*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
---•--- Tiếng sấm nổ vang, mưa to tầm tã đánh vào trên mái hiên cũ nát, giống như nhịp trống cuồng bạo dày đặc. Tống Thanh Thời bị tiếng sấm và tiếng mưa rơi đánh thức, đầu óc nặng nề, ký ức đứt đoạn, y cảm thấy môi của mình không được thoải mái cho lắm, hình như có hơi sưng, vết rách của Nguyên Anh ở đan điền ngày càng nhiều, ngăn chặn cũng càng khó khăn... Y ngồi trên giường suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc cũng nhớ ra được một phần ký ức, hai người đi lên tháp Cửu Trọng ngắm trăng ngắm đèn, y mời Việt Vô Hoan uống Mỹ Nhân Túy, sau khi uống rượu Việt Vô Hoan thổi nhạc khúc rất êm tai, y lại thừa dịp men say, cưỡng hôn Việt Vô Hoan giống như cầm thú! Còn ỷ vào tu vi của mình cao, Việt Vô Hoan không có cách nào phản kháng, nên cưỡng hôn rất nhiều lần! Đây là hành vi súc sinh gì chứ?! Tống Thanh Thời hoảng thành cún, y muốn đào một cái hầm để tự chôn mình, sau đó lại đắp thêm mười tám lớp đất ở bên trên! Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Việt Vô Hoan, có hơi nặng nề. Tống Thanh Thời có cảm giác như nghe được bản án tử vong, y không biết nếu quỳ xuống xin lỗi thì có thể giảm được hai lớp đất hay không... Việt Vô Hoan đẩy cửa ra, từng bước ướt sũng đi đến, cả người đều là bùn và máu. Tống Thanh Thời hít sâu, chuẩn bị nhận lỗi, nhưng sau khi ngửi thấy mùi máu tươi. Y ý thức được Việt Vô Hoan đã xảy ra chuyện, bất chấp những chuyện xấu hổ đêm qua, nhanh chóng xốc màn lụa lên, nhảy xuống giường, vọt tới trước mặt Việt Vô Hoan, nhìn thấy toàn thân của hắn bị xối ướt như gà rớt vào nồi canh, máu tươi hòa vào nước mưa, dính nhớp trộn lẫn vào nhau, vài sợi tóc rối dính sát mặt nạ hoàng kim, nhỏ xuống từng bọt nước lạnh lẽo. Việt Vô Hoan nhìn đôi môi sưng đỏ của y, trong mắt mất đi tất cả sắc thái. "Làm sao vậy?" Tống Thanh Thời gọi vài tiếng, thấy hắn ngơ ngác không có phản ứng, trong lòng hơi gấp gáp, tuy nói tu sĩ sẽ không bị cảm, nhưng thân thể vẫn luôn ướt sũng như vậy cũng không thoải mái, nên tự làm chủ lấy khăn đến, giúp hắn lau đi bọt nước trên người, sau đó lấy một bộ y phục khác từ trong túi giới tử của hắn ra, do dự một lát, cẩn thận hỏi, "Ngươi tự thay y phục được không?" Rốt cuộc Việt Vô Hoan cũng phục hồi tinh thần, gỡ mặt nạ xuống, tháo thắt lưng, cởi từng lớp quần áo bị nước mưa thấm ướt, lộ ra dấu vết bị vô số trùng rắn cắn bị thương, mỗi một vết thương đều không lớn, nhưng gần như trải rộng khắp thân thể, đặc biệt là đôi chân vốn thon dài hoàn mỹ kia, hiện giờ che kín vô số vết thương bé nhỏ, trong đó không ít vết thương đều có chứa độc tố, lan tràn khuếch tán, sưng đỏ xanh tím, thoạt nhìn mà thấy giật mình. Tống Thanh Thời liếc mắt một cái thì lập tức nhận ra đây là vết thương do An Long tạo thành, sắc mặt rất khó coi, liều mạng kiềm chế lửa giận, cố giữ bình tĩnh. Việt Vô Hoan đã sớm dùng đan dược giải độc để áp chế phần lớn độc tính, Tống Thanh Thời triệu hồi u hỏa, giúp hắn rút hết những độc tố phổ thông ra, nhưng An Long có nghiên cứu sâu về cổ độc, một số cổ trùng có độc tính đặc thù, tương tự với bệnh độc chân khuẩn, không có cách nào bị u hỏa khắc chế, phải từ từ dùng thuốc để giải trừ. Loại bệnh độc chân khuẩn này còn là do y hỗ trợ khai phá... Tống Thanh Thời nhớ tới chuyện cũ, trong lòng buồn bực. Y nhanh chóng giúp Việt Vô Hoan xử lý miệng vết thương, thoa một lớp thuốc mỡ thật dày, sau đó dùng băng gạc quấn hết lớp này đến lớp khác. Tiếng sấm ngừng lại, tiếng mưa vẫn điên cuồng rơi như cũ, không khí trong phòng nặng nề khó chịu. Rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng xử lý xong một chỗ bị thương cuối cùng, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Xin lỗi." Việt Vô Hoan ngẩn người. "Là lỗi của ta, ta không nên để cho các ngươi cùng đồng hành," Tống Thanh Thời gian nan giải thích, "Ta hẳn là phải nghĩ đến, nào có chuyện dễ dàng xóa bỏ cừu hận như vậy? Nào có thể dễ dàng làm bạn như vậy? Người không hợp nhau thì không nên ở cùng nhau... Ta sẽ giáo huấn An Long một trận, rồi dẫn ngươi trở về, sau này, ta chỉ viết thư cho hắn, không cho hắn bước vào cốc, cũng không để hắn và ngươi chạm mặt nữa." Thoại bản đều gạt người, trên đời này không hề có chuyện không đánh không quen biết. Đều do y ngây thơ ngu xuẩn, đơn phương mong muốn. Tống Thanh Thời cực kỳ áy náy, y hung hăng tự mắng mình một trận ở trong lòng, chỉ hận từ ngữ ít ỏi, mắng không đủ hung ác. Việt Vô Hoan rũ mắt phượng, nhẹ giọng nói: "Tôn chủ, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi." ... Tống Thanh Thời ngồi ghế trên, ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần dần hiện lên màu bụng cá trắng¹, mây đen vẫn đang quay cuồng, mưa đã nhỏ lại, tí tách tí tách, giống như có thế nào cũng không dừng được, hơi ẩm xâm nhập vào mỗi một ngóc ngách trong phòng, khiến cho người ta khó chịu. Y có cảm giác như mình đã mơ một giấc mơ kỳ quái, cuối cùng là tỉnh giấc. Việt Vô Hoan nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, an tĩnh chờ đợi quyết định của y. Tống Thanh Thời chậm rãi nhắm mắt lại, liên tục dùng thần niệm kiểm tra thân thể, tìm kiếm dấu vết bị thương. Y tìm thật lâu thật lâu, rốt cuộc cũng tìm thấy một con cổ trùng đã chết ở trong đầu, hình thể của con cổ trùng này rất nhỏ, màu sắc không khác gì với màu máu, không đau không ngứa, làm người ta không có cách nào phát hiện. Đây gần như là hung thủ đã cướp đi tính mạng của y. Nếu hệ thống không kịp thời đưa mảnh nhỏ linh hồn ở thế giới khác về, chữa trị lại thân thể, thì y đã sớm chết rồi. "Ta không nhớ rõ," Tống Thanh Thời nhìn cổ trùng trong lòng bàn tay, đỡ trán, đau khổ nhớ lại một lúc lâu, cuối cùng nói, "Ta không nhớ rõ hắn có tâm tư này với ta, ta cũng không nhớ rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì..." Việt Vô Hoan khuyên nhủ: "Tôn chủ đừng đau lòng, nhất định là hắn ỷ vào thân phận bạn bè, nhân lúc ngươi chưa kịp chuẩn bị, xuống tay với ngươi." Minh Giới U Hỏa bỗng nhiên hiện lên giữa không trung, hóa thành một đóa hoa sen màu đen xinh đẹp. "Vô Hoan, ngươi còn nhớ không?" Tống Thanh Thời nâng đóa hoa sen màu đen, nhẹ giọng nói, "U hỏa của ta sẽ tự động công kích người có sát ý, An Long... Không biết chuyện này." Nếu An Long có sát ý với y, y chắc chắn sẽ phát hiện, cổ trùng trong đầu cũng có thể dùng u hỏa để phá huỷ... Hai tu sĩ Nguyên Anh khai chiến, đủ để hủy diệt cả một ngọn núi. Nhưng mà, y lại an tĩnh bị giết chết. Vì sao? Trong lòng Việt Vô Hoan sinh ra dự cảm không tốt, có vài thứ đang dần mất khống chế... "Ta không nhớ rõ chuyện xảy ra lúc ấy, nhưng mà sau khi lấy cổ trùng ra, ta nhớ lại tâm tình lúc tử vong, không có oán hận, không có phẫn nộ," Tống Thanh Thời cảm thấy chuyện này thực buồn cười, muốn cười nhưng lại không cười nổi, y cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Vô Hoan, có thể là ta tự nguyện bị giết..." "Ngươi nói bậy! Chuyện này không thể nào!" Việt Vô Hoan nắm chặt bả vai của y, sợ hãi hỏi, "Tại sao?" "Ta cũng không biết," Tống Thanh Thời không có cách nào nhớ nổi cảnh tượng lúc đó, cực kỳ thống khổ, "Dù hắn không xem ta giống như bạn bè, nhưng mà... Ta cũng không thể nói dối, không thể lừa gạt chính mình, không thể lừa gạt tình cảm của hắn. Lúc ấy, ta không cho hắn được thứ hắn muốn, nhưng... Mạng thì có thể cho được, bởi vì nó cũng không quá quan trọng, chết rồi cũng sẽ không có ai đau buồn." Mỗi ngày luyện thuốc một mình, đọc sách một mình, nghiên cứu một mình, tu luyện một mình, xem mây một mình... Y sống hay chết, không có gì khác nhau, cũng không ai để ý. Linh hồn lưu lạc ở một thế giới khác thì lại càng tệ hơn, hồn phách của y không được đầy đủ tạo thành đủ loại bệnh tật nghiêm trọng, không có thuốc nào cứu được tương lai, mang đến đau khổ khôn nguôi cho người nhà, mà mỗi người đều miễn cưỡng vui cười ở trước mặt y, nhưng làm sao có thể nhìn rõ được loại chuyện này? Cho nên cha mẹ đều lén lút lấy nước mắt rửa mặt, vì chăm sóc cho y mà chị gái từ bỏ mơ ước, nâng lên gánh nặng, y chỉ biết mang đến vô số phiền phức cho mọi người, chỉ có thể học được kiên cường, học được dũng cảm, làm mọi người cho rằng y không để bụng. Nhưng mà ở trên giường bệnh y đã suy nghĩ cẩn thận, y chết đi mới là con dường duy nhất để mọi người thoát khỏi đau khổ, có lại được hạnh phúc. Sau khi y cáo biệt thế giới kia, thì không bao giờ nghĩ đến người nhà nữa. Không có người nào cần y tồn tại. Không có... Việt Vô Hoan cực kỳ kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tống Thanh Thời thường ngày vẫn luôn ôn nhu cổ vũ mình, nhưng trong lòng lại từng có suy nghĩ như vậy. Lần đầu hắn phát hiện, kỳ thật mình vẫn không hiểu người có tâm tư đơn giản này. Không, không thể nào... Việt Vô Hoan có chút hoảng loạn, hắn cảm thấy có một số việc đang mất khống chế. "Đừng lo lắng, đó là chuyện trước kia, lúc ta vẫn chưa gặp được ngươi," Tống Thanh Thời phát hiện hắn không đúng, nhanh chóng an ủi, "Sau khi quen biết ngươi, trong lòng ta đã có mục tiêu, sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này nữa, ta muốn cùng ngươi bước tiếp, sẽ không chạm vào những ý niệm ngu xuẩn đó nữa..." Hô hấp của Việt Vô Hoan có hơi dồn dập, hắn cứng đờ an ủi: "Ngươi không ngốc." "Không, ta thật sự rất ngốc, hiện tại nghiêm túc nghĩ lại, tâm tư của An Long đã sớm lộ ra rất nhiều sơ hở, là ta tự soạn ra đủ loại lý do thuyết phục mình, giả vờ như không phát hiện," Tống Thanh Thời càng nghĩ càng áy náy, không ngừng xin lỗi, "Xin lỗi, ta không phải cố ý, ta chỉ là... Thực hâm mộ, hâm mộ người khác có bạn bè, họ sẽ cùng nhau ra ngoài dạo phố, sẽ hẹn nhau tham gia lễ hội, sẽ cãi nhau đùa giỡn vì những chuyện nhỏ nhặt, sẽ cùng nhau ngớ ngẩn, cùng nhau vui vẻ cười to... Cho nên ta, ta xem nhẹ những điều không đúng đó, mọi chuyện đều theo hắn..." Thế giới này, y trời sinh đã có độc hỏa, không ai dám đến gần y, không ai dám nói chuyện cùng y, không ai dám làm bạn với y. Ở một thế giới khác, thân thể của y quá yếu ớt, mọi người đều sợ xảy ra chuyện, sợ gánh trách nhiệm, đồng tình chiếu cố, nhưng cũng không dám quá gần gũi. Trước nay không ai hẹn y đi xem phim, đi dạo phố, đi quán net, đi tụ hội bạn bè, đi ca hát, đi chơi bóng... Ngẫu nhiên gặp được người không hiểu muốn tới gần, rất nhanh EQ thấp của y đã khiến người ta chạy mất. Dần dần, y không còn mong đợi nữa... Việt Vô Hoan cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt của mình đang thắt lại, chỉ có thể khô cằn liên tục an ủi: "Ngươi không ngốc." "Đừng lo, ta không nói những chuyện buồn lòng này," Tống Thanh Thời phát hiện Việt Vô Hoan dường như không vui, nhanh chóng nở nụ cười, suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói, "Thật ra ta nên sớm biết, người như ta, nào có ai lại muốn làm bạn?" Đôi mắt của y đang nỗ lực cười, cười đến cong cong, nhưng mà bên trong lại tuôn ra từng giọt nước mắt, có ngăn thế nào cũng không ngăn được. "A?" Tống Thanh Thời phát hiện có nước mắt chảy xuống, không hiểu ra sao, y vừa lau đi vừa tiếp tục cười, "Không sao, ta không buồn, không buồn chút nào, ngươi đừng lo lắng..." Bỗng nhiên, âm thanh ngừng lại. Rốt cuộc y cũng hiểu rõ cảm giác trong lòng. Nhưng mà, cảm giác này không hợp logic, y không muốn. Y rất kiên cường, y không sợ đau, y sẽ không gây thêm phiền phức cho người khác, y có thể tự mình giải quyết mọi chuyện... Tống Thanh Thời cúi đầu, không dám để người khác nhìn thấy sự yếu đuối như vậy. "Xin lỗi." Rốt cuộc Việt Vô Hoan cũng luống cuống, hắn vươn tay, ôm chặt người đang khóc thút thít vào lòng, âm thanh nức nở trầm thấp, đâm đau linh hồn của hắn, vô số nước mắt rơi xuống áo đơn hắn mới thay, ướt đẫm có chút khổ sở, hắn cúi đầu, không ngừng vỗ về sống lưng run nhè nhẹ kia, nỗ lực xin lỗi, "Ta không nên chạm vào nỗi đau của ngươi." Tống Thanh Thời thấp giọng nói: "Ngươi không sai, chân tướng cũng sẽ không biến mất bởi vì ta giả vờ không nhìn thấy." Y sẽ tiếp tục kiên cường, nhưng mà bây giờ y không khống chế được cảm xúc của mình. "Vô Hoan, để ta khóc một lát, có được không?" "Được, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, vẫn luôn ở bên cạnh ngươi." "Vô Hoan, có phải ta buồn cười lắm không?" "Không, ngươi vĩnh viễn cũng không buồn cười." "..." Mây đen dần dần tản đi, mưa cũng chậm rãi ngừng rơi, ánh mặt trời lại một lần nữa lộ ra. Thất bại thì phải kiểm điểm, thất bại thì phải bắt đầu lại... Nếu như đắm chìm trong khổ sở vì thất bại, thì sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ cảnh sắc đẹp nhất. Tống Thanh Thời bỏ ra rất nhiều thời gian, rốt cuộc mới ngừng được nước mắt, ổn định cảm xúc, lại một lần nữa đứng dậy. Việt Vô Hoan lo lắng nhìn y. "Ta không sao," Tống Thanh Thời có hơi buồn, nhưng âm thanh lại kiên định, "Nếu như đã sai, vậy thì phải sửa lại cho đúng. Ta không có loại tình cảm này với An Long, không cho được thứ hắn muốn, cũng không có cách nào tha thứ cho chuyện hắn đã làm, vậy nên... Sau này ta sẽ không lui tới với hắn nữa." Việt Vô Hoan trầm mặc. Bộ mặt thật của ác lang bị vạch trần, bị trục xuất vĩnh viễn. Mang tôn chủ rời xa nguy hiểm, trở lại Dược Vương Cốc, sống một cuộc sống bình yên. Hẳn là hắn nên rất vui vẻ, nhưng mà, vì sao hắn lại không cười nổi? Thậm chí hắn còn muốn sửa kế hoạch lại, tự tay xé nát tấm mạng nhện thật vất vả mới dệt thành kia... Việt Vô Hoan không tự chủ mà mở miệng: "Về sau ta sẽ đối xử tốt với ngươi gấp bội, sẽ không để ngươi phải thương tâm khổ sở." Tống Thanh Thời kinh ngạc ngẩng đầu. "Ta sẽ cùng ngươi tham gia lễ hội, cùng ngươi dạo phố, cùng ngươi mạo hiểm, cùng ngươi làm những chuyện thú vị." Việt Vô Hoan hoàn toàn không biết mình đang nói gì, tất cả những việc này đều không nằm trong kế hoạch của hắn, toàn bộ đều là sai, nhưng hắn lại không khống chế được trái tim của mình, không khống được miệng của mình, nói ra từng lời hứa hẹn, "Chuyện ngươi thích, ta đều sẽ làm cùng ngươi, xem mây, đọc sách, thí nghiệm, du lịch, chơi đùa, thổi nhạc khúc... Ngươi sẽ không còn một mình." Tống Thanh Thời ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên đôi mắt lại bị hơi nước che khuất, không nhìn thấy rõ. Nguyên Anh rất đau, nhưng y cũng không để bụng. Việt Vô Hoan ngẩng đầu lên, ôn nhu lau đi nước mắt cho y: "Đừng đau lòng, ngươi xứng đáng có được những điều tốt nhất." Hắn muốn cho y đá quý không tì vết nhất, đóa hoa diễm lệ nhất, một người hoàn mỹ nhất. Hắn muốn để y khoái hoạt vui sướng, rời xa phiền não, không còn đau buồn... Tống Thanh Thời không nhịn được mỉm cười, y sờ cánh môi hơi sưng của mình, rốt cuộc cũng nhớ lại nụ hôn điên cuồng hỗn loạn đêm qua, lại sợ mình gây ra hiểu lầm, y cẩn thận hỏi: "Ngươi đã từng nói, tâm ý của ngươi đối với ta cũng giống như An Long, nếu An Long không phải bạn, vậy còn ngươi..." Việt Vô Hoan ngây người... Rốt cuộc hắn cũng nhớ tới dục vọng điên cuồng khủng bố của mình, nhớ tới những ý niệm dơ bẩn không thể để người khác biết. Tống Thanh Thời nghiêm túc hỏi: "Vô Hoan, ngươi là bạn sao?" Cả người Việt Vô Hoan cứng đờ. Lời nói vô cùng đơn giản, từng chữ từng chữ xuyên vào phòng tuyến trong lòng hắn. Hắn như thể nhìn thấy phần mộ của mình, nghe được tiếng chuông báo tang vang lên. ----- ¹Màu bụng cá trắng: