Cánh tay luồn xuống vai ôm người, rũ mi nhìn vào mắt y, khóe miệng mỉm cười.
Trên khuôn mặt cậu có thể nhìn rõ bóng người kia, tuy rằng còn nhỏ nhưng có thể đoán trước được khi lớn lên y sẽ tuyệt sắc nhường nào.
A Nguyệt cười nói: “Nghe nói Đông Hải có giao nhân(người cá) làm loạn, mấy tòa thành ở nhân gian sinh linh đồ thán. Chuyến này A Nguyệt đi là để hóa giải chiến loạn, bảo vệ nhân gian đó nha.”
“A Nguyệt làm đúng lắm.” Lâm Chiêm nhẹ xoa đầu y, khích lệ nói: “A Nguyệt quan tâm tới thương sinh, coi việc bảo vệ thiên hạ thái bình là nhiệm vụ của mình, có tấm lòng cao cả là rất tốt. A Nguyệt là thần, là người lợi hại nhất trong thiên hạ, có A Nguyệt ở đây thì người xấu sẽ không dám làm điều ác, thiên hạ chắc chắn thái bình muôn đời.”
Lâm Chiêm dạy y phải biết khoan dung, lòng mang thiện ý che chở cho thế giới này. Y sở hữu thần lực, nếu có thể làm chút gì đó thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc và thỏa mãn.
Lúc này y quên đi hận thù, đến với thế gian này một lần nữa. Cậu hy vọng y sẽ luôn nhân ái, lớn lên dưới ánh mắt trời và trở thành người hạnh phúc nhất.
“Chuyến đi này A Nguyệt có gặp nguy hiểm gì không?”
A Nguyệt cười lắc đầu, kiêu ngạo nói: “Giao nhân linh lực thấp kém, A Nguyệt thừa sức tiễn bọn họ về Đông Hải. A Chiêm đừng lo, đệ có thần lực bảo vệ, không ai có thể làm tổn thương đệ.”
Lâm Chiêm tất nhiên là yên tâm.
Ở trận chiến ở Vọng thần đài năm đó, Hoa Nguyệt Phong lấy thân hiến tế, Minh Kính giữ lại cho y một tia hồn phách, giúp y dục hỏa trùng sinh. Lấy hình thái nguyên thần là phượng hoàng tu dưỡng trăm năm, sau mới hóa hình thành trẻ sơ sinh, dưới sự chăm sóc của Lâm Chiêm từ từ lớn lên.
Trên người vẫn giữ lại phần lớn thần lực của Minh Kính, từ khi xuất thế đã là đỉnh cao vũ lực nhân sinh. Trên đời không ai có thể làm y bị thương.
“A Chiêm ơi, đệ mệt lắm, đệ muốn trở lại tẩm điện nghỉ ngơi cơ.” A Nguyệt dùng thanh âm mềm mại làm nũng, dụi dụi lên ngực cậu.
Lâm Chiêm không kháng cự nổi, đành phải gật đầu nói: “Chúng ta cùng quay lại thôi.”
…
A Nguyệt thích ôm Lâm Chiêm ngủ, từ lúc y xuất thế đêm nào cũng nằm chung một giường với cậu. A Nguyệt sát lại, thích thú ngửi thanh hương nhàn nhạt trên cơ thể người kia, rúc trong lồng ngực đối phương đánh một giấc mộng đẹp.
A Nguyệt ngoan ngoãn leo lên giường, chui vào ổ chăn kéo tay Lâm Chiêm, ý bảo hai người cùng nhau nằm xuống.
A Nguyệt ôm Lâm Chiêm, cho dù buồn ngủ díu cả mắt vẫn cố nhìn vào mắt cậu, làm nũng hỏi: “A Chiêm, mấy ngày đệ không ở Hàn Nguyệt Cung huynh có nhớ đệ không?”
Lâm Chiêm đỏ mặt, đầu ngón tay nhẹ điểm chóp mũi y, cười nói: “Ngày nào cũng nhớ.”
A Nguyệt hài lòng gật đầu, đối mặt Lâm Chiêm ngủ thiếp đi.
Lâm Chiêm nhìn y thật lâu.
Có đôi khi cậu chợt nghĩ đến cảnh mình ngủ chung với Hoa Nguyệt Phong, nhớ lại lần đầu tiên gặp y đã rất ngại ngùng. Cậu chưa lúc nào là chịu được trêu chọc cả, y vừa chạm cái đã lộ tẩy mất rồi.
Đó là tình cảm ngây ngô của tuổi trẻ, là kí ức tươi đẹp thời thanh xuân. Mỗi khi nhớ lại khóe miệng đều nhin nổi mà nở nụ cười.