Hỏa diễm chạy dọc theo trận pháp, bùng cháy thành một cột lửa lớn trong đại điện. Ngọn lửa bốc lên cao mấy trượng, lan từ mặt đất đến đỉnh cung điện, thiêu cháy mái hiên.
Xung quanh sóng nhiệt ập đến, bên tai tràn ngập những tiếng tanh tách vang trong cung điện. Trước mắt hồng quang với ảnh lửa hỗn loạn, khói đen ập vào tròng mắt và khứu giác khiến người ta ngạt thở.
Đế Tuân hướng mặt về phía trận pháp, ánh lửa chiếu rõ bóng hắn, hình dáng thanh mảnh đĩnh bạt, giữa khung cảnh bất trắc khiếp người, hắn như thần thánh giáng thế khiến cho nhân tâm sợ hãi.
“Rốt cuộc ngươi định làm gì?!”
Lâm Chiêm dựa lưng lên tường, che lại vết thương trên cổ tay, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt cậu trắng bệch, dù là dưới ánh lửa đỏ au cũng tiều tụy nhợt nhạt vô cùng.
Có lẽ Lâm Chiêm cũng hiểu được mục đích của hắn, ngay từ lúc hắn đến Hàn Nguyệt Cung tìm Hoa Nguyệt Phong đã có chuyện cần bàn bạc. Cậu tận mắt chứng kiến Hoa Nguyệt Phong bị phản phệ, biết chắc việc này ngay cả hắn cũng phải bó tay.
Nhìn trận pháp trước mắt cùng với câu nói nghiệm chứng trước đó, chắc chắn có liên quan đến chuyện này. Chỉ là cậu không biết bản thân đóng vai trò gì trong sự kiện lần này thôi, mình ở đây có tác dụng gì.
Đế Tuân giấu Hoa Nguyệt Phong bắt cậu tới đây, chứng tỏ hắn đã sớm có chuẩn bị. Nếu hắn đã giam giữ cậu ở nơi này, hẳn là sẽ không có cơ hội thoát thân, chỉ có thể tự mình cầu phúc.
“Làm gì ấy hả?” Đế Tuân nghe vậy khẽ cười một tiếng, xoay người đối mặt với cậu, “Ta kể ngươi nghe chuyện này, Điện hạ thông minh, chắc rằng có thể hiểu được.”
“Thời điểm Hồng Mông Thượng cổ, trong thiên địa xuất hiện một loại Thần Khí, có tên gọi là Huyền Thiên Minh Kính. Vật này gánh chịu tà sát của thế gian, cũng là bảo vật thuần khiết nhất trên thế gian, sở hữu khả năng thông thiên địa, diệt quỷ thần. Có lời đồn rằng người sở hữu Minh Kính sẽ có cả thiên hạ, Lục giới vì thế mà tranh đấu gay gắt ngàn năm.
Sau này Minh Kính bị đệ nhất Thần quân đoạt được, hắn nhờ vào đó mà trở thành tôn chủ tối thượng của Lục giới. Chỉ tiếc hắn phúc mỏng vô mệnh sử dụng, mới xưng bá được mấy tháng đã bỏ mạng, Minh Kính lại một lần nữa lạc vào thế gian.
Mấy trăm năm trước có người nhặt được Minh Kính, phóng thích ra giấu trong Kính Linh. Hắn đem Kính Linh phân thành hai đạo hồn phách, phần thứ nhất chuyển thế hóa người. Phần còn lại tung tích không rõ, một nửa kia chính là Hoa Nguyệt Phong.”
Đế Tuân chậm rãi nói, ngữ khí bình thản, trên mặt ý cười nhàn nhạt.
Lâm Chiêm nhìn vào mắt hắn, ngược lại cảm nhận được cái lạnh thấu xương, sợ tới mức cơ thể chấn động.
“Ngươi…… Ngươi nói chuyện này ra làm gì? Ta không hiểu. Ngươi nói thân thế của Hoa Nguyệt Phong cho ta làm gì, hắn có phải Kính Linh hay không thì liên quan gì đến ta? Ngươi mau thả ta!”
Đế Tuân nghe vậy khẽ cười, lắc lắc đầu, cất bước tới gần cậu.
“Ngươi vẫn chưa biết bản thân là ai à? Để ta nói cho, ngươi cùng với Huyền Thiên Minh Kính là một nửa của Kính Linh! Ngươi chính là người có vận mệnh tương liên với Nguyệt Nguyệt, trên đời này chỉ ngươi mới có thể……”
Bỗng một đạo hồng quang lóe lên, phóng tới phía người hắn, lời Đế Tuân còn giữ trong miệng đành nuốt lại. Nhìn kĩ xem người tới, ánh mắt chấn động.
“Nhị ca chớ có hồ ngôn loạn ngữ!”
Hoa Nguyệt Phong xuyên qua ngọn lửa phi thân đến cạnh Lâm Chiêm, thấy vết thương trên cổ tay cậu liền thi pháp cầm máu.
“Nhị ca đây là muốn làm gì vậy hả?”
Hoa Nguyệt Phong mắt sáng như đuốc, đôi con ngươi sâu thẳm chợt như giông bão, không ngừng nổi lên sóng lớn. Đây là lần đầu tiên Đế Tuân thấy trong mắt y có sự phẫn nộ, lực chấn cường đại xuyên qua ánh mắt truyền đến, khiến hắn bị trấn trụ trong giây lát, suýt chút nữa không thở nổi.
“Nhị ca nhân khi ta say ngủ mà tự ý mang Thái tử điện hạ đi, bày trận pháp ở nơi này, còn cắt cổ tay ngài lấy máu, rốt cuộc là muốn làm gì?!”
Hoa Nguyệt Phong siết lấy Lâm Chiêm, thay cậu chữa lành vết thương trên cổ tay giúp nó nhanh chóng khép lại, đau đớn cũng mất đi trong tích tắc.
Lâm Chiêm dựa vào lồng ngực y, dần khôi phục tinh thần sau trận kinh tâm động phách vừa rồi. Cậu cảm nhận được hơi thở và độ ấm của Hoa Nguyệt Phong, lần đầu tiên thấy cái ôm của y lại ấp áp, dễ chịu đến vậy. Có chút rung động.
Đế Tuân im lặng trong chốc lát, vừa thấy y muốn bảo vệ Lâm Chiêm thì tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp. Không biết là thấy may mắn khi y gặp được người muốn bảo vệ, hay buồn vì y đã coi người ấy là vô cùng quan trọng, quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình.
“Ngươi đang sợ hãi đúng không? Ngươi biết ta muốn làm gì mà!” Đế Tuân trong mắt hiện đầy tơ máu, đồng tử hắn thoạt nhìn có chút yêu dị.
Hắn nhìn Hoa Nguyệt Phong, biểu tình nghiêm túc nói: “Thật ra ngươi đã sớm biết tất cả rồi đúng không? Ngươi biết rõ…. biết hắn…… hắn…. là……”
Đế Tuân còn chưa dứt lời hai mắt bỗng trợn trừng, lời nói đứt quãng, như thể có một bàn tay vô hình đột ngột ngăn chặn cổ họng, cắt ngang lời hắn.
Sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, càng cố nói thì cơ thể càng bị hạn chế, nhận lại sự đau đớn mãnh liệt.
Cuối cùng hắn quỳ một gối trên đất, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt vì hít thở không thông mà tím tái. Đôi tay che lấy cổ hòng, khuôn mặt hắn trở nên đáng sợ, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng.
“Nhị ca đừng nói nữa, ý ta đã quyết, không ai có thể lay động! Ta coi ngươi là nhị ca, biết hết thảy ngươi làm đều là muốn tốt cho ta nên sẽ không tính toán, nhưng chuyện xảy ra hôm nay nên là dừng lại ở đây thôi!
Nhị ca hẳn là hiểu tâm tư của ta, ta vốn đã đưa ra lựa chọn trước chuyện sinh tử, với ta mà nói, sinh mệnh không bằng tín niệm. Nếu đã chọn theo đuổi ánh sáng thì đừng bao giờ ôm hy vọng bắt lấy ánh sáng….”
Hoa Nguyệt Phong ngừng một lát, thu lại cấm chế trên người Đế Tuân, ngữ khí trở nên nhu hòa, ánh mắt cũng bình tĩnh lại.
Y nhìn Đế Tuân, thâm trầm nói: “Nhị ca, ngài ấy quan trọng hơn ta, mong ngươi hiểu cho.”
Hoa Nguyệt Phong hạ mắt nhìn Lâm Chiêm, nắm khuỷu tay cậu thật chặt, hơi hơi mỉm cười, ngữ khí ôn nhu nói: “Không sao rồi, Điện hạ.”
Hoa Nguyệt Phong ôm Lâm Chiêm đi về phía trước, phất tay một đạo hồng quang vọt tới tạo ra một khe nứt trên thành tường, chậm rãi rời khỏi đại điện.
Đế Tuân chống tay trên nền đất, mềm nhũn vô lực ngồi đó nhìn hai thân ảnh trước mắt dần biến mất, mãi sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Ngươi sẽ huỷ hoại chính mình! Ngươi đang tự phá hủy bản thân ngươi đó……”
Đế Tuân siết tay thành quyền, dùng sức đập mạnh lên mặt đất, trong mắt hắn hiện lên ánh nước, âm thầm hối hận, y chung quy vẫn lựa chọn người kia.
Ngọn lửa phía sau càng lúc càng lớn, dưới sự chỉ dẫn của trận pháp, lá bùa dính máu của Lâm Chiêm bỗng hóa thành một vệt ánh sáng bạc, bay vào ngọn đèn lưu li được đặt ở trung tâm mắt trận.
Chợt một mảnh sáng loá mắt phóng ra, bấc đèn lưu li đốt lên một ánh lửa màu bạc.
Dự Thần đăng —— lấy máu của thần để khởi động Dự thần trận, nếu bấc cháy thì đó là thần hồn. Năm đó sau khi Hoa Nguyệt Phong xuất thế, Thần tộc đã vẫn diệt, nếu trên đời này còn có thần hồn, thì chỉ có thể là từ Huyền Thiên Minh Kính Kính Linh.
Mà nay nghiệm chứng thân thế, Lâm Chiêm chính xác là một phần của Kính Linh, nửa kia của Huyền Thiên Minh Kính, là thuốc dẫn duy nhất trên đời này có thể cứu lấy Hoa Nguyệt Phong.
Cuối cùng y vẫn bỏ qua hi vọng sống sót, thành toàn……