---•---
Tống Thanh Thời lấy quà ra để mọi người tự chọn.
Rất nhiều thứ không đáng giá ở tiên giới, lại là vật có giá trị trân quý ở thế gian, giống như Duyên Thọ Đan, còn có các loại đá quý khác nhau.
Dược Vương Tiên Tôn "Bế quan" mười năm, Dược Vương Cốc luôn ở trạng thái phong bế, Thanh Loan không dám để những đứa nhỏ phàm nhân xinh đẹp này đi ra ngoài, cho nên đều nhốt hết ở trong cốc, mỗi ngày học tập và tu luyện. Lúc bọn họ còn ở Yến Sơn Môn, Tạ Khuyết chưa bao giờ cho bọn họ xem bảo vật chân chính ở tiên giới, chỉ lấy vài thứ không đáng giá để dụ người mà thôi. Sau khi đến Dược Vương Cốc, Tống Thanh Thời không trọng hưởng thụ, ngoại trừ các loại dược liệu trân quý cùng với thư tịch, thì trong cốc cũng không có gì.
Đống lớn đá quý lấp lánh và đồ trang sức mang về từ thành Nam Hải, làm cho đôi mắt của bọn nhỏ đều lóe sáng.
Bọn họ nhìn Tống Thanh Thời, tựa như thấy được dáng vẻ của một hoàng đế xa hoa, cả người phát ra ánh sáng kim quang.
Đây là tu sĩ sao?
Vinh Diệp cực kỳ chấn động, hắn lặng lẽ nhìn Tống Thanh Thời, cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt. Mọi người đẩy đến nhường đi, cuối cùng quyết định để người nhỏ tuổi chọn trước, xưa nay Minh Hồng không quan tâm đến những thứ này, hắn thấy bên trong không có vật gì liên quan đến võ thuật, nên cũng tùy tiện lấy một bộ bút mực nghiên mực, lại lấy một đôi hoa tai màu xanh lá rồi lui xuống.
Thanh Loan tỷ tỷ thích thư họa, thích đá quý màu xanh.
Mọi người đều biết tâm tư nho nhỏ của hắn, cười không nói toạc ra.
Vinh Diệp và Minh Hồng cùng tuổi, biết cách nói ngọt nên rất được sủng ái, hắn cảm ơn các vị ca ca tỷ tỷ, vui vẻ bước lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp trợn to, nhìn tất cả đá quý trên bàn hết lần này đến lần khác, trong đầu lại rất do dự, cảm thấy cái nào cũng đẹp, hận không thể ôm hết về, bỗng nhiên lại phát hiện trong góc có một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đen, chất liệu của hộp bất phàm.
Tống Thanh Thời theo tầm mắt của hắn nhìn qua, xin lỗi nói: "Cái này ta để nhầm rồi."
Đây là đồ y mua cho Việt Vô Hoa, bởi vì mua quá nhiều, nên không cẩn thận đặt chung với nhau.
Tống Thanh Thời cầm lấy hộp gỗ màu đen kia, đưa cho Việt Vô Hoan: "Cái này tặng cho ngươi."
Vinh Diệp tò mò lại gần, làm nũng hỏi: "Tôn chủ, đây là cái gì vậy?"
Hắn dựa vào hơi gần, cổ áo mở hơi thấp, thỉnh thoảng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, trên quần áo có mùi huân hương do chính hắn điều phối, hắn có một đôi tay khéo léo, lại thích nghiên cứu những thứ này, hương thơm làm ra khá tao nhã, ban đầu mới ngửi thì rất nhạt, nhưng lâu rồi lại mang theo ngọt ngào không nói nên lời, thật sự rất mê người.
Tống Thanh Thời không thích bị người khác dựa quá gần, thân thể có hơi cứng đờ, nhưng nghĩ đến giảng viên không thể lúng túng ở trước mặt sinh viên, nên mạnh mẽ ép mình ổn định.
Việt Vô Hoan nhận lấy hộp gỗ, đưa mắt nhìn dáng vẻ của Vinh Diệp, nhịn không được nở nụ cười.
Thanh Loan là một thuộc hạ rất tốt, nhưng lại quá mềm lòng, đặc biệt là đối với bọn nhỏ đồng bệnh tương liên này, luôn đau lòng bọn họ còn nhỏ tuổi, đau lòng bọn họ thiếu chút nữa bị bán đi, hy vọng có thể cho bọn họ một cuộc sống vui sướng, khỏe mạnh trưởng thành, chưa bao giờ để bọn họ tiếp xúc với bất kỳ mặt tối nào.
Nàng nói bản thân mình chịu khổ là được rồi, không cần phải để bọn nhỏ chịu khổ.
Việt Vô Hoan cảm thấy hành vi này rất ngu xuẩn, nhưng hắn chỉnh đốn Dược Vương Cốc, trọng điểm là diệt trừ những kẻ được cài vào và những người có dã tâm, khống chế đám dược phó trong lòng bàn tay, không đặt những đứa nhỏ phàm nhân không có căn cơ này vào trong mắt, nên cũng tùy tiện để Thanh Loan quản lý bọn họ, chỉ cần không gây chuyện là được. Thanh Loan sợ những chuyện Việt Vô Hoan đã làm sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của bọn nhỏ, nên chưa bao giờ nói ra những thứ đáng sợ, chỉ miêu tả tiền đồ tốt đẹp, để cho bọn họ cố gắng học tập, đền đáp ân tình của tôn chủ.
Đáng tiếc, bọn nhỏ rồi cũng sẽ lớn, sẽ sinh ra dã tâm, nàng không thể quản được.
Việt Vô Hoan khẽ mỉm cười, mở hộp gỗ ra, để cho mọi người cùng xem.
Trong hộp là một viên Giao Nhân Châu màu vàng kim cực kỳ hoàn mỹ, to cỡ chừng đốt ngón tay cái, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, khiến cho căn phòng rực rỡ hẳn lên, chói mắt đến độ làm cho tất cả đá quý trên bàn đều mất đi vẻ đẹp.
Bọn nhỏ sôi nổi lộ ra ánh mắt kinh diễm, tán thưởng không thôi.
Vinh Diệp xem đến ngây dại, hắn lại nhìn những thứ khác, tẻ nhạt vô vị, lòng tràn đầy vui mừng cũng trầm xuống.
Việt Vô Hoan chậm rãi khép hộp gỗ lại, cười nói: "Ta rất thích."
Tống Thanh Thời nghe thấy hắn nói thích thì lập tức vui vẻ: "Đây cũng không tính là gì, bọn họ nói Giao Nhân Châu màu tím càng đẹp hơn, đáng tiếc nó quá hiếm, lần này ta không tìm được, về sau ta sẽ mua cho ngươi, mua thật nhiều."
Việt Vô Hoan mỉm cười: "Được."
Thanh Loan đi theo Việt Vô Hoan nhiều năm, lập tức ngửi được hơi thở nguy hiểm từ hành động không bình thường này, đây là khúc dạo đầu dùng mồi câu để dụ con mồi cắn câu. Nàng nhanh chóng phát hiện hành động của Vinh Diệp hơi vượt quá tiêu chuẩn, nhận ra ý niệm ngu xuẩn của hắn, trong lòng vừa bực vừa giận lại vừa gấp, nhanh chóng hơi cúi người với Việt Vô Hoan, lộ ra vẻ khẩn cầu, biểu thị mình sẽ xử lý việc này.
Việt Vô Hoan cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục cúi đầu làm diều.
Vinh Diệp khôi phục trấn định từ trong bảo vật, lại một lần nữa lộ ra nụ cười ngọt ngào, sau đó tùy tiện chọn mấy thứ trang sức quý giá và đá quý thích hợp với nam nhân từ trong đống quà, vui vẻ lui xuống, sau đó tụ lại với nhóm bạn đã chọn xong đồ, cùng thưởng thức lẫn nhau, thỉnh thoảng khen người khác có ánh mắt tốt, thoạt nhìn không khác gì với bình thường, nhưng đáng tiếc ánh mắt thi thoảng trộm nhìn về phía Tống Thanh Thời và Việt Vô Hoan đã bán đứng tâm tư nho nhỏ của hắn.
Việt Vô Hoan rất chú ý hình tượng của mình ở trước mặt tôn chủ, không cho phép bí mật bị vạch trần.
Vì vậy, khối thịt trong địa lao Dược Vương Cốc và những tên ngốc bị tra tấn đến nỗi thần trí hỏng mất là thứ tuyệt đối không cho nói.
Thanh Loan cắn móng tay, cực kỳ lo lắng, nàng lo Vinh Diệp sẽ làm ra chuyện ngu ngốc.
Việt Vô Hoan lại nhìn nàng một cái xem như cảnh cáo.
Thanh Loan lập tức buông móng tay, miễn cưỡng vui cười, không dám lộ ra dấu vết gì.
Nàng thật vất vả nhịn đến buổi tối, khi tất cả các chương trình học đều kết thúc, lập tức kéo Vinh Diệp ra giáo huấn, nhắc lại ân cứu mạng của tôn chủ đối với hắn, nói rõ tầm quan trọng của Vô Hoan ca đối với tôn chủ, ra lệnh cho hắn tuyệt đối không được có tâm tư không nên có, nếu không tự mình gánh lấy hậu quả.
"Thanh Loan tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta không có," Vinh Diệp phủ nhận, sau đó lấy lòng nói, "Chẳng qua là ta cảm thấy tôn chủ thật tốt, hơn nữa còn rất ôn nhu, nên lòng sinh kính ngưỡng, muốn gần gũi nhiều hơn, học hỏi bản lĩnh của y."
U hỏa giết người, nơi bị chạm vào sẽ da tróc thịt bong, xương gãy gân tan, vô cùng đau đớn, không có cách nào thoát khỏi, cuối cùng là hóa thành tro đen.
Hung danh của Dược Vương Tiên Tôn, các dược phó sợ hãi, phần lớn là vì sự khủng bố đến từ u hỏa.
Thanh Loan từng nhìn thấy tử trạng của Tạ Khuyết, dù ngày thường Tống Thanh Thời ôn nhu đến đâu, nhưng nàng cũng vẫn mang theo sợ hãi, không dám tới gần.
Lão hổ tốt tính cũng là lão hổ, nó không muốn ăn người không có nghĩa là nó sẽ không ăn người.
Lão hổ ôn nhu vẫn nên giao cho loại người mạnh mẽ không muốn mạng như Vô Hoan ca đi...
Tuyệt đối đừng chọc vào.
Thanh Loan hận không thể cạy đầu Vinh Diệp ra, bẻ nát những thứ có thể nói rồi rót vào, làm cho hắn hiểu ra đạo lý liên quan đến sống chết này.
"Đã biết," Vinh Diệp bị nàng nhắc mãi đến nỗi không còn kiên nhẫn, nhịn không được hỏi, "Hầu hạ tu sĩ, thật sự đáng sợ như vậy sao?"
Thanh Loan cảm thấy đứa nhỏ này thật vô tâm không phổi, không hiểu nhân gian hiểm ác. Nàng nhớ rõ sau khi chuyện của Tạ Khuyết bị lộ ra, Vinh Diệp và Minh Hồng cùng tuổi, nhưng lại không khóc cũng không ồn ào, ngược lại ôn nhu nhỏ nhẹ an ủi các ca ca tỷ tỷ đang sợ hãi, tuy rằng có thể là do hắn không hiểu những chuyện xấu xa này, nhưng hành động dũng cảm đó lại mang đến rất nhiều cổ vũ cho mọi người...
Mọi người đều thích chơi với Vinh Diệp, dù là Minh Hồng có tính cách ngày càng trầm lặng, cũng sẽ cười vài tiếng ở trước mặt hắn.
Mấy năm nay, các ca ca tỷ tỷ đối với Vinh Diệp đều là muốn gì được đó, cưng chiều đến nỗi khiến hắn coi trời bằng vung. Đặc biệt là Hà Khánh Vân, bị lời ngon tiếng ngọt của hắn dỗ đến nỗi không tìm ra phương hướng, mỗi ngày chỉ hướng đông không đi hướng tây, muốn ngôi sao thì không thể là mặt trăng, ăn nho còn phải lột vỏ lấy hạt, cưng chiều con trai cũng không đến mức như vậy, làm hắn không biết phân lượng của mình là bao nhiêu.
Thanh Loan thắt lòng...
Nàng buộc Vinh Diệp phải hứa không bao giờ tới gần tôn chủ, không được chọc vào Vô Hoan ca.
Vinh Diệp thuận miệng đáp lại, không chút để ý cười hỏi: "Rốt cuộc trước kia Vô Hoan ca đẹp đến cỡ nào? Hủy dung rồi vẫn có thể khiến cho tôn chủ đặt ở đầu quả tim?"
Năm đó, mọi người bước vào Dược Vương Cốc, hắn nhỏ tuổi không chống lại được cơn buồn ngủ, nên mơ mơ màng màng ngủ mất rồi, không cùng mọi người đi bái kiến, sau đó lại nghe mọi người thảo luận về mỹ mạo của Việt Vô Hoan, trong lòng có hơi tò mò, muốn nhìn một chút. Nhưng mà Việt Vô Hoan vô cùng bận, Thanh Loan lại không cho bọn họ ra khỏi sân viện, nên cũng không có cơ hội nhìn được.
Sau này, lúc hắn nhìn thấy Việt Vô Hoan, trên khuôn mặt đều là độc của Quỷ Diện Xà, khủng bố quỷ dị.
Vinh Diệp chưa từng gặp qua khuôn mặt nào đáng sợ như vậy, sợ tới mức làm ác mộng hai ngày liền, cũng không dám gặp Việt Vô Hoan nữa.
Sau đó, Việt Vô Hoan mang mặt nạ lên, hắn mới thoải mái được một chút.
Hiện giờ tôn chủ bế quan kết thúc, Việt Vô Hoan thay đổi một chiếc mặt nạ hoàng kim tinh xảo, cả người đều mang theo hơi thở mỹ nhân, nhưng khi Vinh Diệp nhìn thấy hắn, lại vẫn nhớ tới khuôn mặt khủng bố dưới lớp mặt nạ kia. Thanh Loan càng cường điệu tình cảm sâu đậm của tôn chủ và Vô Hoan ca, hắn lại càng cảm thấy tôn chủ là một người phi thường, đối diện với khuôn mặt như vậy cũng có thể ôn nhu sủng ái...
Hắn cảm thấy hầu hạ tu sĩ cũng rất tốt, tùy tiện trích ra một đầu ngón tay là đã đủ để người bình thường hưởng thụ rồi.
Vinh Diệp soi gương, mọi người đều công nhận hắn rất đẹp, chỉ Minh Hồng mới có thể địch nổi, nhưng mà tính tình của Minh Hồng lại không đáng yêu, chỉ một lòng chăm chỉ tu hành, mọi người đều biết hắn ái mộ Thanh Loan tỷ tỷ, nhưng lại không dám nói, cố ý học theo phong cách của Vô Hoan ca, muốn gây sự chú ý, đúng là buồn cười đến cực điểm.
Rốt cuộc Việt Vô Hoan đẹp đến cỡ nào? Hấp dẫn người đến cỡ nào?
Vinh Diệp nghe Thanh Loan lải nhải, lại càng không cam lòng.
Hắn nói ngọt một hồi, thật vất vả mới tiễn Thanh Loan rời đi, không nhịn được mỉm cười.
Lúc còn ở Yến Sơn Môn, vì để cho hàng hóa có một thân phận, lấy danh nghĩa là muốn tốt cho hắn, nên Tạ Khuyết đã nói với mọi người hắn là con nhà đọc sách, bởi vì hắn thông hiểu thi thư, biết chút cầm kỳ, lời nói cử chỉ đều đầy đủ lễ nghĩa, cho nên, tất cả mọi người đều tin tưởng lời nói dối này bao gồm cả Thanh Loan, vì vậy hắn cũng giả vờ thuận theo ý nghĩ của mọi người.
Kỳ thật, hắn sinh ra ở nơi hẻm hoa phố liễu, mẫu thân của hắn là một hoa nương đang nổi, còn phụ thân là một ân khách nào đó không biết tên. Thứ nghề nghiệp cổ xưa này thuộc vào loại hạ tiện thấp hèn, thường truyền từ đời này sang đời khác, muốn rời khỏi nơi đó chỉ có ba cách, gặp được ân khách trọng tình, sau khi tuổi già sắc suy thì bước vào cửa phật, hoặc là nằm trong quan tài rẻ tiền bị nâng ra ngoài.
Vinh Diệp lớn lên ở nơi như thế, đã thấy nhiều cảnh tượng đón đi rước về, những trò khôi hài buồn cười.
Hắn sinh ra vốn đã là một tiểu quan, nào có cái gì gọi là tư tưởng thuần khiết? Nào có cái gì gọi là không hiểu?
Khi mẫu thân vui, gặp được ân khách ôn nhu ra tay hào phóng, thì sẽ rất vui vẻ ca hát làm đồ chơi cho hắn, còn khi gặp phải những ân khách không tốt tính, thì sẽ lập tức giận giữ, sau đó mắng hắn: "Vì sau ta lại sinh ra thứ mệnh tiện như ngươi chứ?"
Mẫu thân buộc hắn phải học cách khéo léo lấy lòng, nghe lời nói xem sắc mặt, học cầm kỳ thi họa, học được cách chấp nhận số mệnh.
Lúc đầu hắn vẫn còn sợ hãi, nhưng sau này cũng không sợ nữa.
Miệng của hắn ngọt, khi các ca ca tỷ tỷ có được tiền thưởng đều sẽ cho hắn một ít để mua đồ ăn vặt, cuộc sống trôi qua cũng rất dễ chịu.
Mọi người đều khen hắn xinh đẹp, lại còn thông minh, lớn lên chắc chắn là tiểu quan đầu bảng.
Mẫu thân thì lại táo bạo mắng hắn: "Mệnh tiện!"
Sau này, trong lúc vô tình Tạ Khuyết phát hiện ra mỹ mạo của hắn, tỏ rõ thân phận tu sĩ, ra giá mua hắn, nói là muốn mang về làm đệ tử.
Mẫu thân thông hiểu phong nguyệt, dường như đã phát hiện ra điều gì, nhưng vẫn bán hắn.
Hắn không muốn rời xa mẫu thân, khóc lóc không chịu đi.
Mẫu thân đánh hắn không chút lưu tình, buộc hắn nín khóc, sau đó giúp hắn trang điểm, ăn mặc thật xinh đẹp, không khác gì với công tử phàm nhân, đưa đến tay Tạ Khuyết. Gương mặt của Tạ Khuyết hiền từ, nói là tiên phàm khác biệt, sợ sau này khó có thể gặp lại, nên để cho hai mẹ con bọn họ nói lời tạm biệt.
Vinh Diệp vĩnh viễn nhớ rõ biểu tình của mẫu thân lúc đó, không có đau lòng vì ly biệt, cũng không hề khổ sở, nàng giống như một con hổ mẹ hung ác đến cực điểm, từng bước một ép con mình đến vách núi, thấp giọng rít gào: "Tên mệnh tiện nhà ngươi, còn cái gì không dám đánh cược?! Dù có nguy hiểm đi nữa, cũng phải đánh cược!"
Hắn cực kỳ sợ hãi, ôm mẫu thân muốn khóc.
"Cút!" Mẫu thân đẩy mạnh hắn ra khỏi cửa, "Sống cũng được, chết cũng thế! Không cho trở về!"
Hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo Tạ Khuyết, rời khỏi thế giới quen thuộc, lúc pháp thuyền bay lên trời, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Mẫu thân đứng trước cửa sổ, chảy nước mắt, nhẹ nhàng đau lòng mắng: "Mệnh tiện..."
...
Vinh Diệp nhìn mình trong gương, viền mắt của thiếu niên trong gương hơi đỏ lên, ảnh hưởng đến phong lưu đào hoa.
Hắn bất mãn mà xoa xoa, chuẩn bị đợi lát nữa trở về dùng đá ấm chườm nóng.
Sau khi chuyện của Tạ Khuyết bị vạch trần, mọi người đều vô cùng sợ hãi, nhưng hắn lại không sợ, cho dù bị bán làm nô lệ, hầu hạ nam nhân, cũng xem như là trở lại cuộc sống trong quá khứ.
Lúc Thanh Loan tỷ tỷ để dược phó đưa mọi người về nhà, hắn cũng tìm một cái cớ đi theo, sau đó lại lén lút rời đi, dùng một thuật pháp cải trang nho nhỏ mình từng học, đi đến phố hoa, muốn đưa Duyên Thọ Đan cho mẫu thân, lúc ấy mới biết được mẫu thân đã bệnh chết vào năm thứ hai hắn rời đi.
Mệnh của phàm nhân, thấp hèn như giun kiến, buồn cười đến cực điểm...
Vinh Diệp không khóc, hắn giữ nguyên kế hoạch nói với dược phó, nói rằng mình đã quên mất đường về nhà, không còn chỗ nào để đi, cuối cùng cũng thuận lợi trở lại Dược Vương Cốc.
Hầu hạ tu sĩ tiên giới và hầu hạ ân khách phàm nhân, có gì khác nhau?
Chuyện Vô Hoan ca có thể làm, dựa vào đâu người khác lại không thể làm?
Tư chất của hắn không bằng Minh Hồng, tu luyện khó có tiến triển, muốn lên đến Trúc Cơ là chuyện xa xa không thể với tới. Nhưng nếu thành công lấy lòng tôn chủ, nói không chừng có thể có được đan dược trân quý, hoàn thành Trúc Cơ, trở thành một tu sĩ chân chính thì sao?
Tuy rằng Thanh Loan tỷ tỷ nói rất dọa người, nhưng mà...
Hắn mệnh tiện như vậy, còn có gì không dám đánh cược?
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thanh Thời: Rộng rãi??? Ta thực nghèo, tiền đều là Vô Hoan kiếm! Ta cũng dựa vào Vô Hoan nuôi!!