Trong phòng le lói ánh đèn nhỏ ở đầu giường, bao phủ lên cơ thể của hai người.
Tôn Điềm Điềm dựa vào lồng ngực rắn chắc của Tôn Hoài Đường, hơi khép hờ mắt, không biết nghĩ đến gì bất chợt cười lên.
“Cười cái gì?” Tôn Hoài Đường vuốt ve tóc cô, tò mò hỏi.
“Nhớ đến chuyện lúc nhỏ.” Giọng Tôn Điềm Điềm mang đầy ý cười.
“Hửm?”
Tôn Điềm Điềm ngáp ngáp: “…Không nói anh biết đâu.” Trong lòng nghĩ thầm nếu anh biết từ “anh Đường” mà cô hay gọi nghĩa là kẹo đường (*), chứ không phải “Đường” trong Tôn Hoài Đường, không biết anh sẽ có biểu cảm gì.
(*) 糖 /táng/ nghĩa là đường kẹo, đường ngọt. Còn 堂 /táng/ nghĩa là Đường trong tên của nam chính. Cả 2 đọc giống nhau nhưng cách viết và nghĩa khác nhau.
Khi còn nhỏ, Tôn Hoài Đường lần đầu gặp liền cho cô một que kẹo, sau đó còn gọi cô là em gái. Lúc bấy giờ cô chỉ nghĩ mình có một người anh họ rất đẹp trai.
Người anh họ này luôn đối tốt với mình, lúc nào cô muốn ăn kẹo que thì anh đều có thể lấy ra trong túi rất nhiều kẹo mà cho cô. Đối với cô, đây chính là anh họ trời ban, cũng là kẹo que trời cho! Vì thế, từ “anh Hoài Đường” đã trở thành “anh Đường”, mà anh chỉ đơn giản nghĩ rằng cô gọi như vậy để ngắn hơn một chữ mà thôi.
Tôn Điềm Điềm nghĩ nghĩ một hồi liền vô thức ngủ mất.
Tôn Hoài Đường cảm nhận được hô hấp đều đặn của người trong lòng, suy nghĩ trong đầu cũng dần trôi xa…
Năm đó, Tôn Hoài Đường tám tuổi, Tôn Điềm Điềm sáu tuổi.
Anh được một người phụ nữ xinh đẹp, tốt bụng và cao quý nhận nuôi, tên là Tôn Ngọc. Tôn Ngọc nói từ giờ cô ấy sẽ là mẹ của anh. Tôn Ngọc đưa anh từ cô nhi viện về đến một căn nhà hoàn toàn mới lạ, cũng tại đây, Tôn Điềm Điềm lần đầu gặp được anh.
Tôn ngọc nói từ giờ cô gái nhỏ này chính là em họ mới, ba mẹ của cô bé cũng sẽ là chú dì mới của mình. Sau đó, Tôn Ngọc nói có việc cần xử lý, liền nhờ ba mẹ cô bé chăm sóc anh một thời gian rồi rời đi.
Đối mặt với ba người hoàn toàn xa lạ, anh vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Anh không biết phải xưng hô với những người chú dì hay người em họ mới này ra sao.
Diệp Giai Lan nhìn ra tình trạng lúng túng của anh, dịu dàng cười nói: “Con là Hoài Đường đúng không? Cứ gọi dì là dì Diệp, đây là chú Tôn, đừng sợ nhé.”
Anh ngẩng đầu nhìn đôi vợ chồng trước mặt, người đàn ông đang ôm lấy bả vai vợ mình, khuôn mặt thiện ý mỉm cười, cảm xúc căng thẳng của anh dần thả lỏng.
“Điềm Điềm, dẫn anh trai đi chơi đi.”
Anh đi theo Tôn Điềm Điềm đi vào phòng của cô, phòng riêng của cô bé mang một tông màu hồng nhạt, trên giường, dưới thảm trải đầy các loại thú bông xù xù.
Anh nhìn cô bé trước mặt, đôi mắt to tròn, gương mặt phúng phính, miệng nhỏ cũng chu chu lên, làn da trắng bóc như một con búp bê sứ tinh xảo. Đây là cô bé xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.
Anh chăm chú nhìn Tôn Điềm Điềm, cô lúc này cũng âm thành đánh giá trong lòng: “Anh trai này vừa gầy vừa cao, còn đẹp trai nữa.”
Tôn Điềm Điềm hỏi: “Anh tên gì?”
“Hoài Đường.”
“Dạ.”
Không khí lại yên tĩnh.
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
Có lẽ để lấy lòng cô bé, cũng có thể là vì một lý do khác, anh như ma xui quỷ khiến móc ra cái kẹo que duy nhất của mình mà đưa cô.
“Em gái, cho em kẹo nè.”
Kẹo que này chính là do mẹ Trương trong cô nhi viện cho mình, anh để dành không dám ăn, vẫn luôn giấu trong túi. Lúc còn ở đó, nhiều đứa trẻ khác nhìn thấy cũng muốn ăn, thậm chí là tranh giành nhau, đều bị anh bảo vệ cẩn thận không đưa ra.
“Woa! Sao anh biết em thích ăn kẹo que chứ! Cảm ơn anh Hoài Đường!” Cô bé vui sướng nhảy dựng lên rồi nhận lấy.
Anh nhìn Tôn Điềm Điềm cười vui vẻ, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Cứ như vậy, hai đứa nhỏ đã ở cùng nhau.
Tôn Điềm Điềm cũng chia sẻ đồ ăn vặt và đồ chơi của mình cho anh, cả hai cùng nhau chơi trò chơi.
Khoảng thời gian ở nhà Tôn Điềm Điềm, bọn họ cùng nhau đi học, về nhà, đi chơi. Chú Tôn và dì Diệp cũng chưa từng giận dữ với anh, còn mua quần áo mới cho anh, đưa anh và Tôn Điềm Điềm đi công viên trò chơi… Cho đến khi Tôn Ngọc quay về và đưa anh đến nhà cũ.
Về tới nhà cũ, anh được gặp người bà hiền từ, có dì Thẩm và dì Vương, đôi lúc còn có trợ lý Trịnh…
Anh biết cuộc sống của mình sau này sẽ trở thành một phần trong mái nhà ấm áp nơi đây, ai nấy đều đối xử với mình rất tốt. Anh vô cùng cảm kích, bản thân tự nhủ phải càng thêm ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng học tập, không ngừng tiến bộ, lễ phép với người khác để được mọi người yêu thương.
Về sau, anh không còn học chung trường với Tôn Điềm Điềm, chỉ có thể vui vẻ gặp nhau mỗi cuối tuần và các dịp nghỉ đông, nghỉ hè. Nếu không phải là anh đến ở nhà cô thì cô sẽ quay về nhà cũ ở vài hôm.
Bà nội, Tôn Ngọc, dì Diệp chú Tôn, ai cũng tấm tắc nói tình cảm anh em hai đứa nhỏ thật tốt…
Nghĩ đến đây, Tôn Hoài Đường cười khổ lắc đầu, đoạn tình cảm anh em sâu đậm này anh đã cố ý xây dựng từ lâu.
Sao người khác có thể biết được sự ích kỷ của riêng anh khi có ham muốn để Tôn Điềm Điềm chỉ có thể ỷ lại vào anh, hoàn toàn không thể rời xa khỏi anh được cơ chứ?