---•---
Thương thế của Tống Thanh Thời không tiện hành động, y cảm thấy không đọc sách là lại khó chịu, bèn hỏi mượn Tống Cẩm Thành vài cuốn sách y học. Nhưng mà, học tra thì sao có thể mang theo thư tịch học tập ở bên mình được? Tống Cẩm Thành móc ra mấy trăm quyển thoại bản từ trong túi giới tử, đa phần đều là cốt truyện kể về một tên ngốc mạo hiểm phiêu lưu gặp được đủ loại kỳ ngộ, chinh phục trái tim của mỹ nữ tuyệt thế, thu được yêu sủng cường đại làm tiểu đệ, sau đó đánh quái thăng cấp, một đường phi thăng...
Hắn cầm lấy cuốn Ba Huynh Đệ Đánh Hổ từ chỗ Tống Thanh Thời, lật xem vài trang, nói là chưa từng đọc sách của tác giả này, có cảm giác phong cách khá xưa, cốt truyện quá ngược vai chính, không đủ sảng khoái, nhưng nếu đọc kỹ, cũng có vài phần thú vị, có điều không biết phải mua tập tiếp theo ở đâu.
Tống Thanh Thời trả lời: "Hình như vẫn chưa xuất bản, ta cũng muốn biết kết cục."
Tống Cẩm Thành tỏ vẻ, sau này sẽ bảo ông chủ tiệm sách mà hắn quen biết để ý một chút.
Tống Thanh Thời suy nghĩ, cảm thấy mài dao không lỡ công chẻ củi, thân thể của y bây giờ không thích hợp làm chuyện tiêu hao tinh lực, chi bằng đọc thoại bản thả lỏng đầu óc một chút, điều tiết cảm xúc, chờ sau khi thương thế khôi phục rồi thì hẵng suy xét đến chuyện khác. Vì thế, y cầm lấy quyển thoại bản mà Tống Cẩm Thành đề cử, nghiêm túc lật xem.
Những thoại bản này thật sự rất thú vị.
Tống Thanh Thời tự nhận là người nhạt nhẽo, nhưng cũng xem đến nhiệt huyết sôi trào, hận không thể tìm một bí cảnh chạy vào dạo hai vòng, để xem liệu có thể nhặt được Linh Chi tiên thảo cứu sống người chết giống như trong thoại bản hay không, còn có nhiều loại thuốc thú vị khác... Chẳng hạn như loại thuốc chỉ cần ngửi một chút thì sẽ động tình, phải làm chuyện giường chiếu mới có thể giải trừ được. Y nhanh chóng lấy quyển sổ ra để phân tích dược vật, liệt kê những loại thuốc có khả năng kích thích đến trung khu thần kinh và kích thích đến da thịt mà mình biết, cảm thấy ý tưởng về các loại thuốc trong thoại bản thật thần kỳ, dù là loại tình dược nào, cũng đều có thể dùng Thanh Tĩnh Đan để áp chế, nếu không được nữa thì ngâm nước lạnh cũng có thể khôi phục... Làm gì có chuyện không lăn giường thì sẽ chết chứ?
Y cắn cán bút, cố gắng suy nghĩ phương pháp phối chế một loại độc dược mới, suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy bản thân giống như một tên ngốc, vì sao lại phải suy xét loại độc dược phiền toái như vậy chứ? Bệnh nghề nghiệp thật là không tốt...
Tống Cẩm Thành không thích tích cốc, nên hắn đã chạy ra ngoài mua đồ ăn.
Tống Thanh Thời cảm thấy cửa sổ đóng lâu cũng khá bức bối, bất lợi cho việc khôi phục vết thương, y khập khiễng xuống giường, mở cửa sổ ra, sau đó nằm nghiêng trên giường La Hán ở dưới cửa sổ, phơi nắng, vừa ăn đồ ăn vặt trái cây vừa đọc sách. Thời tiết hôm nay thật đẹp.
Ánh mặt trời ấm áp, chiếc đệm trong khách điếm có một ít mùi mốc, y dùng Thanh Khiết Chú vài lần mới có thể miễn cưỡng khử được mùi, quả nho rất ngon, nhưng lột vỏ bỏ hạt quá phiền phức, y ăn vài trái thì không muốn ăn nữa...
Y đọc sách một hồi lâu, xoa xoa cần cổ đau nhức, muốn vươn người thì lại động tới vết thương ở xương sườn, đau đến nỗi hít hà, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có rất nhiều ánh mắt kỳ quái? Y cảnh giác quay đầu lại, phát hiện bên ngoài cửa sổ chen đầy chim chóc, chim sẻ, chim sơn ca, đỗ quyên... Chủng loại gì cũng có, đứng thành mấy hàng, tất cả đều nghiêng đầu, tò mò đánh giá y.
Tình huống này không hợp lý.
Tống Thanh Thời kiểm tra xung quanh mình một chút, hình như không phát hiện có thức ăn cho chim, y rơi vào trầm tư.
Có lẽ là... Ông chủ khách điếm thích cho chim ăn? Vậy nên đến giờ thì chim chóc sẽ tới đây kiếm ăn?
Chim chóc bỗng nhiên tản ra, từ xa có một chú chim tiên màu đỏ xinh đẹp bay tới, hình thể tầm trung, đôi cánh đỏ kim, chiếc đuôi thật dài, đôi mắt vàng sẫm, nó bay hai vòng quanh người y, sau đó đậu ở trên vai, uyển chuyển kêu hai tiếng, dùng sức cọ cọ gương mặt một lúc lâu, sau đó thân mật mổ mổ lỗ tai của y. Tống Thanh Thời có chút vui vẻ, ngày thường y làm nhiều thí nghiệm trên động vật, không có duyên gì với động vật, mèo - chó - thỏ - chuột - anh vũ đều không thích y, nhưng ngược lại những động vật máu lạnh như bò sát thằn lằn thì lại khá hơn đôi chút...
Y thích chú chim tiên xinh đẹp này, cẩn thận gãi gãi mặt của nó, thử đút cho nó một quả nho.
Dường như trong mắt chim tiên lộ ra ý cười, nhẹ nhàng mổ một cái ở trên môi của y, sau đó giương cánh bay đi.
Tống Thanh Thời sờ sờ miệng của mình, rơi vào trầm tư...
Y không có bất cứ ký ức gì về hôn môi.
Vậy nên, nụ hôn đầu của y đã bị một con chim cướp đi?
...
Tại Bất Diệt Đỉnh, trên bảo tọa hoàng kim quấn quanh vô số dây đằng màu đỏ, rốt cuộc Thần Quân cũng lộ ra ý cười chân chính: "Tìm được rồi."
Mấy năm nay, hắn càng thêm chán ghét thế giới dơ bẩn, rất ít dùng bản tôn rời khỏi đài Ngô Đồng.
Vậy nên, hắn dùng Huyết Vương Đằng làm vật dẫn, rót thần niệm vào, tạo ra rất nhiều hóa thân và thân phận, rải rác ở khắp nơi, dùng để điều khiển hoặc giám sát những thứ không an phận kia, chạm đến nơi tương đối dơ bẩn, hoặc làm vài chuyện vặt không tiện dùng bản tôn để ra mặt.
Hóa thân cùng với bản tôn của hắn tương thông cảm giác, tựa như thân thể bị kéo dài, ngoại trừ sức mạnh yếu kém, cũng không có gì khác biệt.
Thần Quân cảm nhận được hơi thở của Phượng Hoàng Huyết, nhưng điều tiếc nuối chính là, năm đó tu vi của hắn không đủ, thủ pháp chế tạo trận pháp cũng non nớt, chỉ miễn cưỡng hoàn thành trận pháp ấn ký linh hồn cao giai phức tạp này, nhưng lại không có cách nào xác định vị trí dấu vết của ấn ký linh hồn ở khoảng cách xa, cần phải thăm dò từng chút, mãi đến tận trong phạm vi trăm dặm, mới có thể cảm nhận được hơi thở tương đối chuẩn xác.
Vì thế, hắn phái vô số chim chóc làm tai mắt, điên cuồng tìm kiếm khắp thế gian, sau khi phát hiện mục tiêu khả nghi, sẽ dùng hóa thân của mình đến gần để xác nhận.
Hắn tốn không ít thời gian, tìm kiếm tung tích, cuối cùng cũng tìm thấy viên đá quý của hắn.
Hắn cho rằng bản thân mình trải qua 3000 năm chờ đợi, đã quen với nhẫn nại, nhất định có thể khắc chế điên cuồng do dục vọng mang đến. Nhưng mà, trong khoảnh khắc thần niệm hóa thành chim tiên, phát hiện ra người kia, hắn mới biết dục vọng của mình chỉ bị phong ấn dưới lớp băng mỏng, chỉ cần một chiếc lông chim nhẹ nhàng rơi xuống, lý trí sẽ lập tức xuất hiện vô số khe nứt, sau đó dung nham điên cuồng trào ra, hủy diệt hết thảy.
Hắn cần phải hô hấp và bình tĩnh lại...
Từ ký ức linh hồn của Triệu Nghiệp, hắn đã sớm xác nhận kết cục của người nhận nhiệm vụ nếu như thất bại, cũng xác nhận Tống Thanh Thời sẽ bị xóa ký ức, một lần nữa tiếp thu nhiệm vụ khác. Hắn cảm thấy như vậy cũng khá tốt, Tống Thanh Thời sẽ quên đi những quá khứ đau khổ đó của hắn, quên đi dáng vẻ chật vật của hắn, đồng thời cũng sẽ quên đi vẻ điên cuồng và khủng bố của hắn, bắt đầu lại một lần nữa.
Hắn có thể ngụy trang thành người bình thường, dùng cách ôn nhu khắc chế nhất, từ từ có được mọi thứ mình muốn.
Không cần cưỡng ép, không cần cướp đoạt, không cần sợ hãi...
Hắn đã vạch ra vô số phương án, nắm quyền chủ động trong tay, có thể dẫn đối phương từng bước tiến vào bẫy rập ngọt ngào mà mình đã sắp đặt, giống như quá khứ, một lần nữa yêu hắn, tự nguyện bị khống chế, tự nguyện trao cả trái tim và thân thể cho hắn, tự nguyện thừa nhận tất cả dục vọng, từ đây hai người cùng nhau trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng điều hắn lo nhất chính là, rốt cuộc mục tiêu nhiệm vụ lần này của Tống Thanh Thời là ai?
Chỉ cần nghĩ đến Tống Thanh Thời sẽ đối xử ngàn tốt vạn tốt với đối tượng nhiệm vụ, là hắn lại ghen ghét đến muốn giết người, nhưng vì đảm bảo cho nhiệm vụ của Tống Thanh Thời không thất bại, hắn phải tìm ra tên này, còn phải giữ lại tính mạng, cho kẻ đó ăn ngon mặc đẹp, giam lỏng trong phạm vi khống chế, sau đó thay mận đổi đào, tráo đổi thành chính hắn.
Mỗi một bước đều phải cẩn thận, không thể thất bại...
Thần Quân mạnh mẽ áp chế điên cuồng trong cơ thể, sau đó khống chế thần niệm. Hắn nghĩ đến vết thương trên người Tống Thanh Thời, để chim tiên màu đỏ kia bay đến một góc hẻo lánh, tan thành vô số đóm sáng vàng, sau đó tụ lại, hóa thành nam tử áo đen mang mặt nạ bạc - Đây là hóa thân hắn đặt ở Dược Vương Cốc, thân phận và địa vị đều rất thích hợp, có thể tiếp cận hai người, làm rõ tình huống hiện tại.
...
Tống Cẩm Thành ôm một đống lớn đồ ăn vặt cùng với thoại bản mới, phấn khởi chạy về khách điếm, bỗng nhiên nhìn thấy một nam tử áo đen dáng người đĩnh bạt đứng trước cửa phòng, lại nhìn chiếc mặt nạ màu bạc đơn giản ở trên mặt của đối phương cùng với đôi mắt phượng lạnh lẽo bên dưới, hắn sợ tới mức làm rơi hết cả đồ trong tay, thiếu chút nữa kêu ra tiếng: "Sư..."
Hắn che kín miệng, quay đầu đi, nội tâm sợ hãi, muốn chạy trốn.
Vì sao sư thúc tổ của Dược Vương Cốc lại xuất hiện ở chỗ này?! Chẳng phải hắn không ra ngoài sao?!
Trong đầu Tống Cẩm Thành điên cuồng hiện ra sự tích khủng bố của sư thúc tổ...
Sư thúc tổ của Dược Vương Cốc gọi là Việt tiên sinh, nghe nói là lão tổ Phân Thần sống mấy ngàn năm, cũng là người thủ hộ Dược Vương Cốc, tính cách nghiêm túc, ít nói ít cười, ngày thường hắn vẫn luôn ở trong cốc, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, chỉ thích nuôi chuột. Nhờ phúc của sư thúc tổ, hiện giờ Dược Vương Cốc chẳng những có đủ loại chuột, chuột đặc chủng, còn có cả những động vật thí nghiệm khác như chuột lớn, sơn dương, khỉ, số lượng khổng lồ, sau khi tiên sinh và các sư huynh sư tỷ nghiên cứu dược học, thu được kết quả an toàn ở trên người của động vật thí nghiệm, mới có thể tiến hành thử nghiệm trên cơ thể người.
Tống Cẩm Thành từng may mắn gặp qua sư thúc tổ hai lần, một lần là có một sư huynh không biết xấu hổ cưỡng ép theo đuổi sư tỷ nhưng lại không có kết quả, suýt nữa gây ra gièm pha, sư thúc tổ giận tím mặt, công khai xử tội ở trước mặt mọi người, đánh năm mươi roi, đánh đến da tróc thịt bong, phế hết toàn bộ tu vi, sau đó trục xuất ra khỏi cốc. Về lần còn lại, có vài sư huynh sư tỷ tự nhận là ưu tú, khi nghiên cứu đan phương do Tống sư tổ của Dược Vương Cốc để lại, kết quả trong lúc luyện chế đều thất bại toàn bộ, bọn họ oán giận đan phương do Tống sư tổ để lại không hợp lý, không thể nào luyện thành đan, trong lời nói rất có ý vô lễ. Không biết tại sao sư thúc tổ chưa bao giờ luyện đan lại biết được chuyện này, hắn đã luyện chế đan phương phức tạp kia ở trước mặt mọi người, chứng minh đan phương này là đúng. Sau đó lấy danh nghĩa bất kính với sư tổ, học thức nông cạn, đánh mỗi người ba roi, giam ở sau núi làm bài tập suốt ba năm, sau khi được thả ra... Mỗi một học đồ đều thần chí hoảng hốt, có vài sư huynh vầng trán trọc hết cả tóc, vẻ anh tuấn chẳng còn lại chút gì...
Hắn phải bình tĩnh...
Học đồ và dược phó ở Dược Vương Cốc cộng lại cũng hơn vài ngàn, Việt tiên sinh chỉ từng xa xa gặp hắn ở trong đám người, chắc là không nhận ra đâu.
Tống Cẩm Thành một bên tự khuyến khích mình, một bên trấn định xoay người, lén lút lùi về sau.
Việt tiên sinh chậm rãi mở miệng điểm danh: "Tống Cẩm Thành, đứng lại."
"Sư, sư thúc tổ," Bước chân của Tống Cẩm Thành ngừng giữa không trung, chậm rãi rơi xuống, hắn xoay người với vẻ mặt đưa đám, nhìn ánh mắt vô tình của sư thúc tổ, có cảm giác mái tóc tiêu sái của mình sắp không giữ nổi nữa, nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi, gào khóc nói, "Con sai rồi, con không nên trốn học, tha cho con đi!"
Việt tiên sinh ghét bỏ nhìn hắn một cái, tính toán thời gian, dùng thần niệm dò xét tình huống bên trong, sau đó đẩy cửa ra, bước vào.
Tống Cẩm Thành nhanh chóng đi theo.
Tống Thanh Thời vừa mới xem xong thoại bản trong tay, chuẩn bị uống miếng nước nghỉ ngơi một chút, lại thấy Tống Cẩm Thành liên tục lăn lộn, đầy mặt chân chó bước vào cùng một nam tử xa lạ, hai người thoạt nhìn khá thân, sau đó y phát hiện nam tử xa lạ này đang nhìn mình chằm chằm, tuy rằng đôi mắt vàng sẫm kia rất xinh đẹp, nhưng lại mơ hồ mang theo vẻ thống khổ, giống như muốn nuốt mình vào bụng.
Vì sao lại thống khổ? Vì sao lại muốn nuốt y?
Tống Thanh Thời trì độn suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên có ánh sáng lóe qua trong đầu. Nhớ tới khoản nợ của mình, hay là...
Y nhanh chóng ngồi thẳng người, thành thật nói:
"Ta sẽ trả tiền."