---•---
Lần đầu mừng sinh nhật vẫn là quá vội vàng.
Tống Thanh Thời rất ngượng ngùng, trước đây lúc mừng sinh nhật, trong nhà đều tổ chức một buổi tiệc gia đình long trọng, có bánh kem ba tầng, có điểm tâm ngọt chocolate được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài, quà cáp chồng chất như núi, đặc biệt là chị gái, mỗi lần đều tặng rất nhiều quà cho y, từ máy tính, quần áo hàng hiệu đến máy móc y học. Mỗi năm mẹ đều tổ chức riêng một buổi diễn tấu âm nhạc cho y, cha thì lại thích dùng danh nghĩa của y quyên tiền làm từ thiện, còn dùng tên của y quyên cho trường học một khu lầu thí nghiệm để làm quà sinh nhật. Đầu bếp trong nhà sẽ làm mì trường thọ cho y, bảo mẫu sẽ tặng y thú bông do chính tay bà làm, người hầu cũng sẽ vẽ thiệp chúc mừng sinh nhật thật đáng yêu tặng y, chúc y bình an. Cho dù là năm cuối cùng nằm trên giường bệnh, sinh nhật của y cũng tốt hơn một trăm lần so với Việt Vô Hoan hiện tại.
Không có bánh kem, không có thức ăn ngon, không có thiệp chúc mừng, không có quà tặng quý giá...
Vạn Linh Tủy dùng để giải trừ Hợp Hoan Ấn, là chuyện đã hứa hẹn trước đó, linh hồn vừa xấu xa lại vừa ghê tởm của Tạ Khuyết, vốn dĩ không xứng để gọi là quà, chiếc hộp gỗ kia vốn thuộc về Việt Vô Hoan, y chỉ bỏ thêm một chút đá quý ở thế gian vào, đá quý ở thế gian không đáng giá bằng ở tiên giới, chỉ có thể xem là một món đồ chơi dỗ trẻ con.
Tống Thanh Thời càng nghĩ càng chột dạ, nhanh chóng thả thêm vài đóa pháo hoa lên bầu trời, tận lực tạo ra bầu không khí mà một buổi tiệc sinh nhật nên có, sau đó lấy từ trong túi giới tử ra một... Quả đào mừng thọ siêu bự.
"Bọn họ nói sinh nhật là phải ăn cái này," Tống Thanh Thời hổ thẹn cúi đầu, âm thanh ngày càng nhỏ đi. Y đến cửa hàng bánh ngọt ở vài tòa thành mới biết tiên giới không có loại bánh nào tương tự như bánh kem, muốn đặt làm cũng đã không kịp. Chủ cửa hàng bánh ngọt thấy y là tu sĩ Nguyên Anh, không dám phản bác yêu cầu vô lý của y, nên mới đề cử quả đào mừng thọ này, nói là dùng để ăn sinh nhật, không khác mấy với bánh kem.
Y cũng không tìm thấy nến sinh nhật, nên dứt khoát dùng đan hỏa của mình thắp lên một đóa hoa sen đỏ nho nhỏ ở bên trên, sau đó đưa cho Việt Vô Hoan, "Ngươi có thể ước nguyện, sau đó thổi tắt lửa, thì nguyện vọng sẽ được thực hiện."
Trước nay Việt Vô Hoan chưa từng nghe qua có tập tục như vậy, hắn cười nhận lấy đào mừng thọ: "Sẽ thực hiện được sao?"
"Đúng vậy." Tống Thanh Thời kiên định trả lời, đây là do cha mẹ đã dạy y ước nguyện từ nhỏ, năm nào cũng đều ước mình có thể có được một thân thể khỏe mạnh, tuy kết quả hơi khác so với tưởng tượng, nhưng y đã đi vào thế giới này như một kỳ tích, bắt đầu lại cuộc sống mới, nói chung thì cũng đã thực hiện được nguyện vọng của mình.
Việt Vô Hoan thấy y kiên trì, nên cũng thuận theo nhắm mắt lại: "Ta hy vọng sang năm cũng có thể mừng sinh nhật cùng với tôn chủ."
"Không thể nói ra nguyện vọng, phải ước thầm ở trong lòng," Tống Thanh Thời phát hiện mình đã quên nói cho hắn quy tắc quan trọng này, nhanh chóng ngăn cản, "Ngươi ước lại đi."
Nếu không cần nói ra, vậy thì dễ rồi...
Việt Vô Hoan cười cười, yên lặng ước mong nguyện vọng không thể nào thực hiện được, sau đó thổi nhẹ vào đóa sen đỏ trên đào mừng thọ.
Trong lúc đóa sen đỏ lay động, Tống Thanh Thời nhanh chóng tắt ngọn lửa.
Tất cả nguyện vọng của Việt Vô Hoan, y đều muốn giúp hắn thực hiện...
"Tiệc sinh nhật năm nay quá đơn giản," Tống Thanh Thời hứa hẹn rất nghiêm túc, "Sang năm ta sẽ tổ chức long trọng hơn, ta sẽ nghiên cứu cách nướng bánh ngọt, phải làm một chiếc bánh sinh nhật siêu to, màu trắng bơ, dùng mứt trái cây để viết tên của ngươi. Ta sẽ mua đá quý xinh đẹp hơn cho ngươi làm quà, phóng pháo hoa chân chính..."
Việt Vô Hoan nhìn y thật lâu, thử hỏi: "Mỗi năm đều ở bên cạnh cùng ta sao?"
Tống Thanh Thời không chút do dự đáp: "Mỗi năm đều ở bên cạnh cùng ngươi!"
Việt Vô Hoan đã sớm biết Tống Thanh Thời không thích nói dối, mỗi một câu y nói ra đều là chắc chắn, vì vậy ý nghĩa của lời hứa hẹn này đó chính là hắn có thể ở lại Dược Vương Cốc vĩnh viễn, ở lại bên cạnh y, tiến từng bước một trở thành người quan trọng nhất. Cảm giác vui sướng lan tràn ở trong lòng, che đậy bóng tối âm u, khóe miệng nhịn không được gợi lên một chút độ cung, đã nhiều năm rồi hắn chưa từng cảm thấy vui vẻ đến vậy.
Hắn giống như về lại khoảng thời gian vui sướng khi còn bé, cười đến độ không thể dừng lại được.
Bỗng nhiên lòng của Tống Thanh Thời hơi rung động, nhớ lại lời nói của Thanh Loan:
[Vô Hoan ca cười rộ lên là đẹp nhất, tựa như ánh sáng lộng lẫy khắp trời đều dừng lại trên người huynh ấy, chói loá đến độ không thể dời mắt.]
Thì ra là thật, hắn cười rộ lên đúng là rất đẹp mắt...
Dù tất cả các vì sao trên bầu trời có tụ lại, cũng chẳng thể đoạt được một chút ánh sáng nào.
Y nhìn đến độ không thể dời mắt...
Phenethylamine trong thân thể đang tăng cao, tư duy năng lực đang đánh mất, dẫn đến tim đập hơi nhanh, mặt cũng nóng lên. Chuyện này là sao? Đây không phải là cảm xúc mà bác sĩ nên có đối với người bệnh. Tống Thanh Thời bình tĩnh hít sâu, muốn ổn định hơi thở, điều chỉnh cảm xúc, bỗng nhiên... Y cảm thấy Nguyên Anh rắn chắc trong cơ thể khẽ lay động, linh khí bắt đầu hỗn loạn, quấy nhiễu đến độ khiến cho đan điền có hơi khó chịu.
Dường như thân thể này có ẩn dấu bệnh gì đó?
Tống Thanh Thời nhịn xuống cảm giác không khoẻ, khống chế cảm xúc, mạnh mẽ áp chế dị động của Nguyên Anh, tạm thời vững vàng hơi thở. Y phát hiện sau khi Việt Vô Hoan giải trừ Hợp Hoan Ấn, tâm thái đã thả lỏng, linh lực cũng điên cuồng chuyển động trong kinh mạch, mơ hồ có dấu hiệu lên đến Trúc Cơ, nên nhanh chóng đút cho hắn một viên đan dược, giúp hắn tĩnh tọa điều tức.
Đối với Việt Vô Hoan mà nói, lên đến Trúc Cơ không phải là việc khó.
Tống Thanh Thời canh giữ ở bên cạnh, một bên kiểm tra thân thể của mình, một bên chờ đợi kết quả từ hắn.
Y tốn hơn nửa canh giờ, xem xét chính mình từ trong ra ngoài một lần, bài trừ ảnh hưởng của các loại độc tố, nhưng vẫn không tìm ra lý do mà Nguyên Anh dị động, quấy nhiễu bằng mọi cách.
Lúc này, Việt Vô Hoan mở mắt ra, Trúc Cơ đã thành, cảm nhận được sự biến hóa của đất trời, trong lòng lay động, hắn chậm rãi nhìn về phía không trung, đề phòng rút trường kiếm ra.
Lúc này Tống Thanh Thời mới ngẩng đầu lên, chẳng biết từ khi nào mà bầu trời đã thay đổi, mây đen quay cuồng che khuất các vì sao, trong đám mây hình thành nên lốc xoáy mang theo sấm sét, quả thực y không thể tin được hai mắt của mình: "Đây là... Kiếp vân?"
Con đường tu tiên, đi ngược với trời.
Lôi kiếp là khảo nghiệm sinh tử do trời cao mang đến cho tu sĩ, nhưng đồng thời cũng là cơ duyên, có thể ổn định tu vi, rèn luyện thân thể.
Lúc ở Kim Đan và kết Anh Tống Thanh Thời đã từng trải qua khảo nghiệm này, cho nên cũng không xa lạ gì, nhưng mà... Trúc Cơ cần phải độ lôi kiếp, đây là chuyện chưa bao giờ nghe thấy ở tiên giới! Trúc Cơ chỉ mới là bước đầu tiến vào tiên môn, là chuyện mà cơ hồ mọi tu sĩ trong tiên môn đều có thể đạt được, làm sao xứng để thử thách bằng lôi kiếp? Ông trời lầm rồi phải không?!
Lần đầu tiên Trúc Cơ Việt Vô Hoan cũng chưa từng thấy qua chuyện này, vì vậy nên hắn chưa hề chuẩn bị gì cho việc độ kiếp.
Tia sét thứ nhất rơi xuống, có thể so với cường độ độ kiếp của Kim Đan.
Việt Vô Hoan cầm kiếm đón lấy, trường kiếm đâm ra không chút do dự, phát ra tiếng Phượng thánh thót ở trên không trung, ánh kiếm và tia chớp đan xen, chia rẽ thế tiến công mãnh liệt của thiên lôi, lại từng chút dẫn đến trên người của mình, dùng thân thể vừa mới đến Trúc Cơ cứng rắn chịu đựng. Khóe miệng của hắn thấm máu, nhìn lôi vân đang quay cuồng trên bầu trời, trong mắt đều là hận ý.
Đây không phải kiếp vân bình thường, mà là ác ý của trời cao đối với hắn.
Tia sét thứ hai rơi xuống, cường độ càng mạnh hơn.
Tống Thanh Thời liều mạng lấy tất cả pháp khí đan dược và phù chú phòng ngự, ném qua hết cho Việt Vô Hoan, hy vọng có thể nhờ vào đó để ngăn cản thiên lôi. Luyện Tiên Đan có thể tạm thời gia tăng tu vi, Hộ Tâm Đan có thể bảo hộ tâm mạch, Luyện Thể Hoàn có thể nhanh chóng chữa trị thân thể... Dù giá trị cao hay thấp, có phải quý giá hay không, vào giờ này khắc này, hết thảy đã không còn quan trọng...
Việt Vô Hoan nhanh chóng bày trận pháp phòng ngự, dưới sự trợ giúp của pháp khí, nghênh đón thiên lôi.
Tia sét thứ ba...
Tia sét thứ tư...
Tia sét thứ năm...
Tia sét thứ sáu...
Đây là chín tầng lôi kiếp...
Theo từng tia sét giáng xuống, trường kiếm của Việt Vô Hoan vỡ vụn, pháp khí đều bị hủy hoại toàn bộ, chỉ còn lại đan dược và trận pháp đang đau khổ dày vò. Thân thể của hắn đã bị sấm sét đánh đến độ không ra hình dáng, nhưng lại điên cuồng cười với ông trời: "Ngươi muốn chà đạp ta, đến đây đi! Ngươi muốn huỷ hoại ta, đến đây đi! Ta chờ ngươi!"
Nguyên Anh của Tống Thanh Thời ngày càng dị động mạnh hơn, đau đến độ y liên tục hút khí, nhưng tầm mắt lại không dám rời khỏi Việt Vô Hoan mảy may.
Tia sét thứ bảy...
Tia sét thứ tám...
Tất cả trận pháp đã bị phá hủy, Việt Vô Hoan lại một lần nữa ngã trên mặt đất, cả người đều là máu, hắn còn muốn ngoan cường bò dậy, tiếp tục nghênh chiến. Nhưng kiếp vân trên bầu trời lại trở nên mạnh hơn, sấm chớp bạo nộ trong đám mây, tụ thành cường độ chỉ độ kiếp ở Nguyên Anh mới có. Rốt cuộc Việt Vô Hoan cũng nhận ra rằng, trận lôi kiếp này, trước nay trời cao chưa từng có ý định cho hắn một con đường sống...
Hôm nay hắn nhất định phải chết.
"Tại sao?" Việt Vô Hoan nhìn sấm chớp trên không trung, lẩm bẩm tự nói, "Ở trong mắt của ngươi, dù là tồn tại ta cũng không xứng sao?"
Tu vi Trúc Cơ, dù giãy giụa thế nào cũng không thể chống lại được một kích mạnh nhất của độ kiếp Nguyên Anh.
Cường độ của trận lôi kiếp này đã phá vỡ pháp tắc của trời đất, trước đây chưa từng có, sau này cũng sẽ không.
Việt Vô Hoan bỗng nhiên hiểu ra hết thảy, hắn cười hỏi lôi vân trên bầu trời:
"Không tiếc phá hư quy tắc lôi kiếp của thiên đạo, đây không phải là căm hận..."
"Ngươi nhất định phải lý do muốn giết ở kỳ Trúc Cơ."
"Ha ha, chẳng lẽ ngươi sợ ta sao?"
"..."
Trời xanh thẹn quá thành giận, rít gào bổ xuống cuồng lôi.
Việt Vô Hoan dùng hết khí lực cuối cùng để chống đỡ thân thể, oán độc nhìn tia chớp trên trời cao, chờ đợi cái chết sắp đến. Hắn nhìn lại một đời này, cũng không biết mình đã làm sai điều gì, mà đáng bị trời cao nhằm vào như vậy, chẳng những muốn huỷ hoại tất cả, thậm chí ngay cả sinh mạng cũng không buông tha. Thật vất vả hắn mới bò ra khỏi địa ngục, có được một chút ấm áp, trong giây lát lại bị cướp đoạt.
Hắn không sợ chết...
Hắn chỉ có hơi tiếc nuối, sinh nhật năm sau không thể trải qua cùng với tôn chủ được nữa...
Bỗng nhiên, trước mắt có hai đóa hoa sen lửa màu đỏ và màu đen xuất hiện trên không trung, Tống Thanh Thời bay về phía trời cao, dùng pháp khí bản mệnh chặn lôi kiếp lại, y đã sớm nhận ra trận lôi kiếp này không ổn, cũng không phải không muốn ra tay trước, vì nếu tu sĩ Nguyên Anh tham gia vào lôi kiếp sẽ làm cho lôi kiếp càng mạnh thêm, hơn nữa còn mất đi cơ duyên và chỗ tốt do lôi kiếp mang đến, vì vậy y chỉ có thể lo lắng chờ đợi, đợi đến một đòn cuối cùng, lúc lôi quang hình thành, lại tiến hành can thiệp.
Nhưng mà, y tuyệt đối không thể tưởng tượng được, một đạo lôi kiếp cuối cùng lại biến thành cường độ độ kiếp của Nguyên Anh, thậm chí còn mạnh hơn cả thế.
Hai đóa hoa sen bị xé thành từng mảnh nhỏ, pháp khí đã sớm tiêu hao hết.
Y chỉ có thể dùng thân thể chặn lại tia chớp này...
Pháp y làm từ sợi Thiên Tằm bị phá huỷ, Nguyên Anh bị trọng thương, nửa thân thể bên trái bị thiêu đốt đến độ mất hết tri giác. Y vô lực ngã xuống từ trên cao, tựa như một chiếc lá nhẹ, bay vào lòng ngực của Việt Vô Hoan.
Quy tắc của trời đất lại một lần nữa được hình thành, kiếp vân không cam lòng mà tản đi.
Việt Vô Hoan tuyệt vọng ôm người trong lòng, không! Đây không phải là kết cục mà hắn muốn!
"Khóa Tình" không thể khống chế được cảm xúc hỏng mất, hô hấp của hắn bắt đầu rối loạn.
Tống Thanh Thời cảm thấy không đúng, y giãy giụa, dùng hết sức lực cuối cùng, muốn phát ra âm thanh từ cổ họng bị thiêu hỏng: "Đừng, đừng khổ sở..."
Vô Hoan, ngươi đã nghe chưa?