"Ở đây đợi anh."
Vũ An gật đầu.
Sau khi anh rời đi, Vũ An mới ngẩng đầu, thở nhẹ ra. Trong lòng như trút được một tảng đá lớn đè nén suốt bấy lâu nay, giờ đây lại cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Cô đưa tay lau vài giọt nước mắt đọng lại ở khóe mắt, nếu tinh ý dễ dàng nhận ra đuôi mắt hơi phiếm hồng.
"Mày làm tốt lắm."
Cô ngồi trơ trơ ở đó một lúc thì anh trở về.
Nguyên Khang sải chân tiến lại gần cô, trên người mặc một cây đen, giày cũng màu đen nốt, gần như hòa mình vào màn đêm tĩnh mịch. Vạt áo khoác bên ngoài lay động theo chiều gió thổi.
Hình như từ trước đến nay anh chỉ mặc những màu tối, hoặc trung tính chưa bao giờ thấy anh mặc màu sáng cả.
Vũ An thầm nghĩ.
Sau đó, anh dừng lại trước mặt cô, tháo hộp, đang định khom người mang giày vào chân thì cô vội rụt chân.
"Mặt sân dơ lắm anh đừng quỳ."
"Em tự mang được." Vũ An bổ sung.
Nguyên Khang bỏ ngoài tai lời cô nói, khom lưng, ngồi quỳ trên mặt sân, đặt đôi giày sandal màu trắng xuống trước chân Vũ An, tay còn lại nắm lấy mắt cá chân trắng nõn.
"Để anh mang giúp em."
Cô cứng đầu nhất quyết đòi tự mang.
"Không phải trong phim, hoàng tử thường mang giày giúp công chúa sao?" Nguyên Khang cong môi mỉm cười.
Lần này đến lượt cô im lặng, rũ mắt nhìn anh đặt bàn chân vào đôi giày, cẩn thận dán quai hậu.
Rất nhanh, anh đã mang xong giúp cô.
"Em đứng dậy đi vài vòng xem có thoải mái không."
"Êm không em?"
Vũ An giẫm chân đi qua đi lại vài vòng, tò mò nói.
"Sao anh biết em đi giày số ba mươi sáu?"
"Đo bằng mắt."
Nói rồi, nắm lấy bàn tay nhỏ bỏ vào túi áo.
"Hôm nay, anh đưa em đi ăn."
Làn đường đông đúc xe cộ qua lại, tiếng bíp còi inh ỏi vang lên làm cho cô giật mình, vô thức đi lách sang một bên mới nhận ra cô đang đi phía bên trong, đi bên ngoài là Nguyên Khang.
Sau khi ăn tối xong, bọn họ định đến rạp chiếu phim nằm ở tầng bốn trung tâm thương mại, để xem một bộ phim lẻ đang hot dạo gần đây.
Khoảng một tiếng nữa mới đến giờ chiếu phim, hai người bọn họ đi dạo một vòng quanh tầng ba, sau đó lại đi xuống tầng hai, tầng một. Cuối cùng vào nhà sách ở tầng hai. Trên trần nhà treo các con hạc giấy muôn màu sắc, cùng với nền tường trắng xanh tạo nên khung cảnh nên thơ như cổ tích. Cô đi xuyên qua các kệ sách, ngắm nhìn các quyển sách nổi tiếng được bày bán trên các tủ kệ.
Cô cầm vài cuốn lên xem qua, rồi lại bỏ xuống, sau một vài giây đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô chọn tiểu thuyết Âu Mỹ.
Sau khi thanh toán xong, cô nhét túi sách vào tay anh rồi nói.
"Em đi đây một chút."
"Ừm."
Dòng nước ấm chảy ra từ vòi, hai bàn tay ma sát, kỳ cọ. Sau khi soi gương xác nhận trên mặt không nhòe màu son, cô mới mở cửa bước ra ngoài.
Chỉ là vừa bước được vài bước thấy anh đứng gần cửa hàng bán quần áo, xoay lưng về phía cô. Vũ An đi ra ngoài, ánh mắt vòng qua Nguyên Khang đối diện với cô gái trước mặt anh. Cô gái này khá cao, khoảng chừng gần mét bảy. Đường nét trên mặt hài hòa thanh tú, mái tóc nhuộm nâu cà phê, buông xõa hai bên che đi chiếc vai trần, gầy guộc, trên người mặc chiếc áo trễ vai mang quần ống loe khoe chân dài.
Sau khi đứng ở đó quan sát biểu cảm của cô gái kia một lúc, cô mới có ý định qua đó. Vũ An đang định đi qua chào hỏi cô gái kia, nhưng như có xiềng xích giữ chân cô ở lại. Sau khi làm công tác tư tưởng giữa việc đứng ở đây đợi và qua đó chào hỏi thì cô quyết định tiến lại gần.
Quá trình diễn ra chưa đến một phút.
"Kể ra cũng có duyên thật. Không ngờ lại gặp Khang ở đây."
Nguyên Khang chưa kịp lên tiếng thì lòng bàn tay bị ai đó nắm chặt lấy. Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua tay anh. Nguyên Khang cong môi cười khẽ, siết chặt lòng bàn tay bỏ vào túi áo khoác.
"Em chào chị ạ."
Ở khoảng cách gần, Nhi cảm thấy cô gái bên cạnh anh không quá xinh đẹp, nhưng lại tạo chất nên thơ, mơ mộng. Điều này không chỉ thể hiện qua trang phục mà cô đang mặc mà cả bên trong tâm hồn.
Rõ ràng là cô gái kia đang cười nhưng khi đối diện với đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng như mặt hồ, đuôi mắt hơi nhếch lên, cô liền cảm thấy hơi rợn gáy, tự dưng lại chột dạ. Nhi đưa mắt nhìn sang anh phát hiện khi nhìn thấy cô gái kia, ánh mắt của anh rất đỗi dịu dàng đến mức làm cho cô nảy sinh ảo giác rằng người luôn trưng ra dáng vẻ lạnh nhạt, hờ hững và người trước mắt là hai người khác nhau.
Không lẽ cô gái này là…?
"Đây là bạn gái tôi - Mai Vũ An."
Ngay sau đó anh đã giải đáp khúc mắc trong lòng.
Nguyên Khang cố tình nhấn mạnh hai từ bạn gái như cố ý muốn nhắc nhở cô nên tránh xa ra, đừng làm những trò ngớ ngẩn nữa.
Mặc dù biết Nguyên Khang đã có người yêu, nhưng khi đó cô đã nghĩ kết cục của những cặp yêu xa thường không mấy tốt đẹp, mấy ai giữ vững tâm trí một lòng một dạ với người yêu, nên cô mới tìm cách theo đuổi anh. Đến thời điểm hiện tại, cô đã theo đuổi gần được chín tháng nhưng đều bị anh lạnh nhạt, phũ phàng, thậm chí anh đã nhiều lần cảnh cáo cô ngưng làm những chuyện ngu ngốc. Những lời anh nói không khiến cô chùn bước mà tiếp thêm động lực, vì nghĩ chỉ cần cố gắng một chút nữa thì sẽ chạm đến trái tim anh. Chỉ là cho đến thời khắc hiện tại, nhìn cách anh yêu chiều thể hiện rõ qua cửa sổ tâm hồn, cô biết cô thua rồi.
Xem ra anh Tuấn khoa Kỹ thuật dễ theo đuổi hơn nhiều
Khóe môi co giật mấy cái, sau đó mím chặt lại, khó khăn lắm mới nặn ra nụ cười đúng tiêu chuẩn thẩm mỹ.
"Chào em, chị là Nhi."
"Chắc là lâu ngày hai anh chị chưa có cơ hội nói chuyện nhiều. Vừa hay bây giờ bọn em định đi uống nước, chị đi chung với bọn em cho vui nhé? Càng đông càng vui mà." Vũ An cười tươi như hoa, ở bên dưới hơi dùng lực nắm chặt bàn tay anh.
"Chị cũng muốn lắm, nhưng bây giờ chị có hẹn đi xem phim với em họ. Hẹn hôm khác nhé."
(...)
Vũ An đi vào rạp theo sau là Nguyên Khang
Vị trí bọn họ ngồi ở hàng thứ ba, ghế thứ tư, thứ năm từ phải sang trái, vừa vặn có thể dễ dàng xem phim.
Trên màn hình đang chiếu bộ phim “Nơi tình yêu bắt đầu” được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên. Ở phân cảnh đầu, nữ chính mang cặp leo trèo trên con đường dốc trơn trượt, lầy lội nằm giữa cảnh núi rừng trùng trùng điệp điệp, hùng vĩ đặc trưng của vùng Tây Bắc Bộ. Nữ chính là một nhà báo chuyên đưa tin về vấn đề xã hội, mấy tuần trước được tổng biên tập phân công đến đây. Tại đây, nữ chính gặp nam chính - một quân nhân làm công tác bảo vệ biên giới Tổ quốc. Sau khi tiếp xúc thân quen với nam chính, trong lòng dần dần chớm nở nụ hoa e ấp, trắng muốt - đó cùng là lúc mùa hoa ban nở rộ.
Vũ An vươn tay đang định lấy bỏng ngô, nào ngờ chạm phải mu bàn tay của anh. Nguyên Khang nhanh chân hơn một bước, nắm chặt lấy bàn tay, anh nói.
“Anh bảo này.”
Cô nghiêng đầu sát lại gần anh, nhưng mắt vẫn dán vào màn hình chiếu phim.
“Ừm.”
“Anh nói gì thì nói nhanh đi, em còn phải xem phim nữa.” Cô ngậm ống hút Pepsi.
Nguyên Khang phả nhè nhẹ luồng khí vào vành tai làm cho cô nhồn nhột, buộc cô phải ngoảnh đầu sang. Vào lúc này, đôi môi ấm nóng đặt lên trên cánh môi mềm mại, hơi thở thở nhè nhẹ phả vào chiếc cổ trắng ngần, anh vùi đầu vào hõm vai, giọng nỉ non.
“Chú ý đến anh đi.”
Ở bên này.
Lúc nãy, mải mê nói chuyện với em họ nên Nhi không chú ý nhiều đến những người ngồi trong rạp chiếu phim. Đến khi ngồi xuống vị trí mới nhận ra Nguyên Khang và Vũ An ngồi ở phía trên. Vị trí của cô vừa vặn có thể quan sát hành động của hai người bọn họ, thi thoảng anh nghiêng đầu hôn cô gái kia một cái, sau đó lại cười khoái chí, mân mê vài lọn tóc rủ xuống đôi vai, phân cảnh nam nữ chính hôn nhau trong phim cũng là lúc anh cúi đầu hôn dồn dập cô gái bên cạnh. Chứng kiến cảnh tượng này làm cho hai bả vai cô hơi run rẩy. Đó là lần đầu tiên cô mong ước có thể quay trở về hai tiếng trước, để từ chối lời rủ đi xem phim của cô em họ. Mặc dù đã cố gắng di dời tầm mắt không nhìn cặp đôi kia nhưng lại không thể, hai bàn tay đặt trên thanh ghế, bỗng nắm chặt lại, tầm mắt trở nên mờ nhạt.
“Chị xem, anh nam chính đẹp trai dữ thần.” Cô em họ khều tay Nhi, thì thầm.
“Chị ước mình bị mù.”
“Hả?” Em họ cau mày không hiểu cô đang nói về chuyện gì. Sau đó lại hí hửng, ghé sát tai cô thì thầm.
“Mà chị thấy cặp ở phía trên mình không? Anh kia đẹp trai quá trời, nhưng tiếc là có bạn gái rồi.”
“Chị kia cũng xinh. Haiz, trai xinh gái đẹp thành đôi hết rồi.”
Nhi im lặng không nói gì cả. Một lát sau, cô em họ lại nói.
“Mà em thấy anh này nhìn quen quen nha. Có phải là anh trai khi nãy chị đến nói chuyện không?”
“Ừm.” Nhi nâng cốc Pepsi hút một ngụm, gật đầu.
Chẳng hiểu sao em họ lại nhìn ra được chuyện Nhi đang theo đuổi Nguyên Khang, cô nói.
“Làm mình làm mẩy chứ đừng làm Tuesday nha chị.”
“Mà cho dù chị cố tình chen vào thì cũng không chen được đâu."
"Bỏ cuộc đi."
Lời nói của cô như gắn thêm dao găm đâm thẳng vào tim đen, Nhi lúng túng đưa mắt nhìn xung quanh, mặt mày vì thẹn quá mà đỏ như trái gấc, nhất thời cứng miệng không biết nói câu gì.