【 Người chơi tỉnh tỉnh, người chơi mau tỉnh lại! 】
Âm thanh máy móc trong đầu lại lần nữa vang lên, lúc này Lâm Chiêm không say nên nghe rất rõ ràng.
Cậu lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn xung quanh, chợt phát hiện mình đang chìm trong bóng tối, một lát sau mới phản ứng, chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất.
Gần như duỗi tay không thấy năm ngón, trong không gian chợt lóe sáng, dệt thành một dải sáng chiếu rọi toàn thân.
“Ngươi… Đây là đâu?”
【 Cuối cùng người chơi cũng tỉnh, lần này không uống rượu nữa cơ đấy? 】
Lâm Chiêm nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi chợt có chút ký ức, cậu nhớ hình như nghe thấy gì đó trong lúc mơ ngủ, ra là con quễ này à?
“Khụ khụ…… thế à, hóa ra lần trước là ngươi kêu ta, tại ta ngủ say quá, tưởng Hoa Nguyệt Phong lại trêu chọc nên mới không vui, đắc tội rồi, ngươi chớ trách chớ trách.”
【 Ồ~】 Hệ thống nhàn nhạt đáp ứng, hiển nhiên có chút cảm xúc,【 Vậy hôm nay người chơi ám sát phản diện chưa? 】
Lâm Chiêm chợt có cảm giác như bị cha nội bên A(1) giục bản thảo, thích ứng thân phận mình là người làm công một chút, lại nhìn vào màn đêm dè dặt nói: “Nhất định phải giết chết Hoa Nguyệt Phong sao? Thật ra ta cảm thấy y không giống phản diện lắm, y thành ra như vậy cũng là bị người khác ép hại, bất đắc dĩ thôi mà, thật ra y……”
(1)甲方爸爸: (ngôn ngữ mạng): Phương giáp ba ba_ A ba ba, daddy A:))
Trước hết, mọi người nên biết bên A và bên B là gì. Nói chung, bên A là người bỏ tiền ra mua đồ, còn được gọi là khách hàng hay “Thượng đế” trong ngành dịch vụ, muốn kiếm tiền thì chỉ có thể phục vụ cho bên A. Và Bên B là người trao đổi lợi ích thông qua các dịch vụ của chính mình, tức là người cung cấp dịch vụ cho Bên A. Có thể thấy “A ba ba” là một từ vựng mới do “Bên B” đề xuất, nó là một loại xưng hô kính trọng khách hàng.
Tóm lại, A ba ba là ngôn ngữ mạng được tạo nên gần đây, biểu hiện sự tôn trọng với khách hàng, và điều đó cũng cho ta thấy là Bên B cũng khổ chetme.
【 Người chơi động lòng trắc ẩn? Người chơi không muốn hoàn thành nhiệm vụ hay sao? 】
Giọng nói của hệ thống có chút uy nghiêm, trực tiếp cắt ngang lời cậu. Dưới sự chất vấn nghiêm túc của nó, Lâm Chiêm túng quẫn, giọng nói khẽ run, có hơi mất tự tin: “Y không tệ đến vậy… Ta…. Ta không làm được đâu…..”
【 Người chơi phải tự biết thân phận của mình nha! Bản hệ thống đem hồn phách ngài đưa tới thế giới trong sách này là để trở thành người chơi, để ngài hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện cuốn sách!
Thân phận của người chơi là vai chính trong truyện, Hoa Nguyệt Phong đối địch với ngài, sao lại thông cảm với nhân vật phản diện như vậy hả? Người chơi thân là Tiên giới Thái tử, bảo hộ thiên hạ là nhiệm vụ của ngài, Hoa Nguyệt Phong uy hiếp thương sinh Ngũ Giới, chính đạo không dung, y phải chết! 】
“Nhưng mà……” Lâm Chiêm do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí cố nói: “Nếu đối nghịch với ta là ác, vậy ta cùng y thay đổi, chỉ cần không đối địch với ta thì sẽ không coi là phản diện đúng không? Sẽ không phải chết?”
【 Người chơi đúng là chiếu mới! Mệnh số Hoa Nguyệt Phong không phải chuyện mà người chơi có thể khống chế, y là ác linh giáng thế, chú định gây nên mưa gió trong Lục giới. Dựa theo cốt truyện của nguyên thư, cuối cùng y sẽ nhập ma trở thành thị sát ác thần, sớm ngày sẽ hủy diệt chúng sinh trong Ngũ Giới!
Là nhân vật chính, người chơi nên có ý thức thương sinh. Lòng tốt nhất thời của ngài không phải cứu y, mà là đang lấy toàn bộ thiên hạ ra để đánh cược!
Hiện giờ y đối tốt với ngài, nhưng rồi cũng sẽ có ngày hai người trở mặt thành thù, cho dù ngài không giết y, y cũng sẽ giết ngài! Chẳng lẽ người chơi muốn lấy trăm ngàn vạn tính mạng thương sinh ra đánh cược y không nhập ma, không chém giết hay sao?!】
“Tại sao lại như vậy? Vì sao phải thế này?”
Đôi mắt Lâm Chiêm chợt có chút ướt át, cậu không muốn chấp nhận thiết lập như vậy.
Lúc biết thân thế của Hoa Nguyệt Phong, biết mấy trăm năm nay y phải sống như thế nào, tâm cậu đã sớm mềm, đã sớm không cho rằng y là ma đầu nữa rồi.
Mấy ngày ở chung đã cho cậu cái nhìn khác về y, rõ ràng y không phải người xấu, vậy tại sao phải chịu số phận của một kẻ tội đồ như vậy, bị Lục giới ruồng bỏ, bị thương sinh giẫm đạp?!
Rõ ràng y chẳng làm gì nhưng người sai vẫn luôn là y, chỉ vì y là ác linh chuyển thế, chỉ bởi y có khả năng sẽ trở nên xấu xa, nên muốn y chết đi, y phải chết!
Nhưng rõ ràng người này ôn nhu chết đi được, rõ ràng tốt với mình vậy mà……
“Ta không ra tay được.” Lâm Chiêm trầm giọng nói.
Trong không khí không hề lập tức vang lên hồi âm của hệ thống, xung quanh yên lặng mất một hồi, sau đó ánh sáng trước mắt đột nhiên chớp nháy mấy lần, cảm giác trong không khí lộ ra sự quỷ dị, có một cỗ sức mạnh đáng sợ đang bành trướng, tích tụ.
Vài giây sau có một chùm tia sáng đập vào người Lâm Chiêm, hất cậu ngã văng ra đất, tức khắc máu hộc ra từ khóe miệng.
Cậu vùng vẫy muốn bò dậy, vừa động đậy liền có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ, ấn cả người cậu xuống đất.
Cảm giác hít thở không thông y như cái ngày trọng sinh bị tướng quân ấn trên mặt đất, đầu óc trướng đau, gương mặt nóng bừng, hai mắt bắt đầu mờ đi.
Lực tay lại từ từ tăng lên, cả khuôn mặt Lâm Chiêm biến thành một màu tím sẫm bầm dập. Đầu óc ong ong, bên tai không ngừng ù đi, ý thức mông lung.
Trước lúc cậu sắp ngất đi, bàn tay đó cuối cùng cũng chịu buông lỏng. Lúc này Lâm Chiêm thở lại hổn hển, nằm trên mặt đất ho khan vài tiếng, thở không ra hơi.
【 Người chơi tự giải quyết cho tốt, lần này chỉ là chút trừng phạt nhỏ, nếu người chơi không dựa theo thiết lập của cốt truyện để hoàn thành nhiệm vụ, thì bản hệ thống sẽ càng nghiêm khắc trừng phạt! 】
Lại một chùm sáng khác hạ xuống, Lâm Chiêm theo bản năng né đi, chợt phát hiện ánh sáng này không phải trừng phạt.
Nó chiếu quanh thân cậu, xuôi theo cỗ sóng ngầm cuồn cuộn trong cơ thể, cảm giác một luồng sức mạnh xa lạ đang len lỏi xóa tan đi những đau đớn, cơ thể cậu bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng.
Cùng với lúc sức mạnh thức tỉnh, thân thể Lâm Chiêm đột nhiên bật lên một vầng hào quang kim sắc. Cậu kinh ngạc nhìn hai tay, lại thấy ánh sáng từ lòng bàn tay ngưng tụ thành một thanh chủy thủ rơi xuống.
【 Bản hệ thống đã đánh thức sức mạnh trong cơ thể người chơi, người chơi sẽ có được toàn bộ linh lực của ký chủ, có thể tùy ý điều khiển.
Thanh chủy thủ này là di vật của Thần tộc, nó có thể giết chết mọi sinh linh trên đời, ngay cả thần hồn cũng không thoát được. Đêm nay người chơi sẽ ám sát Hoa Nguyệt Phong, dùng chính cây chủy thủy này đâm vào tim y, Hoa Nguyệt Phong chắc chắn sẽ chết!】
Lâm Chiêm ngơ ngác nhìn chủy thủ, nghe nó nói bốn chữ “chắc chắn sẽ chết”, đôi tay lại không kiềm được run lên.
Ngay vào lúc này, trái tim cậu truyền đến một cổ đau nhói không rõ nguyên do. Lâm Chiêm sợ nhất là đau, kiếp trước bị bệnh tim nên đã phải chịu đựng không ít. Trong lòng vốn sợ hãi còn thêm cơn đau cứ thế kéo đến, chớp mắt khiến sắc mặt cậu tái nhợt. Siết lấy lồng ngực, co rúm người lại.
【 Người chơi không cần lo lắng, cơn đau này không nguy hiểm đến tính mạng, đợi tới lúc người chơi bước vào tẩm điện của Hoa Nguyệt Phong, cơn đau khắc sẽ biến mất. Người chơi quý trọng cơ hội cho tốt, tranh thủ một kích chí mạng, đợi ngài giết chết Hoa Nguyệt Phong rồi, bản hệ thống sẽ giúp ngài trở về Tiên giới, tức vị vi đế(lên ngôi)!】
Xung quanh bóng tối lại ập đến, theo đó âm thanh của hệ thống cũng biến mất, ý thức Lâm Chiêm càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng ngất đi trong bóng tối….
……
Lâm Chiêm bị cơn đau đánh thức, lúc tỉnh lại trái tim vẫn còn đau nhói, cảm giác giống hệt trong mơ, vô cùng chân thực. Cậu cảm thấy trên người hơi âm ẩm, vừa chạm lên trán thấy toát đầy mồ hôi lạnh.
Đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, theo bản năng đưa tay lên vuốt cổ, vừa chạm vào liền đau như bị véo mạnh.
Bỗng chốc nhận ra mọi chuyện không phải là mơ.
Lâm Chiêm một tay che ngực, thả nhẹ hô hấp, tận lực áp chế đau đớn, đồng thời nâng tay kia lên.
Vừa nghĩ đến thanh chủy thủ, ngay lập tức kim quang lóe lên, chủy thủ xuất hiện trong tay đúng như dự đoán.
Ám sát Hoa Nguyệt Phong…… Quả nhiên vẫn phải giết y sao? Vậy là không tránh được sao?